Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13

Yoona đứng phía sau há hốc mồm. Cô không ngờ Eun Jung lại là con của bà chủ. Cô bật thốt trong giận dữ.

-Ham Eun Jung, cô được lắm.

Nghe giọng Yoona, Eun Jung liền quay đầu lại. Trong lòng cô lo sợ hết sức. Thấy Yoona bỏ chạy, cô liền đuổi theo.

Bà Ham thấy con gái mình chạy ra ngoài thì gọi lớn:

- Eun Jung, con đi đâu đó.

Giờ này Eun Jung không còn nghe gì nữa, cô chỉ mong tìm được Yoona thôi. Cô chạy xuống nhà gửi xe của nhân viên nhìn quanh không thấy xe đạp của Yoona đâu thì cô biết Yoona đã chạy đi rồi. Eun Jung gọi điện thoại cho Soyeon tới đón mình.Soyeon cũng đã biết chuyện của Eun Jung nên khi nghe em mình gọi thì cô liền tức tốc tới đón.

Ngồi trong xe Eun Jung cứ mãi giục Soyeon chạy nhanh khiến cô mấy lần gần gây ra tai nạn xe. Đứng trước cửa nhà trọ của Yoona, Eun Jung gọi:

-Mở cửa cho Jung đi được không Yoona. Cho Jung giải thích với em được không?

Cô không nghe Yoona trả lời và đèn trong phòng đang sáng cũng được tắt đi. Mưa bắt đầu rơi và ngày càng nặng hạt. Nó lớn hơn cả tiếng gọi của Eun Jung. Thấy em mình bị ướt nên Soyeon chạy lại kéo tay Eun Jung đi.

-Đợi ngày mai cô ấy bớt giận rồi em giải thích cũng được. Em không thể dầm mưa đâu Eun Jung. Nghe lời unnie đi.

Eun Jung lắc đầu. Cô đẩy Soyeon ra:

-Không được, em phải gặp cô ấy.

Cô bật khóc, cô cứ đập cửa.

-Jung xin lỗi, em mở cửa ra cho Jung đi mà.

Tiếng Yoona từ trong vọng ra.

-Cô về đi. Tôi muốn yên tĩnh. Cô làm ơn để tôi yên được không?

Eun Jung buồn bã nói:

-Jung xin lỗi mà. Jung không phải cố tình giấu em đâu. Jung chỉ muốn được ở bên em thôi. Mở cửa cho Jung vào đi.

Soyeon đi lại kéo tay Eun Jung đứng lên khi thấy em mình ngồi bệt xuống đất.

-Chúng ta về thôi, Eun Jung, ngoan đi. Mưa ướt người em hết rồi.

Cô lại  lắc đầu:

-Em muốn ở với Yoona đêm nay. Unnie về trước đi.

Soyeon thấy em mình cứng đầu thì bực bội gắt:

-Cô ấy sẽ không mở cửa đâu. Em phải đi về với unnie. Mau lên!

Eun Jung vẫn không chịu, cô cứ cố giựt tay mình ra khỏi tay của Soyeon. Cả hai cứ đứng đó người thì cố kéo tay người kia đi còn người thì cố giựt  tay ra rồi thì bất chợt Eun Jung ngã xuống đất. Soyeon hốt hoảng gọi:

-Eun Jung, Ham Eun Jung, tỉnh dậy đi em. Em đừng làm unnie sợ có được không?

Nhưng cô nàng cứ nằm đó bất tỉnh trong vòng tay Soyeon mặc cho Soyeon gọi khản cả giọng. Lúc đó Yoona mở cửa bước ra. Soyeon nghe tiếng mở cửa thì ngước lên nhìn Yoona giận dữ, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cô ấy nhìn em gái mình, cơn giận của cô dịu lại.

-Hãy giúp tôi đưa em ấy ra xe. Tôi phải đưa em ấy đến bệnh viện.

Yoona làm như cái máy. Cô không ngờ Eun Jung lại yếu như vậy. Trên xe Yoona ôm Eun Jung vào lòng nước mắt cứ rơi. Soyeon nhìn họ từ kiếng xe và thở dài:

-Cô biết không Yoona. Eun Jung chưa bao giờ yêu ai cả. Cô chính là người đâu tiên em ấy yêu và yêu điên cuồng đến như vậy. Em ấy bất chấp gian khổ xin vào làm trong nhà hàng là vì cô. Em ấy sợ nếu dùng thân phận của em ấy, cô sẽ không bao giờ chấp nhận làm bạn, nên Eun Jung phải giấu cô như vậy. Em ấy không có ác ý gì cả. Cũng không phải muốn lừa gạt cô đâu. Tính em ấy là vậy, khi đã yêu thích một thứ gì và người nào đó rồi, em ấy không ngần ngại hy sinh bản thân mình chỉ để người đó được vui. Lúc chúng tôi còn nhỏ, gia đình tôi có nuôi một con chó, con chó nhỏ đó đi lạc và Eun Jung đã một mình chạy vào rừng tìm kiếm cho bằng được bất chấp sự khuyên can của gia đình. Khi gia đình tôi đi tìm thấy em ấy, họ thấy Eun Jung đang ôm chú chó nằm dưới gốc cây run rẩy ngủ, người thì sốt rất cao. Sau đó thì em ấy bị viêm phổi. Bác sĩ nói Eun Jung không được dầm mưa nữa, nếu không bệnh sẽ tái phát. Nhưng em ấy vì cô bất chấp tất cả. Em ấy yêu cô rất nhiều.

Yoona không nói gì cả. Cô đang nhìn người con gái trong vòng tay mình, và hôn nhẹ lên môi Eun Jung, cô thì thầm:

-Xin lỗi Jung.

Bác sĩ truyền nước biển vào người cho Eun Jung vì sức khỏe của cô rất kém. Ban ngay cô phải lo làm việc ở công ty để ba mẹ không phát hiện, ban đêm còn phải đi làm thêm ở nhà hàng nên sức khỏe của cô rất yếu. Hôm nay lại phải dầm mưa nữa nên cô ngã quỵ. Yoona ngồi ở ghế chờ mà cứ nhìn vô căn phòng mà Eun Jung đang nằm. Cho đến khi cô nghe tiếng bà Ham thì cô mới giật mình quay lại nhìn.

- Rilakkuna đâu con? Con bé không sao chứ? Tại sao lại dầm mưa để ngất xỉu như vậy? Con bé không biết rằng nó không thể dầm mưa sao?

Bà Ham hỏi liên tục làm Soyeon không có cơ hội để trả lời. Ông Ham thì bình tĩnh hơn nên trấn an bà:

-Con sẽ không sao đâu, em đừng lo quá. Rilak nhà chúng ta sẽ không sao.

Ông vừa nói xong thì bác sĩ đi ra. Vị bác sĩ hỏi:

-Ai là người nhà của bệnh nhân?

Yoona đứng dậy, nhưng rồi khi định trả lời thì nghe ông bà Ham nói:

-Là chúng tôi.

Cô dừng chân lại. Đúng rồi. Cô lấy thân phận gì để nói với họ rằng cô và Eun Jung là của nhau? Soyeon đi lại vỗ nhẹ vào vai cô như muốn trấn an. Yoona hít một hơi dài. Cô cần phải mạnh mẽ hơn, Vì Eun Jung và cũng là người cô yêu nhất.

-Con gái của ông bà đã không sao rồi. Nhưng nếu dầm mưa nhiều lần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phổi. Khi nào con gái ông bà tỉnh dậy thì có thể về. Bác sĩ sẽ kê đơn thuốc rồi gia đình ra ngoài mua cho cô bé. Bây giờ ông bà có thể vào trong.

Ông bà Ham cảm ơn bác sĩ, rồi đi vào trong. Nhìn gương mặt xanh xao của con gái, ông bà không khỏi đau lòng.

-Sao nó lại ra nông nổi này hả?

Yoona nhìn cũng cảm thấy tim mình quặn thắt. Tất cả là tại cô. Tại cô không chịu nghe Eun Jung giải thích nên giờ cô ấy mới ra nông nổi này . Cô nhìn gương mặt người con gái cô yêu thương mà không khỏi xót xa. Rồi cô nghe Eun Jung gọi tên mình trong cơn mê sảng. Đôi mắt nhắm lại khẽ rơi lệ.

-Yoona, Jung xin lỗi mà. Đừng có giận Jung. Yoona, đừng rời xa Jung.Im Yoona.

Bà Ham thấy con gái mình như vậy thì bật khóc:

-Rilak của umma, con làm sao vậy? Con đau ở đâu phải không? Rilak của umma đừng khóc, có umma đây.

Môi Eun Jung lại tiếp tục mấp máy.

-Umma ơi, tim con đau quá. Umma gọi Yoona về với con đi. Con không thể mất cô ấy được. Con yêu cô ấy rất nhiều. Yoona à, đừng bỏ Jung mà.

Bà Ham quay sang nhìn Yoona lúc này mắt cô cũng đã đỏ hoe, giọng bà đanh lại:

-Cô có phải là Im Yoona không?

Yoona nhìn ánh mắt không thiện cảm của bà dành cho cô,đưa tay lên lau mắt rồi cô gật đầu.

-Cô đã làm con gái tôi ra nông nỗi này có phải không?

Ông Ham thấy vợ mình làm ồn thì vội can ngăn:

-Kìa mình, con đang bệnh, em đừng có nói lớn quá.

Bà Ham đứng dậy:

-Cô ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với cô.

Yoona nhìn Eun Jung lần nữa, rồi cô đi ra ngoài. Cô biết bà Ham sẽ nói với cô những gì, nên cô hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần chuẩn bị đấu tranh cho tình yêu này.

End chap 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net