[Shortfic][T][YeWook] Miracle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
2.

PART 3.

- “Hừm. Thì em sẽ tính sổ với hyung sau. Giờ em mệt rồi, không thèm chấp đâu.”- Nói rồi YeSung nằm vật xuồng, thở dài một cách não nề. Căn phòng bắt đầu trở nên yên lặng sau lời nói của anh.

- “Đừng giấu hyung mày nữa, có chuyện gì xảy ra với chú mày hả. Thường thì chú ít khi im lặng như thế này. Ye Sung à, chú mày bị bệnh phải không. Hay bị đứa nào cho một vố khiến chú mày bẽ mặt..” Tủm tỉm với câu nói của mình, Lee Teuk kéo thân hình Ye Sung đang mệt mỏi ngồi thẳng dậy. Gì chứ, thằng em này làm sao giấu nổi anh, anh còn hiểu nó hơn cả bản thân cơ mà.

- “Thì cũng không có gì đâu. Chỉ là...” Nghĩ đến đây, giọng Ye Sung nhỏ dần rồi anh hoàn toàn im lặng. Có lẽ hai gò má dần đỏ ửng lên.

- “MO? Cái thái độ này là thế nào? Ye Sung cũng biết đỏ mặt và ngại ngùng với hyung mày sao?”- Ôm bụng cười ngặt nghẽo, Lee Teuk vừa ngạc nhiên và không nhịn được nụ cười phát ra trên môi với biểu hiện “củ chuối” của thằng em dị hợm của mình. “Nói chuyện xảy ra cho hyung nghe xem nào, giấu trong lòng không dễ chịu đâu. Vả lại, cái biểu hiện này chả hợp với em chút nào. Nó khiến hyung mày thấy xấu hổ thay đấy.”

- “Làm ơn thôi ngay những ngôn từ phát ớn của hyung đi. Kể à. Cũng được thôi nhưng đừng có cười em đấy.”

Ye Sung bắt đầu câu chuyện của mình mà chủ đề chính là cậu bé mà vô tình chạm phải ngày hôm nay trong Lottle World. Kết thúc câu chuyện với một câu cảm thán đáng tiếc, Ye Sung nhìn chăm chú vào biểu hiện của Lee Teuk, trông chờ những lời khuyên từ người hyung yêu quý của mình.

- “Thằng em của hyung ngốc quá. Những biểu hiện đó là những bước cơ bản trong tình yêu đấy. Cuối cũng thì chú em cũng đã biết rung động trái tim rồi. Nhưng chỉ ấn tượng trong lần gặp gỡ lần đầu tiên như vậy chưa thể khẳng định chắc chắn đó có phải là yêu hay không đâu, hãy để trái tim em cảm nhận và thời gian sẽ là câu trả lời. Nếu còn nhớ mong người ta quá thì giỏi bới tung cái đất Seoul này mà tìm. Cũng chỉ là 1/1 triệu dân số thôi mà, nhỉ. ”. Nghiêm túc được trong một vài câu nói đầu, Lee Teuk không thể không buông những lời trêu chọc Ye Sung. Biết làm sao được khi nó đã trở thành một thói quen trong cách đối thoại của hai anh em nhà này. Nhưng một điều được khẳng định là họ vẫn rất yêu thương nhau và luôn chia sẻ với nhau những bí mật của mình. Cứ thể cả hai lại ngồi “tâm sự” với nhau đến giờ ăn tối.

------------------------X.X------------------------

Xem nào, Lee Teuk đã về nước được 20 tiếng rồi. Hôm nay, Lee Teuk có hẹn với KangIn- người yêu của anh. Lựa chọn cho mình một chiếc áo phông trắng với chiếc quần Jean xanh xắn gấu, trông Lee Teuk thật giản dị trong bộ quần áo này. Ra khỏi nhà với tâm trạng phấn khởi nhưng cũng không kém phần hồi hộp. Lee Teuk quyết định đi bộ vì anh muốn thử những cảm giác mới và những trải nghiệm mới. Thời gian anh dành cho người yêu của mình không được nhiều nên hôm nay chính là cơ hội tuyệt vời để bù đắp cho KangIn. Nghĩ đến KangIn, Lee Teuk bất giác nở một nụ cười. Làm sao anh có thể ngăn được cảm giác tuyệt vời khi nghĩ về Kang In chứ. Một chàng trai tốt bụng, đáng yêu nhưng rất ngốc nghếch. Những dòng hồi tưởng của hai người ùa nhẹ về trong tâm trí anh. Có thể nói là đã được 2 năm kể từ khi anh nhận lời yêu cậu. Thời gian quả là trôi thật nhanh, nhờ cậu, nhờ những tình cảm chân thành của cậu, nó giúp anh đứng vững hơn, giúp anh không là một con người lãnh đạm, cô đơn trong cuộc sống nữa. Đơn giản chỉ là những cử chỉ quan tâm bình thường, nhưng nó là niềm khích lệ, là động lực khiến anh không cảm thấy mệt mỏi. Hai năm rồi, anh có thể chịu đựng, có thể làm tốt công việc đến hiện tại vì có cậu luôn ở bên anh. Đúng chỉ có thể là cậu, Kang In của anh.

Chọn cho mình một chiếc ghế trong một hàng ở công viên, Lee Teuk nhẹ ngàng ngồi xuống, đợi cậu. Còn gì chưa nói về Kang In nhỉ. Ừ, thì cậu kém anh 2 tuổi. Nhưng đối với cả hai, tuổi tác không hề là khoảng cách ngăn cản tình yêu của hai người. Anh- một người có thể nói có một bộ óc thông minh, suy nghĩ hơn người, thế mà khi đứng trước cậu, anh chỉ như một chàng trai bình thường, biết yêu mà thôi. Cũng ngố ngơ, cũng lơ đãng, cũng nũng nịu, cũng giận dỗi, cũng hờn ghen,... Có một lần anh hỏi cậu về cách xưng hô của hai người, cậu chỉ cười và gãi đầu và nói rằng chưa nghĩ đến. Lúc ấy, chẳng hiểu ai dẫn dắt khiến anh giận cậu một trận. Cậu chỉ biết đứng nhìn anh bỏ đi mà đầu óc chưa kịp phân tích nguyên do. Báo hại lần đó, cậu phải khổ sở nghĩ cách xin lỗi. Anh cũng biết bản thân vô lý và giận dỗi không nguyên do nhưng do bản tính cố chấp nên cậu toàn là người chủ động. Cậu cũng không hề biết là anh chỉ muốn có cách xưng hô bình thường của một cặp đôi yêu nhau mà thôi. Anh thật sự ghét khi lúc nào cậu cũng một điều “hyung à” hai điều cũng “hyung à”. Anh muốn cậu gọi anh thoải mái như kiểu “Honey à” hay “Babe ơi”cơ. ( Au: Anh già thật là nghìn chấm.... đúng là bệnh già khó chữa =] ). Lắc đầu với chuyện này, Lee Teuk lại mỉm cười. Nhận thấy hơi kì lạ vì giờ hẹn của hai người đã qua được nửa tiếng. Trong những buổi hẹn hò, KangIn luôn là người chủ động đến trước anh . Lee Teuk có cảm giác bất thường. Tự nhủ với bản thân không nên suy nghĩ lung tung. Anh kiên nhẫn chờ đợi Kang In...

LeeTeuk’s POV 

“Anh tin cậu sẽ đến.”

End LeeTeuk’s POV 

~~To be Continue~~

Part 3.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...Tút Tút Tút.”

Cậu đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho anh nhưng đáp lại chỉ là những âm thanh như vậy vang lên liên tục. Chán nản, gập chiếc điện thoại, Kang In thở dài nhìn cậu bé trước mặt.

- “Có lẽ anh ấy tắt điện thoại nên không thể liên lạc. Chúng ta ra địa điểm gần kia nói chuyện cho tiện.”

Hai người nhanh nhẹn bước đến quán cafe Sunshine gần đó. Cậu bé mở lời:

- “Cảm ơn anh rất nhiều vì sự giúp đỡ vừa này. Tôi không ngờ trên xe bus lại gặp nhiều nguy hiểm như vậy.Không có anh thì chắc em sẽ vác cái xác vô giá trị này về nhà mất. Có lẽ nên đề cao cảnh giác hơn mới được. À, quên em chưa giới thiệu. Em là Kim Ryeo Wook, anh có thể gọi em là Wookie cũng được. Vừa nãy, có nhặt được tờ đơn tìm việc của anh. Em nghĩ rằng mình có thể giúp anh kiếm được những công việc tốt nhất. Anh thấy sao, Kang In.”

- “Ryeo Wook à, cảm ơn sự nhiệt tình của cậu nhưng tôi cảm thấy rất ái ngại khi nhận sự giúp đỡ của cậu. Chúng ta chỉ mới quen biết nhau chưa lâu nên tôi chưa thể nhận sự giúp đỡ từ cậu được.”

- “Anh đừng nói như vậy, một phần vì muốn trả ơn, còn một phần là em thực sự muốn giúp đỡ anh. Ở anh có một cái gì đó khiến bản thân em cảm thấy rất yêu quý. Ngày hôm nay, gặp được người tốt như anh quả thật là rất may mắn. Từ nay, chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt nhé.”- Ryeo Wook nở một nụ cười hạnh phúc.

- “Cảm ơn những tình cảm của em. Anh cũng cảm thấy thật sự thoải mái khi nói chuyện với một cậu bé dễ thương như em.”

Sau một khoảng thời gian không lâu nói chuyện, Kang In và Ryeo Wook trao đổi với nhau số điện thoại. Hai người cũng cấp cho đối phương những thông tin của bản thân, từ những sở thích cho đến mối quan tâm của mình. Có vẻ họ rất hợp trong cách nói chuyện. Bây giờ, Kang In có thể nói chuyện thân thiết, gần gũi hơn với Ryeo Wook. Cũng đúng thôi khi cả hai khao khát có được một người anh/em trai để có thể tâm sự hay đơn giản được cãi nhau, châm chọc nhưng những cặp anh em bình thường. Điều đặc biệt mà cả hai đều cảm nhận từ nhau đó là sự tin tưởng, thứ cảm giác mà cả hai không hề dễ thấy khi tiếp xúc với những người khác. Tin đi, có thể ông trời muốn họ trở thành một cặp anh em.

---------------------_o_-------------------------

Chia tay với Ryeo Wook. Kang In giật thót khi nhìn vào đồng hồ. Làm thế nào đây khi cậu biết mình đã muộn hơn 30 phút hẹn với anh. Không biết giờ này, anh còn kiên nhẫn đợi cậu không. Cậu hấp tấp đi thật nhanh đến công viên- nơi mà có lẽ anh đang trông ngóng hình bóng cậu. Cậu lao thật nhanh trên con đường trải dài những bóng cây phong. Cho dù phong cảnh hai bên đường có đẹp, lãng mãn đến mất nhưng cậu cũng chẳng hề biết, cậu đang nghĩ đến anh. Cậu muốn làm tàu bay siêu tốc để ngay lập tức có mặt ở chỗ hẹn. Chạy như không có còn biết mình còn tồn tại, chạy như chú hổ cần vượt chương ngại vật để đến đích. Cuối cùng thì cậu cũng đứng trước cổng công viên. Giật thót thót mình một lần nữa khi chẳng thấy bóng hình thân thuộc của anh đâu. Sợ hãi. Đôi chân cậu vẫn tiếp tục bước đi, đôi mắt vẫn không ngừng dáo dác tìm kiếm, hi vọng một hình dáng gầy gầy. Lùng sục sâu hơn bên trong và...cậu nhẹ nhõm.

.....Kia rồi....

Cơ thể ốm còm khác xa với cơ thể của cậu đang ngồi kìa. Mái tóc đen mượt áp vào khuôn mặt xinh đẹp nhở nhắn. Với thói quen vuốt nhẹ bàn tay lên mái tóc của mình, trông anh thật đẹp, thật yên bình. Trái tim cậu lại trật nhịp rồi...Chẳng phải lần đầu ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần ấy, cũng chẳng phải lần đầu sững sờ trước vẻ đẹp của anh nhưng Kang In chưa bao giờ có thể ngăn trái tim mình không thổn thức, không đập mạnh. Con người này, đã trở thành một thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh rồi. Bước đến thật nhẹ nhàng. Lặng lẽ ngồi xuống, nắm lấy bàn tay người cậu yêu....

- “Ghét....rất...nhiều!”- Trưng ra một vẻ giận dỗi, Lee Teuk không thèm đáp những cử chỉ thân mật của Kang In

- “Teukie ah~~Teukie ah~~Teukie ơi~~...............” Những câu nói nịnh nọt, đường mật vang lên. Cậu không ngừng sử dụng những chiêu thức mà hồi trước đã dùng để xin lỗi anh. Cậu tin lần này nó sẽ thành công ( ^^. )

- “Inie là đồ xấu xa nhất vũ trụ này!”- Nói rồi, Lee Teuk ôm chầm lấy Kang In. Anh ôm cậu thật chặt như kiểu buông thõng tay thì cậu không còn ở bên anh nữa. Trong suốt thời gian đợi cậu, bộ óc của anh hoạt động rất nhiều. Nó không ngừng suy luận khiến bản thân anh mệt mỏi. Bao nhiêu thắc mắc cứ ùa đến trong tâm trí anh. Nó khiến anh sợ hãi, lo lắng. Anh sợ, sợ cậu xảy ra chuyện. Với lại trực giác của một người đang yêu như anh rất ít khi sai. Hai năm bên nhau, chưa có lần nào mà anh cảm thấy bất an như vậy nên lo lắng là điều không tránh khỏi. Có cái gì đó như là nhẹ nhõm khi cậu đã đến bên anh.Và có thứ gì đó thôi thúc anh lao vào thân hình vững trãi của cậu, hít hả hương bạc hà quen thuộc. Cuối cùng thì cậu không hề xảy ra chuyện gì, cậu vẫn bình an. Có thể do dạo này làm việc áp lực nên cảm tính của anh đã suy giảm phần nào rồi

Lạ lùng trước hành động vội vã của anh, Kang In giành lại thế chủ động.

- “Inie đang ở đây mà! Inie hứa sẽ không để Teukie đợi Inie lâu như hôm nay nữa. Là lỗi của Inie, Teukie đừng giận em nhé.”- Kang In nhẹ nhàng nói.

~CONT~

Cái thái độ này của cậu khiến LeeTeuk cười rúc ríc. Cậu là vậy, trong mọi chuyện đều là người chủ động, cho dù người mắc lỗi là anh, cậu sẽ luôn xin lỗi trước và tìm mọi cách khiến anh vui vẻ hơn. Lúc này, bất kì lời nói nào của đối phương đều là điều thừa thãi. Họ yên lặng, ở bên nhau, cảm nhận nhịp tim của đối phương, cho dù chẳng cần thêm lời giải thích rõ ràng, LeeTeuk tin KangIn, tin rằng cậu có lý do chính đáng nên mới khiến mình phải đợi một lúc như vậy. Các bạn nghĩ xem, trong không gian tràn ngập màu hồng như vậy, sẽ có chuyện gì xảy ra? Ai cũng có thể đoán được phải không? Cặp tình nhân trao nhau những nụ hôn nồng nàn. Người thì quyến luyến rời môi, người thì gần như cạn hết không khí trong buồng phổi.

.

.

.

Nắm tay nhau băng qua những hàng ghế dài trong công viên, LeeTeuk bỗng nhìn thấy cửa hàng gắp thú nhồi bông khá vắng vẻ, anh kéo tay KangIn thật nhanh đến đó. Đôi mắt sáng rực lên như một đứa trẻ được cho kẹo, anh quay ra nhìn KangIn với đôi mắt ấy. KangIn dường như đọc được hết những suy nghĩ trong đôi mắt LeeTeuk. Cậu tự nhủ sẽ gắng gắp cho anh con Vịt nhồi bông to nhất. Coi như là món quà cậu đền bù cho sự cố “đến muộn đáng xấu hổ” vừa rồi. Mang theo tinh thần quyết tâm của mình, KangIn chăm chú “gắp” và “gắp” nhưng nó lại không hề đơn giản như suy nghĩ ban đầu của cậu. Cứ mỗi lần gần gắp được thì y như rằng nó trượt rất nhẹ khỏi thú mà cậu nhắm. Thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt người yêu, LeeTeuk xót xa lắm nhưng anh rất muốn có gấu bông, rất muốn được cầm trên tay thú do chính người yêu mình vất vả kiếm được bằng sức lao động cuả mình như hiện tại. Hiện giờ, LeeTeuk chỉ biết đứng bên cạnh cổ vũ, hét lên những từ “hwating” ngọt ngào (sến =) ). Sau những nỗ lực vất vả không ngừng, KangIn đã gắp được nột chú vịt mini, cậu quay ra nhìn anh với ánh mắt ngại ngùng nhưng bất ngờ anh chỉ mỉm cười nhẹ. Rồi nhanh chóng anh hôn lên đôi má cậu. Anh vụt cướp lấy vịt bông mini mà chạy lên trước với hai ông mặt trời bé con. KangIn sững sỡ trong 30s, thần kinh cậu dường như tê liệt tam thời vì cử chỉ hết sức đáng yêu của anh. Đuổi theo LeeTeuk, cậu ôm gọn thân hình anh. Cậu cõng anh. Rồi đôi chân bước đi…trên con đường chỉ có hai người…Không hề mệt mõi…không hề lo lắng..vì anh đang ở bên cậu…ngay lúc này. Cứ thế, cậu cõng anh trên tấm lưng vững trãi của mình. Thời gian dường như ngừng đọng, vì thời gian mải ngắm hạnh phúc từ hai người.

.

.

.

.

Kết thúc quãng thời gian ngọt ngào, ngắn ngủi bên nhau. Cả hai người đều nuối tiếc khi phải chia tay, LeeTeuk nũng nịu cứ nắm chặt lấy đôi bàn tay KangIn, anh không muốn trở về nhà, anh muốn bên cậu như thế này thật lâu. Tuy cả ngày ở bên nhau, nhưng như thế đối với anh là chưa đủ, anh muốn nhiều hơn nữa. Cho dù cũng có suy nghĩ giống LeeTeuk, KangIn nhẹ nhàng tách nhẹ bàn tay anh, cậu ôn tồn nói:

-“Giờ cũng tối rồi, cả ngày nay chắc Teukie mệt rồi. Teukie vào nhà đi! Khi nào Inie về đến nhà rồi chúng ta sẽ nhắn tin với nhau.”

Dù vẫn còn muốn bên cậu nhiều hơn thật đấy nhưng điều KangIn nói quả là không sai, anh sẽ nghe lời cậu. Nuối tiếc quay lại nhìn cậu, anh ngại ngũng khi KangIn làm nụ hôn gió tạm biệt, anh cũng đáp lại KangIn bằng nụ hôn gió khác cũng mạnh mẽ không kém (‘= =”)

.

.

.

.

-“Teukie ah~”

Giật mình với cách gọi thân mật thoát ra từ đâu đó trong ngôi nhà mình, LeeTeuk ngó nghiêng.

-“A! Thằng quý con này! Sởn dã gáy quá >< Ai cho phép gọi anh bằng ngôn ngữ đó?

-“Chính em nên là người phải sởn da gáy hơn đó. Mà tại sao không được phéo gọi như vừa nãy chứ. Hyung già rồi mà sến quá.”

-..................-LeeTeuk tức xì khói mà không thốt nên lời.

-“Chỉ là vừa này em “ngắm trăng” ngoài sân nên “vô tình” bắt gặp khoảnh khắc “ngọt ngào” của cặp nào đó. Ôi ôi, nó còn lãng mạn hơn cả “chuyện tình mùa thu”. Quả hôn gió thật đặc sắc, ôi hyung của em…haha.” – Liên tiếp sau đó là một tràng cười man rợn của cậu YeSung.

Mặt LeeTeuk lại càng đỏ gay và thêm phần tức giận. Thế là cuộc chiến nảy lửa xảy ra. Ta bắt gặp hình ảnh của một con Vịt lông cánh dựng đứng lên như toa ăng ten đang lắc mát đuổi theo một con rùa đầu “khổng lồ” cũng đang bò hết tốc độ. Kết quả như được định sẵn. Làm sao rùa thắng nổi Vịt được chứ. Cho dù loài rùa này độc nhất với quả đầu kích thước khủng. YeSung của chúng ta rơi vào tay “thiên thần” LeeTeuk rồi, quả này cậu chỉ có nước sứt đẩu mẻ trán vì dám trêu tức LeeTeuk. Giờ, cậu đang vùng vẫy lắc lắc “ đặc điểm không thể nhầm lẫn “ của mình để thoát khỏi LeeTeuk “hiền dịu”. Đám gia nhân chỉ biết lắc đầu đứng nhìn và cười rúc rích trước sự đáng yêu vô đối của hai anh em nhà này.

END Part3

END Chap 1.

CHAP 2.

Part 1.

-‘’Hyung à!’’- Ye Sung thì thầm, gõ nhẹ lên cánh cửa phòng Lee Teuk

-….

-‘’Hyung à!’’- Cậu kiên nhận gọi.

-…. Chỉ là tiếng im lặng đáp lại mình. Chán nản, định quay gót lặng lẽ trở về căn phòng than yêu thì cửa bỗng cạch, cậu liền quay lại. Bắt gặp là hình ảnh “củ chuối” của hyung mình trong bộ đồ pajama cùng với quả đầu tổ quạ. Lee Teuk nói nhỏ:

-‘’Sao khuya rồi chưa ngủ lại mọ sang đây? Đừng nói là Ye Sung của chúng ta vẫn còn sợ ma đấy nhé.’’- Anh cười khúc khích tuy vẫn ở trong tình trạng ngái ngủ. Gì chứ việc châm chọc nhau đã trở thành bản năng khi hai an hem gặp nhau.

-‘’Em lớn rồi nhé, Ye Sung này chẳng sợ cái gì hết, trời không sợ, đất không sợ, chỉ hơi run khi đứng trước mẹ thôi.’’- Cau có đáp lại anh trai. 

Thừa cơ, cậu nhanh nhẹn luồn vào phòng LeeTeuk, đẩy anh trai lùi sang một bên, ngả người lên chiếc giường trắng muốt, thanh thoát. Ye Sung là vậy, mỗi lần có chuyện khó giải quyết cậu đều sang phòng anh bất kể là mùa đông giá rét hay đêm khuya. Thói quen này đã hình thành từ nhỏ, không chỉ đơn giản là một người anh trai, Lee Teuk còn là người bạn rất than của cậu nữa. Vì thế, cũng không khó để Lee Teuk đoán ra mục địch “thăm hỏi đêm khuya” của đứa em trai mình. Chán với tình cảm im lặng không cần có hiện tại, Lee Teuk mau lẹ mở lời:

-‘’Có gì thì nói mau đi, hyung buồn ngủ lắm. Cả ngày hôm nay đi chơi suốt rồi.’’- Vừa nói Lee Teuk nằm xuống chiếc giường thân yêu, đôi mắt mệt mỏi cố gắng mở to, căng lên gượng ngùng.

-‘’Teukie hyung à! Có lẽ thực sự thấy hứng thú với cậu bé hôm nọ đụng trúng ở Lotte World rồi. Tình cờ hôm nay ghé mấy chi nhánh nhỏ của công ty, em thấy cậu ấy, đuổi theo nhưng cậu ấy đã mất dạng trong biển người. Sau đó, trong em chỉ đọng lại vô vàn những tiếc nuối, nhớ nhung. Chỉ hai lần chạm mặt thôi nhưng sao cảm giác cậu ấy mang lại cho em khác biệt quá. Tại sao, chỉ có cậu ấy lại khiến em trở thấy như thế này. Đến giờ em còn chẳng biết cậu ấy tên gì nữa? Nhất định em sẽ gặp lại cậu ấy.”- Thở dài một tiếng, Ye Sung thất thểu, nằm vật xuống rồi bất ngờ cậu trở mình, ngồi bật dậy:

-“A! Hôm nay hai người đi chơi vui lắm hả, chắc KISS nhau nhiều lắm đúng không?”- Lấy lại được một chút khấm khá trong tâm trạng, Ye Sung hí hửng nói móc, nhưng quay lại thi anh trai đã ngủ khò từ khi nào rồi. Hơn nữa đôi môi anh còn hếhc lên như chêu ngươi cậu vậy. Vừa bị hớ khi độc thoại một mình, Ye Sung cầm con vịt nhồi bong cỡ bự đập lien tiếp vào mặt Lee Teuk cho dù anh không có phản ứng gì. Thật ra là LeeTeuk vẫn chưa ngủ hẳn, chỉ là dung diệu kế để không phải nghe điều nhảm nhí mà cậu em trai nhai lại lắm lần mà thôi.

LeeTeuk’s POV 

Cậu ta được lắm.

Dám làm tổn thương khuôn mặt ngọc ngà này.

Ye Sung à, hyung sẽ cho cậu trải đau khổ dần dần.

Quân tử mười năm báo thù chưa muộn. 

End LeeTeuk’s POV 

---

-“Á!Thật không?”- LeeTeuk hét lên sung sướng.

-“Teukie à, đó là sự thật. Innie cũng bất ngờ lắm…Chiều nay, 2 giờ ở café Angel-Evil nha…Tạm biệt Teukie chu~.”

.

.

.

-“Gì mà hyung hớn hở vậy”-Ye Sung tò mò.

-“Innie đã kiếm được công viêc mới rồi! Vui quá.”

-“Anh ta có công việc mới chẳng liên quan gì nhiều đến hyung cả. Hyung là đồ hâm.”-Ye Sung cười thật tươi, tự tin với câu nói của mình.

-“Em thì sao mà hiểu được? Người ta hạnh phúc khi người mình yêu hạnh phúc. Đơn giản vậy. Em nói như thế là do chưa có mảnh tình vắt vai nào. Dù sao, em vẫn là một thằng bé mới lớn, “kén chọn” thôi. Ha ha ha.”

-“…”- Một tên thông minh, láu cá như cậu chịu thua. Bị anh trai giảng đạo lý ghét thật đấy, nhưng cậu cũng không hề phủ nhận nó. 

Phải, chẳng qua là cậu chưa biết yêu thôi!

[CONT]~

------

-“LeeTeuk hyung! Hyung đi đâu đấy”- Ngước đôi mắt híp tịt dưới nắng hè, cậu hỏi anh của mình.

-“Hyung đi ăn khao từ Innie”- Anh cười rạng rỡ.

Ye Sung đứng bật dậy, nói sõng:

-“Em cũng đi”- Khẳng định một câu chắc nịch xong, Ye Sung nhanh chóng vào phòng thay đồ. Sau một phút, cậu quay lại, lúc đó Lee Teuk vẫn chưa hoàn hồn với quyết định bất ngờ từ đứa em.

-“Hyung chưa cho phép đâu.Ai cho em đi”-Anh đứng chống nạnh.

-“Thế hyung không định giới thiệu “anh rể” cho em hả. Hai người yêu nhau lâu rồi mà chưa một lần ra mắt em trai, hyung thật quá đáng”- Cậu giở lời trách móc.

-“Thôi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net