[Shortfic][T][YeWook] Miracle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lần này hyung sẽ giời thiệu về người yêu mình đàng hoàng. Nhưng phải hứa với hyung là không bày trò nghịch ngợm, phải ăn nói lễ độ, không được phép nói xấu,blab la…Nghe chưa?”- Thuyết giáo một hồi những điều cần chú ý cho cậu em, Lee Teuk thở hồng hộc. Ye Sung chả nghe lọt thỏm từ nào nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Khi nào gặp KangIn, cậu sẽ chọc quê cho hai người mất mặt.

---

-“Teukie à, đến nơi chưa?”

-“Teukie đến trước cửa rồi. Inie ngồi chỗ nào vậy?..A Thấy rồi. Đợi Teukie một chút.”

Nhìn thấy hình dáng Kang In từ xa, Lee Teuk tất tưởi chạy vội đến, anh sẽ xà vào lòng cậu, anh sẽ ôm lấy khuôn ngực cậu thật chặt. Anh nhớ cậu rất nhiều, cho dù họ chỉ xa nhau có 2 ngày và vẫn thường xuyên liên lạc bằng điện thoại. Nhưng rồi, anh đứng sững khi không chỉ có một mình KangIn ngồi đó, còn có them một chàng trai than hình nhỏ nhắn, rất đáng yêu bên cạnh. Thấy biểu hiện của người yêu, KangIn vội vã đứng dậy kéo Lee Teuk ngồi vào ghế, vội vã nói:

-“Teukie, đây là RyeoWook, cậu bé mà Innie đã kể đó, cậu bé này đã giúp Innie tìm được việc làm mới đó. Innie phải cảm ơn cậu ấy rất nhiều. Nào giờ thì uống gì, để em gọi cho Teukie.”- KangIn cười hì hì.

-“Vậy à! Hyung cảm ơn em nhiều lắm, không những có vẻ ngoài dễ thương mà em còn có tấm lòng đẹp nữa.”- Lee teuk mỉm một nụ cười rõ tươi khiến RyeoWook sững sỡ. Đúng là nụ cười của một thiên thần mà. Nó tạo cho cậu cảm giác than thiện và thoải mái. Mới gặp mà RyeoWook đã có cảm tình mạnh với Lee Teuk rồi. Sau một hồi im lặng, nhìn Lee Teuk, cậu cũng lên tiếng.

-“Cảm ơn lời khen của hyung ạ. Hyung thật đẹp. Anh KangIn thật là hạnh phúc khi sở hữu một người yêu đẹp như hyung”- Ryeo Wook nở một nụ cười tươi đáp lại.-“À mà KangIn hyung cứ nhắc đến hyung hoài, anh ấy khen hyung hết lời”

Ryeo Wook nói xong nháy mắt nhìn sang KangIn khiến anh ngại ngùng. Lee teuk nhìn cái bộ dạng đáng yêu của KangIn mà không kiềm chế được đôi bàn tay đưa lên nhéo mũi KangIn. Hai người quay sang nhìn nhau đắm đuối. Ryeo Wook bối rối trước tình cảnh cặp tình nhân trước mặt. Cậu “E hèm” một tiếng làm hai con người này thức tỉnh. Lee Teuk cười ngại.

-“A!Sao Ye Sung đi vệ sinh gì mà lâu quá. Chưa thấy mặt mũi đâu. Nãy giờ còn hứng hởi đòi đi bằng được.”

-“Ye Sung cũng đến sao?”- Kang In ngạc nhiên hỏi.

-“Nó đòi Teukie ra mắt “anh rể”. Innie không phiền chứ?”- LeeTeuk ngại ngùng khi nói đến từ “anh rể”.

-“ Sao cũng được, chỉ cần Teukie thích. Mà Innie cũng nên ra mắt “em rể” mà.”- KangIn cười, nắm tay anh.

-“ Có thêm một người nữa sao ạ?”- Ryeo Wook chen ngang.

-“ Thế nên em không phải sợ lạc lõng khi ngồi giữa bọn hyung nhé”- Lee Teuk đùa làm Ryeo Wook đỏ mặt.

End Part 1. 

Part 2.

10 phút sau, khi 3 người đang nói chuyện vui vẻ, YeSung từ đâu khó khăn ngồi xuống. Hơi thở mệt nhọc vì phải vất vả kiếm người anh trai. Cậu thật ngốc khi quên mang điện thoại, tại sang cái tính lơ đãng cứ làm khổ bản thân cơ chứ. Mệt nên khi ngồi xuống ghế cậu đâu để ý đến khuôn mặt của người đối diện. Một ánh mắt bất ngờ, một thoáng ngạc nhiên nhưng xen lẫn chút oán hận trong đôi mắt ai đó trước mặt. Lee Teuk quay sang nhìn Kang In, anh nói:

- Đây chính là YeSung, em trai của Teukie. Còn YeSung, đây là KangIn, người yêu hyung. Còn cậu bé ngồi đối diện em là RyeoWook, bạn của KangIn. Mọi người làm quen nhau đi nhé.

Lúc này, Ye Sung mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt "anh rể tương lai" của mình. LeeTeuk quả là có khiếu chọn người yêu. Anh chàng trai không những có cơ thể lực lượng mà lại rất ưa nhìn nữa. Dáng hình vững trãi, cơ bắp có vẻ chắc khoẻ, sẽ có thể bảo vệ rất tốt cho hyung mình. Thêm nữa khuôn mặt anh ta thật bảnh bao tuy chưa bằng cậu nhưng cậu rất ưa cái con người trước mặt này. Hai năm yêu và giữ được LeeTeuk hyung bên mình quả là một con người không hề tầm thường.

Đúng rồi, còn một người nữa cũng có mặt trong buổi ăn khao hôm nay nhỉ. Xem nào, sau khi nhìn về phía đối diện YeSung sững sỡ, cậu hoá đá thì phải. Đây chẳng phải cái con người làm cậu nhớ mong suốt thời gian trở về sau buổi mua đồ ở Lotte World sao? Tự mỉm cười trong lòng, YeSung thích thú mà nhìn chằm chằm vào con người trước mặt. Đây cũng phải chăng alf định mệnh, dù sau thì trong 1 triệu dân ở Seoul cậu vẫn tìm ra người ấy, hi vọng có lẽ là nhỏ bé. Cậu ấy là RyeoWook, một cái tên thật đẹp, như chính con người cậu ấy vậy. "Ánh nắng ban mai rực rỡ"

-KangIn hyung. Rất vui khi được ra mắt với hyung. Nhìn hyung đẹp trai hơn hẳn so với ảnh chụp với anh trai em đó.- YeSung hài hước bắt tay KangIn.

-RyeoWook, chào cậu, đây không phải lần đầu gặp mặt của chúng ta. Cậu nhớ tôi chứ. Hôm ở Lotte World- Chưa nói hết YeSung đã bị RyeoWook xen ngang giữa chừng.

-Chúng ta đã từng gặp nhau ư, tại sao tôi không hề có ấn tượng gì nhỉ?"- RyeoWook nén chút giận dữ trong lồng ngực. Không phải do cậu nhỏ mọn nhưng giờ khi nghĩ lại chuyện đó, cậu vẫn cảm thấy bực rứt, khó chịu. Dù sao cướp đi nụ hôn đầu của người khác mà vẫn bình thản như không có chuyện gì thì sao mà bình tĩnh và không tức giận cho nổi. Tốt nhất tỏ ra không quen biết cho đỡ ngại ngùng

Bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, YeSung ngại ngùng và thầm nghĩ 

"Cậu ấy thực sự không nhớ gì về mình sao?"

CONT~

- Xin lỗi. Vậy cứ coi như đây là lần đầu tiên gặp mặt. Tôi là YeSung, em trai LeeTeuk hyung, cũng là em rể của KangIn hyung nữa. Nhìn cậu thế này có lẽ kém tuổi tôi.- YeSung nở một nụ cười thật tươi, đẹp nhất của mình.

-Vâng! Lời giới thiệu anh nói có vẻ thừa thãi . Những điều anh nói tôi đã biết hết qua lời giới thiệu của LeeTeuk trước đó rồi. Mà trông anh đó, chắc chắn hơn tuổi tôi rồi. Tôi còn ngạc nhiên rằng nếu không nghe anh gọi KangIn là hyung thì tôi đoán chắc anh còn lớn tuổi hơn anh KangIn cơ.- RyeoWook trả lời có chút mỉa mai, cậu thấy khó chịu vô cùng khi thấy nụ cười tưởng "giết được ruồi" của anh ta.

-RyeoWookie à, em nói đúng đấy. Giờ hyung với để ý, Innie của hyung còn trông trẻ hơn nó.- LeeTeuk liếc mắt với YeSung với một vẻ bỡn cợt. Rồi anh lăn ra cười làm KangIn chỉ biết nhìn ngại ngùng.

-Hừm! Người ta thường nói rằng những con người phi thường thì sẽ có cách suy nghĩ chín chắn, vẻ ngoài già dặn, chững trạc hơn tuổi thật của mình mà. Tôi không phải là một ngoại lệ- YeSung tự đắc lật lại tình thế. Cậu phải bộc lộ được sự tự tin, nhanh trí, thông minh của mình trước mặt đối tượng.

RyeoWook biết mình không nên đấu võ mồm với con người cao ngạo trước mặt này. Cậu im lặng, đây chính là cách hay nhất để bản thân không bị mất mặt trước anh ta.

Không khí sau đó cũng trầm lắng, bởi cặp đôi KangTeuk đang tình tứ bên nhau, họ toàn nói những chuyện không ra đâu cả, những chuyện mà hai người kia cũng chỉ bó tay khi ngồi nghe. Thật đặc biệt khi hai người kia cùng có một suy nghĩ là :"Im lặng là hưởng thụ". YeSung cứ lén lút ngắm RyeoWook. Cậu không ngừng đưa đôi mắt dõi theo từng hành động của người ta để rồi phát hiện người ta rất hay cười rúc rích và đỏ mặt khi hứng mấy câu nói bông đùa của hai vị hyung "già" đáng kính. Thật là cái vẻ đáng yêu nhưng cũng rất cá tính của cậu ấy khiến YeSung phát điên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. YeSung thầm nghĩ "Ngày mình càng muốn sở hữu con người dễ thương này rồi". Cứ thế, cậu dõi đôi mắt vào RyeoWook.

RyeoWook's POV 

Có ai đó đang theo dõi mình thì phải?

End RyeoWook's POV 

--------

-KangIn, LeeTeuk hyung, em có việc bận nên về trước. YeSung ssi, chào anh. Mọi người ở lại vui vẻ nhé- Nói rồi, RyeoWook bước đi và không quên ngoảnh lại cười và vẫy tay chào. Điều đó khiến ai đó ngây ngất. Ngay sau đó, YeSung quay sang anh trai đang "bận rộn" với KangIn:

-RyeoWookie đó, cậu ấy chính là người làm em tương tư, muộn phiền bấy lâu đấy. Giờ đã gặp lại người ta đáng tiếc người ta chẳng nhớ đến mình. Ông trời cũng thật biết trêu đùa người ta. Vì thế chỉ hyung giúp được em thôi. Thế nên...- YeSung quay phắt sang KangIn, nhẹ nhàng nói:

-KangIn hyung, cho em số điện thoại của RyeoWookie đi.

-Gì chứ, hyung đã đồng ý đâu. Innie để đó Teukie giải quyết.-YeSung định chen vào cãi nhưng anh đã kịp thời lấy tờ giấy ăn nhét vào mồm cậu khiến YeSung tạm thời câm nín., chỉ biết câm nín trong cuống họng. Hơn nữa, vì sự nghiệp cao cả nên sẽ nhẫn nhịn. Cậu tự an ủi chính mình. Phía LeeTeuk, nghĩ đến mối thù hôm nọ mà anh cười nhếch mép. Đây là cơ hội tuyệt vời nhất trả thù thằng em trai láo lếu.

LeeTeuk's POV

Đừng trách anh vô tình

Có trách thì trách ông trời ấy

Tại sao lại đem đến cho em một

người anh là thiên thần...

Nhưng lần này sẽ nhẹ tay chút.

Làm quá thất đứt, gặp sóng gió, nó phiền. 

End LeeTeuk's POV

Quay sang thì thầm gì đó với KangIn ( thật ra là kể tội YeSung hộm nọ dám lấy Vịt bông king size KangIn tặng đập liên tiếp vào mặt anh). Một lúc sau, KangIn quay ra nhìn YeSung với một vẻ mặt...hết sức bình thường. Nhưng lời nói này khiến cậu hằng ngày đanh thép cũng đổ mồ hôi hột, thận trọng trong từng chữ trong cậu nói "giản dị đến bình thường":

-Trao đổi số, khủng bố tinh thần.- KangIn trưng ra bộ mặt "ác quỷ" chôn giấu bấy lâu doạ nạt YeSung. Dám thường ngày bắt nạt Teukie, làm tổn hại báu vật của anh. Vì thế phải chịu hậu quả thích đáng. Người ngoài thì anh chỉ cần cho 1 đòn upon là xong, đỡ tốn công sức. Nhưng YeSung là em trai của LeeTeuk, không thể dùng những cách bình thường được. Hành hạ thể xác và tinh thần có thể là ý hay hơn. KangIn sẽ gia tay trừng trị đứa em trai này, để cậu ta có một bài học. Làm em thì sao có thể bắt nạt anh trai, theo đúng nghĩa lễ thì chỉ anh trai mới được phép bắt nạt lại mà thôi. YeSung là một chàng trai hoàn hảo theo đúng nghĩa nhưng sự nghịch ngợm và tinh ranh lại cao ngất ngưởng. Nếu không tiếp xúc trực tiếp anh sẽ bị bề ngoài lạnh lùng đánh lừa mất. Bây giờ trong đầu KangIn hiện là 7 từ về YeSung :"Cậu ta là một đứa nguy hiểm."

Hãy để ý tới YeSung lúc này, mặt mũi cậu đã méo xệch. Biểu hiện của KangIn khiến cậu rùng mình, cậu phần nào có thể thấy được những âm mưu thâm độc hiện rõ lên trong đôi mắt hạt bưởi của anh ta. KangIn-LeeTeuk, hai người đúng là cặp ác quỷ trời sinh. Xem ra, con đường đến với RyeoWook còn lắm gian nan, vất vả và chông gai lắm. Dù sao, cậu sẽ bất chấp hết, vì một cuộc sống tươi sáng hơn. ( Au: YeSung à, hwaing nhé, chúc anh bình an chứ đừng miên man.)

-Em nói đấy nhé! Làm tốt sẽ nhận được đầy đủ số của RyeoWook. À còn khuyến mãi thêm mấy sở thích của người ta nữa.- LeeTeuk cười khoái chí khi cầm trốt được YeSung, trong lòng anh đang lâng lâng sảng khoái. KangIn, phối hợp với anh rất ăn ý.

----------

5 tiếng sau, YeSung đang ở trạng thái lâng lâng vui sướng cùng với những vết tích hoành tráng trên cơ thể. 

FB

Chả là KangTeuk nghĩ ra được một ý tượng rất đặc biệt, không tổn hại nhiều đến tinh thần mà chỉ giúp cậu em trai có thêm nhiều kinh nghiệm hơn mà thôi. Chả là 2 người họ đưa cho YeSung một số tiền nhỏ để mua đồ ăn cho nhà KangIn. Dĩ nhiên với list danh sách ghi trong tờ giấy không thể đủ. Vì vậy YeSung cần biết trả giá. Đặc biệt, YeSung không được giở trò gian lận, nếu phát hiện sẽ không mơ tưởng gì đến số điện thoại của RyeoWook nữa. Tất nhiên, cậu đâu có dại mà đánh mất cơ hội quý báu, nhưng bị tạm thời thu giữ ví tiền thì làm sao gian lận nổi. 

Khó khăn cho công việc này là, cậu chưa bao giờ phải động tay đến công việc này. Một cọng rau sống, cậu còn chưa sờ đến chứ đừng nói là phải đi mua chúng. Nếu có ai trong công ty lỡ đi qua đây là cậu chỉ có biết độn thổ chui xuống dưới đất. Lần đầu tiên nhìn thấy thứ đem ngòm, gớm ghiếc ngọ ngoậy trong chậu cá màu nâu bé tý. Cậu tự hỏi rằng tại sao người ta có thể ăn được cái thứ này. Đứng nhìn chậu cá với vẻ mặt ngạc nhiên. Người bán hàng thấy khó chịu với chàng trai trước mặt, liền nộ:

-Này, anh chàng đẹp trai, đứng đấy ngắm cá để thủng chậu của người ta à. Cậu mua thì nói một tiếng để người ta còn biết. Tôi ế hàng là tôi lột da cậu.- Thái độ hung hẵn của mấy bà thím khiến YeSung phát sợ, sao phụ nữ chốn chợ búa..ghê gớm quá. Chỉ bừa con cá to nhất. Cậu định bụng trả tiền xong sẽ phóng thẳng nhưng lại xảy ra một sự cố bất ngờ. Không ngờ khi đỡ lấy túi cá, tay cậu bắt trượt nên cậu chân nọ đá chân kia, làm đổ hết chậu cá của người ta, không những bàn chân dính đầy mùi nước "biển" tanh ngòm, mà làm phá huỷ một gian hàng của người ta. Cậu ái ngại, rối rít xin lỗi nhưng dường như nó là chưa đủ. 

Cái người ta muốn là tiền bồi thường nhưng hiện giờ cậu có khác một kẻ khố rách áo ôm không chứ. Tiên đã bị hai người kia "tạm cuỗng" mất rồi. Hơi mất bình tĩnh với tình huống lúc này, YeSung cố gắng vận dụng mọi tài năng thường có của mình. Nhưng bất lực. Biết làm sao đây. Trong đầu lúc này chỉ hiện ra đúng một chữ. Sao mọi tình huống nguy hiểm nó toàn hiện ra chữ nảy nhỉ? Cậu cười đau khổ trước khi hành động. Thôi thì đành liều một lần nữa.May mắn không biết có mỉm cười với cậu một lần nữa?. Nói là làm, cậu cậu hết những thứ vừa mới mui mà cắm đầu chạy thẳng. Có mấy tiếng thét vọng lại "Quân ăn cướp, đứng lại!", vừa hét, vừa đuổi cậu. Cắm đầu cắm cổ mà chạy, cậu không hề quay lại đó một chút nào vì đang tập chung thoát khỏi chỗ nguy hiểm mà. May mắn lại đến và cậu đã thoát khỏi mấy người ầm ĩ đó. Cậu thầm nghĩ hôm sau sẽ quay lại bồi thường họ sau và sẽ là gấp 5 lần đề bù đắp tinh thần nữa. 

YeSung là một người có trách nhiệm cao.

Mang trên tay về thành quả là mấy mớ rau, ít gia vị và một con cá mè thật to, YeSung tự hào nhìn những sản phẩm mình mua được, tự đắc trước mặt cặp KangTeuk. Cậu cũng không ngờ bị một phát gõ đầu đau điếng từ LeeTeuk. 

-Rau thế này thì ăn thế nào? Đúng là em chẳng làm được cái gì ra hồn cả. Có lẽ em đừng mơ có số RyeoWookie nữa.- Nói ra những lời đau xót không thương tiếc, LeeTeuk lạnh lùng.

-Em vừa bị người ta đuổi té khói đấy. Không may làm đổ cả gian hàng bán cá của người ta- YeSung rầu rĩ đáp.

-Thôi được. Nhìn cậu nhiệt tình anh cũng không nỡ. Còn giờ chúng ta đến nhà Innie một chút.- LeeTeuk cười hiền đáp.

Cứ tưởng chấm dứt được khổ ải nhưng YeSung đã lầm, vừa bước vào căn nhà của KangIn anh đã bị LeeTeuk kéo sồng sộng vào phòng bếp. Bắt cậu rửa hết đống bát đang nằm yên trong bồn rửa. Há hốc mồm nhìn anh trai với vẻ ngạc nhiên tột độ, cậu định dẩu mồm lên đấu võ mồm nhưng đã vội được người anh tải yêu dấu chặn lại bằng một cú đá vào chân. Cay cú vì bị ép buộc làm những thứ chưa làm bao giờ, YeSung đành ôm cục tức vào trong một góc. Lụi hụi với đống bát trong bếp, cậu cầu mong nó được yên ổn.

-Vỡ cái nào là đừng hòng hyung tha- Vắt vẻo cùng KangIn xem TV ngoài phòng khách, LeeTeuk nói vọng lại với vẻ đắc chí. Cậu làm sao lại không hiểu ẩn ý trong câu nói này chứ. "Cố lên, ác mộng gần biến mất rồi. LeeTeuk và KangIn , hai người sớm phải trả giá.", YeSung nghĩ

End FB

End Part 2. 

END CHAP 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net