[Shortfic][T][YeWook] Miracle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: gaupeodethuong aka Zúm D3 (Down, Down, Down ) 

Disclaimer:YeWook SJ cps không thuộc về au, nhưng dù sao au cũng là người quyết định số phận của họ.

Pairing: YeWook main, KangTeuk, little SJ’s members.

Catogory: Humor, Pink, HE.

Summary:“ Em chính là phép màu của anh. ”

Rating:T

Status:Completed

Giới thiệu nhân vật.

YeSung, tên thật Kim Jong Woon, nhị thiếu gia tập đoàn điện tử viễn thông YW. Một con người toàn diện về cả ngoại hình lẫn tài năng. Luôn tỏ ra mạnh mẽ, lạnh lùng, nghiêm túc trong công việc nhưng sâu thẳm, anh là một chàng trai rất đa cảm, có trái tim ấm áp, quan tâm đến mọi người. Đặc biệt anh có cái đầu rất quái dị và thường là những chuyện kì là, không giống ai + bản năng thích làm liều ( thể mới tạo ra phong cách độc đáo ).

Kim Ryeo Wook, quý tử một nhà tài phiệt nổi tiếng trong thành phố Seoul hoa lệ . Từ nhỏ được bố mẹ cưng chiều nhưng Ryeo Wook không hề mắc phải căn bệnh của nhừng chàng công tử nhà giàu, ngược lại Ryeo Wook là một người rất dễ gần, luôn mỉm cười, nụ cười của cậu toả sáng như ánh nắng ban mai khiến khuôn mặt thêm tuyệt hảo. Cách quan tâm mọi người của câu có lẽ thật vụng về nhưng mọi người đều cảm nhận được mọi điều chân thành nhất từ đó. Có một điểm trong tính cách của Ryeo Wook là cậu rất bướng bỉnh và có một chút đanh đá ( không hề hiền  ), nhất là với bọn công tử bột.

LeeTeuk, đại thiếu gia tập tập đoàn điện tử viễn thông YW, là anh ruột của Ye Sung. Cũng giống với đứa em của mình, Lee Teuk là một người con trai toàn diện. Anh chín chắn, sáng suốt trong công việc. Với khả năng giải quyết tài tình, sáng tạo trong kinh doanh, anh được chủ tịch phu nhân yên tâm giao phần lớn hoạt động của tập đoàn bên Nhật- một chi nhánh quan trọng bên nước ngoài- cho anh. 

KangIn, tên thật Kim Young Woon, anh là một chàng trai khoẻ mạnh và rất tốt bụng. Sống trong một gia đình không giàu có ở một vùng quê gần miền biển Mokpo. Gia đình anh sống đầm ấm, hạnh phúc nhưng do những biến cố mà cuộc sống gia đình anh gặp khá nhiều khó khăn, anh phải lên thành phố tìm việc làm để gánh đỡ cha mẹ già các khoản tiền.

Lee Dong Hae, bạn thân của Ryeo Wook, cũng sinh ra trong một gia đình quyền quý. Tính cách của cậu rất thoải mái và ưa quậy phá. Luôn pha trò khiến mọi người xung quanh mỉm cười. Dong Hae đi đến đâu, chỗ đó nhồn nhịp ồn ào đến đó. Khả năng nói không ngừng nghỉ của cậu là một điểm nhấn.

Park Chae Myung, chủ tịch tập đoàn điện tử viễn thông YW, đồng thời là mẹ của Lee Teuk và Ye Sung. Một mình gây dựng nên tập đoàn YW, bà là người phụ nữ tài giỏi, quyết đoán. Nhưng để đạt được thành công, gia thế, tiếng tăm trên thương trường ác liệt, bà đã trải qua nhiều vất vả, khó khăn. Cồng thêm nỗi đau mất chồng càng khiến quyết tâm trong lòng dâng cao. Phu nhân cực kì ghét động vật, đặc biệt là loài chó, một phần là do bà bị dị ứng nặng với vật nuôi này, còn nguyên do sâu xa hơn là cũng chính bởi chó nên mới gây nên cái chết của người chồng mà bà tôn thờ nhất.

CHAP 1

Part 1.

- “Cậu chủ! 20 phút nữa cậu chủ có lịch đến Lotte World.” Người vệ sĩ có thân hình to lớn nhất vừa cầm một tờ giấy nhỏ vừa nói vọng vào phòng khách- nơi Ye Sung đang uể oải nằm xem TV.

- “Chuẩn bị xe cho tôi luôn đi! 10 phút nữa tôi sẽ có mặt ngoài cổng.”- Đáp lại một cách lạnh lùng, Ye Sung miễn cưỡng lên phòng thay đồ, mang theo mọi thứ cần thiết cho việc mua sắm trong ít phút nữa. Chán nản với tình cảnh hiện tại, Ye Sung thầm ước thời gian trở lại để anh không mắc phải sai lầm trầm trọng như vậy.

--------------------------Flash Back----------------------------------------------------

- “YAHHHHHH! Con xúc vật này từ đâu ra?”- Phu nhân tập đoàn YW hét lên một cách giận dữ. Lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện những nốt mụn đỏ. Bà không ngừng hắt xì, xoa tay lên những tấm mụn đang xưng tấy.Cả căn nhà này, không có ai là không biết bà bị dị ứng ứng với động vật, vì vậy mà mọi người trong nhà không dám tự ý nuôi thú và cách tốt hơn là nên nói không với những em vật phiền phức và tai hoạ ấy. Đó là cách tốt nhất để không làm phật ý phu nhân. Áy thế mà hôm nay, trong căn biệt thự của bà lại xuất hiện một “vị khách” không được đón chào nồng nhiệt đang đi lại chễm chệ, tự nhiên trong ngôi nhà. Suy nghĩ về chủ nhân của “vị khách lạ”, phu nhân càng tức giận. Đúng, chỉ có nó dám to gan là trái ý bà. Không giữ thêm được một gam bình tĩnh, bà vọng lên thật lớn một lần nữa.

- “Ye Sung! Con xuống ngay ta có chuyện gấp.”- Âm thanh cỡ max được vặn hết cỡ.

- “Có chuyện gì gấp hả mẹ?”- Ye Sung vẫn giữ thái độ lãnh đạm, thản nhiên như có chuyện gì xảy ra.

- “Thái độ từ tin đáng khen đấy. Biết lỗi của mình chưa, tiểu quỷ? Cho con 5s nhận lỗi. Bắt đầu. 1s...2s...3s...4s...5s...Hết giờ. Con đã chính thức chịu phạt trong vòng một tuần. Một tiếng nữa lên phòng ta lấy thời gian biểu.”- Buông những lời lạnh lùng, phu nhân thẳng thừng lướt qua cơ thể Ye Sung đang chết chân tại chỗ và chưa có dấu hiệu hoàn hồn bởi lời tuyên bố dõng dạc của người mẹ kính yêu. 

Anh không ngờ lần này phản ứng của mẹ cũng gay gắt như 15 năm về trước. Chả là hồi đó còn nghịch ngợm mà vả lại anh cũng không biết mẹ có dị ứng với lòi động vật này nên mới mang chó về nhà chăm sóc. Lần đó, anh bị mẹ phạt thật nặng vì tội dám đưa động vật lạ về nhà và làm căn bệnh dị ứng của mẹ nặng hơn. Khi nhớ lại vẻ mặt tức giận của mẹ lúc đó, anh vẫn còn rùng mình. Anh đâu có biết sau khi phạt và mắng nhiếc anh, mẹ ngồi một mình trong căn phòng riêng mà tự ôm lấy tấm chăn khóc nức nở, nhớ lại những kí ức về người chồng.

Nhưng lần này, anh không cố ý mang con vật đáng ghét đó về. Lee Teuk hyung là nguyên nhân chính cho bất hạnh một tuần của cậu. Tất cả là tại hyung ấy, là tại tên Kang In dở hơi nào đó tặng nó cho Lee Teuk hyung. Tại sao hyung ấy cứ giao những điều khó khăn như vậy cho anh, tại sao anh lại mềm lòng khi Lee Teuk hyung trưng ra điệu puppy với tài năn nỉ độc nhất của hyung ấy. Thương thầm cho số phận bạc bẽo của mình, Ye Sung không ngừng lẩm bẩm mấy câu “thần chú” hoá giải tội lỗi mà Si Won hyung chỉ giáo. Lắc đầu thở dài, Ye Sung quyết tâm không bao giờ mềm lòng như vậy nữa. “Lee Teuk hyung à, hyung cứ về nước đi, em sẽ tính sổ với hyung sau.” Mỉm cười với ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Ye Sung nhếch mép.

-----------------------------End Flash Back----------------------------------------------

Ý mẹ là ý trời, một chân lý tồn tại suốt năm tháng từ thuở lọt lòng của Ye Sung. Mẹ là người anh yêu quý, tôn trọng nhưng mẹ cũng là người anh sợ hãi số một. Từ nhỏ, mẹ là người trực tiếp đào tạo hai anh em từ những lí thuyết cơ bản làm người đến cách trở thành một nhà kinh doanh tài giỏi. Phạt là chỉ muốn tốt cho anh, để anh nhận là lỗi của mình. Anh chưa bao giờ lên tiếng phản đối ( chỉ dám phản đối trong lòng thôi ). Quả thật hình phạt này hơi qua với anh, anh không biết anh có thể thực hiện nó theo yêu cầu một tuần của mẹ đưa ra không nữa.

.

.

Khoác trên mình bộ đồ thể thao khoẻ khoắn, đặc biệt là tôn thêm thân hình siêu chuẩn của mình. Từ khi Ye Sung bước vào khu trung tâm mua sắm Lotte World lớn nhất thành phố Seoul, có biết bao cô gái nhìn say đắm vào mỹ nam trước mặt mà há hốc mồ, mắt mở to (để nhìn rõ trai đẹp mà ). Anh dường như trở thành tâm điểm của sự chú ý khi mà phía sau có khoảng 13 anh vệ sĩ lực lưỡng, đen toàn tập đang ở đằng sau “hộ tống” cậu chủ. Khó chịu trước 13 cái đuôi đằng sau, Ye Sung chỉ muốn thoát khỏi những kẻ phiền phức này nhưng đang trong thời gian bị phạt nên đành cắn răng chịu đựng. Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, anh lờ đi những ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn vào mình.

Hờ hững chọn đồ cho mẹ, anh thuyết phục bản thân không nên mất tự chủ vào lúc này mà làm liều. Nhưng lí trí không thắng nổi bản năng, sự nhẫn nhịn đã đến giới hạn. Anh quyết tâm trốn bằng được chục tên phiền phức phía sau. Trong đầu Ye Sung lúc này chỉ hiện ra độc nhất chữ “CHẠY”, những lúc nguy nan thế này mà giây phút “down” của anh tái phát, thật đáng thương. Cho dù cơ hội mỏng manh, Ye Sung quyết phải nắm bắt. Nói là làm, anh bất ngờ chạy. Đôi chân lướt nhanh trên những lát gạch sáng bóng. Những anh chàng vệ sĩ bị một quả vố bất ngờ từ cậu chủ ngay lập tức đuổi theo sau. Không biết cố ý hay tại bị shock mà cả 13 người đó không hề chia nhau chặn tứ phía, Ye Sung có cơ hội lẩn đi nhanh chóng. Ngoảnh mặt lại để chắc chắn cắt đuôi được họ, anh thở phào một cách nhẹ nhõm.Tuy đã mất dấu cậu chủ nhưng 13 tên vệ sĩ vần quyết tâm tìm kiếm, họ tin rằng 13 vệ sĩ tài năng như vậy lại không thể tìm nổi nột người trong khu mua sắm sầm uất này. (Đúng ra là sợ bị phạt . )

*

*

*

Ở một nơi khác cũng thuộc Lotte World, có một cậu con trai đang đứng đợi bạn. Cậu ta một chút là giơ tay lên mà nhìm chằm chằm vào chiếc đồng hồ với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Điện thoại đổ chuông và cậu bắt máy ngay lập tức.

- “Ê! Đậu, đợi lâu chưa?”- Dong Hae ở phía đầu dây bên kia mở màn.

- “Đồ Cá Cầy! Biết là mình đợi được hơn 30’ rồi không? Tưởng cho người ta leo cây. Giờ cậu đang ở đâu, đến đây mau. Đến rồi tớ sẽ xử lí cậu.”- Ryeo Wook trả lời với vẻ bực tức.

- “Hớ. Từ từ. Jeongmal Mianhae. Ngoài đây giao thông tồi tệ quá, tắc đường đúng thời điểm thế. Có lẽ 30’ sau mình với thoát khỏi chỗ quái quỷ này. Hay cậu đi xem đồ trước đi. Được đó, mua luôn cho mình mấy đôi giày thể thao mới ra.”- Nói rồi Dong Hae cúp máy không để Ryeo Wook cất thêm lời nào.

Hơi khó chịu trước thái độ tự nhiên thái quá của tên bạn thân thời quấn tã, Ryeo Wook trút giận vào lon cô ca đang cầm trên tay. Tội nghiệp khối hình trụ mũm mĩm, đẹp đẽ của nó giờ còn đâu, thay vào là hình dạng méo mó, biến dạng hạng nặng khiến người nhìn không khỏi rùng mình cho số phận bạc bẽo của nó. Nhận thấy sự vô ích của thức uống trên tay mình, cậu gạt tay ném phăng nó vào thùng giác trước mắt một cách nhanh, mạnh. Thật không may, số Ye Sung thật xui xẻo. Chính lúc Ryeo Wook ném lon thì anh cũng đi vụt qua. Hậu quả của cú ném gây nên một vết u đỏ trên trán Ye Sung và một tiếng động “BỐP” nhỏ. Quay ra nhìn nạn nhân của cú ném vừa nãy với ánh mắt cầu khẩn chân thành. Cậu liền chạy ra hỏi thăm “nạn nhân” của mình mà miệng lẩm bẩm không ngớt những từ “Xin lỗi”, “Xin lỗi”. Có lẽ chưa kịp nhận dạng những việc mới xảy ra trong ít phút trước, Ye Sung vẫn dùng tay xoa xoa lên cục u trên trán mình. Quay ngoắt đối diện với khuôn mặt “kẻ gây tội”, anh sững sờ trong giây lát. Não anh đã kịp phân tích, thu nạp hình ảnh trước mắt. Hiện tại, trước mặt anh là cậu bé có khuôn mặt thật đáng yêu, bầu bĩnh. Với mái tóc màu hạt dẽ nâu mượt mà và đôi mắt tròn long lanh, Ye Sung như bị hút vào nó. Ấn tượng với cậu thật sâu sắc, từng cử chỉ, hành động, nhất là cái cách cậu vụng về xoa nhẹ đôi bàn tay lên chỗ u cuả anh thật hết sức ngộ nghĩnh. Chiếc miệng nhỏ xinh luôn miệng thốt ra những từ “Xin lỗi” làm anh mê say. Có lẽ con người này hấp dẫn anh rồi. Kì lạ trước những biểu cảm trên khuôn mặt anh, Ryeo Wook thôi hành động như một tên ngốc, cậu đưa ba ngón tay khua khua trước mặt Ye Sung. Bừng tình khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Ye Sung trở lại với vẻ nghiêm nghị của mình.

- “Cậu là người gây nên vết thương này?”- Vừa nói anh vừa chỉ lên chỗ sưng trên trán mà cậu “lỡ tay”.

- “Tôi thật sự không cố ý đâu. Mong anh tha lỗi. Tôi sẽ đền bù cho anh mà.”- Ryeo Wook giương khuôn mặt dễ thương, vẻ tội nghiệp nhận lỗi của mình khiến người đối diện không khỏi mủi lòng.

Mải luẩn quẩn trong chuyện này, Ye Sung suýt chút nữa quên công việc quan trọng của mình. Anh giật mình khi 13 tên vệ sĩ ở cách đó không xa. Nếu không tìm cách chắc chắn anh sẽ bị bọn chúng tóm dễ dàng. Ngước mắt nhìn cậu con trai trước mắt, anh mỉm cười thật tươi, tiến gần khuôn mặt a thì thầm:

~To Be Continue~

END PART 1

PART 2.

- “Cậu sẽ đền bù giúp tôi, thật chứ?”- Xoáy sâu đôi mắt mình vào Ryeo Wook, anh nở một nụ cười đậm chất lừa tình. Ryeo Wook có vẻ hơi hoảng sợ trước cử chỉ trên khuôn mặt Ye Sung, nó có gì đó vừa nghiêm túc, vừa trông “hơi biến thái” của anh chàng đẹp trai này nhưng...cậu là người có lỗi trước tiên mà. Với lại lời nói vàng ngọc mà cậu thốt ra không thể rút lại được. Ryeo Wook gật đầu thay cho lời đồng ý.

Hài lòng trước sự hợp tác trước mắt, Ye Sung không ngần ngại tiến gần đến cơ thể Ryeo Wook mà ôm chặt. Bất ngờ trước hành động của anh, Ryeo Wook kháng cự mạnh mẽ, cậu đẩy mạnh cơ thể Ye Sung ra nhưng cậu làm sao thoát khỏi thân hình vững trãi của anh. Nhận thấy sự bối rối, hoảng sợ trong đôi mắt cậu, anh cất tiếng:

- “Tôi chỉ nhờ cậu một chút thôi. Cậu quên những lời vừa nói rồi ư? Giúp tôi lần này coi như thay lời xin lỗi cho hành động vừa nãy của cậu. Tôi có một rắc rối cần sự giúp đỡ của cậu, vì thế hãy ôm chặt cơ thể tôi cho đến khi thấy 13 gã mặc áo đen kia đi được một quãng.” 

Ryeo Wook đâu thể nói được điều gì nữa. Cậu chỉ biết ngoan ngoãn rúc đầu lên bờ vai rộng, vững chắc của anh. Lần đầu tiên tiếp xúc với một người đàn ông lạ và với khoảng cách gần như vậy, cậu thấy ngượng ngùng. Hai gò má đã ửng lên thành hai vầng mặt trời bé con. Cảm giác lúc này thật kì lạ mà cậu chưa bao giờ cảm nhận thấy cho dù đối với tên bạn thân Dong Hae. Thắc mắc khiến Ryeo Wook khó hiểu? Cậu thực sự muốn biết nó là cảm giác gì, tại sao lại đến trong thời điểm này? Ngẩng mặt lên để nhìn thật kĩ chàng trai mà cậu vô tình gây lên vết thương, cậu cũng sững sờ. Anh ấy quả thật là một chàng trai rất đẹp. Từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo. Điểm hấp dẫn nhất của anh có thể nói là đôi mắt một mí dài, chứa đựng cả một thế giới huyền bí. Giọng nói trầm nhưng ấm áp. Nghĩ đến giọng nói ấy khiến trái tim cậu rung lên lên liên hồi.Giật mình với những suy nghĩ của bản thân, Ryeo Wook tự cấu nhẹ lên cánh tay. Tại sao? Tại sao cậu không ngừng nghĩ đến chàng trai này. Có ai nói cho cậu một lí do không? Cậu thật sự hối hận vì hành động dại dội của mình nên giờ phải chịu khổ.

Về phía Ye Sung, mặc dù thường ngày đến công ty anh được tiếp xúc với vô số những cô gái chân dài xinh đẹp, đáng yêu, năng động có, trầm lắng có nhưng chưa bao giờ anh thấy lạ lùng như khi ở gần cậu thế này. Ôm trọn cơ thể cậu trong lòng, anh thấy tim mình đập nhanh lạ thường. Cậu bé này có một mùi hương thật nhẹ nhàng. Mùi hoa valender quyến rũ. Không hiểu cậu có biết nó khiến người ta mê mải không nhỉ? Nói thể nào đây khi cảm giác với cậu ngày càng mãnh liệt, có gì đó như... Không thể được, phải chấm dứt những suy nghĩ hỗn độn ngay tại đây. Nhận thấy nguy hiểm từ 13 tên vệ sĩ qua đi, anh vội vàng đẩy người Ryeo Wook ra khỏi cơ thể mình. Nhanh chóng lấy lại phong độ cho bản thân trước vẻ “hơi hối tiếc” của Ryeo Wook, Ye Sung phá vỡ không khí ngại ngùng.

- “Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu. Huề nhé. Không ai mắc...” Chưa kịp nói tiếp, cả hai đã bị một đám đông đang di chuyển với một tốc độ rất nhanh xô mạnh ra một khoảng không xa vị trí ban đầu. Nhanh chóng kéo nhẹ thân hình Ryeo Wook, tránh nguy hiểm trước mắt. Chuyện gì đến thì cũng đến, một chuyện có lẽ rất vô tình thôi nhưng lúc này nó trở thành chuyện không lồ với hai người. Giờ đây, khoảng cách của hai người họ thật gần, không có từ gì để miêu tả gần hơn nữa. Rồi...môi chạm môi. Ryeo Wook chỉ biết tròn mắt với giây phút ấy. Từ khi chạm vào bờ môi quyến rũ này, có một thứ ma lực vô hình nào đó như dẫn dắt Ye Sung vậy, anh cứ cuốn sâu hơn mà dày vò bờ môi đỏ ửng. Cảm giác lâng lâng, sung sướng đền khó tả. Lần đầu tiên hôn một người, lần đầu tiên cảm nhận được sự ngọt ngào anh chỉ mong không bao giờ dứt ra nụ hôn này nữa. Lí trí của anh đã bị nụ hôn này mê hoặc mất rồi. Biết làm sao khi anh không thể dừng hành động này lại, có lẽ anh thật tham lam khi ý nghĩ chiếm đoạt đôi môi này cho riêng mình. Vâng, và anh cũng không ngờ cái hành động này khiến Ryeo Wook rất khó chịu cho dù cậu cũng có cảm giác như anh. Không thể chịu nổi sự xúc phạm, Ryeo Wook văng mạnh cánh tay, đẩy xa cơ thể Ye Sung ra khỏi mình. Cậu không giữ nổi bình tĩnh để suy nghĩ nữa. Hành động theo sự dẫn dắt của trí óc. Bàn chân cậu nhấc lên, đá nó lên thật cao và

“BỘP”

Căn thật chuẩn xác. Cú đá làm Ye Sung lùi lại, anh ôm bụng. Trên khuôn mặt đẹp trai đã xuất hiện vẻ nhăn nhó khó chịu. Chưa hết bàng hoàng với thái độ quay ngoắt của cậu, anh đã phải lãnh trọn một vết tích nữa trên bụng. Anh chỉ biết đứng yên, xoa bụng, cau có, yên lặng nghe cậu hét vào mặt mình.

- “Đồ biến thái! Dám cướp first kiss của người ta. Đừng có tưởng người ta hiền mà bắt nạt, mà dở trò lợi dụng. Cú đá vừa này quá nhẹ. Tôi mà còn gặp anh lần nữa là không có chuyện anh đứng vững được như bây giờ đâu.”

Bước đi một cách khó chịu trong lòng, Ryeo Wook không thèm ngoảnh đầu lại ngó đến con người đang đứng lặng tại chỗ. Ye Sung thầm nghĩ “Đáng ra mình phải biết thiên thần nổi giận cũng đáng sợ nhường nào.”

Cứ đứng đấy, trông theo bóng dáng cậu bé mà anh tiếc ngẩn ngơ. Anh tự hỏi không biết hai người còn có cơ hội gặp lại nữa không. Cậu đúng là một con người thú vị. Những cảm nhận ban đầu về cậu là một người con trai hiền lành, dễ thương nhưng sau khi lãnh một cú đá “tuyệt hảo” của cậu, anh còn nhận định thêm một điều rằng: Không chỉ có bề ngoài ưa nhìn mà cậu còn có một tính cách rất cá tính và mạnh mẽ. Thật tuyệt vời. Chưa có ai lại gây ấn tượng sâu sắc như cậu (* Bó tay anh _ _!*)

.

.

.

Yên bình còn chưa được hưởng trọn vẹn, Ye Sung chính thức bị phát hiện. Số hôm nay của anh đã định sẵn như vậy rồi. Cả ngàn xui xẻo mà. Không còn dấu hiệu của sự phản đối từ cậu chủ, 13 anh vệ sĩ cao to dễ dàng “áp giải” Ye Sung về biệt thự. Lý do lí giải cho chuyện này cũng hết sức đơn giản thôi. Chỉ tại anh còn đang bận suy nghĩ về cậu bé khiến anh tương tư và nuối tiếc tha thiết. Thế đấy, trên suốt con đường về nhà, Si Won- tài xế riêng của Ye Sung- không ngừng thắc mắc về thái độ của Ye Sung. Làm sao không ngạc nhiên khi thấy dấu hiệu bất bình thường phát ra từ cậu chủ. Từ khi lên xe, anh chỉ thấy một Ye Sung ngẩn ngơ, cười một mình, đôi khi còn đưa tay rờ nhẹ lên bờ môi mà rúc rích che mặt. Kết luận của Si Won đối với cậu chỉ có thể là “Thần kinh không bình thường”. Lắc đầu thông cảm, chàng tài xế hào hoa tập chung vào chuyên môn trước mặt.

.

.

Giữ tình trạng “người mất hồn” về nhà, Ye Sung thong thả ngả mình trên chiếc giường trắng yêu quý. Lee Teuk vừa từ nước ngoài trở về vội lên phòng đứa em yêu quý để tâm sự, “hỏi thăm tình hình sức khoẻ”. Thấy dáng vẻ thẫn thờ, mệt mỏi của Ye Sung, Lee Teuk không ngần ngại gõ một phát đau điếng lên đầu Ye Sung. Bừng tỉnh khỏi cơn say, Ye Sung kêu lên một tiếng “Á” rồi quay ra nhìn người anh trai với một ánh mắt hết sức trìu mến.

- “Hyung về rồi hả? Nhớ hyung thật đó”. Nói rồi, Ye Sung vồ đến ôm chặt cổ Lee Teuk.

Lee Teuk còn sững sỡ hơn trước. Thái độ của thằng nhóc này là sao. Đứa nhóc của anh khi nào đã trở nên quan tâm tới người hyung của mình như vậy? Đây có phải Ye Sung- thằng em trai kì quái, hỗn láo của anh- đứa mà cách đây 6 tiếng còn gào lên trong điện thoại là sẽ băm anh làm trăm mảnh nếu anh bước chân về nhà. Đời lắm chuyện kì quái, Lee Teuk không ngờ chuyện quái này lại đang xảy ra trong gia đình anh. Không thể để thắc mắc làm anh rối lòng, Lee Teuk quyết tâm tìm ra sự thật.

- “ Con Rùa này! Hôm nay em ăn cái gì mà đầu óc trở lên không bình thường như vậy. AAA Bỏ ngay cái tay ra khỏi người hyung. Mày định làm gì hyung thể hả? Tưởng định tính sổ với hyung vụ bị phạt một tuần cơ mà. Quên rồi hả.” Nở một tràng cười mỉa mai, Lee Teuk đưa Ye Sung vào bẫy để bắt đầu công việc tìm hiểu nguyên nhân bất bình thường của Ye Sung.

END PART

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net