----6----

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Wan đến quán khá trễ vào một sáng cuối tuần, một vài vị khách trung niên đang trò chuyện sôi nổi về trận bóng tối thứ 7 trong khi hai người khác ngồi nhâm nhi tách café đắng, thỉnh thoảng lại gật gù cười trước những câu nói khôi hài của người đối diện. Không khí ở nơi này luôn ấm áp như vậy vào mỗi cuối tuần, ít nhất là đến bây giờ, khi cô còn ở ngoài cửa và cuối chào họ. Vì cô biết rằng ở phía trong đang có một ánh mắt rực lửa đang chực chờ cô tới để bùng nổ.

- SON SEUNG WAN!!

Tiếng Seulgi nghiến răng ken két làm cô chần chừ bước chân nhưng vẫn bình thản và giữ nguyên nụ cười trên môi, gấu là loài động vật vô hại (hoặc ăn hại) ít nhấ là trong trường hợp này.

- Chào Gấu, chào Yerim, buổi sáng tốt lành!

- Chào chị Wan, em pha cho chị tách café nhé, nhiều sữa và ít đá nhỉ? À, cả bánh tart trứng nữa, em vừa mua ban sáng, hàng khuyến mãi nhé!

Cô bé tươi cười nheo mắt, lanh lẹ chạy vào trong chuẩn bị.

- Tốt lành cái đầu cậu! Thấy tớ chưa đủ thảm à?

- Thấy rồi, nên mới giúp cậu tìm cách giải quyết và, hãy sống thành thật chút đi, đối xử với bản thân tốt vào, về già hối hận không kịp đâu.

- Tớ tự thấy hiện tại mình đang rất ổn.

- Ồ, ngay cả Yerim cũng biết cậu không ổn dù con bé chả biết rõ mọi chuyện, lừa được ai chứ?

- Cậu lúc nào cũng chỉ giỏi suy xét tớ rồi ép tớ hành động theo ý cậu.

- Còn không phải vì cậu không bao giờ suy nghĩ cho thấu đáo hả? Ngu ngốc, Joohyun còn chả giận cậu sau bao nhiêu chuyện...

- Tớ nghĩ là mình không đủ cao thượng để làm bạn với cậu ấy, một - lần - nữa.

- Ờ, vậy thì đi mà giành giật lấy, chả ai bắt cậu sống cao thượng, chưa bắt đầu đã lo kết thúc. Sao cũng được, Joohyun đã dọa sẽ nói hết với bố cậu vụ tớ ủng hộ cậu và cái quán café khỉ gió này, gây thù với gia đình bạn bè không phải là việc tớ nên làm, bác Kang tin tưởng tớ như vậy...Với lại, cậu ấy chỉ đến quán vào 2 ngày cuối tuần thôi hoặc ít hơn, vì công việc bận rộn, cậu có nhiều nhất là 48 tiếng mỗi tuần để kéo cậu ấy về phía cậu, cho đến khi cậu ấy nản chí và bỏ rơi cậu, hm, một – lần – nữa!

Seung Wan nhấp một ngụm café, tiếp tục tra cứu công thức món bánh mới trên mạng, đong đếm lượng nguyên liệu còn lại trong bếp bằng ánh mắt hào hứng.

- Khỉ gió thì đừng tới nữa.

- Uầy, từ đó là do bố cậu nói ấy chứ, tớ đang làm việc chăm chỉ và nghiên cứu món mới cho thực đơn đây, sau này nhớ trả lương cho tớ nha bạn hiền!

- Chết tiệt...

--- 

Sáng đầu tuần, Joohyun khệ nệ ôm chồng sách đến quán trước cái nhìn thắc mắc của Yerim.

- Chị không đi làm hả?

- Uhm, chưa tới giờ, chị tranh thủ ghé qua chút thôi. Seulgi vẫn chưa tới?

- Chị ấy không tới sớm vậy đâu – cô bé liếc nhìn đồng hồ - chắc khoảng một tiếng nữa.

- Chị thấy nên để một kệ sách ở đằng kia – Joohyun nói, tay chỉ về phía bức tường trống ngả màu cạnh quầy – lát nữa dọn dẹp một chút nhé!

- Vâng, à mà chị Seulgi...để em hỏi ý chị ấy trước đã, em sợ...

- Chị sẽ nói với cậu ấy vào buổi chiều, sau khi tan sở, nếu có thời gian, không thì Sooyoung sẽ làm việc đó. Sau này chị sẽ phụ trách vấn đề lương của em, đừng lo lắng và hãy làm theo ý chị nhé! Chị đi trước đây, chào nhóc.

Yerim khẽ gật nhẹ đầu, có cảm giác như mình sắp trở thành tay sai đắc lực cho người phụ nữ vừa đi khỏi. Phận làm nhân viên cũng thật long đong, lận đận.

Seulgi đến quán khi Joohyun đã rời đi từ lâu, đón chào ngày mới bằng cái ngáp dài ngán ngẩm và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cô uể oải vươn vai, nhìn con bé Rimie đang lúi húi với chồng sách.

- Làm gì vậy nhóc con?

- Sách ạ, chúng bám bụi quá nhiều, em phủi thôi.

- Đâu ra vậy?

- Của chị Joohyun mang tới.

- Cậu ấy đã ở đây? Lúc nào vậy? – Seulgi ngạc nhiên hỏi. Seung Wan đã bảo cậu ấy chỉ đến đây vào cuối tuần.

- Từ nửa tiếng trước, chị nên tới sớm hơn mới phải.

- For what??

- Để gặp người tình trong mộng của chị! – cô bé lí nhí không muốn người đang đứng nghe thấy câu mình vừa nói.

- Vớ vẩn, làm việc đi. – Seulgi bỏ vào trong quầy.

- Chị ấy nói sẽ để một kệ sách đằng kia kìa. – Yerim nói lớn, cốt để làm con người say ngủ kia thức tỉnh.

- Không phải là việc của chị, mặc kệ cậu ta, chị không quan tâm. Chị đã hứa với bản thân như vậy rồi. – Câu cuối cùng bị tiếng máy xay café nuốt chửng hoặc do Seulgi đã nói quá nhỏ, như thể đang tự thì thầm với chính mình.

Cốc café nghi ngút khói bốc lên như làn sương mờ đục, Yerim ngán ngẩm nhìn chủ nó, bĩu môi thật khẽ.

- Chị nên dừng uống nó nếu như biết thừa việc buổi tối sẽ mất ngủ chứ.

- Nhưng nếu không uống thì chị sẽ uể oải cả ngày hôm nay mất.

- Hmmm, chị nên ngủ sớm hơn đi, chị Sooyoung nói trước đây chị không có thói quen uống cái thứ đắng ngắt này mỗi ngày. – Cô bé đặt đĩa bánh ngọt xuống bàn, đẩy tới trước mặt Seulgi, ra hiệu cho cô ăn nó – đừng nhịn đói vào buổi sáng.

Cửa quán được ai đó đẩy vào kèm với nụ cười tươi ấm áp mỗi sáng, một vị khách quen vừa tới.

- Nhóc con lắm lời, làm việc đi. – Seulgi mỉm cười, cuối đầu chào vị khách kia, hất mặt về phía Yerim, cuối cùng cũng tránh được mấy lời cằn nhằn từ bà cô nhỏ này, sáng nào cũng nghe tới mức sắp thuộc lòng.

Seulgi đưa mắt nhìn ra ngoài, một ngày hiếm hoi không mưa, vài tia nắng yếu ớt lọt qua khe cửa rọi vào mấy quyển sách Joohyunmang tới, những con chữ như đang nhảy múa trước mắt, cô tự hỏi đã bao lâu rồimình chưa đọc sách, có lẽ là từ ngày cô đi. Ngày trước Joohyun vẫn luôn cằn nhằn,nhắc nhở cô việc đọc sách và cô nhớ rõ mình đã ngán ngẩm đến mức ngủ gục ngaykhi chưa kịp đọc xong lời mở đầu hay tiểu sử tác giả, những ngày tháng như vậydù đẹp nhưng cũng thật đau lòng.    

Còn tiếp

27.11.2017

Dài lê thê...

Fanacc cái kiểu gì voại nè, đi ngủ cho đời bớt phũ!!😌😌😌 (tui có lội nguồn Etrans để tìm fanacc nhưng ko thấy nên chắc chắn là do tui quá buồn ngủ quá rồi:)))) mai tui sẽ dậy tìm khi đã tỉnh táo hơn, cũng tại 2 chị nhà mặn quá làm tui hoang mang😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net