Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm thứ 439 trước Công nguyên, giữa muôn vàn rộng lớn, có một bộ phận lãnh thổ bị bỏ quên, gồm rất ít người. Đó chính là phần lãnh thổ duy nhất trên thế giới giữ được yên bình, không hề xảy ra chia cắt hay chiến tranh. Tuy nhiên, vào khoảng năm 500, một số lượng người di cư đã khám phá ra vùng đất chết này rồi chuyển đến đó sinh sống, các triều đại cũng từ đó mà được hình thành. Trải qua hơn 300 năm lịch sử, đến triều đình nhà Phác, quyết định đặt tên cho vùng đất này là Yên Cô Quốc, trở thành một quốc gia độc lập.

Nhờ có tên gọi mà Yên Cô Quốc được nhiều người biết đến hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc quốc gia này đối mặt với nhiều kẻ thù có lắm âm mưu xâm lăng nham hiểm. Các quốc gia khác như Lâm Sơn, Thủy Liên hay Kinh Mẫu đều coi Yên Cô là miếng mồi ngon nhằm mở rộng lãnh thổ cho mình.

Đang giữa bộn bề khó khăn, Phác Hoàng đế lâm bệnh mà băng hà. Hoàng tử duy nhất của ngài với hoàng hậu Diễm Uyển - Phác Xán Liệt đăng cơ, nắm giữ cả thiên hạ trong tay.

Hoàng đế 15 tuổi còn non nớt, thường xuyên ra tay bóc lột dân thường và chém giết hàng loạt. Những tưởng như đây sẽ là tình huống tốt đẹp cho bao quốc gia khác xâm lược, tuy nhiên nhờ vào tài năng của Hán quân sư - một vị quân sư nổi tiếng là tài giỏi trong triều, mà Yên Cô vẫn giữ được thế cờ vững chãi, vươn lên và sánh ngang hàng với các quốc gia khác, làm hoàng đế các nước láng giềng không khỏi ghen tị.

Các cuộc chiến tranh, trong vòng 5 năm liên tiếp diễn ra...

———————————————————————————————————————————————-

- Hoàng thượng, mai người đi, nhớ phải bảo trọng.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, hoàng đế Phác Xán Liệt 15 tuổi ngây thơ ngày nào lớn lên thành 1 vị vua có cái chín chắn của riêng mình. Ở cái tuổi 20, Phác Xán Liệt quyết định đi đánh trận cùng hàng vạn tướng lĩnh trong triều khi nghe tin Tây Vương Quốc phía nam có ý muốn chiếm lĩnh Yên Cô. Lần đầu ra chiến trường không khỏi sợ hãi, vì thế mà mẫu hậu Diễm Uyển của hắn cứ khóc và dặn dò mãi.

- Xin mẫu hậu chớ lo lắng. Ta đi, rồi sẽ mang vinh quang về cho Yên Cô.

Một giọng nói băng lãnh và kiên định phát ra từ phía đối diện. Hẳn hắn là hoàng thượng Phác Xán Liệt. Khoác lên mình vẻ ngoài anh tuấn, nhưng lại tỏa ra khí chất băng lãnh, kiêu ngạo khiến người khác khó có thể với đến. Cũng có khi vì tính cách lạnh lùng của mình, mà Phác hoàng đế 5năm lên ngôi vẫn chưa có kẻ nào dám tạo phản.

- Ta tin người.

- Vậy ta xin cáo lui trước. Xin mẫu hậu nghỉ ngơi, tránh nghĩ ngợi ảnh hưởng đến long thể.

Rời khỏi cung mẫu hậu, Phác Xán Liệt cho lui hết thái giám và cung nữ, chỉ để độc bản thân cuốc bộ trong hoa viên. Ngẳng mặt lên nhìn trời, mới đột nhiên phát hiện ra hôm nay trăng rằm rất đẹp. Tựa tiếu phi tiếu, rồi lại bình tĩnh tản bộ về phòng mình bên Thiên An Các phía Tây.

————————————————————————————————————————————————-

Đêm đó, không hẹn mà rằng, trăng rằm lại xuất hiện trong giấc mộng của Phác Xán Liệt. Hắn như lạc vào một vùng đất khác, rất đẹp nhưng không hề phải Yên Cô. Hắn rúm ró co mình một góc, mà trăng rằm vẫn cứ chiếu sáng như đang cười nhạo hắn. Đang lúc thất thế, hắn nghe thấy một bản đàn, chứa đựng nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, rót vào trái tim. Giấc mơ chỉ có thế, kết thúc bằng bản đàn mà Phác Xán Liệt chưa có dịp được biết tên, ru hắn ngủ bằng thứ âm thanh mà sau này hắn vẫn không thể nào quên được.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Phác Xán Liệt thấy trong người thoải mái lạ thường, hơn nữa lại còn rất phấn chấn hăng hái.

Nhắc lại, có phải do bản đàn mộng đêm qua?

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe tiếng tên thái giám họ Trương khấu mình đi thay y phục, Phác Xán Liệt đành để bản đàn sang một bên mà nhanh chóng khoác lên mình bộ áo giáp sắt. Hắn còn cài thêm chiếc kiếm cổ của phụ hoàng mang tên Bảo Thạch bên người. Xong xuôi, hoàng đế ra ngựa, nhìn lại cung điện của mình một lần nữa, rồi xuất phát đến Tây Vương.

Tây Vương nằm ở phía Nam, còn Yên Cô lại bên phía Bắc. Phác Xán Liệt nhiều hôm kiệt sức, thân là hoàng đế mà phải xin trọ nhiều nhà thường dân nơi vệ đường. Sau 2 tháng, cuối cùng hắn và đoàn tùy tùng cũng đến được Tây Vương Quốc. Không định manh động ngay, Xán Liệt quyết định cải trang thành dân thường mà thăm xét tình hình. Nhận ra vị vua nơi đây mang tên Mạc Phong Lâu không được lòng dân, người dân rất hay có các cuộc nổi loạn lớn nhỏ, mà ngỡ rằng đây là thời cơ tốt để dập tắt triều đình nhà Mạc kia. Cuối cùng, Phác Xán Liệt, đang trong bộ dạng của một dân đen nơi đây, cầm đầu bộ tưỡng lính của mình cùng bao người dân Tây Vương khác mở cuộc nổi dậy quy mô lớn, nhằm đạp đổ vua tôi họ Mạc.

Gỉa bộ theo ý dân Tây Vương, đánh đổ Mạc Triều, đến lúc dân chúng nơi đây ngỡ ra thì đã quá muộn, vị vua nước kẻ thù nghiễm nhiên lên ngôi hoàng đế. Vậy là Phác Xán Liệt, 20 tuổi, trở thành vị hoàng đế đầu tiên cai quản 2 vùng đất lớn và hưng thịnh nhất trong lịch sử.

Tin vui được báo về, Diễm Uyển thái hậu cũng yên lòng mà sai người đem thư khuyên Phác Xán Liệt nên ở lại Tây Vương một thời gian. Thứ nhất để xem tình hình nơi đây ra sao rồi tiện cai quản, thứ hai nếu về Yên Cô ngay lúc này, e rằng số phận Tây Vương đang treo lơ lửng, nhỡ có kẻ bên xứ khác sang lăm le xâm phạm.

Thấy lời mẫu hậu có tình có lý, Phác Xán Liệt quả quyết nghe theo. Trong những ngày đầu tiên lên làm vua Tây Vương Quốc, Phác hoàng đế đã cho thay đổi lại toàn bộ hệ thống chính sách cũng như luật lệ. Việc làm của hắn, may sao lại được lòng dân. Suy cho cùng, cũng chỉ vì tên vua họ Mạc kia quá ngu xuẩn không được dân chúng ủng hộ, còn Phác Xán Liệt hơn chục ngày lên ngôi đã nghe tin có kẻ mở tiệc ăn mừng vua mới anh minh, sáng suốt. Vì vậy, trong hơn một tháng đầu trị vì, không hề có cuộc nổi dậy nào diễn ra cũng như lục đục nội bộ.

Một hôm đang đứng nơi vườn đào ngắm hoa, nhìn quanh, Phác Xán Liệt chợt giật mình thấy khung cảnh nơi đây thực giống với giấc mơ hôm nào của mình. Rồi đột nhiên tai hắn ù đi, đầu trở nên ong ong, mắt cũng tối dần. Hơi thở Thiên tử cũng trở nên gấp gáp hơn, tim đập mạnh mẽ. Phác Xán Liệt đành lê bước quờ quạng, tìm một chiếc ghế đá gần đó ngồi nghỉ. Xong, phải đưa tay lên ngực mình đấm đấm, hắn mới trở nên bình ổn. Nhắm mắt, hắn tự hỏi xem chuyện gì đang xảy ra với mình.

Không ai khiến, bản nhạc đó lại vang lên trong đầu Phác Xán Liệt, tuy nhiên thanh âm lần này nghe sao lại tha thiết, nẫu ruột đến thế?

Thanh âm dễ chịu ru hắn đi vào cõi mộng, mà trong mơ Phác hoàng đế thấy một bộ bạch y, cùng dáng đi thướt tha, yểu điệu của một người nào đó. (đến mình viết cũng thấy ghê vì độ sến á >"<) Mái tóc người này dài, lại óng và đen đến đáng sợ, được buộc cao bằng một dải lụa xanh lam. Đến khi người đó như chuẩn bị quay lại, thì Phác Xán Liệt lại bị đánh thức bởi tiếng gọi của tên công công họ Nhược :

- Hoàng thượng, sao người lại nằm đây ngủ? Xin hoàng thượng về Thiên An Các nghỉ ngơi, tránh nghỉ ở đây nhiễm lạnh.

Phác hoàng đế bực mình vì chưa có dịp nhìn mặt người đẹp nào trong mơ, mà tức tối phất ống tay bỏ đi, để lại tên công công mặt vẫn đang thẫn thờ không hiểu mình đã làm nên tội tình gì.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net