Chương 38: Đỗ Thiên Lam chết rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm yên tĩnh, ồn ào phố thị tạm thời tránh xa.... ngôi nhà đơn sơ lụp xụp trong ngõ hẽm với ánh đèn hiu hắt lan tỏa.

Jun Vũ khóc nức nở, hai tay cô níu lấy người phụ nữ trung niên òa khóc như một đứa trẻ:" Mẹ, con đây là Thiên Lam của mẹ đây"

Người phụ nữ cao quý không mảy may để ý, dứt khoát rút tay ra, bà là mẹ cô, là mẹ cô....

-"Tôi không quen biết cô!" Bà lạnh lùng có chút tàn nhẫn nói ra, rõ ràng trong lòng không muốn nhưng vẫn là không thể quay đầu.

Hai tay của Jun Vũ thả lỏng bên hông sau đó liền đưa lên ôm lấy bụng mình, lúc này cô phải bảo vệ đứa con của mình. Jun Vũ đi đến trước mặt bà, nhỏ giọng:" Mẹ ơi, bao nhiêu năm qua cũng chưa thể làm mẹ nguôi được sao?"

Lúc này Đỗ Gia Yến mới hỏi lại, khẽ cười như không biết chuyện gì:" Tôi và cô quan hệ còn không có thì làm sao có chuyện gì được?"

Khóe mắt của bà nước mắt chỉ chợt trào ra nhưng bà vẫn cố kiềm lại cảm xúc... đứa con gái của bà, bà phải làm sao đây!

-"Con biết mẹ không quên được, nhưng mẹ ơi con tìm kiếm mẹ suốt mười sáu năm qua. Con chỉ xin mẹ đừng bỏ rơi con nữa, mẹ ơi" những lời của bà nói ra trực tiếp đâm vào lòng cô giá buốt, mùa đông cũng không thể lạnh bằng. Jun Vũ quỳ xuống trước mặt bà khẩn khoản cầu xin, hai hàng nước mắt rơi xuống thấm cả vạt áo phía trước.

Không ngờ khi gặp lại nhau lần nữa, lại lựa chọn trực tiếp làm tổn thương nhau như vậy.

Nếu như đã là một vết ố, khiến bà bao nhiêu năm cũng không thể nguôi thì tại sao không phá bỏ?

Nếu là một giấc mơ khi giật mình tỉnh dậy cô sẽ không thấy đau nữa, à mà, nó là sự thật!

-"Cô đứng dậy đi, đứa bé trong bụng sẽ không chịu nổi" Đỗ Gia Yến vẻ mặt vẫn ung dung trầm tư, hai tay đỡ vai cô đứng lên. Bà thật sự sợ cô xảy ra chuyện, như thế tội lỗi của bà ngày càng lớn hơn.

-"Mẹ quan tâm cho con sao?" Jun Vũ mỉm cười, giọng nói run run hỏi bà. Cô vẫn không đứng dậy, tay vẫn còn ôm lấy bụng vẫn còn quỳ xuống nền đất cứng ngắc.

-"Tôi chỉ sợ đứa bé trong bụng cô có vấn đề, tôi lại thành kẻ giết người"

Bàn tay bà buông lỏng ra, lập tức tiến tới cánh cửa mà rời đi, không luyến tiếc, bà không buông bỏ những thứ trong lòng thì tạp niệm vẫn còn dây dưa. Huống hồ người có lỗi, người độc ác là bà thì sao còn có cơ hội sửa sai, chi bằng để cô quên đi sống hạnh phúc là bà mãn nguyện rồi.

-"Mẹ không chấp nhận con phải không? Mẹ sợ người khác coi thường thì con sẽ không để mẹ thấy con nữa, hôm nay con sẽ tự tay giết đi chính mình cùng đứa con trong bụng để nhận được cái quay đầu của mẹ!"

-"Mẹ, có những tội lỗi chỉ bằng một cái gật đầu thì sẽ xóa tan mọi thứ nhưng có một tội lỗi có chết cũng không xóa được, là tự tay giết chết con của mình" Jun Vũ như hóa điên lấy đâu ra một con dao nhỏ, nắm chặt vào lòng bàn tay, cô mệt mỏi rồi, đã cố gắng như vậy nhưng đổi lại là gì?

Nước mắt của cô rơi xuống làm lòng Đỗ Gia Yến như chết lặng, kết cục này bà chưa từng nghĩ đến. Cô là đang làm bà cảm thấy tội lỗi sao?

Bà quay đầu, chỉ đủ để nhìn thấy con dao gim đúng vào bụng của cô, ánh mắt oán hận cô nhìn vào bà như từng mũi tên đâm vào ngực. Cứ thế Jun Vũ nằm sõng soài ra đất, một vũng máu tươi ào nhẹ nhàng chảy ra trông thật đẹp mắt...

Đỗ Gia Yến nhanh chóng chạy tới ôm lấy cô, bàn tay chặn lại không để máu chảy ra nữa....

-"Thiên Lam, con gái của mẹ....!" Những từ này nói ra có phải đã quá muộn rồi không?

Jun Vũ khẽ cười, cô từ bỏ để nghe được câu nói này từ lâu rồi. Cô hy vọng cũng đã quá mòn mỏi rồi.... có điều, không thể nghe nhiều thêm được nữa...

-"Kiếp sau.... mẹ có muốn con làm con gái mẹ không?" Đôi mắt cô không còn mở ra nỗi nữa, thì thào hỏi bà....

-"..."

-"Con thì rất muốn...!" Lời cuối cùng cô muốn trọn vẹn nói ra lắm, và rồi không thể ..... cô mang theo hy vọng cùng gia đình hạnh phúc rời xa nơi này mãi mãi!

Thực ra, cuộc đời cũng không có thù hận cũng chẳng có ân oán, chỉ có sai lầm.... Bà sai lầm khi bỏ rơi cô, bà sai lầm khi không nhận cô, bà sai lầm khi chính mình hại chết đứa con gái của mình.

Không hiểu là do quá sợ hãi hay là do tâm lý, bà ôm cơ thể vẫn còn một chút ấm nóng của cô vào lòng..... nước mắt rơi lã chã, rơi xuống ướt cả khuôn mặt nhợt nhạt của Jun Vũ. Cô đã đi rồi, đã ra đi thật rồi không trở lại nữa!

-"Thiên Lam, mẹ muốn, mẹ muốn.....!" Bà ngồi ôm cô rồi cứ thế lẩm nhẩm trong miệng như vậy, mặt trời cũng dần ló dạng, cơ thể lạnh ngắt của cô cùng bà hòa vào làm một. Chỉ một đêm mà bà như một bà lão, mái tóc lõa xõa trông như một người điên hiện ra thật đáng sợ. Bà ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lên mặt cô vài cái, khẽ nói...

-"Con gái chúng ta về nhà thôi, mẹ có nhà mới, thật đẹp. Chúng ta không phải sống trong một ngôi nhà cũ kĩ như này nữa!"

Cảm nhận cơ thể con gái lạnh toát bà ra sức hà hơi vào bàn tay cô, cởi áo của mình khoát lên người cô, những lời nói ra như là một cú sốc không thể chịu đựng được:" Là mẹ không tốt mới để con ở nơi lạnh lẽo như vậy, là mẹ sai rồi.... Thiên Lam ngủ ngoan sẽ dậy với mẹ có đúng không?" Bà vừa nói vừa cười.

Biết không?

Một khi bạn sai lầm là bạn sai lầm!

Biết không?

Không ai phạm một lỗi những hai lần! Nếu có bạn đã sai thật nhiều!

Trời vừa sáng, cảnh sát tập trung khám nghiệm hiện trường và đưa ra kết luận...

-"Đỗ Thiên Lam, 24t đã tự sát cùng với đứa bé trong bụng. Là một siêu mẫu nổi tiếng, nghệ danh là Jun Vũ" người cảnh sát nói ra một loạt với bộ phận kiểm chứng...

Vài người thương tiếc:" Thật đáng tiếc....!"

-"Không, con gái tôi còn đang ngủ các người làm gì vậy?" Đỗ Gia Yến gào khóc, cản trở mọi người đem thi thể cô ra ngoài, tình mẫu tử thiêng liêng thế nào cũng không nở người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.

-"Mong bà đừng quá đau buồn" một viên cảnh sát cản bà lại,  câu chuyện thế nào lại bi ai đến như vậy!

Có những câu chuyện là như thế, đau thương đến như vậy....

Như vậy!

Trên đời này không tồn tại một câu chuyện cổ tích nào sao?

-"Aaaaa, không, không thể"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net