sibum ver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Catpis

Beta: chul_siu.nhun.meo

Rating:T

Characters: Siwon, Kibum, Andrew, Brian

Disclaimer: không là của tôi, nên tôi không níu kéo…

Catergory: sad, angst

Notes: Fic gồm 2 shots.

Warning: không chấp nhận Cat cứ like cho Cat biết bạn có ghé là ok.

Summarry:           

Một bệnh viện trá hình chuyên thí nghiệm trên những con người mang các căn bệnh kì lạ….Tại đó, có một kẻ bất tử, một bệnh nhân với căn bệnh “máu xanh” và một tiến sĩ mang bên mình quá khứ hận thù…

Shot 1: Bất Tử

Hắn giơ tay che đi ánh nắng chói chang đang chiếu vào mình, mỉm cười ngồi dậy.

Nó đưa mắt nhìn ra giậu tường vi đang khoe sắc phía bên ngoài cửa sổ, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

_____________

Hắn là kẻ bất tử. Hắn sống đã bao lâu, hắn cũng không biết và cũng chẳng cần biết. Hắn xem bản thân mình là một thây ma, tồn tại vất vưởng trên đời. Hắn chỉ có một mơ ước: là được chết, được nếm trải mùi vị của “sinh, lão, bệnh, tử”. Rất muốn.

Nó là một kẻ đơn độc. Nó tự cho là thế, vì khi những kí ức đầu tiên hình thành trong nó, nó đã phải đấu tranh với bệnh tật một mình. Bố mẹ nó, nó không biết và cũng chẳng cần biết làm gì. Nó chỉ biết mình bây giờ giống như một công cụ thí nghiệm cho các nhà khoa học nơi đây. Một cơn ho cắt ngang suy nghĩ của nó, dùng tay bụm miệng, nó không muốn nhìn thấy cái chất dịch đó. Dù thế, nó vẫn phải chứng kiến, chất dịch đó đang chảy ra đầy tay nó…một màu xanh… Nước mắt nó lại tuôn rơi.

_________________

Bên giậu tường vi nhỏ, hắn nhìn thấy nó: cô độc nhưng vô cùng xinh đẹp. Da trắng, mũi cao, đôi mắt đen ánh lên sự thông minh. Đang chăm chú nhìn ngắm vẻ đẹp đó, hắn không biết nó đang ngẩng ngơ nhìn hắn từ bao giờ. Hắn bất ngờ với nụ cười của nó, đẹp nhưng vô cảm.

Nó cảm thấy như có ai đang nhìn mình, rời mắt khỏ sách và nhìn về ô cửa sổ, nó bắt gặp hắn – đang nhìn nó không chớp mắt. Nở một nụ cười xã giao với hắn.

.

.

.

Bên giậu tường vi đó, ánh mắt của cả hai đã chạm nhau – trìu mến.

______________

-          Kibumie nè, hôm nay nhìn cậu nhợt nhạt quá?

Hắn hỏi, tay nâng cằm nó lên, mắt hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen lay láy đó. Nó vội quay đi nhưng đã bị hắn giữ lại.

-          Bị… – nó ấp úng, không dám nói. Ngày nào cũng bị đem vào cái phòng thí nghiệp đó, nó quen rồi.

-          Lại bị họ đem lên bàn làm thí nghiệm nữa a? – Hắn hỏi trổng, nó gật đầu.

Bản thân hắn cũng biết như thế, ở đây, cái bệnh viện này, tất cả đều là “chuột bạch”. Hằng ngày, bị mang tới căn phòng đó nhiều lần, làm hết thí nghiệm này đến thí nghiệm nọ, quen quá rồi…

-          Wonnie! – Nó bất ngờ gọi tên hắn và nắm chặt lấy đôi bàn tay rắn chắc đó – Đừng nghĩ gì hết mà…

-          Bummie – Hắn quay sang, nhìn nó trìu mến – Chúng ta bỏ trốn nhé!

Nó sửng sốt nhìn hắn, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Hắn ngồi trên chiếc  giường của nó, nhẹ nhàng lướt môi mình qua môi nó. Giờ thì, nó cảm thấy mọi hoạt động trong cơ thể đều chậm lại, và dừng hẳn. Có ai nói cho nó biết cảm giác này là gì không? Thật lạ lẫm. Mãi tới khi ý thức quay về với nó, thì hắn đã ôm nó thật chặt.

-          Chúng ta bỏ trốn nhé… – Câu nói vừa thốt ra, nó vội vã thoát khỏi vòng tay của hắn. Đôi mắt ngân ngấn nước nhìn hắn, nó lắc đầu.

Hắn dùng tay ấn chặt váo vai nó, nói mà như hét.

-          Tại sao không được?

-          Wonnie, đau…- Nó rên lên khe khẽ. Khuôn mặt nhăn nhó đến tội. Nó cắn chặt môi đến bật máu.

Hắn nhận ra mình quá kích động nên vội buông nó ra, quay đi nói lời xin lỗi. Nó nhìn hắn và gọi, một tay nắm lấy cổ tay hắn, tay còn lại lật tung chiếc chăn trùm kín đôi chân mình…

Bên dưới chiếc chăn, đôi chân của nó bị xiềng vào song sắt của giường. Hắn nhìn trân trân, đôi mắt mở to, gương mặt hắn không khỏi ngạc nhiên, đôi mày rậm đó cứ nhíu vào nhau. Nhìn hắn đi! Có lẽ không ai biết, giờ kẻ bất tử đó trở nên xấu xí đến dường nào, mọi cơ quan trong cơ thể đều vì cảnh tượng đó mà đồng loạt vẽ trên khuôn mặt hắn những biểu cảm – có thể gọi là tột cùng của đau.

Nó quay đi để mặc cho nước mắt tuôn rơi trên làn da tái nhợt của mình. Thình lình, một bàn tay chạm nhẹ vào má nó, chùi đi những giọt nước mắt. Nó ngẩng nhìn và ôm chầm lấy hắn.

-          Wonie xin lỗi! Đừng khóc, Bummie đừng khóc mà…

-          …

___________________

Nó và hắn đã bỏ trốn. Trốn khỏi cái phòng thí nghiệm trá hình. Hôm đó, hắn đã dùng mọi cách phá sợi xích cho nó, và hắn đã làm được nên bây giờ nó và hắn đang hạnh phúc, rất hạnh phúc. Tuy nhiên, sức khỏe của nó ngày một yếu đi, nó ho nhiều hơn và cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn.

Một ngày nọ, nó ở nhà chỉ có một mình. Cơn ho bất ngờ ập tới, nó đánh rơi cả ly nước trên tay xuống sàn, gập người quằn quại

-          Đừng mà! Đừng chảy ra!

Nó bật khóc khi nhìn thấy chất dịch đó trên tay.Một màu xanh đen. Đáng sợ! Thật vô cùng đáng sợ!

-          Bummie! – Một giọng nói lạnh lùng cất lên bên cạnh, thanh âm nghe sao khiến nó rợn người.Giọng nói này…sao quen quá!

-          Tiến sĩ!!! – Nó quay sang, nhìn người với chiếc áo blouse trắng đó mà mắt đầy nước, hơi thở đứt quãng, đôi mắt mở to không giấu hết vẻ sợ hãi

-          Về nào! – Người được gọi là “tiến sĩ” cất tiếng. Nó lắc đầu, lùi lại từ từ cho tới khi lưng chạm bức tường. Vị tiến sĩ chỉ đứng yên tại chỗ, chìa tay ra với nó – Chẳng lẽ, ngươi muốn Siwon nhìn thấy ngươi như thế này? Ngươi muốn hắn tận mất thấy ngươi chết ư?

Nó cũng lắc đầu, nhưng nước mắt đã rơi rồi. Nó không muốn về, lại càng không muốn hắn thấy nó như thế này. Nó nấc lên tường tiếng, từng tiếng nghẹn ngào.

-          Về thôi nào Bummie! – Người đó kiên nhẫn chờ đợi.

-          Không… không về… – Nó nói trong khó khăn.

-          Chẳng lẽ cậu muốn hắn đau khổ khi nhìn thấy người mình yêu chết trước mặt mà bản thân thì lại bất tử?

-          … – Nó nhìn người đó qua làn nước mắt

-          Cậu cũng biết nếu rời khòi bệnh viện mà không có “chất” đó, cậu sẽ không thể ….

-          Tôi.Muốn.Tự.Do! – Nó cắt ngang lời hắn. – Tôi muốn ở cạnh Wonnie.

-          Hahahahahaha…- Người đó cười một tràng dài nhưng hình như trong mắt cũng ứa thứ nước mằn mặn – Wonnie của ngươi bất tử, hắn ta sẽ đau lắm khi thấy ngươi chết trước hắn. Ngươi…muốn hắn đau ư?

Nó không trả lời được, đôi tay kia lại chìa về nó lần nữa. Và lần này, nói rụt rè đưa tay mình ra. Nước mắt…rơi…đầy đau đớn

-          Tiến sĩ giúp tôi chuyển lời đến Wonnie được không?

-          …

-          Bummie… yêu Wonie! Rất yêu…

_______________

Hắn lao vào phòng thí nghiệm của tiến sĩ bất chấp bị đám vệ sĩ bên ngoài cản lại. Tiến sĩ uy quyền phất tay một cái, đám người đó buông hắn ra và bỏ đi.

-          Bummie đâu? – Hắn lao tới, nắm lấy cổ áo của người đó, hét vào mặt.

-          Trong đó! – Hắn nhìn theo hướng tay của người đó chỉ, đôi mắt dần nhòe đi. Là một cái ống nghiệm to lớn với dung dịch màu xanh lá, còn Bummie của hắn thì đang bơi trong đó.Nó của hắn đã chết vì chỉ có chết mới được “chôn cất” như thế.

Hắn buông cổ áo người đó ra, đi về phía nó. Bên trong ống thủy tinh đó, nó nhắm nghiền mắt, khuôn miệng khép hờ tựa như đang ngủ mà thôi.

-          Bummie! – Hắn buông một tiếng gọi, nhẹ bẫng. Dĩ nhiên,sẽ chẳng ai trìu mến gọi hắn là “Wonnie” nữa, cũng như không còn ai ngẩng lên nhìn hắn. – Có cách nào có thể giết chết tôi không?

Người đó suýt nữa là đánh rơi ống nghiệm khi nghe thấy câu nói đó.

-          Tôi không cần cuộc sống này, tôi không cần tôi chỉ cần Bummie thôi…Làm ơn…

-          … – Người đó tiếp tục với ống nghiệm mặc cho hắn độc thoại một mình

-          Có cách nào có thể giết chết tôi không? Có cách nào có thể kết thúc cuộc sống của tôi không? Có ai làm ơn giải thoát tôi khỏi cái địa ngục này không? Có ai không?…

_____________

-          Tiến sĩ! Choi Siwon dạo này lạ lắm – Một người thỏ thẻ.

-          Mặc hắn! – Người đó quay đi tiếp tục công việc.

Dạo này, hắn hay ngồi lì trong phòng, chờ đợi đám vệ sĩ đến đưa mình đi đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ rồi quay về, hắn đã không còn tự ý rời khỏi phòng như trước. Hắn trở nên ngoan ngoãn như một con mèo.

Mỗi lần đến phòng thí nghiệm, hắn lại tần ngần rất lâu rồi mới bước vào bên trong. Đôi mắt bao giờ cũng đầy lệ nhưng không chảy xuống.

______________

-          Hắn làm tiến sĩ nhớ đến Tiểu Hy à? – Một đồng nghiệp hỏi.

-          … – Người đó chỉ im lặng, ánh mắt rơi vào nơi vô định.

Đợi bạn mình đi khuất,người được gọi là “tiến sĩ” mới tháo chiếc mặt nạ cùng bộ tóc giả ra. Giống hệt nó. Tiến sĩ giống hệt nó.

_____________

Hắn cuối cùng vẫn phải chịu cuộc sống bất tử. Nhìn lần lượt con người trải qua “sinh,lão, bệnh, tử”, còn hắn thì không thể chết, không thể. Nhiều đêm, hắn tự hỏi tại sao lại bất tử? Tại sao nhiều người ham muốn “nó” – sự bất tử. “Nó” có gì hay đâu chứ. Bất tử là đau khổ, là bất hạnh. Là tận cùng của tuyệt vọng. Tại sao chứ? Tại sao ai cũng ham muốn có “nó”? Tại sao lại ban tặng cho hắn. Hắn không cần “nó” mà hắn cần nó – Bummie của hắn. Hắn không cần sự sống chết tiệt này. Tại sao lại cướp Bummie khỏi tay hắn?

Bất tử, vốn không phải là cái tội, không phải là đau mà là tột cùng, đỉnh điểm của đau khổ và bất hạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net