Phần 5 -1 (Chương 201 - 225)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201 : Tiểu nhân đắc chí .

Đang buổi trưa, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, tại trạm kiểm soát trên đường cao tốc Đông Hải, ô tô xếp thành một cái hàng dài, nhân viên công tác mặt mũi nhăn lại, thể hiện ra sự buồn bực trong lòng.

Buồn bực sao?

Đó là nhất định.

Ngày lễ quốc khánh mùng 1 tháng 10, những người khác đều được nghỉ, bọn hắn phải đi làm không nói, bởi vì không ít người lợi dụng kỳ nghỉ này đi du lịch, khiến lượng xe trên đường cao tốc tăng lên rất nhiều, làm cho bọn họ bận tối mắt choáng váng đầu óc.

Ân?

Đột nhiên, một nhân viên công tác đang buồn bực hai mắt tỏa sáng, ánh mắt không rời nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang lái chiếc Au­di A8.

Nữ nhân mặc một bộ váy liền áo màu đỏ, cổ áo mở rộng, lộ ra một đôi xương quai xanh khêu gợi cùng một mảng lớn da thịt tuyết trắng, phía dưới xương quai xanh kia là chiến hào thâm thúy, núi non trùng điệp lại càng giống như có một loại ma lực nào đó, tỏa ra lực hấp dẫn chí mạng đối với tên nhân viên công tác đang buồn bực kia, khiến cho hắn quên cả việc kêu nữ nhân này dừng lại.

- Tiểu đệ đệ, xem đủ chưa?

Mắt thấy tên nhân viên công tác dùng ánh mắt nhìn đăm đăm, hầu kết mấp máy nuốt nước bọt liên tục, nữ nhân thân mặc chiếc váy liền áo màu đỏ, lộ ra một nụ cười mê chết người không đền mạng, mắt to nháy nháy một cái, hỏi.

- Ách ...

Nhân viên công tác cả kinh, mang theo vài phần khủng hoảng, vài phần xấu hổ thu hồi ánh mắt, đem vé đưa cho nữ nhân, đồng thời lại nhịn không được liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, nhân tiện cũng nhìn thoáng qua thanh niên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thần tình hâm mộ ghen tị hận không thể thay thế hắn.

Theo hắn xem ra, có thể cùng nữ nhân thân mặc váy liền áo màu đỏ cùng nhau lái xe đi du lịch cũng rất hạnh phúc, mà thanh niên càng ngưu bức, chẳng những cùng mỹ nữ cùng nhau lái xe đi du lịch, hơn nữa là do mỹ nữ lái xe.

Vài giây đồng hồ sau, cửa kính xe Au­di A8 chậm rãi đóng xuống, trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị của tên nhân viên, ô tô khởi động, dần dần đi xa.

Trong đầu hiện ra cảnh bộ dáng thất thần của tên nhân viên, Bùi Đông Lai ngồi ở vị trí kế bên tay lái, dư quang trong ánh mắt không nhịn được nhìn thoáng qua núi non cao ngất kia của Quý Hồng, trong lòng không khỏi thầm than, " hung khí" của Quý Hồng đối với người trẻ tuổi quả thực chính là đại sát khí.

- Lão bản, nếu cậu muốn nhìn, chờ đến khi tới Hàng Hồ , vào trong khách sạn, ta cởi hết cho cậu từ từ xem, thế nào?

Làm như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Đông Lai đang âm thầm quan sát, Quý Hồng một bên lái xe, cố ý ưỡn bộ ngực cao ngất, vẻ mặt quyến rũ cười nói.

Bên tai vang lên giọng nói của Quý Hồng, trong mắt hiện lên nụ cười mê hồn của Quý Hồng, Bùi Đông Lai im lặng một trận.

Mặc dù Hàng Hồ đại cục đã định, bất quá Bùi Đông Lai vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, liên lạc riêng với Quý Hồng, để Quý Hồng cùng hắn cùng nhau đi đến Hàng Hồ trước tiếp nhận tất cả của Phương gia lưu lại.

Nguyên bản Bùi Đông Lai cho rằng Quý Hồng bởi vì Qua tử ra mặt mà bất đắc dĩ khuất phục, trong lòng nhiều ít sẽ có chút khó chịu, sẽ đối với hắn không nóng không lạnh, kết quả thái độ Quý Hồng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn—— Quý Hồng dường như không để ý hết thảy những chuyện đã phát sinh ngày hôm trước, tâm tình tựa như rất khá, hơn nữa trước sau như một chính là biểu hiện với hắn thực thân mật, chẳng qua đem xưng hô " Đông Lai đệ đệ" biến thành " Lão bản".

"Reng...Reng...."

Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai nói cái gì, trong túi áo hắn cơ hồ rung lên.

Nhận thấy được di động trong túi rung lên, Bùi Đông Lai móc ra chiếc di động Nokia kiểu cũ lúc trước Qua tử mua cho hắn, thấy vậy Quý Hồng kêu lên một tiếng kinh ngạc không thôi.

Không để ý đến vẻ mặt cổ quái của Quý Hồng, Bùi Đông Lai nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, trực tiếp ấn nút chuyển máy để nghe.

- Bùi Đông Lai, chúng tớ đã về đến Đông Hải, để tỏ lòng xin lỗi, cậu có nên mời chúng tớ một bữa hay không?

Điện thoại vừa chuyển, thanh âm dễ nghe của Hạ Y Na thông qua điện thoại truyền vào trong tai Bùi Đông Lai.

"Ách..."

Nghe được lời nói của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai hơi có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ, nói:

- Hôm nay không được, để hôm khác đi.

- Như thế nào? Chẳng lẽ hôm nay cậu cũng có chuyện cần giải quyết sao?

Trên đường cao tốc, Hạ Y Na điểu khiển chiếc Land Rover màu đỏ mở miệng hỏi.

- Ừh.

Bùi Đông Lai cũng không có giấu diếm:

- Tớ đang đi tới Hàng Hồ .

Hàng Hồ ?

Trong chiếc Land Rover màu đỏ, Hạ Y Na nghe được lời của Bùi Đông Lai, thiếu chút nữa cả kinh lái xe đâm vào một bên lan can:

- Bùi Đông Lai, tớ nói cậu cũng quá không hiền hậu đi? Chúng tớ bởi vì cậu không có mặt, cho nên mới trở về Đông Hải , kết quả cậu lại không nói một tiếng nào đã đi đến Hàng Hồ ư ?

Đối mặt với cơn giận không nặng không nhẹ của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai đang muốn nói gì, lại chứng kiến rõ ràng chiếc xe Land Rover màu đỏ phong tao của Hạ Y Na xuất hiện ở một bên đường cao tốc.

Trong phút chốc, Land Rover cùng Au­di A8 còn cách nhau giải phân cách.

- Tớ nghĩ là các cậu vẫn còn ở tại Hàng Hồ .

Đưa mắt nhìn qua kính phản quang thấy chiếc Land Rover dần dần đi xa, Bùi Đông Lai cười khổ giải thích một câu lại hỏi:

- Đúng rồi, Vũ Trạch với các cậu cùng nhau quay vể Đông Hải sao?

- Không có, cậu ta nói phải về nhà một chuyến.

Trong chiếc Land Rover màu đỏ, Hạ Y Na cũng không biết vừa mới cùng Bùi Đông Lai gặp thoáng qua, nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, cũng không có tiếp tục nén giận, mà là đáp rõ ràng.

- Biết rồi, lúc trở lại tớ và Vũ Trạch sẽ gọi điện thoại cho các cậu.

Biết được Ngô Vũ Trạch còn lưu lại Hàng Hồ , Bùi Đông Lai thoáng thở ra , nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

- Nam tử hán đại trượng phu nói chuyện có thể coi là đáng tin, cậu nếu tiếp tực lừa dối chúng tớ, chúng tớ sẽ không để yên cho cậu.

Hạ Y Na tức giận nói.

- Nhất định sẽ giữ lời, cứ như vậy a, tớ cúp máy đây.

Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, sau đó không đợi Hạ Y Na trả lời, liền cúp điện thoại.

- Bạn gái nhỏ của cậu à?

Mắt thấy Bùi Đông Lai cúp điện thoại, vừa lái xe, Quý Hông một bên âm thầm quan sát Bùi Đông Lai, mang theo vài phần tò mò hỏi hắn.

- Không phải.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu:

- Nữ nhi của Hạ Hà, cô đã từng gặp qua.

- Nguyên lai là nàng a?

Tại ngày khai giảng đại học Đông Hải, Hạ Y Na để tỏ lòng xin lỗi, mời riêng Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch bốn người đi ăn cơm, kết quả đụng phải Quý Hồng, cuối cùng bữa cơm kia do Quý Hồng trả tiền, Quý Hông tự nhiên nhớ rõ Hạ Y Na:

- Lão bản, nhìn ra được, nữ nhi của Hạ bàn tử đối với cậu có ý tứ, cậu chẳng lẽ không có ý đối với nàng?

"—— "

Mặc dù Bùi Đông Lai mơ hồ cảm thấy Hạ Y Na đối với mình có chút điểm ý tứ, lại nghe được Quý Hồng trực tiếp hỏi như vậy, nhất thời chịu trận không biết nói gì.

"Khanh khách. . ."

Thấy Bùi Đông Lai lộ ra bộ dáng vài phần xấu hổ, Quý Hồng nhịn không được phá lên cười, cười xong, trong lòng thổn thức không thôi —– thời điểm lần trước nàng gặp đám người Bùi Đông Lai trả tiền ăn cơm, chỉ là một tháng trước mà thôi, nhưng mà trong 1 tháng Bùi Đông Lai lại khiến nàng mất đi thành quả mà nàng cố gắng trong 5 năm qua , hơn nữa mình lại đi trợ giúp Bùi Đông Lai.

Tất cả chuyện này, làm cho nàng có loại cảm giác như một giấc mơ.

Đồng thời, trong nội tâm nàng cũng rõ ràng, hiện giờ nàng, xem như toàn bộ đồ vật của nàng đều đem đặt trên người Bùi Đông Lai.

Nếu như Bùi Đông Lai không thể chiến thắng được trận này, như vậy đời này nàng muốn hoàn thành nguyện vòng trong lòng sẽ trở nên xa vời.

Thấy Quý Hồng đột nhiên thu lại nụ cười, trầm mặc , Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa, mà là lộ ra bộ dáng nghiền ngẫm, tựa hồ đang tự hỏi kế tiếp nên thu thập tàn cuộc như thế nào.

Cùng lúc đó.

Ngô Vũ Trạch không cùng đám người Hạ Y Na quay về Đông Hải, mở ra chiếc xe không tính là sang trọng đang tới tiệc rượu ở Hàng Hồ , đi tới Đào Hoa Nguyên nằm ở phía nam giữa 2 tỉnh.

Đào Hoa Nguyên ở Hàng Hồ tuy rằng cũng được cho là khu nhà giàu hàng thật giá thật, chính là... Cùng so sánh với Cửu Khê Mân Côi Viên, danh khí muốn không lớn lắm, càng không nói cùng so sánh với Thanh Long sơn trang thần bí.

Hiện giờ ở Hàng Hồ này Ngô gia chỉ có thể coi là thế lực nhị lưu. Ở Đào Hoa Nguyên này trừ cha me của Ngô Vũ Trạch ra, hắn có ba vị thúc thúc cùng một vị cô cô đều là ở trong Đào Hoa Nguyên này.

Ô tô chạy vào đại viện căn biệt thự, Ngô Vũ Trạch rõ ràng phát hiện, bên trong đại viện đậu vài chiếc xe hơi.

Nhìn thấy mấy chiếc ô tô này, Ngô Vũ Trạch biết rõ người nhà mình đều đã tụ tập đầy đủ bên trong nhà, vẻ mặt có chút phức tạp.

Giống như trong dự liệu của Ngô Vũ Trạch, khi hắn dừng xe, tiến vào đại sảnh biệt thự, rõ ràng phát hiện toàn bộ thành viên của Ngô gia đã có mặt.

"Bá!"

Mắt thấy Ngô Vũ Trạch đi vào đại sảnh biệt thự, bao gồm cả phụ thân của Ngô Vũ Trạch là Ngô Sinh ở bên trong, tất cả mọi người đem ánh mắt ném về hướng Ngô Vũ Trạch, trong đó ánh mắt của Ngô Sinh phức tạp nhìn hắn, mà các thành viên Ngô gia khác thì đều là nhíu mày, vẻ mặt không vui chút nào.

- Ui, đây không phải là Vũ Trạch sao? Cậu còn có mặt mũi trở về à?

Vài giây đồng hồ sau, một phụ nữ thanh niên ăn mặc trang điểm xinh đẹp như phu nhân nhìn thấy Ngô Vũ Trạch giống như là thấy ôn dịch, hừ lạnh một tiếng, biểu hiện bất mãn.

Người đàn bà này tên là Trương Lệ, là bá mẫu của Ngô Vũ Trạch, từ lúc nàng vào Ngô gia, liền đối với một nhà Ngô Vũ Trạch tỏ ra bất mãn, bởi vì... Nàng thủy chung cho rằng nên cho chồng của nàng, cũng chính là bác cả của Ngô Vũ Trạch chưởng quản Ngô gia.

Mà hai ngày trước, bởi vì trong buổi tụ họp trên du thuyền Trân Ny Hào đắc tội Phương Hiểu Hồng, bị Phương Hiểu Hồng ghi hận trong lòng, sau khi trở lại Hàng Hồ , liền đối với Ngô gia triển khai một loạt thủ đoạn chèn ép, làm cho Ngô gia tôn thất nặng nề.

Dưới tình hình này, thì tất cả mọi ngươi trong Ngô gia khi thấy Ngô Vũ Trạch thì không bất mãn sao?

- Thành sXì ít bại sự thì nhiều, bản thân cậu nói chính cậu không cầu phát triển thì cũng thôi, nhưng cậu lại kết gi­ao với loại người nào thế hả?

- Đúng vậy, vốn chúng ta dưới sự kinh doanh của lão Ngô mấy năm nay cũng sống dễ chịu, hiện tại không được rồi, bởi vì cậu ..đồ vô dụng này kết gi­ao nhầm người, đắc tội Phương gia, làm cho Ngô gia chúng ta thiếu chút nữa bị Phương gia đạp đổ.

Tiếng của Trương Lệ vừa dứt, hai vị thúc thúc của Ngô Vũ Trạch vang lên, chỉ có tiểu cô luôn luôn yêu thương Ngo Vũ Trạch không có hé răng.

Đối mặt với chỉ trích của hai vị thúc thúc cùng lời trào phúng của bá mẫu, Ngô Vũ Trạch tưa hồ sớm đã thành thói quen, cười tự giễu, không nói gì, mà là lập tức đi về hướng Ngô Sinh.

- Tuy rằng bởi vì Vũ Trạch trong lúc vô ý đắc tội Phương gia, làm cho Phương gia động thủ đối với chúng ta, làm cho chúng ta tổn thất không nhỏ, nhưng mà không phải bây giờ Phương gia đã hoàn toàn bị diệt vong rồi sao ?

Ngô Vũ Trạch không lên tiếng, Ngô Sinh cũng nhịn không được mà thiên vị con của mình.

- Tiểu Sinh à, chú nói thật là nhẹ nhàng, cũng may mắn là Phương gia vận khí kém, không hiểu sao cả nhà bị hủy hoại, nếu không, cả đám người chúng ta sẽ giống như chó nhà có tang mà cút ra khỏi Hàng Hồ .

Thấy Ngô Sinh thiên vị Ngô Vũ Trạch, bá mẫu Ngô Vũ Trạch là Trương Lệ mở miệng lần nữa, vẻ bất mãn hết sức rõ ràng.

- Chị dâu, chị nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta lại để cho chị cùng đại ca chịu tổn thất sao?

Ngô Sinh nhíu mày hỏi.

Trương Lệ cười lạnh một tiếng:

- Đều là người một nhà, bồi thường tổn thất coi như xong, bất quá... Ta cảm thấy rằng, chú không thích hợp tiếp tục làm gia chủ Ngô gia, nếu không, Ngô gia sớm hay muộn sẽ bị hủy ở trong tay chú.

"Tê ~"

Mặc dù đoán được những huynh đệ tỷ muội này của mình hôm nay tới là để bức vua thoái vị, nhưng mà Ngô Sinh thật không ngờ nói thẳng trắng trợn như vậy, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Tôi đồng ý đề nghị của chị dâu.

- Tôi cũng đồng ý.

Ngay sau đó, không đợi Ngô Sinh mở miệng, hai vị đệ đệ của hắn lần lượt mở miệng, ủng hộ đề nghị của Trương Lệ.

Bên tai vang lên lời nói của hai người, Ngô Sinh hiểu được, ba người huynh đệ này của mình hơn phân nửa là đã đạt được hiệp nghị gì rồi, muôn đem ép chính mình từ bỏ vị trí gia chủ Ngô gia này.

- Ta biết, mấy năm nay, các người đối với một nhà chúng ta rất bất mãn.

Sau khi hiểu được điểm này, Ngô Sinh đột nhiên cảm giác được trái tim mình lạnh ngắt, cả người vô lực nói:

- Thôi, các người đã muốn làm gia chủ Ngô gia, như vậy ta sẽ đem vị trí này nhường lại cho các người, tùy các người muốn làm như thế nào thì làm.

Nghe được Ngô Sinh chủ động nhượng lại vị trí gia chủ, anh của Ngô Sinh, chị dâu, hai vị đệ đệ cùng em dâu đều là hưng phấn không thôi, chỉ có tiểu cô ít tuổi nhất tỏ ra lo lắng, theo nàng xem ra, coi như Ngô Sinh nhường lại vị trí gia chủ, Ngô gia cũng không thể có lại huy hoàng như xưa, tương phản, phân chia lợi ích sẽ làm cho cả Ngô gia tứ phân ngũ liệt.

Ngô Sinh hiển nhiên cũng biết điểm này, hắn vô lực dựa vào trên ghế sa lon, cả người như là trong nháy mắt già đi rất nhiều.

- Tiểu Sinh, chú đã chủ động nhường lại vị trí gia chủ, như vậy chuyện này, chúng ta không truy cứu nữa, bất quá... Chúng ta đều hy vọng, tên nhi tử không có tiền đồ kia của chú, sau này khi kết gi­ao với người ngoài thông minh hơn một chút, đừng có mà chó và mèo cũng đều kết gi­ao, miễn cho đừng giống như lần này, chọc tới phiền toái, làm cho cả Ngô gia đều bị liên luy.

Bởi vì trước khi đến, ba vị huynh đệ của Ngô Sinh đã thương lượng xong xuôi do anh cả Ngô Sinh thay thế Ngô Sinh lên làm gia chủ, hiện giờ thấy Ngô Sinh chủ động nhường lại vị trí gia chủ, hô hấp Trương Lệ nhất thời nặng nề, được thể không buông tha mà còn nhắc nhở thêm.

Bên tai vang lên lời nói của Trương Lệ, Ngô Vũ Trạch biến sắc, song quyền không kìm nén nổi nắm chặt lại với nhau, khớp xương trở nên trắng toát, cả người run run không dứt:

- Các người đã đạt được mục địch, chả lẽ không cảm thấy cay nghiệt sao?

- Cay nghiệt?

Mắt thấy phế vật Ngô gia mở miệng phản kích, Trương Lệ bị chọc tức biến sắc, cười lạnh nói:

- Đồ vô dụng, nếu không phải Phương gia chẳng biết tại sao lại bị người ta hủy đi, thì lần này Ngô gia chúng ta liền xong đời, mà hết thảy chuyện này đều là người bạn xấu xa mà mày kết gi­ao gây ra, chẳng lẽ tao không thể nói mày sao?

Lần thứ hai nghe được ý hằn học trong lời nói của Trương Lệ, hai tay đang nắm chặt của Ngô Vũ Trạch lặng yên buông ra, khóe miệng xuất ra một nụ cười tự giễu.

Trong thời gi­an phụ thân Ngô Sinh của hắn làm gia chủ, hắn đã bị coi là phế vật, trong nhà không có quyền lên tiếng, huống chi là hiện tại?

Thấy Ngô Vũ Trạch không dám lên tiếng, Trương Lệ ngửa cao đầu, hừ lạnh một tiếng, giống như đã đem chính mình trở thành gia chủ phu nhân, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Nhưng mà.

Nếu nàng biết, người mà Ngô gia nói là chó mèo lại có thể lật đổ được Phương gia thì vẻ mặt của bọn hắn sẽ trở nên thế nào?

Chương 202 : Lão đại phía sau màn .

Đường Giải Phóng nằm ở phía đông Hàng hồ gi­ao với đường Gi­ang Thủy, cùng mới Tiền Gi­ang trở thành vùng trung tâm trong vùng xây dựng trung tâm hội nghị quốc tế của Hàng Hồ, sở dĩ chọn dùng kết cấu bằng thép cùng ổ chim kết cấu bằng thép giống nhau, công trình kiến trúc cao 8m, chủ thể kiến trúc từ hình bầu dục cao 12m cùng đường kính 85m cấu thành hình cầu.

Nó được tổ chức hội nghị, vượt qua khách sạn cấp năm sao làm chức năng chính, nhưng cung cấp hội nghị, diễn xuất, biểu diễn, dừng chân, nghỉ ngơi, ăn uống, khách sạn Khang Nhạc đạt tiêu chuẩn quốc tế tổng hợp nhiều chức năng hội nghị, phục vụ thương hội, sáng tạo ra phong cảnh thoải mái trong thành thị bên bờ sông Tiền Đường nổi tiếng quốc tế, hoàn cảnh nghỉ ngơi cao nhất dành cho hội nghị quốc tế, cùng Đại Kịch Viện Hàng hồ tạo thành cảnh tưởng " Nhật Nguyệt Đồng Huy".

Thời điểm 2h chiều, lúc mọi người đang làm việc, ở đại sảnh trung tâm hội nghị quốc tế lớn nhất Hàng Hồ ban bố một tin tức, mười mấy tên ký giả đến từ các nơi từ cả nước tề tụ lại thành một đoàn, đang đợi tin tức mà tập đoàn Bảo Hồ công bố trong buổi họp báo này.

Luận về thực lực, tập đoàn Bảo Hồ mặc dù được cho là đứng đầu đúng với mong đợi của người dân Hồ Gi­ang, chỉ là... Trước kia, mặc dù tin tức mời họp báo cũng sẽ không hấp dẫn nhiều ký giả đến như vậy, hôm nay sở dĩ có nhiều ký giả tham gia như vậy, hoàn toàn là vì tin tức Phương Chấn đã chết.

Cùng thương giới, chính giới những thứ khác giống nhau, các phóng viên cũng rất muốn biết, sau khi Phương Chấn chết, tập đoàn Bảo Hồ rốt cuộc sẽ rơi vào trong tay người nào.

Đúng 3h.

Ở trong sự chờ đợi của nhóm phóng viên, ba người xuất hiện ở cửa sảnh ban bố tin tức.

Trong đó, đi đầu là người vừa thay thế Tào Nghiễm Gi­ang trở thành thường vụ phó tỉnh trưởng Hồ Gi­ang Bạch Quốc Du, đi theo phía sau Bạch Quốc Du cũng không phải là CEO tập đoàn Bảo Hồ, mà là Quý Hồng một thân áo quần màu đỏ, tiếp theo mới là CEO tập đoàn Bảo Hồ.

Xôn xao!

Thấy Quý Hồng một thân trang phục màu đỏ, phóng viên hiện trường một trận xôn xao.

Thân là phóng viên bọn họ đều nghe qua danh tiếng Xà mỹ nữ Quý Hồng, nhiều ít cũng biết thân phận của Quý Hồng, hôm nay thấy Quý Hồng xuất hiện, bọn họ trước tiên tin vào lời đồn Phương Chấn chết là bởi vì hắc bang này báo thù, đồng thời cũng đoán được Phương Chấn bại bởi Quý Hồng hơn nữa tập đoàn Bảo Hồ lại trở thành vật trong túi Quý Hồng.

Rất nhanh, Bạch Quốc Du, Quý Hồng cùng CEO tập đoàn Bảo Hồ Thái Kinh chia ra ngồi xuống.

Sau khi mọi người ngồi xuống thì Thái Kinh CEO của tập đoàn Bảo Hồ lên bước lên phát biểu:

- Các bằng hữu ký giả, trước tiên hoan nghênh các bạn tới tham gia buổi công bố tin tức của tập đoàn Bảo Hồ. Mọi người đều đã biết, nguyên chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ là Phương Chấn tiên sinh bất hạnh qua đời, tập đoàn Bảo Hồ xuất hiện một chút biến động, gây ra sự chú ý của bên ngoài. Hôm nay, chúng ta mở cuộc họp báo này chính là công bố một chút thông tin về hiện trạng của tập đoàn Bảo Hồ hiện tại.

"Bành bạch..."

Lời của Thái Kinh vừa dứt, các phóng viên tại hiện trường vỗ tay rối rít, cùng lúc đó nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm hiện trường trực tiếp đem ống kính từ Bạch Quốc Du chuyển dời đến trên người Thái Kinh.

- Tiếp theo, mời Bạch tỉnh trưởng nói chuyện.

Sau khi nói vài lời dạo đầu ngắn ngủi, Thái Kinh chịu trách nhiệm chủ trì đem quyền nói chuyện gi­ao cho Bạch Quốc Du.

- Các phóng viên thân mến, nguyên chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ Phương Chấn tiên sinh xảy ra chuyện bất hạnh. Chính phủ và tỉnh ủy đặc biệt coi trọng, thông qua cảnh sát điều tra. Các lực lượng cảnh sát phi thường cố gắng, chúng tôi đã trong vòng 48 giờ phá án và bắt gi­am tên tội phạm hung tàn này để hoàn thành án kiện. Sáng nay, đồn công an tỉnh đã đem tình huống cụ thể ra thông báo, rất nhiều phương tiện truyền thông đều là tiến hành đưa tin lần này, nói vậy chư vị đang ngồi đây đều đã biết rõ chứ.

Cùng lúc trước Thái Kinh lên tiếng bất đồng, đối mặt với lời nói của Bạch Quốc Du, mười mấy tên phóng viên không có tự mình vỗ tay, mà là một bộ dáng lắng nghe.

- Giống như CEO tập đoàn Bảo Hồ Thái Kinh tiên sinh nói, hôm nay sở dĩ mở cuộc họp báo này chính là muốn công bố tin tức này, là muốn công bố hiện trạng tập đoàn Bảo Hồ nói cho mọi người.

Bạch Quốc Du vẻ mặt nghiêm túc, nói:

- Tiếp theo mời tân chủ tịch tập đoàn Bảo Hồ là cô Quý Hồng báo cáo đơn giản hiện trạng của tập đoàn Bảo Hồ.

"Bành bạch..."

Thanh âm Bạch Quốc Du vừa dứt, đại sảnh một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay, mười mấy tên phóng viên rối rít đem ánh mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net