VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VIII

Đọc tin nhắn của Jeno mà Jaemin giật thót tim. Cậu lúng túng đáp lời hắn: "Tớ cũng bình thường thôi."
Sau lại thấy trả lời mỗi vậy thì có vẻ bất lịch sự nên cậu nhắn thêm một tin: "Ừm, cậu... vẫn ổn chứ."

Mình có ổn không nhỉ? Đó là suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Jeno khi nhận được tin nhắn của Jaemin. Nếu tin nhắn này đến từ một người khác, có lẽ hắn sẽ không do dự nói tôi ổn mà, có gì mà không ổn chứ. Nhưng khi bất chợt được Jaemin hỏi thăm, dù Jeno hiểu đó chỉ là xã giao, Jeno bỗng thấy mình thật... bất ổn.

"Ừm, thực ra cũng chỉ là một vài vấn đề phổ biến của những người mới ra trường thôi." Jeno lựa lời nhắn lại. Rồi như thể sợ câu chuyện sẽ kết thúc, hắn vội vàng hỏi thăm thêm "Cậu tốt nghiệp chưa?"

"Tháng ba năm sau tớ sẽ tốt nghiệp." Jaemin thật thà đáp lời "Giờ tớ đang vừa làm đồ án tốt nghiệp vừa đi thực tập. Còn cậu thì sao?"

Cuộc đối thoại này thật kì cục. Jeno dở khóc dở cười kéo lên trên đọc lại những tin nhắn trước đây của họ. Rõ ràng trước đây bọn họ đâu nói chuyện như những người xa lạ thế này. Bọn họ đã từng rất thân thiết cơ mà.

Nhưng dù sao xa cách còn hơn là không  có gì. Jeno vừa tự nhủ vừa gõ phím trả lời Jaemin: "Tớ vừa tốt nghiệp được hai tháng. Giờ tớ cũng mới bước những bước chân đầu tiên vào thế giới người trưởng thành thôi."

"Chúc mừng cậu nhé." Jaemin thật tâm chúc mừng. Cậu biết Jeno là một chàng trai giỏi giang và sẽ luôn dễ dàng có được điều hắn muốn.

"Có gì đâu. Tớ cũng chỉ giống như biết bao sinh viên ngoài kia."

"Không phải đâu." Jaemin nghiêm túc phản bác Jeno "Tớ cảm thấy cậu rất giỏi. Nhất định cậu sẽ đạt được mục tiêu mình đặt ra."

Jeno vô thức bật cười trước tin nhắn của Jaemin. Hoá ra cậu tin tưởng hắn nhiều đến thế. Hắn suy nghĩ một lát rồi chậm rãi gõ bàn phím.

"Thật ra lúc nãy cậu hỏi tớ ổn không, tớ cũng muốn trả lời là không lắm. Làm gì có ai mà không cảm thấy khó khăn và chênh vênh sau khi tốt nghiệp đâu."

"Cho nên là.... Thật ra tớ cũng không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu."

"Cậu... gặp phải chuyện gì sao?" Jaemin ngẩn ngơ hỏi lại.

"Có... một vài chuyện." Jeno thú nhận "Nhưng giờ tớ mệt quá, chẳng muốn kể gì cả. Mai tớ có thể nhắn tin lại để kể cho cậu nghe không?"
Được rồi, xã giao thì xã giao đi, làm nũng thì làm nũng đi. Jeno tự lên dây cót tinh thần cho mình. Hắn chẳng buồn quan tâm mặt mũi gì nữa rồi. Vậy là hắn chọn cách câu giờ.

Jaemin thoáng ngạc nhiên. Nhưng sau phút giây bỡ ngỡ, cậu nhanh
chóng hồi âm: "Được chứ."

"Ừm, vậy hẹn gặp cậu vào ngày mai nhé, Nana."

Jaemin đỏ bừng mặt khi nghe đến biệt danh quen thuộc mà sáu năm rồi cậu không được nghe. Đó là biệt danh Jeno từng khăng khăng gọi cậu sau khi nghe thấy Jisung - em họ của Jaemin gọi cậu là Jaeminie hyung. Jaemin không hiểu sao Jeno lại cố chấp với tên gọi như vậy, cậu chỉ nhớ là năm ấy sau khi tình cờ gặp Jisung và nghe hắn gọi tên mình một lần, Jeno nằng nặc đòi nghĩ cho Jaemin một biệt danh thật hay rồi liên tục gọi đi gọi lại bằng biệt danh đó thay vì gọi tên như trước. Và thế là cái tên Nana này ra đời.

"Ừm, hẹn gặp lại cậu nhé." Jaemin cũng lịch sự đáp lời.

***

Nếu nói lúc chờ câu trả lời của Jaemin Jeno háo hức một thì lần này chờ được nhắn tin với cậu, nỗi háo hức trong hắn còn được nhân lên hàng trăm lần. Ngày hôm ấy ở công ty, đồng nghiệp của Jeno ngạc nhiên thấy hắn rũ bỏ vẻ ngoài trầm lắng thường thấy, thay bằng vẻ ngoài vui tươi hớn hở. Không những vậy, một người thường xuyên ở lại muộn như Jeno hôm nay lại nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi phóng đi như bay khi đồng hồ vừa chỉ đúng năm giờ.

Ở bên kia quả địa cầu, Jaemin cũng chẳng khá hơn là bao. Vì chẳng biết khi nào Jeno sẽ nhắn tin nên cậu cũng đi ngủ với tâm trạng thấp thỏm không yên. Cứ ngủ được một lát Jaemin lại dậy cầm điện thoại lên xem Jeno có nhắn gì không. Hệ quả là sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu cậu đau như búa bổ. Nhưng cuối cùng Jaemin cũng đợi được thứ mình muốn - tin nhắn của Jeno.

Jaemin vội vàng bò dậy khỏi giường, vơ vội chiếc điện thoại rồi vừa đi vào bếp pha cho mình một cốc trà gừng vừa mở điện thoại ra đọc tin nhắn. Hôm  nay Jeno nhắn cho cậu một tin hết sức đơn giản, hệt như tin nhắn đầu tiên mà cậu nhắn cho hắn sau sáu năm: "Ngày mới tốt lành nhé, Nana."

"Tớ tưởng bên cậu đang là buổi tối rồi chứ." Jaemin vừa uống một ngụm trà vừa trả lời Jeno.

"Nhưng ở thành phố S thì giờ mới là buổi sáng thôi." Bấy giờ Jeno đang quấn chăn nằm trên giường nhắn tin với Jaemin sau một ngày dài chờ đợi "Tớ nhắn để chúc cậu có một ngày mới tốt lành mà."
Để cuộc hội thoại không đi vào bế tắc, Jeno nhanh chóng đổi chủ đề: "Hôm nay cậu vẫn đi làm phải không?"

Tin nhắn của Jaemin đến muộn vài phút vì cậu bận lục lọi tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu bữa sáng: "Ừm, nhưng thực ra thì hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của tớ rồi."

"Tại sao thế?" Jeno giả vờ hồn nhiên như thể mình hoàn toàn không biết gì.

"Chỉ là môi trường làm việc không tốt lắm thôi." Jaemin trả lời ngắn gọn. Cậu vẫn hiểu giờ mình và Jeno không còn thân thiết để bản thân có thể ôm điện thoại kể lể những chuyện linh tinh với hắn như ngày xưa nữa.

"Tớ hiểu." Một thoáng thất vọng vụt qua Jeno, song hắn vờ như cảm giác ấy không tồn tại. "Vậy chúc cậu có một ngày đi làm cuối cùng ở công ty này suôn sẻ nhé. Nhớ ăn sáng đầy đủ đấy, đừng bỏ bữa."

"Tớ luôn ăn sáng đầy đủ mà." Jaemin mỉm cười tưởng tượng ra vẻ mặt như ông cụ non của Jeno lúc dặn dò cậu "Cậu mới là người thường xuyên bỏ bữa sáng ấy."

Sau lần đến nhà cậu ăn chực, Jaemin phát hiện ra Jeno không chỉ rất tệ nấu ăn mà còn rất lười ăn sáng, bố mẹ thì bận rộn nên không ai nấu bữa sáng cho hắn. Từ ngày đó trở đi, Jaemin sẽ lưu ý mua thêm hoặc nấu thêm một phần bữa sáng cho Jeno. Lần nào Jeno cũng ăn ngon lành, đã thế còn làm nũng cậu ngày mai nấu món này món kia mang đi cho hắn.

Jeno cũng mỉm cười nhớ lại kỉ niệm của bọn họ. Có một điều mà Jeno chưa dám nói, đó là hồi đó nhà hắn có dì giúp việc và sáng nào dì cũng nấu đồ ăn sáng cho hắn. Nhưng kể từ ngày được Jaemin chuẩn bị bữa sáng cho, tất cả bữa sáng mà dì giúp việc nấu đều được Jeno đưa cho bạn bè ăn hộ, còn hắn thì thoải mái tận hưởng sự chu đáo Jaemin dành cho mình.

"Ừ ha." Jeno tỉnh bơ thừa nhận "Giờ tớ cũng chẳng nghĩ ra mai ăn gì. Hay là cậu cho tớ xem sáng nay cậu ăn gì đi, để ngày mai tớ nấu theo."
Đúng lúc Jaemin vừa chan muôi nước dùng cuối cùng lên bát mỳ của mình. Cậu bưng bát mỳ ra bàn ăn rồi chụp một bức hình gửi cho Jeno.
Jeno chăm chú quan sát ảnh Jaemin gửi. Sáng nay cậu nấu mỳ kèm một quả trứng ốp và chút rau củ còn sót lại trong tủ lạnh. Một bữa sáng đơn giản nhưng cũng vừa đủ chất, Jeno tạm hài lòng. Nhưng đúng lúc này, tầm mắt hắn bỗng va phải chiếc cốc lọt vào khung hình.
"Kia có phải trà gừng không? Nana, cậu bị đau đầu sao?"

Jaemin thật sự bất ngờ vì Jeno nhớ cả thói quen nhỏ nhặt này của mình. Cậu nhanh chóng trấn an hắn: "Không nghiêm trọng lắm đâu. Chỉ là một cơn đau đầu nhẹ thôi."

"Có phải cậu bị cảm lạnh rồi không? Nana ơi, cậu mặc ấm vào nhé."
Dứt lời, như thể sợ Jaemin không làm theo, Jeno lại nói thêm: "Cậu quàng khăn nữa nhé."

Lần này tuy không ai nói gì thêm nhưng bỗng nhiên cả Jeno và Jaemin đều hiểu. Sau một thoáng ngập ngừng, Jaemin cũng cầm điện thoại lên trả lời Jeno: "Ừm, tớ nhớ rồi. Giờ tớ đi lấy khăn quàng liền nè."
"Ngoan quá đi thôi, bé Nana của chúng ta biết tự quàng khăn rồi." Jeno cố gắng bông đùa hòng chuyển hướng cuộc trò chuyện.

Sau khi nhắn xong tin này, Jeno không thấy Jaemin nhắn lại nữa. Có lẽ là cậu đang đi tìm khăn quàng cổ rồi. Tuy hôm nay chỉ nói thêm được với Jaemin vài câu nhưng Jeno cũng đã cảm thấy đủ thoả mãn. Duy chỉ có chuyện chiếc khăn cuối cùng khiến hắn có phần thấp thỏm, song hắn nghĩ bọn họ vừa mới quay lại nói chuyện với nhau, giờ mà hỏi những câu riêng tư quá e là không thích hợp lắm.

Nghĩ vậy nên Jeno đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ. Nhưng hắn vừa nhắm mắt, chuông điện thoại bỗng dồn dập vang lên....

"Cuối cùng cũng tìm thấy."

Jaemin hớn hở reo lên với bản thân mình rồi hào hứng lôi từ dưới đáy tủ quần áo lên một chiếc khăn quàng cổ. Chiếc khăn này rõ ràng không hề mới, thậm chí vì giặt nhiều mà trông nó còn hơi bạc màu, mép khăn cũng sờn cũ. Vậy nhưng Jaemin lại vô cùng nâng niu nó. Cậu cẩn thận mở chiếc khăn ra rồi quàng quanh cổ mình như đang thực hiện một nghi lễ trang nghiêm nào đó vậy. Trong lúc quàng khăn, những lời nói sáu năm trước của người kia cũng ùa về trong tâm trí Jaemin:
"Sao cậu chăm sóc người khác giỏi thế mà chẳng chịu nghĩ đến bản thân gì cả. Cậu cũng phải biết lo cho mình chứ."

"Lần này tớ phạt cậu phải quàng chiếc khăn này mỗi khi gặp tớ, à không, mỗi khi ra ngoài. Nếu lần sau tớ mà thấy cậu không quàng, chắc chắn tớ sẽ dỗi một tiếng!"

Những câu nói ấy vẫn văng vẳng bên tai Jaemin như thể chúng mới vang lên ngày hôm qua. Jaemin vô thức mỉm cười, chỉnh lại chiếc khăn lần cuối rồi tự lẩm bẩm: "Ừ, tớ biết rồi."

Mãi đến khi quàng khăn và ăn mặc thật ấm để ra ngoài, Jaemin mới giật mình nhận ra vấn đề, không phải hôm qua Jeno nói sẽ nhắn tin cho cậu để tâm sự về những vấn đề của hắn sao, sao cuối cùng lại biến thành cậu chụp bữa sáng cho Jeno rồi hắn bắt cậu mặc ấm thế này?

***

"Mark Lee, em hi vọng là anh có lý do chính đáng để gọi em vào giờ này!"

Đầu dây bên kia khẽ rùng mình. Mark hiểu một khi Jeno đã gọi cả họ và tên mình ra như vậy nghĩa là hắn thật sự tức giận rồi.

Nhưng quả thật là anh cũng không còn cách nào khác. Mark rầu rĩ nài nỉ Jeno: "Giờ chỉ có chú mới giúp được anh thôi. Chờ anh năm phút anh phi qua nhà chú nhé."

Nửa tiếng sau, Jeno lạnh lùng đưa cho Mark một cốc nước rồi ngồi phịch xuống ghế, uể oải hỏi anh: "Tóm lại là giờ anh cần tạo gấp một câu hỏi trên hệ thống cho tất cả những người sống ở thành phố S phải không?"

Mark nhận lấy cốc nước tu ừng ực rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn khiến nó phát ra tiếng "Cạch" vang dội. Sau đó, anh nhanh chóng trình bày ý tưởng của mình: "Đúng là như thế. Đội phát triển đang nghiên cứu hướng phát triển phần mềm theo từng khu vực. Theo đánh giá bọn họ thu thập được thì lượng người dùng đến từ thành phố S là lớn nhất, mà vừa khéo hôm nay bên đó lại đón đợt gió mùa đầu tiên nên Đội phát triển đưa ra đề xuất tạo một câu hỏi dành riêng cho những người sống tại thành phố này. Giờ cấp trên đã duyệt rồi nên team mình buộc phải làm gấp thôi."

Jeno suy nghĩ một lát, đoạn ngẩng đầu lên hỏi: "Câu hỏi họ đưa ra là gì?"

Mark nhún vai: "Câu hỏi thì đơn giản thôi, đại loại là Hôm nay gió mùa về rồi, cậu đừng quên mặc ấm nhé. Nếu có thể thì cậu hãy chụp một bức ảnh bản thân trong trang phục ấm áp ngày hôm nay để lưu lại kỉ niệm nha."

Không biết Jeno nghĩ đến gì mà tự nhiên bật cười. Hắn đứng dậy vỗ vai Mark, người đang ngơ ngác trước thái độ thay đổi như chong chóng của em mình: "Được, vậy thì làm thôi."

Tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net