ver 2 xd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shot 2: Số mệnh.

Tiến sĩ  lại mất ngủ. Tuy nhiên, lần này  lại không đi loanh hoanh trong phòng thí nghiệm của mình, người bước ra ngoài đi dọc hành lang bệnh viện. Tâm tư cứ mãi đắm chìm chốn nào để rồi khi dừng lại thì thấy mình đang đứng trước cửa phòng 1012, là phòng của hắn. Là phòng của Choi SiWon.

__________________

-          Tiến sĩ Kim! – hắn bước vào, tay đùa nghịch với ống nghiệm.

-          Cứ gọi tôi là Brian khi chỉ có tôi với anh thôi

-          … – Hắn im lặng hồi lâu rồi khẽ gọi – Brian…

Tiến sĩ, mặt tiếp tục với ống nghiệm và bản giấy trên bàn, mái tóc dài giả đã xuất sắc che đi một nụ cười buồn. Cả hai sau đó lặng thinh. Hắn và tiến sĩ đều cố gắng đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình.

.

.

.

-          Anh rất giống một người… – tiến sĩ vẫn dán mắt vào bản giấy trên tay mà nói.

-          Giống ai? – hắn hỏi lại, có chút ngạc nhiên.

-          Người ấy… đã chết rồi…

-          Tôi… xin lỗi!

Sau đó rất lâu, là một khoảng lặng. Hắn biết mỗi người đều có nỗi đau riêng được chôn chặt trong đáy lòng cho nên tốt nhất là đừng chạm vào, hãy để người đó tự nói khi cần thiết. Tiến sĩ biết hắn đang chôn chặt nỗi đau về nó cho nên cũng như hắn, tiến sĩ không nói gì cả.

-          Anh yêu Bummie lắm phải không? – khuôn mặt vô cảm không ngẩng lên.

Hắn gật đầu kèm theo đó là một tiếng thở dài. Ánh mắt di chuyển về phía bể kính chứa nó.

-          Nếu khóc được thì cứ khóc, đừng cố nén làm gì. Cảm xúc giống như là một dòng nước, nếu ta dùng bất kì thứ gì cản nó, cuối cùng khi đạt tới đỉnh điểm, nước sẽ tạo thành lũ và tàn phá mọi thứ. Lúc ấy còn đáng sợ hơn nhiều…

Trong đầu tiến sĩ, lời nói đó được tua lại. Hình ảnh một chàng trai cao lớn với cái lúm đồng tiên bên phải lờ mờ hiện ra rồi nhanh chóng biến mất.

-          Andrew! – tiến sĩ gọi rất khẽ vì sợ hắn sẽ nghe được. Cùng lúc đó, một giọt nước mắt khẽ tuôn rơi. Rất nhẹ

-          Người khóc đấy à, tiến sĩ? – Hắn nhận ra đôi bàn tay của người đó đang run lên

Tiến sĩ không nói một lời, phất tay bảo hắn hãy về đi. Hiểu ý, hắn đứng dậy, bước ra ngoài. Trước lúc đóng cửa, môi hắn khẽ mấp máy một câu duy nhất:

-          Ai bảo con trai không được khóc chứ?

_________________

Khuất sau cánh cửa, tiến sĩ ngồi phịch xuống dất, tay ôm ngực, khuôn mặt ngước lên nhìn trần nhà. Nước mắt vẫn thi nhau rơi. Lúc bình tĩnh lại, tiến sĩ tháo chiếc mặt nạ và bộ tóc giả ra, chầm chậm bước về phía bể kính chứa nó.

-          Bummie, ta và ngươi giống nhau lắm phải không? – bóng hình của tiến sĩ được in trên bể kính. Quả thật rất giống nó.

-          Ngươi biết không – tiến sĩ cười khẽ – Chúa đang trêu đùa chúng ta đấy…

Vừa nói, người đó vừa đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nó trong bể.

-          Và đặc biệt hơn là Siwon của ngươi giống Andrew của ta. Rất giống là khác…. Nhưng Andrew của ta … Andrew của ta…đã không còn nữa….

 Khuỵu người, trong đầu tiến sĩ, những mảnh kí ức đỏ lửa ấy lại chầm chậm lướt qua.

/Lửa bùng lên khắp nơi, bao lấy phòng thí nghiệm của Andrew. Gần kệ tủ là cái két sắt chứa toàn bộ tài liệu nghiên cứu về bệnh “Máu xanh”. Tất cả, đều bị tên khốn đã đánh chết Andrew lấy đi.

-          Andrew à, Andrew a…

-          Brian~ – Andrew lần tìm và nắm cho được bàn tay của Brian – Bản… bản…

-          Đừng nói, em biết rồi… em sẽ đưa anh ra khỏi đây, chúng ta sẽ lấy lại nó…- Brian định đứng dậy, nhưng cả cơ thể bị Andrew giữ lại.

-          Đừng, em… giúp anh…

-          Em biết rồi, anh đừng nói mà, cố, lên em giúp anh ra khỏi đây

Chỉ nói xong những lời mình cần nói, Andrew nhắm mắt. Bàn tay nắm lấy tay Brian buông xuôi, Brian mắt thẫn thờ nhìn con người trước mặt. Andrew…

Gào to trong điên loạn, nước mắt Brian rơi xuống, như một minh chứng cho điều mà người đó sẽ làm, đôi mắt chỉ chứa một nỗi hận thù và đau xót khôn tả.

- Em sẽ lấy lại tất cả, em sẽ lấy lại những thứ thuộc về anh…/

_______________

-           Hôm đó, hắn gặp trục trặc với bạn nghiên cứu và quyết định quay về để mong tìm được cái gì đó xót lại. tuy nhiên, hắn làm sao có thể ngờ hắn một đi không trở lại chứ. Hahahahaha – Tiến sĩ cười lớn. – Ta đã giết hắn và dĩ nhiên, công trình của hắn, à không của andrew, ta vẫn tiếp tục

-          ….

-          Thật buồn cười là bây giờ ta phải dùng đến những thứ này… – Người đó ném mớ tóc giả và mặt nạ sang một bên.

Tiến sĩ có lẽ còn nói rất nhiều, rất nhiều, ấy mà khi kết thúc, cũng chỉ buông một câu.

-          Ngươi hạnh phúc khi có một người đợi ngươi đến đời đời kiếp kiếp. Còn ta, mãi mãi cũng không biết có thể tìm thấy Andrew của ta ở đâu…

Tiến sĩ áp mặt mình vào bể kính, nở một nụ cười ngây ngô, mặc cho nước mắt lăn dài trên má và rơi xuống sàn lạnh lẽo.

-          Ngươi rồi sẽ tái sinh và biết đâu trong một dịp nào đó, cả hai các ngươi sẽ gặp lại nhau… nếu thế ta thật lòng mong ngươi và hắn sẽ có được hạnh phúc. – Tiến sĩ quay ra, tay lau nước mắt – Ngày mai, ta sẽ trả tự do cho Siwon. Nhưng ta biết, hắn có lẽ sẽ không muốn xa ngươi cho nên nếu ngươi được tái sinh, hãy tới đây tìm hắn, bao lâu không quan trọng!

Cảm ơn người, tiến sĩ!

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tiến sĩ giật mình. Nhìn chăm chú vào điện thoại rồi nhấn nút “confirm”.

-          Ta có việc gấp phải đi gặp người thực tập sinh mới. Tí nữa ta sẽ gặp lại ngươi nhé, Bummie!

Bước ra cửa, không hiểu sao tiến sĩ lại quay đầu nhìn vào trong. Dường như có ai đó đang thì thầm với người…

__________________

-          Tiến sĩ, đó là cậu thực tập sinh mới – chàng trai mập mạp Shin Dong Hee hướng tay mình về phía cậu trai cao lớn đang hối hả chạy vào.

-          Xin lỗi, em đến trễ!

-          Cậu ta ư? – Tiến sĩ ái ngại nhìn cái gập đầu tới gối của cậu ta.

-          Vâng! – Dong Hee đáp.

-          Cậu tên gì?

-          Em vừa từ Trung Quốc đến, em tên là Andrew Choi!

Và cậu ấy từ từ ngẩng lên. Đôi mắt to cùng cái lúm đồng tiền bên phải.

 Giống hệt Andrew của người

 ….

..

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net