Chương 20: Tử Thần Chi Chiến (Mở Màn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20
Tử Thần Chi Chiến (Mở Màn)

Tại một hòn đảo hoang ở một nơi nào đó trên Thái Bình Dương rộng lớn. Ánh nắng mặt trời ban trưa nóng bức nhưng chỉ có vài giọt có thể xuyên thủng qua tầng bình chướng bằng cây dày đặc của khu rừng rậm hoang sơ không có vết chân người. Hầu như nơi đây toàn là thực vật bao phủ, bởi có được khí hậu nhiệt đới với lượng mưa nhiều, cây cối sinh trưởng quanh năm nên đặc biệt rậm rạp.

Dương Tử Kỳ quải súng sau lưng rồi phi thân lên một thân cây cao tìm chỗ nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày thứ nhất của Tử Thần Chi Chiến cho nên nàng cũng không vội vã tìm kiếm thẻ bài. Nàng vẫn cảm giác xung quanh có gì đó khiến nàng tâm thần không yên, nhìn thì rất bình thường nhưng lại nói không nên lời quái dị. Nhất là một ngày đi đường nếu ở ngoại biên thì không nói nhưng đây đã được tính như nội khu rừng rậm, vậy mà vẫn không hề có chim chóc hót lượn, không khí yên tĩnh đến quỷ dị. Dương Tử Kỳ nhìn xuống dòng suối bên dưới, thậm chí cũng không có cá, dường như nơi đây không hề có các động vật sinh sống. Đều này càng làm nàng thêm bất an.

Đột nhiên nghe thấy tiếng "kẹt" vang lên, Dương Tử Kỳ híp mắt, tay khẽ đặt lên thanh trủy thủ bên hông, toàn bộ tinh thần nâng cao cảnh giác, thân thể sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.

"Soạt!"

Một con sóc nhanh chóng từ cành cây đối diện đến nhưng Dương Tử Kỳ không hề thả lỏng cánh giác, híp mắt quan sát con sóc đó, thể hình lớn gần gấp đôi bình thường, toàn thân nâu sậm, ánh mắt... lại là đỏ sọc lên, thậm chí có cả răng nanh sắc bén. Dương Tử Kỳ thấy vậy không chút chần chừ lập tức động thủ, thanh trủy thủ nơi tay xẹt qua cổ con sóc, nhưng chỉ đi vào vài mm lại không hề tiến tiếp, nàng biết kỳ lạ lập tức phi thân sang cây khác, ánh mắt khẽ liếc nhìn thanh trủy thủ, chỉ dính vài giọt máu, vết thương trên cổ của sóc cũng không thể chí mạng. Con sóc tức giận kiêu ghé lên nhưng lại khiến Dương Tử Kỳ hoa mắt.

Con sóc nhân đó phi thân tiến tới miệng mở ra, hàm răng hiển nhiên không phải phát triển để ăn thực vật mà là tựa như thú ăn thịt sắc bén. Dương Tử Kỳ rất nhanh phục hồi tinh thần từ đoàn công kích sóng âm vừa nãy, nàng phi thân tránh thoát, một chưởng đánh lên thân sóc làm nó choáng váng, sau đó không đợi con sóc phản ứng, trủy thủ trong tay chuyển thế từ phía trên gâm xuống gọn gẽ sắc bén cắm ngay gáy con sóc. Một dòng máu đỏ tươi tràn ra, thân thể con sóc cũng bất động nằm trên cành cây.

Dương Tử Kỳ rút trủy thủ ra, lau sạch vết máu, sau đó hơi kiểm tra con sóc, khung xương rắn chắc to gấp đôi bình thường, hàm răng phát triển như bộ ăn thịt, thân thể cứng ngắc tựa đá, nếu không phải thanh trủy thủ của nàng là đặc chế từ huyền thiết thì đừng mong dễ dàng giết được nó. Thịt của con sóc quá cứng cho nên cũng không thể ăn được, Dương Tử Kỳ đành tiếc nuối chôn nó xuống đất tìm một mục tiêu mới.

Trải qua đợt chiến đấu này, nàng cũng nhận ra, chắc chắn không chỉ sóc mà toàn bộ động vật nơi đây đã trải qua cải tạo, hẳn là do bàn tay của con người không ai khác ngoài viện nghiên cứu của Tổ chức. Trải qua một tháng trên đảo, ít nhiều Dương Tử Kỳ cũng đã biết được chút manh mối. Đảo Tử Thần này chỉ là một khu đào tạo sát thủ của Tổ chức, mà Tổ chức lại cực kỳ thần bí. Có rất nhiều khu, mà viện nghiên cứu chính là khu mà Tổ chức coi trọng nhất. Nơi đó là chỗ phát triển vũ khí công nghệ cao. Thậm chí cây súng mà nàng đang sử dụng cũng được sản xuất cải tiến cực kỳ mạnh mẽ từ viện nghiên cứu đó. Không chỉ vũ khí, nghe đồn trên đảo sẽ có vài tên sát thủ biến mất không rõ tung tích cũng là do viện nghiên cứu bắt về để chế tạo thuốc tăng sức mạnh rồi vũ khí sinh học gì gì đó.

Xem ra không chỉ đợt Tử Thần Chi Chiến này có bàn tay của viện nghiên cứu, có lẽ các lần khác cũng như vậy. Tổ chức cũng đủ tàn nhẫn, thậm chí lấy mạng sống của các sát thủ khổ tâm bồi dưỡng để làm thử nghiệm, điều này đủ chứng minh tài lực khổng lồ cùng thế lực khủng bố của Tổ chức. Và chắc chắn một điều là mấy tên còn sống từ Tử Thần Chi Chiến đã được cảnh cáo, không thể nói ra được một lời. Mà nàng cũng không rỗi hơi đến quan tâm việc đó, điều quan trọng bây giờ chính là tìm thức ăn sống sót vượt qua 7 ngày trên hòn đảo nguy hiểm trùng trùng toàn sinh vật biến dị này.

Trải qua việc lúc nãy, Dương Tử Kỳ nâng cao tinh thần cảnh giác rất nhiều, từng bước đều tính toán cẩn thận. Vậy mà hôm nay nàng có vẻ rất xui xẻo, vừa gặp sóc biến dị bây giờ bên tai lại vang lên tiếng hổ gầm. Toàn thân lập tức căng thẳng, tay đặt lên trủy thủ, ánh mắt đảo qua khắp nơi, tiếng hổ có lẽ phát ra cách đây không xa, nhưng nàng biết tập tính của nó. Chỉ khi nào đang cảnh cáo kẻ thù có sức mạnh mới phát ra tiếng hổ gầm.

Chắc chắn đối mặt với nó là một kẻ địch có thực lực mạnh mẽ và không loại trừ đó là một sát thủ của đợt Tử Chiến này. Nếu là đối tượng có thể lợi dụng, đương nhiên nàng phải đến giúp đỡ, nhưng nếu là kẻ địch mượn tay hắn giết con hổ sau đó xử lý luôn. Đây ứng với câu tục ngữ "tọa sơn quan hổ đấu".

Nghe theo tiếng gầm của con hổ, nàng rất nhanh đi đến chỗ giao đấu của nó. Vừa nhìn đến lập tức phát hiện một nữ nhân đang đứng đối diện con hổ toàn thân đề phòng, vậy mà không thèm dùng súng chắc chắn cũng như Dương Tử Kỳ là một hảo thủ về vũ khí lạnh. Nữ nhân khuôn mặt thanh tú là Võ tông trung kỳ, vậy mà Dương Tử Kỳ lại không hề có bất kỳ ấn tượng nào, đáng lẽ các Võ tông trung kỳ mà trẻ tuổi như vậy chắc chắn bị liệt vào danh sách điều tra của nàng. Như vậy chỉ có một nguyên nhân, nữ nhân là che giấu thực lực vậy mà không hề để sát thủ nào trên đảo hay biết chắc chắn công phu che dấu rất cao.

Dương Tử Kỳ nhíu mày đánh giá đối phương, kỹ thuật dùng vũ khí lạnh không hề thua kém số 16 nhưng khác sự nhanh nhẹn quyết đoán của số 16, chiêu thức của nữ nhân phiêu dật xuất thần. Nếu đấu với người chắc chắn sẽ ưu thế rất cao khi che mắt đối thủ bằng những chiêu thức phức tạp, nhưng đối đầu với mãnh hổ thua là cái chắc. Như vậy cho thấy đối phương không có kinh nghiệm đối chiến mạnh mẽ như số 16, cũng không quá nguy hiểm phải liệt vào danh sách địch nhân, mà đối phương vẫn không có giá trị lợi dụng, cho nên Dương Tử Kỳ chỉ tọa sơn quan hổ đấu. Đợi hai bên đều có thương tích một kích tất sát, dù nữ nhân không có đắc tội nhưng bây giờ Dương Tử Kỳ thiếu 2 thẻ bài cho nên không có đạo lý miếng thịt béo đến trước miệng lại nhả ra cả.

Khi cả hai đối phương đều thấm mệt, Dương Tử Kỳ nắm chắc thời gian lập tức động thân, phi lên lưng hổ, găm trủy thủ ngay vào gáy nó, sau đó kéo xuống làm vết thương mở rộng xuống nơi yết hầu của hổ cắt vào động mạnh khiến máu không ngừng tuôn ra. Sau khi giải quyết xong mãnh hổ, Dương Tử Kỳ lập tức chuyển mục tiêu sang nữ nhân, đổi thế cầm trủy thủ, đôi mắt lạnh lùng không chút do dự chọn mục tiêu là cổ đối phương. Tuy nhiên trủy thủ chưa kịp cắt ngang cổ nữ nhân, thì nàng lập tức lên tiếng:

"Ta có tin tức cho ngươi."

Trủy thủ trong tay vẫn để trên cổ nàng, lạnh nhạt hỏi: "Tin tức gì?"

Nữ nhân hơi ngửa cổ, khó khăn nói: "Chín số đầu của khu B1 muốn truy sát ngươi, 16 và 19. Điều chín tên đó đang lo sợ chắc chắn là ngươi, số 16 và 19 sẽ giành lấy vị trí của bọn chúng nên liên thủ giết từng tên một, diệt trừ hậu hoạn."

Dương Tử Kỳ mị hí mắt: "Làm sao ngươi biết?"

"Chuyên môn của ta chính là truy tung, trong 3 người, ngươi chính là mục tiêu của ta, hai người khác chia ra theo dõi 2 người kia. Tuy nhiên bọn ta chỉ bị ép buộc, ngươi biết số 2 chuyên dụng độc, hắn hạ độc khiến bọn ta phải nghe theo." Thần tình của nữ nhân cực kỳ chân thật, lại nhìn khuôn mặt nàng ta hồng hào thần thái sáng láng cực tinh thần thì âm thầm nhíu mày. Có vài loại độc sẽ khiến con người nhìn qua càng thêm tinh thần rồi đột nhiên độc dậy rồi vong. Dương Tử Kỳ lại nghĩ nếu để 9 tên giết 2 người kia, mục tiêu cuối cùng chính là nàng. Nàng tự nhận khinh không tốt nhưng trên hòn đảo lạ lẫm này lại đối mặt sự vây công của 9 tên Võ tôn viên mãn thì chắc chắn không có đường thoát.

Trong lòng lập tức làm ra quyết định, tiên thủ hạ vi cường, cùng liên hiệp với hai người số 16 và 19 đánh đoàn người của bọn số 1. Nghĩ vậy, Dương Tử Kỳ mày kiếm giản ra, cất trủy thủ vào: "Đưa tay ngươi ra đây." Dù đã biết được 5, 6 phần, nhưng nàng cũng phải xác định nữ nhân có nói láo hay không.

Sau khi bắt mạch, lại nhìn một chút triệu chứng toàn thân, lưỡi đỏ một cách bất thường liền khẳng định. Dương Tử Kỳ nhướng mày nói: "Trên người ngươi trúng độc Tam Nguyệt Diễm Hoa, thần thái nhìn qua cực kỳ sáng láng tinh thần, nhưng cứ một tháng phải dùng thuốc giải nếu không ba tháng sau lập tức độc phát toàn thân, chết trong thống khổ."

Nữ nhân sớm nghe danh về thủ pháp dụng độc xuất thần nhập hóa của Dương Tử Kỳ vừa nghe nàng biết rõ lập tức vui mừng: "Vậy ngươi có cách giải sao?"

"Có."

Tuy nhiên chưa kịp vui mừng, Dương Tử Kỳ đã mỉm cười quỷ dị: "Nhưng đáng tiếc. Ngươi không có giá trị."

"C-có. Ta có thể chỉ ra vị trí của hai người số 16, ngươi có thể liên thủ cùng bọn họ đấu với chín người kia."

Dương Tử Kỳ lắc lắc đầu, trủy thủ xẹt qua cổ nữ nhân, vừa mỉm cười nói: "Đáng tiếc ta không cần."

Nữ nhân trước khi chết chỉ hiện duy nhất hình ảnh mỉm cười nhưng ánh mắt vô tình không chút ba động của Dương Tử Kỳ, một ý niệm trong đầu chợt lóe mà qua: "Đúng là Tiếu Diện Hổ, tàn nhẫn vô tình." Sau đó nữ nhân ngã xuống, mắt mở trừng trừng, chết không cam tâm. Dương Tử Kỳ lau sạch vết máu trên trủy thủ, đột nhiên ánh mắt rơi lên chiếc khăn lau máu, hơi có màu huyết bầm. Dương Tử Kỳ nhìn lên vết thương trên cổ nữ nhân, có vết máu đỏ bầm, nhưng độc Tam Nguyệt Diễm Hoa không khiến máu biến đen bởi vì đó là độc phát chậm, mà nàng lại không hề bôi độc lên trủy thủ thì tại sao vết thương lại cho thấy là do vũ khí có độc gây ra?

Ánh mắt Dương Tử Kỳ đột nhiên chuyển lên thân hổ, máu của nó màu đỏ huyết tiên diễm không hề có dấu hiệu trúng độc. Tuy nhiên Dương Tử Kỳ vẫn là dùng trủy thủ lấy vài vết máu của con hổ sau đó cắt qua da của nữ nhân. Lúc đầu không thấy gì nhưng qua khoảng chừng mười mấy giây sau, nơi đó đột nhiên chuyển thành màu đen thẫm, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc. Những động vật ở đây, không chỉ da thịt cứng ngắt không ăn được, máu còn có cực độc chẳng thể uống bổ sung thể lực, nơi đây thật không để cho người khác sống mà. Bây giờ không chỉ những con thú nguy hiểm mà thức ăn cũng là một vấn đề lớn khó giải quyết.

Nàng chuyển qua khám xét trên thi thể nữ nhân, tìm ra một bài danh số thứ tự 201 cùng phần lương khô còn chưa đụng đến của đối phương. Lại nhìn xuống vũ khí của nữ nhân, là một thanh trủy thủ sắc bén. Dương Tử Kỳ cầm nó lên, cảm nhận lưỡi trủy thủ phát ra hàn khí bức người liền quyết định lấy luôn cả nó, có thể làm bị thương biến dị hổ chắc chắn không tầm thường.

Nhìn xung quanh hiện trường, vết tích chiến đấu lần này quá lớn không thể nào ẩn dấu thì nàng chỉ có thể xóa mọi chứng cứ có liên quan đến Tiếu Diện Hổ là nàng, hủy dung thậm chí xé quần áo số 201 giả trang là bị cường bạo. Đảo Tử Thần có rất nhiều sát thủ nhưng không có mấy ai tâm lý được bình thường khi sống dưới một áp lực cực kỳ khổng lồ cho nên ít nhiều tâm lý có điều vặn vẹo. Có người tìm đến rượu như Dương Tử Kỳ giải phóng tâm lý, có tên thì tìm thú vui thể xác phóng thích tâm tình. Nhưng cũng có mấy tên tâm lý vặn vẹo quá lớn lấy giết người, cường bạo, thậm chí thi bạo làm lạc thú cho nên hiện trường giả mà Dương Tử Kỳ tạo ra không hề hiếp gặp trên đảo Tử Thần đầy biến thái này.

Sau khi làm xong tất cả liền lập tức xoay người bỏ đi. Giết số 201 không phải do tâm lý vấn đề mà là Dương Tử Kỳ sẽ không để một mầm họa ngầm ở bên cạnh khi mà đối phương có thể theo dõi lại không để nàng phát giác, việc này không khỏi khiến Dương Tử Kỳ âm thầm lạnh người. Nếu nữ nhân mà có sức mạnh giết Dương Tử Kỳ chắc chắn nàng ta đã không chút do dự ra tay, Dương Tử Kỳ sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra.

Còn về chuyện liên thủ, Dương Tử Kỳ tự có biện pháp tìm ra hai người kia, độc môn truy tung hương của Tiên Long môn không phải tầm thường. Dương Tử Kỳ không những hạ nó lên mục tiêu cướp đoạt mà còn âm thầm để lên thân của những đối thủ khác trong đó có cả ba người số 10, 16 và 19.

Dương Tử Kỳ lấy từ trong người ra một lọ bằng thủy tinh bên trong đặt một loại bột màu đen, mở nút đặt lên cánh mũi. Sau đó trong không khí lập tức dâng lên nhiều luồng hương khí, mỗi mục tiêu nàng đều đặt mùi khác nhau, ba tên số 10, 16 và 19 còn đặc biệt cho thêm mùi khác nên cực kỳ dễ nhận ra. Ngửi một chút, có vẻ số 16 và 19 cách không xa, nàng lập tức hướng về số 16 trước.

Trên đường đi đến mục tiêu, ta cũng nắm được vài quy luật của các con biến dị thú. Chúng sẽ không chủ động công kích chỉ khi chúng không phát hiện. Mà nàng lại rất am hiểu cách che dấu khí tức không qua một giờ đã thuận lợi đến được nơi của số 16.

Nhẹ nhàng phi thân đáp xuống mặt đất, thấy số 16 đang ăn thịt rắn thì nhướng mày mỉm cười đầy mặt: "Số 16, lâu rồi không gặp."

Số 16 thản nhiên nuốt một miếng thịt rắn đã được dùng nội lực hông nóng bổ sung thể lực vừa nhàn nhạt nói: "Hừ, ta còn mong đừng bao giờ gặp."

Dương Tử Kỳ nhướng mày, lấy từ ba lô ra một bình rượu nhấp một ngụm rồi quơ qua quơ lại trong không khí, mỉm cười, bộ mặt si mê nói: "Mùi rượu thật thơm na."

Số 16 nhẹ liếc mắt sau đó một tiếng xé gió vang lên. Một thanh phi đao ném đến, Dương Tử Kỳ nhanh chóng tránh thoát, không thèm quan tâm, nhún nhún vai, ngồi lên xuống gần đó, uống một ngụm rượu, xem như mọi việc chưa hề xảy ra nói: "Ngươi đã biết mình bị truy sát chưa?"

Nói xong thì quăng cho số 16 một bình rượu khác, tiếp lấy bình, số 16 hơi nhấp một ngụm, thỏa mãn híp mắt. Ở đảo Tử Thần rượu là thứ quý hiếm, nhưng tên Tiếu Diện Hổ này có hậu trường vững chắc, hằng tháng đều có rượu uống không thể không khiến người khác đỏ mắt. Số 16 lưu luyến hưởng thụ hương vị của rượu, dù chỉ là hoàng tửu bình thường nhưng vẫn có đỡ hơn không. Nàng đậy kín bình lại cất vào ba lô xong mới trả lời Dương Tử Kỳ: "Đã biết. Ngươi cũng vậy đi."

Nhún nhún vai xem như trả lời, khỏi nói cũng biết số 16 đã phát hiện tên theo dõi rồi diệt trừ. Dương Tử Kỳ bóc một miếng thịt tươi của số 16 hông nóng rồi cho vào miệng nói: "Đơn giản thôi, ta muốn liên thủ với ngươi cùng số 19."

Đúng lúc này, một thanh niên mĩ lệ từ trên một thân cây nhẹ đáp xuống mặt đất khuôn mặt mang cười: "Ha hả, không cần, ta cũng đang định tìm các ngươi đây."

Dương Tử Kỳ trắng mắt: "Tiểu Mỹ Tử ngươi lúc nào cũng đến cuối cùng."

Số 19 biệt danh Tiểu Mỹ Tử, xinh đẹp như hoa, dù là nam nhân nhưng cực kỳ yêu diễm, trí tuệ thủ đoạn cao siêu là một địch thủ đáng gồm. "Tiếp lấy." Dương Tử Kỳ quăng cho hắn bình rượu còn nàng thì không chút khách khí ăn thịt rắn của số 16.

Không chút nghi ngờ, số 19 nhấp rượu híp mắt táp táp miệng: "Ngươi không nghe anh hùng thường xuất hiện ngay phút chót sao?"

Nghe hắn nói vậy, số 16 đang ăn cũng nhịn không được nhướng mày khinh bỉ: "Ngươi mà là anh hùng?"

Số 19 nháy nháy mắt, lấy một miếng thịt rắn rồi dùng nội lực hông khô bỏ vào miệng vừa ưu nhã nháy nháy mắt: "Bộ ngươi không thấy vậy sao?"

Dương Tử Kỳ nhún nhún vai sau đó vỗ vỗ số 16 lắc đầu thở dài: "Hắn vẫn hết thuốc chữa như cũ rồi."

Nếu để người ngoài nhìn đến hình ảnh hài hòa này của ba người nhất định cằm rơi xuống đất. Đây mà là 3 kẻ địch nổi tiếng không đội trời chung ở Đảo Tử Thần này đây sao?

Ba người bề ngoài là địch nhưng thực ra trong tối đã âm thầm hợp tác, nhiều lần trải qua giao thủ rồi kết giao bằng hữu. Đương nhiên nếu có sinh tử chi chiến chắc chắn không chút lưu tình. Họ không phải chiến binh đồng đội mà là sát thủ độc hành độc viễn. Họ đều hiểu rõ việc này cũng không xung đột, tổn hao gì ngược lại còn thêm vài phần lực lượng đảm bảo sinh mệnh cho nên rất ăn ý hợp tác.

Số 19 nhún nhún lại bỏ thêm một miếng thịt vào miệng: "Các ngươi có gặp qua mấy con thú ở đây chưa?"

"Ân."

Số 19 thở dài: "Ta thử giết nhiều con, cuối cùng chỉ có rắn loại trừ lớp da ra là có thể ăn được, bao nhiêu toàn mình đồng da sắt."

Số 16 gật đầu thản nhiên phun ra một chữ: "Rắn."

Dương Tử Kỳ lấy cái khăn dính máu lúc trước ra nói: "Ân, mấy con thú lớn thịt bên trong nhiều nhưng ta thử qua máu của chúng, là có độc. Cho nên chẳng thể ăn cũng không thể uống. Vậy mà rắn nhưng lại không hề có, xem ra bản thân rắn độc có tạo ra lượng kháng thể nhất định."

Số 19 nhướng mày nói: "Ta đã thử qua nhện cùng vài con bọ cũng ăn được."

Dương Tử Kỳ và số 16 không hẹn mà cùng nhún nhún vai không ý kiến. Mấy người ở đây trải qua nhiều sinh tử đương nhiên không để bề ngoài mấy con vật đó làm ác tâm, chỉ cần bổ sung thể lực tránh đói chết thì bọ sống họ cũng có thể bỏ vào miệng. Tuy nhiên ở trên đảo nhiệt đới đã qua cải tạo của đảo Tử Thần đương nhiên không thiếu nhất chính là rắn độc, họ cũng không muốn tìm mấy con nhện kia ăn tự tìm khổ. Dương Tử Kỳ đột nhiên lấy từ ba lô ra một thanh trủy thủ: "Các ngươi có nhận ra nó không?"

Hai người số 16 và 19 nhìn nhau hơi hơi gật đầu rồi cùng nói: "Biết, trủy thủ của tay sai bọn số 1."

Vừa nói xong họ cũng không hẹn mà cùng lấy ra thanh trủy thủ giống nhau như đúc với cái mà Dương Tử Kỳ đang cầm.

"Mỗi tên đều có?" Dương Tử Kỳ nhướng mày tự hỏi ra, sau đó nàng nhíu mày nói: "Như vậy, ta đoán rằng, bọn số 1 có liên quan gì đó với đợt Tử Chiến này."

"Ân, trủy thủ nhìn sơ qua cứ tưởng bình thường nhưng chém sắt như chém bùn, bị thương mấy con động vật biến dị một cách dễ dàng vậy mà đồng thời ba tên đều có chắc chắn không phải trùng hợp." Số 19 nhướng mày gật đầu.

"Hơn nữa, bọn chúng lại chọn ngay đợt Tử Thần Chi Chiến nguy hiểm cao mà không phải các đợt Huấn Luyện Sinh Tử xem ra là có điều nắm chắc." Số 16 cũng nêu lên nghi hoặc chung của ba người.

Đột nhiên, ba người dừng tiếng nói, liếc mắt nhìn nhau. Dương Tử Kỳ dùng chân khí đánh tan không khí mang mùi rượu, số 19 tiêu hủy dấu vết của bữa ăn vừa nãy, số 16 dọn dẹp các vết tích đã bị động qua, rất nhanh toàn bộ như chưa hề bị ai đi qua. Sau đó họ cùng động thân phi lên cành cao, bế khí tĩnh hô hấp.

Không lâu sau, một toán nhân ảnh đi đến, bao gồm năm người 3 nam 2 nữ. Bọn họ ngồi xuống nơi ba người Dương Tử Kỳ vừa tụ hội, nơi không hề để lại dấu vết dù mới trải qua một bữa ăn, mấy người kia cũng chưa hề phát giác có gì đó không đúng mà cẩn thận trò chuyện:

"Lão đại, mấy người kia theo dõi 3 người số 13 vẫn chưa quay lại không biết có chuyện gì bất trắc không?"

Thì ra là oan gia ngõ hẹp, mấy tên này chính là đồng bọn của mấy tên theo dõi các nàng. Một trung niên không ai khác chính là đầu lĩnh số 35 nổi tiếng trầm ổn của khu B1:

"Mười hai, mấy người kia rất mạnh ta nghĩ họ không có chuyện gì đâu. Nếu có cũng đã phóng hương cảnh giác rồi."

Ba người Dương Tử Kỳ nhìn nhau không ngờ chúng còn có chiêu này, may mà họ nhanh chóng giải quyết chúng nếu không đã bị phát giác kế hoạch.

Dương Tử Kỳ giơ tay ra ám hiệu, đợi độc nàng đang rải phát tán, lập tức giải quyết 4 tên loại trừ hậu hoạn còn đầu lĩnh để lại. Hai người ra thủ thế mình đã rõ, sau đó rất nhanh năm người phía dưới đột ngột tê liệt. Ba người Dương Tử Kỳ lập tức phi thân xuống, hai người số 16 và 19 mỗi người 2 tên lập tức giải quyết. Còn lại đầu lĩnh hắn sớm bị dọa mất mật, nhìn thấy Tiếu Diện Hổ không những không bị dám sát mà còn đứng trước mặt hắn cùng với 2 người số 16 và 19 bình an vô sự giết chết bốn đồng bọn.

Dương Tử Kỳ nhàn nhã rút ra trủy thủ, đặt đặt lên má hắn, mỉm cười hỏi: "Số 35 phải không? Ngươi có bao nhiêu khai hết ra ta sẽ để ngươi thống khoái."

Số 35 run sợ, nhưng vẫn ương ngạnh nói: "Ta không biết gì cả."

"Ân." Dương Tử Kỳ gật gật đầu tỏ ra mình đã biết, sau đó đáng tiếc lắc lắc đầu mỉm cười: "Vậy ta chỉ còn cách cho ngươi chậm rãi hưởng thụ trùng độc ăn mình."

Vừa nói xong, nàng lấy trên người một lọ sứ quơ quơ trước mắt số 35 rồi mỉm cười đầy mặt: "Ngươi có biết Thực Nhân Cốt Trùng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net