Chương 21: Tử Thần Chi Chiến (Cuộc Săn) [Thượng]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:
Tử Thần Chi Chiến (Cuộc Săn) [Thượng]

(Tiểu Lưu sẽ dùng hai cách xưng hô vừa số vừa biệt danh của các sát thủ cho tiện, tránh lập lại từ, chương trên cũng được tác giả sửa chữa sao cho hợp. Thân. :3)
====
Tối, không khí ở hải đảo càng thêm ẩm ướt, các loài côn trùng cũng hoạt động mạnh gấp nhiều lần. Hai người Phong và Tiểu Mỹ Tử mình chét đầy phân bọ hung chỉ chừa lại con mắt, trong khi đó Dương Tử Kỳ nhàn nhã ngồi trên cây thần tình thích ý nhấp rượu, nhìn về hướng hai người mà thở dài nói:

“Ta nói này, Tiểu Phong với Tiểu Mĩ không cần dùng ánh mắt lạnh băng băng như ai thiếu tiền đó làm ta sợ a. Tại các ngươi không chịu hỏi thôi. Ai biết được, lỡ các ngươi thích phân bọ hung hơn máu của ta thì sao?” Nói đến đây nàng vẫn là nhịn không được mà cười phá lên.

Hai người số 16 vừa nghe tiếng cười không hề chứa ý tốt của Dương Tử Kỳ thì càng thêm đen mặt. Nguyên nhân mà họ bôi phân bọ hung đầy mình bởi nó có tác dụng khu*(tránh, bài trừ, khu trục,…) trùng, đặc biệt đáng nhắc đến chính là một loại muỗi “đặc sản” ở rừng rậm nhiệt đới này.

Sát thủ học qua nhiều khóa về những sinh vật đáng lưu ý, mà loài muỗi này thuộc hàng “đặc sản” có rất nhiều trong các đợt rèn luyện cấp cao như Tập Huấn Sinh Tử hoặc Tử Thần Chi Chiến do đảo Tử Thần “nuôi dưỡng” với số lượng lớn nhầm tăng cấp độ nguy hiểm.

Trước khi vào Tử Thần Chi Chiến, đoàn người Dương Tử Kỳ tất nhiên không thiếu xem qua các tư liệu cũng như thông tin tình báo từ các sát thủ đi trước, đáng chú ý chính là “đặc sản” này. Loài muỗi rất đặc biệt, lớn gấp đôi so với bình thường, kinh khủng nhất chính là chứa lượng độc tố khiến làn da hoại tử. Các tế bào ở chỗ vừa chích sẽ bị phá hoại rồi chậm rãi lan sang vùng khác, đại khái sau hơn 24 giờ cả người sẽ bị phân hủy tựa như một cương thi.

Nhưng điều để họ đen mặt chính là cái tên Tiếu Diện Hổ quả không hổ danh âm hiểm, không chịu nói cơ thể nàng từ nhỏ được ngâm trong dược vật, máu có hương vị dược liệu khu trùng tự nhiên, chỉ cần bôi một chút lên cơ thể là đủ tránh được tất cả côn trùng thì hai người cần gì vất vả chét phân bọ hung lên khắp người bản thân chứ.
(Tg: khụ, ta đây là chém con muỗi này nên cứ chấp nhận giùm a~)

Đương nhiên ngoại trừ hai người số 16 ra, thì cũng có rất nhiều thành phần đến tìm phân bọ hung tránh “hung thần muỗi” này. Chỉ trong vài giờ, ba người giải quyết không ít sát thủ ở địa điểm phục kích có phân bọ hung, kiếm đủ thẻ bài cho bản thân mình, không cần lo lắng về vấn đề nhiệm vụ.

Đột nhiên Dương Tử Kỳ nhíu chặt mày kiếm, cất rượu vào ba lô, toàn thân cảnh giác không chút thả lỏng. Hai người kia cũng sớm phát hiện dị thường, tĩnh thân bế khí đồng loạt nhìn về hướng phát ra tiếng động. Tay cả ba người đều đã cầm lấy vũ khí, toàn thân hoàn toàn sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.

Tiếng động đó càng ngày càng tiếp cận, thần kinh ba người Dương Tử Kỳ cũng càng ngày càng buộc chặt. Dù khí tức đó không phải rất cường đại nhưng từ bản năng trải qua trăm trận chiến sinh tử khiến họ cảm nhận một nguy cơ kinh khủng, dường như nó có thể giết họ bất cứ lúc nào, không gian cực kỳ im ắng chỉ có thể nghe vài tiếng…

“Xào xạc…”
“Xào xạc…”
“…………”
Đột nhiên, không gian xung quanh im ắng một cách kỳ lạ...

“Xẹt!”
Ba người cảm thấy rất không ổn nên lập tức bật người sang nơi khác, cùng lúc đó, nơi họ vừa đứng xuất hiện vết cào của dã thú dài bằng nửa cánh tay trẻ em 4, 5 tuổi nhưng nó mạnh mẽ đến mức bốc cả một mảng dày khoảng 20cm của thân cây cổ thụ cứng cáp. Nếu công kích trúng vào cổ hay yếu điểm thì chết không nghi ngờ. Chắc chắn do tốc độ quá nhanh mà khi vết cào vừa xuất hiện lại không hề thấy một chút bóng dáng địch thủ.

Khuôn mặt ba người lập tức biến sắc, lưng đối nhau, vũ khí nâng cao, cùng dâng lên tất cả tinh thần đi phòng thủ, cảm tri dò xét không ngừng dò xét xung quanh, chỉ cần chút động tĩnh họ cũng lập tức phòng ngự. Nhìn vết tích, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đối thủ của họ không phải con người mà là biến dị thú. Đương nhiên nếu là biến dị thú thông thường mình đồng da sắt thì không cần đề cập đến vì quá thông thường, nhưng con này mười phần mười là loại biến dị trong biến dị, tốc độ thậm chí khiến số 16 biệt danh Phong cũng chẳng thể bắt kịp chỉ có thể dựa vào tiếng động cùng bản năng của họ để tránh thoát.

“Vút.”

Số 16 phản ứng nhanh nhất đưa đao ra cản, ‘keng’ một tiếng nàng cũng vì xung lực mà lùi lại một bước, thanh đao không ngờ lại xuất hiện vết nứt, Phong nhanh chóng vứt bỏ, rút ra thanh trủy thủ đặc biệt của bọn theo dõi. Số 19 vừa thấy cũng lập tức lấy ra, duy chỉ có Dương Tử Kỳ hai tay cầm hai thanh trủy thủ bằng huyền thiết được chế tạo cho riêng bản thân độ cứng cỏi và sắc bén thậm chí hơn rất nhiều. Họ đều ăn ý không dùng súng vì đối thủ quá nhanh chắc chắn không theo kịp nó, nếu chạy trốn thì chẳng khác nào đưa lưng cho người công kích, cho nên lúc này họ chỉ đành ra sức phòng thù các yếu điểm tránh bị thương nhất có thể. Mà trong nội tâm hai người số 16 đều tin tưởng Tiếu Diện Hổ thần bí này đang tìm cách giải quyết.

Rất nhanh lại một đợt tấn công, số 19 giơ đao ra cản nhưng do sức công kích quá lớn mà trủy thủ xuýt văng ra khỏi tay. Bên kia Dương Tử Kỳ căng tai ra nghe tiếng động, ‘xẹt’ một tiếng, cùng lúc nàng nhanh chóng đưa trủy thủ cản trở, ‘keng’ nàng phải hơi lùi lại nửa bước để suy giảm xung lực. Thế công của đối phương càng ngày càng ngoan lệ, cũng càng thêm mạnh mẽ.

Rất nhanh lại thêm hai đợt công kích nhưng đều nhầm vào số 19 có lẽ nó biết hắn là người có thể lực yếu nhất trong số họ, tuy nhiên Tiểu Mĩ Tử nổi tiếng bắn tỉa từ xa cũng không phải hoàn toàn vô dụng trong cận chiến, nhờ phản xạ nhanh các công kích của biến dị thú đều đỡ được nhưng chỉ hơi thoát lực. Lại thêm một đợt công kích, nhưng bất ngờ lại là Dương Tử Kỳ có thể lực tốt nhất khiến nàng không khỏi kinh ngạc, may mắn Dương Tử Kỳ đã phòng thủ toàn diện nên hữu kinh vô hiểm, thần kinh hai người số 16 không khỏi căng thẳng, đối thủ lần này không ngờ lại có trí tuệ cao hơn nhiều, nếu tình hình này kéo dài, họ chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
“Gào!”
Tiếng gầm phát ra đột ngột vang vọng giữa không gian im ắng này.
“Bịch!”
Một thân ảnh nhỏ nhắn rơi từ trên không trung xuống, đồng thời lúc này 2 người số 16 cũng ngã xuống đất, cong người, mồ hôi tuôn ra như mưa, thần tình cực độ thống khổ. Dương Tử Kỳ thở phào một hơi, độc này cần thời gian phát tác may mắn vẫn kịp lúc. Nàng quay qua nhìn thảm trạng của hai tên số 16 thì không khỏi buồn cười:

“Haha, các ngươi có sao không?”

Số 19 thân thể không ngừng co giật vì cực kỳ đau đớn, cảm giác tựa như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé cơ thể, vừa nghe câu hỏi của Dương Tử Kỳ chỉ biết là do nàng cố ý nên nhịn sự đau đớn trong cơ thể mà trợn trắng mắt hữu khí vô lực nói: “Có sao cái đầu ngươi. Giải dược đâu?”

Dương Tử Kỳ âm thầm trắng mắt đã bị như vậy mà còn hơi sức chửi, nàng cũng không dây dưa với hắn mà ném cho họ hai viên giải dược. Thấy họ đã uống thuốc, Dương Tử Kỳ mới chậm rãi đi đến chỗ của con biến dị thú đang cực lực giải dụa nhưng đều vô lực thất bại nằm bệt ở đấy. Dù trời tối nhưng sát thủ đều đã trải qua đợt rèn luyện nhìn trong đêm, dù chỉ vài tia ánh trăng cũng có thể thấy rõ ràng. Tuy nhiên Dương Tử Kỳ không ngờ con biến dị thú này lại là một con mèo đen nhỏ nhắn, nó vì kiệt sức mà nằm bệt xuống mặt đất, dù đau đớn nhưng không hề kêu gào la lối.

Ân, độc dược mà Dương Tử Kỳ dùng chính là vô sắc vô hình Nhuyễn Cân Tán phiên bản cải tiến, không những khiến toàn thân người trúng phải vô lực mà cộng thêm sự đau đớn khó chịu như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé. Độc dược này kéo dài vô tận, đến lực cắn lưỡi tự tử cũng không có. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong quá trình độc phát, tỷ như nói, bị đau đớn quá mà đột tử, hoặc bị điên rồi đột tử, hoặc vân vân và mây mây. Nói chung nếu không có trường hợp bất ngờ gì thì độc sẽ không bao giờ chấm dứt, liên miên không ngừng, trừ phi phục dùng giải dược cảm giác đau đớn cùng vô lực mới biến mất hoàn toàn. Vốn nàng định dùng nó tra tấn mấy đoàn người số 1 cho đến hết đợt Tử Thần Chi Chiến này nhưng không ngờ lại đem nó ra sớm như vầy để đối phó với một con biến dị thú nhân tiện cho hai tên tiểu tử số 16 “hưởng thụ” cảm giác khó chịu này một chút a. Lúc đầu nàng còn lo lắng biến dị thú này không bị trúng độc, may mắn là nó có hiệu quả, nếu không cứ tiếp tục tình trạng chiến đấu vừa nãy, ba người Dương Tử Kỳ xói mòn thể lực, phải chết không nghi ngờ.

Hai tên tiểu tử số 16 vừa phục hồi thể lực, lập tức không nói hai lời trực tiếp tống cho Dương Tử Kỳ hai cú đá, may mắn xem như nàng có phản ứng nhanh tránh thoát công kích, nhún nhún vai:
“Trong tình huống khẩn cấp, ta cũng bất đắc dĩ thôi.”

“Biến.”

Nếu họ mà tin lời của Dương Tử Kỳ chắc chắn là một tên ngốc. Vừa nhìn thần tình hả hê, tựa tiếu phi tiếu của Dương Tử Kỳ chỉ biết là nàng cố ý, đối với tên này thì thiếu gì độc dược hiệu quả làm mất khả năng di chuyển, nàng lại chọn loại có khả năng tra tấn người khác này thì có ngốc cũng biết là nàng đang cố ý. Hai người số 16 cũng thừa biết biệt danh Tiếu Diện Hổ không phải vì vô cảm lãnh khốc như người ngoài tưởng tượng mà đúng hơn phải là tên lưu manh cực độ phúc hắc âm hiểm, chuyện gì cũng có thể đùa giỡn người khác như lòng bàn tay.

Đương nhiên họ cũng âm thầm cảm thấy may mắn khi hợp tác cùng Dương Tử Kỳ, vừa nhìn thủ pháp dụng độc thần không biết quỷ không hay cũng khiến người ta lạnh người, mà mấy độc dược của Dương Tử Kỳ chuyên dùng để hành hạ người khác kia cũng không phải là con số ít. Lúc trước được chứng kiến nhiều, bây giờ nếm thử cảm giác đó mới hiểu được, tại sao mấy tên kia lại không nói hai lời mà khai ra hòng chết một cách thống thống khoái khoái. Cái cảm giác đó đến một sát thủ trải qua hàng ngàn chặn chiến như bọn họ cũng phải khuất phục, vừa nhớ lại không hẹn mà cùng rùng mình, âm thầm cách xa tên Tiếu Diện Hổ âm hiểm này.

Dương Tử Kỳ thấy vậy nhún nhún vai, chuyển chú ý sang biến dị mèo kia, ngón tay khẽ chọt chọt lên bụng nó, ân, có sữa. Xem ra là muốn bảo vệ con mình, Dương Tử Kỳ hiếm thấy ôn hòa, dù đưa tay ra rồi bị cào nhẹ lên mu bàn tay nhưng vẫn khẽ vuốt ve đầu nhỏ của biến dị mèo khiến nó yên tĩnh không ít. Dương Tử Kỳ hài lòng gật đầu sau đó đút một viên giải dược vào miệng biến dị mèo, nàng hơi nhìn thoáng qua đôi mắt màu hoàng kim của nó rồi im lặng mỉm cười xoay người bước đi. Hai người kia cực độ khó hiểu, số 19 dùng cùi trỏ hơi thúc thúc vào bụng Dương Tử Kỳ vừa hỏi:

“Hôm nay ngươi ăn trúng gì sao?”

Khẽ híp mắt, Dương Tử Kỳ choàng vai hắn, như có như không mỉm cười: “Ngươi có hứng thú nếm thêm độc dược lúc nãy không?”

“Ta nghĩ không cần đâu.” Số 19 thần tình mỉm cười không chê vào đâu được, nhưng bước chân vẫn là âm thầm cách xa nàng.

Nhún nhún vai, Dương Tử Kỳ thoáng nhìn về hướng của biến dị mèo đã biến mất tự lúc nào thì môi không tự chủ khẽ nhếch, sau đó phi thân lên thân cây ra hiệu cho hai người số 16 đi theo.

Nguyên nhân nàng tha cho biến dị thú rất đơn giản vì con mèo đó rất không đơn giản…… Mấy con biến dị thú khác ánh mắt là màu đỏ, mất lý trí tấn công mọi thứ mà nó cảm thấy nguy hiểm, trong khi đó, con ngươi của biến dị mèo lại là màu hoàng kim rực rỡ, đầy trí tuệ, thậm chí biết du kích còn có thế hệ sau. Dùng đầu gối cũng biết không phải dạng bình thường cho nên nàng đã “tiếc tài” không nỡ giết con thú đặc biệt này. Mà Dương Tử Kỳ cũng không hề lo lắng nó trả thù mình. Bởi nàng rất tin tưởng biến dị mèo đó có sữa nên không thể rời con nó rất xa… cũng vì vậy, nàng mới tha cho nó một mạng.
==
Đêm, nhưng không yên tĩnh, lâu lâu lại có tiếng súng vang lên phá vỡ sự im lặng chết chóc. Bóng tối là lớp vỏ ngụy trang tối đáng giá, các sát thủ lợi dụng chúng để che dấu hành tung bản thân mình cũng như tập kích ám sát. Trong màn đêm, các sát thủ không ngừng thầm lặng di chuyển, bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau. Chuỗi giết chóc không ngừng mở rộng, sau hoàng tước càng có một con hùng ưng mạnh mẽ đang lặng lẽ chờ đợi...

Bóng đêm dần bao trùm lấy hòn đảo, ở một nơi nào đó, Dương Tử Kỳ thoải mái ngáp một cái tựa lưng vào thân cây nhắm mắt dưỡng thân, hai tên số 16 cũng học theo nàng, bế quan tĩnh khí. Rất nhanh tiến nhập trạng thái bán ngủ bán thức. Đây là kỹ năng không thể thiếu của sát thủ, vừa có thể bảo trì thanh tỉnh vừa có thể cảnh giác, bất cứ tia động nhỏ nào đều sẽ lọt vào giấc ngủ vốn không hề say của họ. Sáng mai xem ra là một ngày bận rộn giải quyết mấy rắc rối kia…

Và ba người Dương Tử Kỳ có thể nói chính là một điển hình của “hùng ưng” đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ thích hợp diệt trừ “hoàng tước”…

Đêm, vẫn tiếp tục kéo dài…
=
Tại một địa điểm khác, một người thanh niên khoảng 24, 25 tuổi khuôn mặt anh tuấn nhưng ấn đường có vẻ hơi âm trầm chính là số 1, đôi mắt hắn đầy lạnh lẽo nói: “Đã mất liên lạc với đoàn người của số 35.”

Yên tĩnh, mọi người lập tức trầm mặc nhìn nhau, không khí cực kỳ áp lực. Lúc này, một người đàn ông bộ dáng 30, 31 tuổi có khuôn mặt bình thường nhưng toát lên lạnh lùng, môi mỏng manh, ánh mắt sắc như đao, chính là số 2 biệt danh Độc Xà, nổi tiếng âm hiểm, dụng độc như thần, hắn ngồi dưới một góc cây, đan các ngón tay vào nhau, ánh mắt nhìn về phương xa ánh lên tia lạnh lẽo rồi chậm rãi mở miệng: “Có lẽ Tiếu Diện Hổ đã phát hiện.”

Một nam tử khuôn mặt tuấn mĩ, chính là số 3 không hề mỉm cười như gió xuân như thường ngày mà thần tình trầm trọng, hắn bất giác vuốt ve khẩu súng lạnh băng băng trong tay mở miệng: “Không chỉ vậy, ta còn suy đoán ba tên đó sẽ hợp tác tiêu diệt chúng ta.”

Số 4 là một nữ nhân tính tình hỏa bạo chuyên dụng vũ khí lạnh, nàng phi thanh đao cắm vào một thanh cây gần đó, nhíu mày: “Vậy phải làm sao?”

Ai nấy cũng yên lặng không lên tiếng, tựa hồ bởi vì lo lắng thực lực của 3 ẩn số đáng sợ đó, hôm nay chúng lại hợp tác không biết sẽ có sức mạnh khủng bố như thế nào. Lúc này, một thanh niên khuôn mặt đường đường vuông vứt, mày kiếm mắt sao chính là số 5, thần tình hắn nghiêm túc chậm rãi lên tiếng đánh vỡ không khí yên tĩnh quỷ dị:

“Số 1, bọn Tiếu Diện Hổ là tổ hợp khủng bố, ta nghĩ không cần lãng phí sinh mệnh vô ích.”

Ngoại trừ số 1 ánh mắt lóe lên tia tức giận và số 2 cực kỳ bình thản ra, đoàn người nghe vậy không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng cũng không khỏi bị đánh động. Đúng vậy, Tiếu Diện Hổ thần bí biến thái, số 16 mạnh mẽ đáng sợ, số 19 trí tuệ hơn người, một tổ hợp này đủ mọi người trong khu B1 này lạnh người. Thấy tinh thần của họ bắt đầu lung lay, là người đầu lĩnh, số 1 ánh mắt xẹt qua tia hung tàn, giơ súng lên bắn xượt qua má trái số 5, lạnh lùng nói: “Câm miệng. Cấm nhắc đến việc này.”

Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua từng người, ánh mắt đầy sự hung tàn: “Chúng ta đã đắc tội với nàng. Bây giờ rút lui cũng không còn kịp.”

Đoàn người không hẹn mà cùng trầm mặc xem như đồng ý. Số 1 hừ lạnh nói: “Binh đến tướng ngăn, ta không tin 9 người chúng ta không tiêu diệt được 3 tên Tiếu Diện Hổ.”

Mọi người cũng không phản đối nhưng cũng chẳng lên tiếng đồng tình, họ bị bao trùm trong không khí yên lặng chết chóc đầy áp lực. Có đôi khi số lượng áp chế chất lượng, tuy nhiên nếu đặt trường hợp đó vào đây, cũng không biết là đúng là sai…

Đêm nay, là đêm không ngủ của đoàn người số 1.
==
Thời gian của cuộc chiến căng thẳng từng chút từng chút trôi qua trong tiếng súng vang cùng mùi máu tanh văng vẳng trong không khí.

Sáng, có lẽ vì buổi tối trải qua nhiều đoàn kịch chiến mà không gian trên đảo yên tĩnh không ít. Bời vì theo cơ bản, sát thủ là “sinh vật” trong bóng tối, hoạt động trong bóng tối, màn đêm là vỏ bọc cũng như vũ khí của họ. Tuy nhiên ba người Dương Tử Kỳ lại chọn thời điểm sáng sớm này để hành động hòng không cho con mồi có bất cứ phản ứng nào. Trải qua một buổi tối nghỉ ngơi dưỡng sức, đôi cánh của hùng ưng cũng đã tràn đầy sức mạnh. Cuộc đi săn chính thức bắt đầu!
==
Số 5 yên lặng ngồi trên một cành cây, nắng chíu xuyên qua tán cây động lại trên khuôn mặt cương nghị, rút thuốc lá, ánh mắt ám trầm, vậy mà số 1 lại hi sinh hắn làm “con tốt thí” săn lùng tung tích đoàn người Tiếu Diện Hổ, cái này chẳng khác nào tự tìm cái chết. Hắn không hề muốn đi, nhưng độc tố của số 2 trong người mình bắt buộc hắn phải dốc toàn lực. Không đi chắc chắn chết, đi tìm kiếm tung tích của bọn người Tiếu Diện Hổ thì may ra còn có thể nhận được giải dược. Số 5 vùi mẩu thuốc vào cành cây, hắn bắt đầu cuộc săn lùng giữa ranh giới sinh tử của mình.

Tuy nhiên khi vừa chuẩn bị phi thân sang cây khác thì hắn bỗng cảm thấy vô lực té xuống đất, toàn thân vừa tê dại lại đau đớn như bị hàng trăm vạn con kiến cắn xé cơ thể. Lúc này tâm hắn không khỏi lạnh lẽo, vậy mà lại bị phát hiện.

Ba người Dương Tử Kỳ phi thân đáp xuống mặt đất cạnh số 5, Tiểu Mỹ Tử vỗ vỗ vai Phong nói:

“Ân, thần tình này của hắn thì ta đoán trúng độc vừa nãy rồi.”

Dương Tử Kỳ gật đầu sau đó tán thưởng nói: “Ân, đúng vậy, khuôn mặt như bị táo bón cả hai tuần, xanh lè xanh lét tựa ăn phải ruồi còn chảy mồ hôi như mưa lúc nãy của ngươi cũng giống y chang hắn đấy.”

Khuôn mặt số 19 đầy nữu khúc* (nhăn đùm, vặn vẹo gì gì đó), hắn nhịn không được đá cho Dương Tử Kỳ một cước nhưng được nàng tay mắt lanh lẹ tránh thoát, tươi cười đầy mặt:

“Ta chỉ đang tán thưởng biểu tình của ngươi rất phong phú thôi.”

Tiểu Mỹ Tử buồn bực không thèm nói với tên lưu manh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net