C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bin : Alo ?
Bob : Hanbin,khi nào em về ?
Bin : Tôi đang bận,có gì nói sau đi.
Bob : Khoang đã Hanbin.
Bin : Gì ?
Bob : Hôm nay anh được làm nhân viên chính thức rồi em à.
Bin : Rồi sao ?
Bob : Chúng ta đi ăn mừng nhé Hanbin ?
Bin : Không đi.
Bob : Ừ,nếu em không muốn thì thôi vậy.

Nghe kìa nghe kìa,hắn lại hạ giọng với tôi,tội nghiệp ghê lắm.

Bin : Hôm nay tôi không thể đi ra ngoài ăn, bụng tôi hơi khó chịu.
Bob : Anh xin lỗi,anh đã không biết.
Bin : Không sao đâu,là do anh không biết thôi mà.
Bob : Giờ em đã đỡ hơn chưa ? Hay em đến bệnh viện khám đi Hanbin, nha em,nha em ?
Bin : Không sao,tôi ổn rồi,anh đừng lo.
Bob : Không sao thì tốt rồi.
Bin : Hôm nay tôi muốn ăn cháo,anh nấu cho tôi nhé,được không ?
Bob : Anh nấu,anh sẽ nấu cho em,anh sẽ nấu thật là ngon.
Bin : Ừm,vậy bây giờ tôi cúp máy nhé ?
Bob : Tạm biệt em,hẹn gặp lại em,anh yêu em,Hanbin à~♡♡♡.
Bin : Ừ.

Dạo hắn thường xuyên nói yêu tôi lắm, như kiểu đang tiêm đường vào đầu tôi vậy, đôi lúc tôi cũng mất lí trí mà đáp lại hắn 1 chút,chỉ một chút thôi hà.

------

Ban đầu tôi dự định sẽ về tầm 6 giờ nhưng có việc đột xuất nên tận 8 giờ mới về tới nhà,tôi về thì thấy hắn đang đứng ở ngoài cửa chờ,chắc hẳn thấy tôi về trễ nên mới đứng đón đây.

Bob : Hanbin,em về rồi ♡♡♡.
Bin : Xin lỗi,tôi có việc đột xuất nên về muộn,xin lỗi anh.
Bob : Không sao,không sao mà,vào nhà thôi em. Anh đã nấu xong rồi Hanbin,vào thôi em,chúng ta cùng ăn.

Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau,tuy không nói chuyện nhiều nhưng không khí rất là vui vẻ. Sau bữa ăn tôi cùng hắn rửa bát,nói là cùng thôi chứ tôi chỉ được đứng bên cạnh nhìn thôi,hắn không cho tôi phụ.

Hai đứa cùng nằm trên giường,một cái gối được đặt ở giữa hai đứa.

Bob : Hanbin à.
Bin : Gì ?
Bob : Tay nào~♡.
Bin : Tự nắm đi,tôi không chủ động đâu.
Bob: Nhưng em đã hứa...
Bin : Không chịu thì thôi,ngủ đây.
Bob: Chịu mà,anh chịu,anh chịu mà Hanbin.

Hắn lập tức nắm lấy tay tôi,mười ngón tay xen kẽ nhau.

Bob : Hanbin à, anh có thể ôm em ngủ không ?
Bin : Không.
Bob : Vậy anh có thể nằm cạnh em một chút nữa được không ? Bỏ cái ra nhé em ?
Bin : Không.
Bob : Vậy anh có thể...
Bin : Nếu còn đòi hỏi nữa,tay cũng không được nắm.
Bob : Chúc em ngủ ngon.

Hắn lập tức nhắm mắt và ngoan ngoãn ngủ bên cạnh ngay,chúng tôi bắt đầu nắm tay nhau ngủ từ hôm nay vì đó là lời tôi hứa nếu hắn được làm nhân viên chính thức của văn phòng luật.

---------

Một năm trôi qua,thời gian đúng là nhanh như gió thoảng vậy. Tôi và hắn vẫn sống chung nhà với nhau, hắn chăm sóc tôi rất ân cần và thậm chí trên cả mức ân cần.
Tôi biết hắn đang muốn làm tôi mở lòng,muốn tôi yêu hắn,muốn tôi đáp lại ngọt ngào đó lắm rồi. Nhưng tôi vẫn không thể,có cái gì đó trong tiềm thức cứ ngăn tôi lại,mỗi khi tôi muốn chấp nhận hắn thì hình ảnh hắn phản bội mình khi xưa lại hiện lên.

---------
------------

Hôm nay là lễ tình nhân,vốn sẽ về sớm nhưng tôi không muốn về nhà lúc này nên đã đăng kí làm thêm ca nữa,lúc làm xong cũng đã hơn 9 giờ rồi.

Hắn có gọi mấy lần,tôi đã nói mình đang tăng ca nên chưa thể về được,tôi diện đủ cớ để hắn không đến đây tìm mình.

------------

Tôi vừa về tới đã thấy căn nhà tối đen,tôi đã nghĩ hắn đi chơi với bạn rồi cho tới khi mở cửa đi vào. Khắp nhà đều là nến,căn phòng bổng sáng rực, lấp lánh đến xiêu lòng.

Hắn xuất hiện với nụ cười tươi rói tiến về phía tôi ,hắn chìa ra một bó hoa,là hoa Thược dược,loài hoa mà tôi thích.

Ở quá khứ bó hoa mà hắn tặng tôi đầu tiên là hoa hồng đỏ,tôi đã nhận và đã nói hắn biết tôi thích được tặng hoa Thược dược hơn.

Trước đây tôi đã nói với hắn rất nhiều lần thì hắn mới nhớ được điều đó, nhưng mỗi dịp kỉ niệm của hai đứa thì hắn chỉ toàn tặng hoa hồng và chocolate thôi, phải đến khi tôi giận đòi chia tay hắn mới nhớ mà tặng tôi hoa Dược thược.

Và ở hiện tại thì bó hoa đầu tiên mà hắn tặng tôi lại là hoa Thược dược, tôi tự nghĩ tại sao hắn lại không tặng tôi hoa hồng như lúc trước mà lại tặng hoa Thược dược ?
Hơn nữa lại còn là Thược dược hồng,ý nghĩa của nó chính là " Mãi mãi yêu em " không biết là vô tình hay là cố ý nhưng tâm trạng tôi bây giờ rất vui.

Bob : Lễ tình nhân vui vẻ nhé Hanbin.
Bin : À à,cảm ơn anh.

Tôi cầm bó hoa ngửi một cái rồi bất giác lại mỉm cười,cười một cách ngốc nghếch.

Bob : Em thích nó chứ Hanbin ? Ý anh là em không ghét loại hoa này chứ ?
Bin : Không đâu,tôi thích mà,rất thích.
Bob : Em thích thì tốt quá,anh cứ lo là em không thích thôi.
Bin : Nhưng sao anh lại tặng tôi hoa này,không phải chọn hoa hồng sẽ an toàn hơn sao ?
Bob : Thật ra anh đã định mua hoa hồng cho em rồi,nhưng không hiểu sao hoa Thược dược này là thu hút anh,nhìn vào nó anh liền có cảm giác là em sẽ thích nên anh liền mua ngay.
Bin : À,ra là vậy.
Bob : Theo anh nào.

Hắn nắm lấy tay tôi và dắt vào trong, hắn đã chuẩn bị một bữa tiệc, còn làm cả con đường bằng nến cho tôi nữa,trần nhà thì đính những bong bóng hình trái tim.Tôi không giỏi diễn tả lắm nhưng thật sự căn nhà được hắn trang trí rất đẹp, đúng kiểu mà tôi thích.

Bob : Em thích chứ Hanbin ?
Bin : Thích lắm,tôi rất thích. Anh đã chuẩn bị mọi thứ thế này cho tôi,còn tôi không có chuẩn bị quà cho anh,xin lỗi nhé.
Bob : Không đâu,em về là được rồi,anh không cần quà gì nữa đâu.
Bin : Không đâu, tôi vẫn nên tặng quà cho anh. Anh nói đi,anh thích gì,tôi tặng anh ?
Bob : Không cần thật mà.
Bin : Quà gì cũng được hết,anh cứ nói đi.
Bob : Gì cũng được sao ?
Bin : Ừ,bất cứ cái gì.
Bob : Hanbin à.
Bin : Hủm ?

Hắn hắn kéo tôi lại ôm sát eo rồi lập tức hôn lên môi tôi rồi dính chặt, tuy không có hôn lưỡi mà chỉ là cọ sát môi thôi nhưng cũng khiến mặt tôi nóng lên và tim nhảy loạn xạ.

Bob : Hanbin à,em à.
Bin : Đủ rồi nên...

Tôi chưa kịp nói hết câu hắn đã dính lấy môi tôi rồi ra sức kích thích trêu chọc, kỹ thuật hôn của hắn thật sự rất giỏi, rất dễ khiến tôi bị cuốn vào và mất tự chủ.

Bọn tôi đã làm việc đó, làm một cách nồng nhiệt. Đến khi thỏa mãn thì cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi, hai cơ thể vẫn còn dính rất chặt. Hắn lại theo thói quen mà ôm lấy từ phía sau rồi lại hôn vai và cổ tôi,nó quá ngọt ngào khiến tôi khó chịu.

Bin : Đủ rồi,bỏ tôi ra đi.
Bob : Hanbin à.
Bin : Anh thỏa mãn rồi nên bỏ tôi ra đi chứ,đừng hôn tôi nữa,đủ rồi.
Bob : Không,vẫn chưa đủ,anh vẫn chưa đủ. Anh muốn ôm em thế này mãi mãi,anh không muốn bỏ em ra,không muốn.
Bin : Tôi nói anh bỏ tôi ra.
Bob : Không bỏ,không bỏ.
Bin : KIM JI WON.

Hắn ôm chặt tôi hơn.

Bob : Xin hãy yêu anh như trước đây đi Hanbin, Xin hãy yêu anh thật nhiều, yêu nhiều như cái lúc thế giới của em chỉ có anh đi Hanbin.

Bob : Anh biết bản thân mình không tốt, anh biết mình không xứng với em. Nhưng xin hãy cho anh một cơ hội ở bên em, xin cho anh một cơ hội để có được mối tình này,anh xin em Hanbin à.

Bin : Không thể như trước đây nữa,tôi vĩnh viễn không thể nào yêu anh như trước đây nữa anh Jiwon.
Bob : Có thể,thực sự có thể mà Hanbin,anh biết em có thể yêu anh lần nữa mà.
Bin : Không thể,tôi không muốn lại bị người mình yêu quay lưng bỏ mặc mình lần nữa,một lần đã quá đủ rồi.
Bob : Không đâu Hanbin,anh tuyệt đối không bỏ mặc em đâu,anh không bao giờ làm thế đâu em.

Bob : Anh xin lỗi vì tất cả những gì anh đã gây ra cho em, anh xin lỗi hanbin. Anh hứa sau này sẽ không làm em buồn, sẽ không làm em khóc,anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em lần nào nữa.

Bob : Cuộc sống của anh vốn không có gì là hoàn hảo cả, anh luôn gặp những thứ tồi tệ, những thứ xui xẻo luôn giáng xuống cuộc sống của anh thôi. Nhưng rồi một ngày em bổng xuất hiện, được có em bên cạnh khiến anh cảm thấy mình thật hạnh phúc.Em là thứ tốt đẹp duy nhất xuất hiện trong cuộc đời của anh, anh không muốn mất em, không muốn tia sáng duy nhất trong thế giới tối tăm của mình biến mất.

Bob : Việc bị đuổi học khiến anh rất đau lòng, trong khoảng thời gian đó anh luôn dằn vặt bản thân mình đã làm không tốt .Anh tự trách cái số phận xui xẻo của mình, anh thật sự không muốn sống nữa, anh muốn tìm đến cái chết để tự giải thoát mình ra khỏi cái thế giới ngột ngạt này.

Bob : Nhưng rồi em bỗng chạy đến tìm anh và ngăn anh lại trước khi anh làm điều dại dột, nhìn thấy em khóc vì vết thương trên cổ tay anh khiến anh rất đau lòng, cái ý nghĩ muốn chết đi bổng nhiên tan biến hết.

Lời nói đầu môi,chỉ là trót lưỡi đầu môi thôi Hanbin,mày không được tin,không được tin nó. Đã bị đau một lần rồi,đừng để mình đi vào vết xe đỗ nữa,đừng nữa Hanbin.

Tôi tháo mạnh tay hắn ra khỏi người rồi ngồi dậy.

Bob : Hanbin à.
Bin : Không phải anh đã chuẩn bị bữa ăn rồi sao,ra ăn thôi,tôi đói rồi.
Bob : Em à.
Bin : Anh đi hâm thức ăn đi,tôi đi tắm.

Tôi đứng dậy nhanh chân đi vào phòng tắm,nếu bị kéo vào ngọt ngào đó lần nữa tôi sẽ lại mềm lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net