Ông thần xuất chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữ đúng lời hứa, Jaeyoon không hề tránh mặt em. Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, Jaeyoon vẫn đến nhà em dạy đàn theo lịch, thỉnh thoảng vẫn giúp em hoàn thành bài tập trên trường, như chưa từng có chuyện tỏ tình ngày hôm ấy.

Nhưng điều đó lại vô tình làm Jungwon thấy có lỗi hơn.

Em biết thừa anh Jaeyoon còn buồn lắm, nhìn là thấy mà. Nhưng mà Jungwon không biết phải mở đầu thế nào, càng không biết phải nói gì.

Chết rồi, hay em là đồ em bé nhát gan thật?

Jungwon nghĩ ngợi rồi cật lực lắc đầu, không có nha, Kyungmin nói em không sợ gì hết thì làm sao là đồ nhát gan được.

Sau vài ngày như vậy, Jungwon rốt cuộc phải cầu cứu các anh, nhưng mà trong các anh có mỗi anh Euijoo sẽ không trêu em thôi. Jungwon lăn lộn một hồi cũng đành quyết định đi nhõng nhẽo với anh Euijoo, mong anh lớn sẽ nghĩ ra cách nào đó.

Thế là một buổi chiều nắng vàng, Euijoo đạp con xe địa hình, phi từ đường này sang đường khác để an ủi tâm hồn con nít mới biết yêu. Jungwon nhìn thấy anh Euijoo thì mặt vẫn không tươi lên nổi, đón anh vào nhà mà trông như sắp khóc tới nơi.

"Từ chối người ta xong mà buồn là sao?"

"Anh ơi anh Jaeyoon cứ buồn ấy, em phải làm sao giờ?"

Đứa nhỏ mè nheo đủ kiểu, làm Euijoo cảm thấy có phải mình đứng ngoài nắng lâu quá mà sảng rồi không.

Đời thuở đó giờ lần đầu thấy có người từ chối người ta xong xoắn hơn cả người bị từ chối.

Em xoắn thế này rồi vẫn từ chối Jaeyoon được thật hả Jungwon?

"Em còn không biết mình có thích Jaeyoon không thì sao mà anh giúp được?"

"Để em suy nghĩ đã..."

Em nghĩ thêm một tháng nữa là nó đi cưa đứa khác thật đó Jungwon ơi, lúc đó bé có khóc bọn anh cũng không giúp được đâu.

"Giờ thế này nhé, anh với Jaeyoon cãi nhau thì em nghĩ ai là người đúng?"

Jungwon trước giờ tin tưởng lời Jaeyoon vô điều kiện, nên không cần đến hai giây suy nghĩ đã có đáp án ngay.

"Anh Jaeyoon ạ"

Được rồi, một lần ghim thằng bạn. Euijoo hít sâu một hơi, lại tiếp tục.

"Thế bây giờ Jaeyoon mà bị ngã hay thế nào đấy, nói chung là bị đau, thì em có buồn không?"

"Có chứ ạ"

"Thế anh Jongseong mà bị ngã thì sao?"

"Cũng thế, nhưng chắc chắn là tại anh Jongseong không chịu đi đứng đàng hoàng"

Park Jongseong ra mà xem em nhỏ nói gì mày nè, Euijoo hít sâu thêm 1 hơi nữa, thế là hai lần ghim thằng bạn.

"Thích đi chơi với ai nhất trong đám bọn anh"

"Dạ anh Jaeyoon"

"Đi với anh Jaeyoon thì sao?"

"Thì an toàn, với vui lắm ạ"

"Thế mà còn không biết có thích người ta không à?"

Jungwon ngồi ngơ ra, không hiểu rốt cuộc mấy câu hỏi của anh Euijoo có liên quan gì tới cái chữ "thích" kia. Cái mặt mèo chưng hửng, làm Euijoo cảm thấy thằng bạn mình có sự kiên nhẫn thuộc tầm cỡ vũ trụ.

Quả nhiên là ông trùm thời gian, thánh kiên nhẫn, ông tổ ngành chờ đợi, vua của các loại nhây chúa,...

"Chuyện thích mà em nghĩ không phức tạp đến thế đâu. Nó chỉ là cảm giác yêu thương người kia, cảm thấy an toàn bên cạnh người kia, muốn cùng người kia hướng về tương lai, vậy thôi" - Euijoo nói vậy thôi bởi thân là một học sinh gương mẫu chưa nếm mùi yêu đương, làm sao mà có kinh nghiệm nói xa hơn được.

"Nếu...nếu vậy thì là em thích anh Jaeyoon hả anh?"

Sim Jaeyoon tốt nhất nên hậu tạ Byun Euijoo này đầy đủ trước kia biên tập viên này tăng xông vì chuyện hai người.

"Giả sử anh Jaeyoon phải về Úc, em không gặp được anh ấy nữa thì có buồn không?"

"Có buồn, em sẽ nhớ anh Jaeyoon lắm" - Jungwon gật gật, đôi mắt mở to như mới tìm được chân lý mới - "Vậy là em thích anh Jaeyoon thật rồi!"

Đúng rồi em trai yêu dấu! Em thích người ta ra mặt rồi! Chạy ra trước mặt nó mà hét đi không là bọn anh bế em đi đấy lạy chúa!

Euijoo mất thêm vài chục phút cổ vũ thân thiện cho Jungwon có tinh thần cho người ta một câu trả lời. Bước được ra khỏi nhà Jungwon nó thở dài một hơi.

Thôi thì vì cái tiểu đội loa phường này cần một đứa giữ lại lý trí cho mấy đứa yêu đương lú cả đầu, Euijoo sẽ không tìm người yêu, nhìn mấy đứa bạn cả ngày xoắn não với yêu đương cũng là một loại hình giải trí mà. Nó nghĩ vậy, tay nhắn tin vào groupchat nhoay nhoáy.

"Sim Jaeyoon cuối tuần này khao kèo cà phê nhé, đời lên hương đừng quên đám anh em này"

Chưa tới vài giây sau Jaeyoon đáp lại bằng một tràng dấu chấm hỏi.

Cái thằng này mày lại lôi tao ra làm trò cá cược à?

Thi nhau tag tên Euijoo vào chờ một lời giải thích, mà Euijoo kệ, tắt chuông tắt điện thoại đi đạp xe nâng cao sức khỏe, triệt để mặc kệ cho em nhỏ tự xử lý.

Vài phút sau, điện thoại Jaeyoon lại hiển thị cuộc gọi đến

"Anh Jaeyoon ạ? Em gặp anh chút được không?"

.

Sim Jaeyoon thấy Jungwon đã đứng trước cửa nhà mình thì vội vàng chạy xuống, không quên cầm theo một chiếc áo khoác dày. Trời lạnh thế này em còn chạy tới đây làm gì, cứ ở yên đó anh sẽ tới mà.

Nhưng mà Jungwon không đợi được, em sợ đợi nữa thì thành đồ nhát gan thật chứ đùa. Nhìn anh Jaeyoon nhanh nhẹn ra mở cửa, tay khoác cho em cái áo dạ dài trong khi bản thân cũng chả ấm áp bao nhiêu, tự dưng em thấy thương người ta quá.

"Đã bảo anh sang nhà em là được mà? Lạnh rồi đây này thấy chưa"

"Anh cũng lạnh mà?"

"Ngốc, anh lạnh anh tự chịu được, miễn là em vẫn được ấm áp"

Jungwon chợt nghĩ thì ra thế này mới là thả thính, không cần dẻo miệng như anh Jongseong hay anh Heeseung, như này là đủ rung động rồi.

Jaeyoon đưa em vào trong nhà, lại tự tay pha một ly cacao nóng, đưa cho em chiếc túi sưởi, nhìn từ trên xuống dưới thấy Jungwon không còn chỗ nào lạnh nữa mới yên tâm ngồi cạnh em.

Em Jungwon nhận ra mình đổ anh Jaeyoon trước cả khi anh ấy tỏ tình. Đã thế lại còn bày đặt từ chối làm anh buồn, Yang Jungwon đúng là đồ thỏ đế mà.

"Tối muộn rồi sao em còn tới đây? Tìm anh có chuyện gì sao?"

Huhu, anh Jaeyoon soft xỉu.

"Lần trước anh nói anh sẽ chờ..."

Jungwon xoắn cả hai tay vào nhau, tận đến bây giờ em mới hiểu cảm giác của anh lúc đó có bao nhiêu hồi hộp lo lắng, thật đáng sợ, thế mà anh Euijoo nói nó đơn giản lắm, đúng là không tin được mà.

"Anh vẫn giữ lời hứa mà, Jungwon có chuyện gì muốn nói với anh à?"

Jungwon nhớ lại anh Jaeyoon lúc đó trông thật bình tĩnh, em tự nhủ bản thân phải trả lời thật dứt khoát vào, cũng chỉ là một câu ba chữ, một ngày mình nói chuyện với các bạn các anh các em không biết bao nhiêu câu, sao phải sợ mỗi câu này, nhỉ?

Rõ ràng, nên Jungwon không chỉ sợ, mà hoảng loạn luôn.

Jungwon nói gì đó mà tiếng nhỏ như muỗi kêu, Jaeyoon không tài nào nghe được. Nó vô thức ghé sát vào em hơn rồi hỏi lại lần nữa, mà Jungwon sợ đến đơ cả người.

Em chịu thua, huhu, ai đó cứu em đi anh Jaeyoon cứ thế này em nói không nổi.

"Jungwon nói to lên nào, anh nghe không rõ"

"Em nói là em cũng thích anh nhắm"

Đấy là Jungwon nói, còn Jaeyoon nghe ra được chữ nào không thì là chuyện khác.

Đến là bất lực, Jaeyoon hết kiên nhẫn mà áp hai tay vào mặt em, buộc em ngẩng lên nhìn mình. Nó ghé sát, chóp mũi gần chạm nhau, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh tròn xoe của em mà hỏi lại lần nữa.

Vậy là hết trốn được rồi, Jungwon hít sâu một hơi, rồi dõng dạc.

"Em nói là em thích anh Jaeyoon lắm, thích giống anh nói anh thích em"

Không phải mọi chuyện xui rủi đều diễn ra vào ngày trời đẹp.

Bởi ngày đẹp, là ngày em nói thương anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net