Chín: Nick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MA CAU

-Làm ơn nói với tôi là chúng ta sẽ không đi một trong mấy thứ kia chứ. – Mehmet Sabançi nhăn nhó với Nick khi họ xuống khỏi máy bay và nhìn thấy cả một đội Rolls-Royce Phantoms ba khoang màu trắng giống nhau đang đợi sẵn.

– Ồ, thế này mới là Bernard. – Nick mỉm cười, tự hỏi rằng Mehmet, một học giả kinh điển xuất thân từ một trong những gia đình quý phái nhất Istanbul, nghĩ gì khi nhìn thấy Bernard Tai xuất hiện từ một chiếc limo trong chiếc áo cộc tay xanh bạc hà kẻ sọc trắng, cà vạt màu cam có họa tiết cánh hoa, và đôi giày lười da lộn vàng chóe. Là con trai độc nhất của Dato' Tai Toh Lui, Bernard khét tiếng với "những tuyên ngôn nam phục táo bạo" (như tờ Singapore Tattle diễn tả đầy tính ngoại giao) và là anh chàng lịch lãm nhất châu Á, liên tục tổ chức những bữa tiệc cuồng nhiệt ở bất kỳ khu nghỉ dưỡng cho người giàu nào đang là thời thượng năm đó – luôn có những DJ lập dị nhất, những loại đồ uống kinh dị nhất, những cô nàng nóng bỏng nhất, và, rất nhiều người thì thào, những loại ma túy hạng nhất. – Niggas ở Macauuuuw! – Bernard đắc chí, tay giơ cao theo phong cách rapper.

– B. Tai! Tôi không tin được là cậu bắt bọn tôi bay bằng cái hộp cá mòi cũ rích này! Thời gian lấy độ cao của chiếc G5 nhà cậu đủ để tôi mọc râu được đấy! Lẽ ra ta nên dùng chiếc Falcon 7X của nhà tôi. – Evan Fung (của gia đình Fung Electronics) càu nhàu.

– Bố tôi đang đợi dòng G650 ra mắt, lúc đó thì cậu chỉ có hít mông tôi thôi, Fungus! – Bernard đáp lại.

Roderick Liang (của gia đình Tập đoàn Tài chính Liang) xen vào:

– Tôi là dân Bombardier đây. Chiếc Global 6000 của tôi có khoang rất lớn, các cậu có thể chơi nhào lộn dọc lối đi giữa đấy.

– Cái đám ah guahs98 các cậu có thể ngừng so sánh kích cỡ máy bay nhà mình để chúng ta tới thế giới sòng bài được không? – Johnny Pang (mẹ anh ta là người nhà Aw) ngắt lời.

98 Cụm từ tiếng Singapore mang nghĩa "dân đồng tính nam" (Phúc Kiến).

– Nào các cậu, giữ bi cho chắc nhé, vì tớ đã bố trí một tiệc chiêu đãi siêu đặc biệt cho tất cả chúng ta! – Bernard tuyên bố.

Nick mệt mỏi chui vào một chiếc xe như cỗ xe tăng, hy vọng rằng tiệc độc thân cuối tuần của Colin sẽ diễn ra không gặp chuyện gì. Colin bực bội suốt cả tuần nay, và việc tới thủ phủ cờ bạc của thế giới cùng một đám những gã sặc-sụa-testosterone-và-whiskey đúng là con đường dễ nhất dẫn đến tai họa.

– Đây không phải là buổi hội ngộ kiểu Oxford mà tôi tưởng. – Mehmet thấp giọng nói với Nick.

– Thực sự, ngoài cậu em họ Lionel của cậu ấy và hai chúng ta, tôi không nghĩ Colin biết bất kỳ ai ở đây. – Nick nhận xét vẻ chế giễu, đưa mắt nhìn mấy vị khách khác. Đội hình những ông vua con Bắc Kinh và tay chơi Đài Loan là bè đảng của Bernard thì đúng hơn.

Khi đoàn xe Rolls-Royce lao vun vút trên tuyến cao tốc ven biển meo theo đảo, có thể nhìn thấy những biển báo khổng lồ loang loáng tên những sòng bạc từ cách xa hàng dặm đường. Chẳng mấy chốc các khu nghỉ dưỡng ăn chơi hiện ra như những ngọn núi nhỏ, – những tòa nhà đồ sộ toàn kính và bê tông rung rinh với những sắc màu nhợt nhạt trong màn khói mù lúc giữa chiều. – Chẳng khác gì Vegas, ngoại trừ cảnh biển ngoài kia. – Mehmet sững sờ nhận xét.

– Vegas chỉ là cái bể bơi trẻ con. Đây mới là nơi cho những tay chơi thực sự. – Evan nói99.

99 Với 1,5 tỷ con bạc ở đại lục, doanh thu cờ bạc hằng năm của Macau vượt 20 tỷ đô la – gấp ba lần con số Las Vegas thu được hằng năm. (Celine Dion, bà ở đâu?)

Khi những chiếc Rolls-Royce len qua những làn đường hẹp của tuyến Felicidade ở khu phố cổ Macau, Nick thầm thán phục những dãy nhà ở kiêm cửa hàng sặc sỡ của người Bồ Đào Nha từ thế kỷ mười chín, nghĩ rằng đây có thể là một nơi tuyệt vời để đưa Rachel tới thăm thú sau đám cưới của Colin. Cuối cùng, những chiếc limo dừng lại trước một dãy cửa hàng xám màu trên phố Alfandega. Bernard dẫn cả nhóm vào một chỗ có vẻ là một tiệm thuốc Bắc cũ với những tủ kính trầy xước bán nhân sâm, tổ yến, vây cá mập khô, sừng tê giả, và đủ thứ dược liệu kỳ quái. Mấy bà già ngồi túm tụm trước một cái ti vi nhỏ, xem một bộ phim truyền hình Quảng Đông, trong khi một ông người Hoa gày gò mặc chiếc áo sơ mi Hawaii bạc màu ngồi tựa vào cái quầy hậu nhìn cả nhóm với ánh mắt chán ngán.

Bernard nhìn người đàn ông và hỏi xẵng: – Tôi đến mua thạch nhân sâm hoàng cung.

– Anh muốn loại nào? – Người kia thản nhiên hỏi.

– Thái Bình Công chúa.

– Bình cỡ nào?

– Hai lít.

– Để tôi xem chúng tôi có không đã. Theo tôi, – người đàn ông nói, giọng đột nhiên chuyển sang giọng Úc rất bất ngờ. Cả nhóm theo ông ta ra sau cửa hàng và đi qua một phòng kho lờ mờ đầy những giá chất các thùng các tông xếp gọn gàng cao đến tận trần. Thùng nào cũng đóng nhãn "Nhân sâm Trung Quốc xuất khẩu." Người đàn ông đẩy nhẹ một giá thùng trong góc, và cả khoảng này dường như đổ ập ra sau một cách dễ dàng, để lộ ra một hành lang dài có những bóng đèn LED màu xanh cobalt thắp sáng. – Đi thẳng qua đây. – Ông ta nói. Khi cả đám lếch thếch men theo hành lang, những tiếng ồn ào bị chặn lại càng lúc càng nghe rõ, và đến cuối hành lang, những cánh cửa kính mờ tự động tách ra để lộ một cảnh tượng đầy kinh ngạc.

Không gian này giống như một phòng tập trong nhà với băng ghế ở xung quanh một bể chìm và chật cứng đám đông hò reo cuồng nhiệt. Mặc dù họ không thể nhìn xuyên đám đông nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng gầm gừ rợn người của những con chó đang cắn xé lẫn nhau.

– Chào mừng đến với đấu trường chó lớn nhất thế giới! – Bernard hãnh diện tuyên bố. – Người ta chỉ dùng chó tai cụp Presa Canario ở đây, – chúng hung hãn gấp trăm lần chó sục. Đây sẽ là shiok100 hết sảy, các vị!

100 Tiếng lóng Malay dùng để chỉ một trải nghiệm đáng kinh ngạc hoặc gì đó (thường là đồ ăn) khác lạ.

– Chúng ta đặt cược ở đâu? – Johnny hỏi đầy phấn khích.

– Ờ... việc này không trái luật sao? – Lionel hỏi, lo lắng nhìn chuồng đấu chó chính. Nick dám nói rằng Lionel muốn nhìn đi chỗ khác nhưng lại thấy bị cuốn hút đầy tò mò trước cảnh tượng hai con chó to lớn, cơ bắp, gân guốc và nhe nanh, hung hăng sục sạo quanh cái hố vương đầy máu của chính chúng.

– Đương nhiên là trái luật rồi! – Bernard trả lời.

– Tôi không biết chuyện này, Bernard. Colin và tôi không thể mạo hiểm để bị tóm tại một trận đấu chó trái phép nào đó ngay trước lễ cưới được. – Lionel nói tiếp.

– Cậu đúng là thằng Singapore nhát chết! Cái đếch gì cũng sợ sệt! Chán bỏ mẹ. – Bernard nói giọng khinh bỉ.

– Không phải thế, Bernard. Thứ này tàn bạo quá. – Nick xen vào.

– Alamak, cậu là nhân viên Hòa bình Xanh à? Cậu đang xem một môn thể thao truyền thống tuyệt vời đấy! Những con chó này được nuôi suốt nhiều thế kỷ ở Quần đảo Canary chỉ để đấu nhau. – Bernard bực bội, mắt nheo lại.

Tiếng reo hò của đám đông điếc cả tai khi trận đấu lên đến cao trào. Cả hai con chó níu chặt lấy nhau ngay cổ họng, và Nick nhìn rõ vùng da quanh họng con chó màu nâu đã bị xé toạc một nửa, lòng thòng đập vào mõm con kia.

– Tôi xem đủ rồi. – Anh nhăn mặt, quay lưng lại đấu trường.

– Thôi nào, lah. Đây. là một bữa TIỆC ĐỘC THÂN! Đừng ỉa lên niềm vui của tôi, Nickyboy. – Bernard gào lên át tiếng hò la. Một con chó rú lên chói tai khi bị con kia đớp trúng bụng.

– Thế này chẳng có gì vui vẻ cả. – Mehmet kiên quyết nói, cảm thấy buồn nôn trước cảnh tượng máu tươi văng khắp nơi.

– Ây, bhai singh101, chẳng phải trò chịch dê là truyền thống ở đất nước mày sao? Chẳng phải tất cả chúng mày nghĩ bím dê là thứ giống với bướm thật nhất sao? – Bernard trả miếng.

101 Cách nói phân biệt chủng tộc ám chỉ người Sikh, sử dụng trong trường hợp này để chỉ bất kỳ ai có nguồn gốc Trung Đông.

Nick nghiến răng, nhưng Mehmet chỉ cười.

– Nghe như cậu đang nói theo trải nghiệm ấy.

Bernard tức nổ mũi, cố gắng nghĩ xem liệu mình có cảm thấy bị làm nhục không.

– Bernard, sao cậu không ở lại nhỉ? Những ai không muốn ở đây có thể về khách sạn trước, và tất cả chúng ta gặp lại nhau sau. – Colin gợi ý, cố gắng dàn hòa.

– Hợp ý tôi đấy.

– Cũng được, tôi sẽ đưa cả nhóm về khách sạn và chúng ta sẽ gặp ở –

– Wah lan!102 Tôi tổ chức vụ này riêng cho cậu, và cậu không ở lại à? – Bernard nghe rất thất vọng.

102 Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa "ôi như b***." Cách nói linh hoạt và cực kỳ thông dụng này có thể sử dụng để thể hiện gì đó từ "ôi trời" tới "ôi đệch" – tùy sắc thái.

– Ờ... nói thật, tôi không quan tâm đến trò này. – Colin nói, cố tỏ ra cáo lỗi.

Bernard đờ ra một lúc, vẻ vô cùng bối rối. Gã muốn xem những trận đấu chó, nhưng đồng thời cũng muốn mọi người chứng kiến màn nịnh bợ hết cỡ mà gã sẽ nhận được từ đội ngũ quản lý khách sạn ngay khi cả bọn đến khu nghỉ dưỡng.

– 'Kay lah, là bữa tiệc của cậu mà. – Bernard sưng sỉa lầm bầm.

*

Khu sảnh xa hoa của khách sạn Wynn Macau tự hào có một bức bích họa mười hai con giáp mạ vàng khổng lồ trên trần, và ít nhất một nửa nhóm thấy nhẹ nhõm khi ở một nơi có những con vật được phủ vàng hai mươi hai carat thay vì máu me. Ở bàn lễ tân, Bernard có bài trình bày kinh điển nổi danh khắp thế giới.

– Đù má! Tôi là V VIP ở đây, và tôi đã đặt dãy phòng đắt nhất trong khách sạn này gần một tuần trước. Làm sao chỗ đó vẫn còn chưa sẵn sàng chứ? – Bernard nổi khùng với người quản lý.

– Tôi vô cùng xin lỗi, thưa ngài Tai. Giờ trả phòng cho khu Tổng thống là bốn giờ, vì thế các vị khách đến trước vẫn chưa trả phòng. Nhưng ngay khi họ trả, chúng tôi sẽ dọn phòng và thu xếp cho ngài ngay – người quản lý nói.

– Đám khốn đó là ai thế? Tôi dám cược lại là đám Hongky! Cái lũ Hongky ya ya103 ấy lúc nào chẳng nghĩ chúng làm chủ cả thế giới!

103 Tiếng lóng Singapore gốc Java mang nghĩ "ngạo mạn," "khoe mẽ."

Người quản lý chẳng hề nở nụ cười trong suốt bài lớn lối của Bernard. Ông ta không muốn làm gì thất lễ với con trai Dato' Tai Toh Lui – anh chàng là một tay chơi nướng rất nhiều tiền ở các bàn bài cào. – Một trong số phòng khách lớn phù hợp cho bữa tiệc của ngài đã sẵn sàng. Cho phép tôi hộ tống các ngài tới đó cùng một vài chai Cristal ưa thích của ngài.

– Tôi đời nào làm bẩn chân mình ở mấy cái ổ chuột ấy! Tôi muốn phòng duplex của mình hoặc không gì hết. – Bernard cáu kỉnh nói.

– Bernard, sao chúng ta không tới sòng bài trước nhỉ? – Colin bình tĩnh đề xuất. – Chúng ta vẫn làm vậy mà.

– Tôi sẽ tới sòng bạc, nhưng các ông cần dành cho chúng tôi phòng đánh bài V VIP riêng tốt nhất ngay bây giờ. – Bernard yêu cầu người quản lý.

– Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi. Chúng tôi luôn có sẵn phòng chơi bài độc quyền cho ngài, ngài Tai. – người quản lý nói khéo.

Vừa lúc đó, Alistair Cheng tha thẩn đi vào sảnh, trông hơi lếch thếch.

– Alistair, rất vui là cậu tìm được chúng tớ! – Colin nhiệt thành chào đón anh chàng.

– Đã nói với cậu sẽ không vấn đề gì mà. Hong Kong chỉ cách có ba mươi phút đi tàu cánh ngầm, và tôi biết Macau như lòng bàn tay mình vậy, – tôi thường bùng học và đến đây suốt cùng với đám bạn cùng lớp. – Alistair nói. Anh ta nhìn thấy Nick và nhào tới ôm chầm lấy anh.

– Ây dà, tuyệt quá. Đây là bạn trai của cậu à, Nickyboy? – Bernard nói giễu.

– Alistair là em họ tôi. – Nick đáp.

– Vậy thì các cậu hẳn đã nghịch bi nhau lúc lớn lên rồi. – Bernard chế nhạo, cười hô hố trước câu đùa bỡn của mình.

Nick mặc kệ anh ta, thắc mắc chẳng hiểu sao Bernard không hề thay đổi tí nào suốt từ thời họ còn học tiểu học. Anh quay lại phía em họ mình nói. – Này, anh cứ nghĩ cậu sẽ đến thăm anh ở New York xuân vừa rồi. Thế có chuyện gì?

– Chuyện gái mú mà, Nick.

– Thế à? Cô gái may mắn nào thế?

– Tên cô ấy là Kitty. Cô ấy là một diễn viên rất tài năng đến từ Đài Loan. Anh sẽ gặp cô ấy tuần tới, – em sẽ đưa cô ấy tới đám cưới Colin.

– Ô, anh rất muốn gặp cô gái rốt cuộc cũng đánh cắp được trái tim anh chàng đốn tim người khác. – Nick đùa. Alistair hai mươi sáu, nhưng vẻ điển trai non tơ và cá tính thoải mái của anh chàng đã khiến anh nổi tiếng vì làm rất nhiều trái tim thiếu nữ tan nát suốt dọc Vành đai Thái Bình Dương. (Ngoài mấy cô bạn gái cũ ở Hong Kong, Singapore, Thái Lan, Đài Bắc, Thượng Hải, và một mối tình mùa hè ở Vancouver, con gái một nhà ngoại giao ở trường đại học tại Sydney nổi tiếng đắm đuối đến mức đã thử uống quá liều thuốc Benadryl chỉ để khiến anh chàng chú ý.)

– Này, em nghe nói anh đưa bạn gái về Singapore. – Alistair nói.

– Tin đồn nhanh quá nhỉ?

– Mẹ em nghe tin từ Đài Á châu 1.

– Cậu biết đấy, anh bắt đầu ngờ là Cassandra theo dõi anh. – Nick nhăn nhó nói.

Cả nhóm đi vào sòng bài nơi các bàn chơi dường như tỏa sáng trong ánh đèn vàng phớt đào. Colin băng qua lớp thảm hoa văn cỏ chân ngỗng màu xanh dương sang trọng và tiến tới bàn chơi bài Texas hold 'em.

– Colin, phòng VIP lối này. – Bernard nói, tìm cách dẫn Colin về phía các phòng dành riêng cho những tay chơi sừng sỏ.

– Nhưng mà chơi poker năm đô la thú hơn. – Colin lý luận.

– Không, không, chúng ta là thiếu gia! Tôi yêu cầu tay quản lý tạo cảnh quan đó để chúng ta có thể giành phòng VIP xịn nhất. Tại sao cậu lại muốn lẫn lộn với lũ đại lục bốc mùi ngoài kia chứ? – Bernard nói.

– Cứ để tôi chơi vài ván ở đây rồi chúng ta sẽ sang phòng VIP, được chứ? – Colin nài nỉ.

– Tôi theo cậu, Colin. – Alistair nói, ngồi luôn vào một ghế.

Bernard cười nhăn nhó, trông hệt một con chó sục Boston hóa dại. – Chậc, tôi tới phòng VIP của chúng ta. Tôi không thể chơi ở mấy cái bàn trẻ con này, – tôi chỉ phê khi đặt cược ít nhất ba mươi nghìn mỗi tay. – Gã khụt khịt nói. – Ai đi với tôi? Hầu hết bộ sậu của Bernard theo chân gã, trừ Nick, Mehmet, và Lionel. Mặt Colin sầm lại.

Nick ngồi vào ghế nữa cạnh Colin. – Tôi phải cảnh báo các cậu trước, hai năm ở New York đã biến tôi thành tay sành bài đấy nhé. Sắp được rèn luyện bởi bậc thầy... Colin, nhắc tôi xem đây là trò gì nhỉ? – Anh nói, cố gắng làm dịu không khí. Khi nhà cái bắt đầu xỉa bài qua bàn, Nick thầm thấy bực. Bernard lúc nào cũng là kẻ gây rối. Tại sao kỳ nghỉ cuối tuần này cũng vậy chứ?

SINGAPORE, 1986

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, điều tiếp theo Nick còn nhớ là cái cảm giác bùn ướt lạnh trên gáy và một gương mặt lạ lẫm nhìn xuống cậu. Da ngăm ngăm, tàn nhang, mái tóc đen nâu.

– Cậu không sao chứ? – cậu bé ngăm ngăm hỏi.

– Chắc vậy. – Nick nói, thị lực của cậu đã rõ trở lại. Toàn bộ lưng cậu ướt sũng nước bùn vì bị đẩy xuống cống. Cậu chậm rãi ngồi dậy và nhìn quanh, thấy Bernard đang nhìn đểu mình, mặt đỏ gay, tay khoanh lại như một lão già cáu kỉnh.

– Tao sẽ mách mẹ mày là mày đánh tao! – Bernard hét lên với cậu bé.

– Còn tao sẽ mách mẹ mày mày là thằng bắt nạt người khác. Mà tao không đánh mày, – tao chỉ đẩy mày ra. – Cậu bé trả lời.

– Không phải việc của mày! Tao đang dạy thằng ôn con kia một bài học! – Bernard nổi khùng.

– Tao đã nhìn thấy mày đẩy cậu ấy xuống cống. Có khi mày làm cậu ấy bị thương rồi. Sao mày không chọn ai to bằng mày ấy? – Cậu bé bình tĩnh đáp, không hề bị Bernard hăm dọa.

Lúc đó, một chiếc Mercedes màu vàng kim chạy tới lối xe chạy bên ngoài trường học. Bernard liếc nhanh chiêc xe, và rồi quay lưng về phía Nick. – Chuyện này chưa xong đâu. Chuẩn bị cho phần hai ngày mai đi – tao sẽ hun tum104 mày! – Nó chui vào ghế sau chiếc xe, đóng sầm cửa lại, và phóng đi.

104 Tiếng lóng Malay nghĩa là đấm, đánh, hoặc đá đít ai đó.

Cậu bé đến cứu Nick nhìn cậu nói: – Cậu ổn chứ? Khuỷu tay cậu chảy máu kìa.

Nick nhìn xuống và thấy vết rách máu me ở khuỷu tay phải. Cậu không biết phải làm sao. Bố hoặc mẹ cậu có thể đến đón bất kỳ lúc nào, và nếu là mẹ cậu, cậu biết bà sẽ gan cheong105 nếu thấy cậu chảy máu như thế này. Cậu bé kia lấy một chiếc khăn tay trắng tinh, gấp gọn gàng từ trong túi và đưa cho Nick. – Đây, dùng cái này. – Cậu ấy nói.

105 Tiếng Quảng Đông nghĩa là "hốt hoảng," "lo lắng."

Nick nhận chiếc khăn từ tay người cứu mình và rịt vào khuỷu tay. Cậu đã từng thấy cậu bé này. Colin Khoo. Cậu ta vừa chuyển tới trong học kỳ này, và khó mà nhầm được, với nước da nâu thẫm và mái tóc quăn với vệt nâu nhạt rất lạ đằng trước. Họ không học cùng lớp, nhưng Nick đã nhận ra cậu bé này tập bơi một mình với Huấn luyện viên Lee.

– Cậu làm gì khiến thằng Bernard hóa dại vậy? – Colin hỏi.

Nick chưa bao giờ nghe ai nói mấy từ "hóa dại" cả, nhưng cậu biết nghĩa là gì. – Tớ bắt quả tang nó tìm cách quay bài kiểm tra toán của tớ, cho nên tớ mách cô Ng. Nó bị rắc rối và bị đưa lên phòng Hiệu phó Chia, nên giờ nó muốn đánh nhau.

– Bernard tìm cách đánh nhau với tất cả mọi người. – Colin nói.

– Cậu thân với nó à? – Nick thận trọng hỏi.

– Không hẳn. Bố nó làm ăn với gia đình tớ, cho nên tớ được dặn phải tử tế với nó. – Colin nói. – Nhưng nói thật với cậu, tớ thật sự không chịu nổi nó.

Nick mỉm cười. – Oa! Mới đầu tớ nghĩ hóa ra Bernard cũng có bạn!

Colin cười.

– Có đúng cậu từ Mỹ đến không? – Nick hỏi.

– Tớ đẻ ở đây, nhưng tớ chuyển tới Los Angeles khi được hai tuổi.

– LA thế nào? Cậu có sống ở Hollywood không? – Nick hỏi. Cậu chưa từng gặp ai ở tuổi mình từng sống ở Mỹ cả.

– Không phải Hollywood. Nhưng không xa lắm, – nhà tớ ở Bel Air.

– Tớ rất muốn thăm Phim trường Universal. Cậu từng gặp các diễn viên nổi tiếng chưa?

– Gặp suốt ấy. Cậu mà sống ở đấy thì chuyện đó chẳng có gì ghê gớm đâu. – Colin nhìn Nick, như thể đánh giá cậu một lúc, rồi nói tiếp. – Tớ sẽ kể cậu nghe chuyện này, nhưng trước tiên cậu phải thề không nói với ai nhé.

– Được. Chắc chắn. – Nick đáp rất thành thực.

– Nói, 'xin thề' đi.

– Xin thề.

– Cậu đã nghe nói đến Sylvester Stallone chưa?

– Dĩ nhiên rồi!

– Ông ấy là hàng xóm của tớ. – Colin nói, gần như thì thào.

– Thôi nào, xạo quá. – Nick nói.

– Tớ không xạo đâu. Thật đấy. Tớ có hẳn ảnh có chữ ký của Stallone trong phòng ngủ. – Colin nói.

Nick nhảy lên thanh chắn kim loại phía trước rãnh nước, cố gắng giữ thăng bằng trên thanh chắn mỏng manh khi cậu đi tới đi lui như một diễn viên đi dây.

– Sao cậu ở đây muộn thế? – Colin thắc mắc.

– Tớ lúc nào cũng ở đây muộn. Bố mẹ tớ bận lắm, có khi còn quên đón tớ ấy. Thế sao cậu ở đây?

– Tớ phải làm bài kiểm tra đặc biệt tiếng Quan thoại. Người ta nghĩ tớ chưa thạo, mặc dù tớ đã theo học hằng ngày ở LA.

– Tớ cũng dốt Quan thoại. Đó là môn tớ ghét nhất.

– Thế thì gia nhập câu lạc bộ đi. – Colin nói, nhảy lên rào chắn cùng cậu. Vừa lúc ấy, một chiếc xe màu đen rộng rãi chạy tới. Ngồi gọn ở ghế sau là một phụ nữ kỳ lạ nhất mà Nick từng thấy. Bà ấy béo phục phịch, hai cằm núc ních, có lẽ khoảng sáu mươi tuổi, mặc toàn một màu đen với mũ đen và mạng đen che khuôn mặt đánh phấn trắng lốp. Trông bà ấy như một bóng ma hiện ra từ một bộ phim câm.

– Xe nhà tớ đấy. – Colin phấn khởi nói. – Gặp cậu sau nhé. Người lái xe mặc đồng phục bước ra mở cửa cho Colin. Nick nhận thấy cửa xe mở ngược với những xe bình thường khác – hướng ra ngoài từ đầu gần cửa lái nhất. Colin leo lên cạnh người phụ nữ, bà cúi xuống hôn lên má cậu. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Nick, rõ ràng rất bối rối khi Nick chứng kiến cảnh đó. Người phụ nữ chỉ Nick, nói với Colin trong khi chiếc xe đứng yên. Một lúc sau, Colin lại nhảy ra khỏi xe.

– Bà tớ muốn biết cậu có cần đi nhờ về nhà không. – Colin hỏi.

– Không, không, bố mẹ tớ đang trên đường đến rồi. – Nick đáp. Bà Colin hạ kính xe xuống và vẫy Nick lại gần. Nick ngập ngừng tiến lại. Bà ấy trông khá đáng sợ.

– Gần bảy giờ rồi. Ai sẽ đến đón cháu? – Bà hỏi vẻ quan tâm, nhận thấy rằng trời đã sập tối.

– Chắc là bố cháu. – Nick nói.

– Chà, quá muộn để cháu một mình đợi ở đây rồi. Tên bố cháu là gì?

– Philip Young.

– Ôi chao, Philip Young, – con trai James! Có phải cụ Sir James Young là ông nội cháu?

– Vâng ạ.

– Bà biết gia đình cháu rất rõ. Bà biết các cô cháu, – Victoria, Felicity, Alix, – và cả chú Harry Leong của cháu nữa. Thật ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net