30 - End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Shu"

Shu khẽ lắc đầu. "Cậu đã làm đúng Free. Đừng tự trách mình vì điều đó."

Cậu quay sang những người khác. Cậu quỳ ngay trước mặt họ. Mọi người ở đó bị sốc về những gì hoàng tử đang làm. Ruway là người đầu tiên nói. "S-Shu, cậu đang...?"

Shu cúi đầu trước họ và đặt tay lên đùi. "Tôi thực sự xin lỗi. Nhưng xin đừng rời đi. Tôi biết những gì tôi đã làm là sai. Tôi biết lẽ ra tôi nên tin tưởng cậu. Nếu cậu không muốn tôi làm lãnh đạo, tôi sẽ từ chức. Adam có thể lấy địa điểm. Nhưng đừng rời đi nếu cậu muốn. Tôi sẽ rời nhóm. Chúng ta không thể đánh bại họ mà không có tất cả các cậu. Vì vậy, hãy tha thứ cho tôi"

Mọi người im lặng. Shu là một hoàng tử và bây giờ cậu ấy đang quỳ trước mặt họ để xin họ tha thứ. Sisco lúng túng gãi đầu. "C-chắc cậu chỉ nên hỏi thôi chứ? Không cần phải khiến tình hình khó xử thế này."

Shu chớp mắt ngẩng đầu lên. "Điều đó có nghĩa là tôi được tha thứ?"

"Không" Kurtz nghiêm khắc nói.

Shu bĩu môi khi Kurtz tiếp tục. "Ý tôi là ừ, cậu được tha thứ nhưng lần sau đừng quỳ xuống vì điều đó, cậu có thể suy luận ra. Vì Chúa, cậu là hoàng tử mà."

Shu nhún vai. "Tôi không quan tâm. Tôi thậm chí còn không biết điều đó cho đến gần đây"

Shu đứng dậy. Christina bước đến gần cậu và khẽ vỗ vào đầu cậu. "Ow" Shu nói quay sang cô. "Như vậy để làm gì?"

"Hãy nhìn vào tay của cậu và sau khi cho cậu ấy mượn năng lượng của cậu, tôi nghĩ cậu không còn gì cả." Christina nói đặt tay lên hông.

"Heck yeah cậu xứng đáng với điều đó" Keru nói. Shu lườm con rối khi Sara nói. "Cậu ấy cũng có phần thân bị đốt cháy khiến nó tăng gấp đôi"

Christina thở hắt. "Shu? Tôi thực sự đang rất tức giận đấy"

Nhưng đôi mắt của Shu vẫn hướng về phía Sara. Làm thế quái nào cô ấy biết chuyện đó? Không ai có thể phát hiện ra vết thương đó vì quần áo của cậu không bị cháy. Phi đã làm điều đó bằng cách sử dụng sức mạnh của mình. Đúng là có sưng nhưng không thể nhìn thấy máu trong vết thương. Cậu chợt nhận ra. Claire là một người biến hình. Điều đó có nghĩa là cô ấy có thể là bất cứ ai trong trại. Và Sara đã luôn hành động rất kì quái suốt mấy ngày qua.

"Oi, cậu sao đấy?" Sisco hỏi khi búng ngón tay vào mặt Shu.

Shu chộp lấy con dao găm mà Kurtz cầm trên tay và tiến về phía Sara trong tích tắt. Tất cả chìm vào im lặng khi Shu kề con dao găm vào cổ Sara. "Chà, Claire, rốt cuộc thì trình biến hình của cô cũng dỏm quá nhỉ"

Kẻ phản bội

Sara ngây thơ chớp mắt. "Cậu đang nói gì vậy Shu? Đừng nói với tôi rằng cậu sẽ nói với tôi rằng tôi là kẻ phản bội. Họ chỉ tha thứ cho cậu Shu"

Leo nói bên cạnh cậu. "Cậu nói đúng. Em gái tôi không phải là kẻ phản bội"

Shu do dự một chút khi xem xét lời nói của họ. Lẽ ra cậu ấy không nên làm thế. Claire coi sự do dự của cậu ta như một sơ hở và rút con dao găm ra khỏi vỏ và chĩa thẳng vào cổ họng cậu ta. Shu loạng choạng lùi lại một bước khi Sara biến hình thành Claire.

"Vì vậy, đó thực sự là một trong số chúng ta" Sisco nói khi Xander tiến lên một bước lo lắng về người bạn của mình, người đang hướng cổ về phía cổ họng của mình.

Claire mỉm cười. "Tôi sẽ cho cậu một lời khuyên hoàng tử. Đừng bao giờ ngần ngại khi cậu nhận ra kẻ thù của mình"

Shu nghiến răng nheo mắt nguy hiểm nhìn cô. "Từ trước đến nay đều là do cô. Tất cả là tại cô mà Adam và Free phải chịu đựng những điều này"

Claire ép lưỡi kiếm lại gần hơn khiến Shu lùi lại một bước. "Tránh xa cậu ấy ra" Valt hét lên.

Shu cười khẩy. "Đừng quá thoải mái và mất tập trung, bất cứ ai cũng có thể tấn công cô từ phía sau"

Ngay ở lần tấn công thứ hai, Kurtz triệu hồi roi của mình vào cô. Claire nhảy sang một bên để tránh đòn tấn công vào giây cuối cùng. Cô lườm Kurtz. "Ta sẽ giết ngươi"

Ruway bẻ khớp ngón tay. "Nếu tôi giết cô thì sao?"

Claire khịt mũi khi nghe thấy trò đùa lớn nhất từ trước đến nay. "Thật sao? Tất nhiên là các ngươi sẽ không biết rằng cậu ta không có ở đó khi ta gần như giết tất cả những người bạn yếu ớt của các ngươi ở Hang Rắn. Trời ạ, đó là một khoảnh khắc tuyệt vời." Sau đó, cô ấy cười toe toét một cách điên cuồng. "Ta yêu máu"

Shu bắt đầu tự hỏi liệu cô ta có bị bệnh tâm thần nào đó không. Adam nói lên suy nghĩ của mình. "Cô đã có một tuổi thơ bi thảm phải không?"

Mắt Claire giật giật. "Im đi" Cô ấy nói lao vào Kurtz và đánh cậu ta trong một đòn. Mọi người đều nhận ra rằng Claire không phải đang đùa. Cô ta rất mạnh và đánh bại cô ấy là một điều gần như không thể. Lui tấn công cô ta, rồi tạo ra một bức tường băng nhốt cô ta bên trong, nhưng Claire đã phá vỡ nó. Ngay giây phút Xander tấn công. Shu biết nếu tất cả cùng lao vào cô ta thì họ sẽ thắng được, nhưng một phần nhỏ trong tâm trí cậu không thích ý tưởng trở thành một người bất công như vậy.

Claire thở ra một hơi nặng nề khi ả ta cao giọng quay sang Shu. "Cái gọi là Hoàng tử của vương quốc phía bắc. Mọi người đều nói với tôi rằng cậu rất công bằng phải không? Cậu có nghĩ rằng gần ba mươi người chống lại một người là công bằng không. Thật thảm hại" Ả nhổ nước bọt. "Nếu cậu là một chiến binh thực sự, hãy đối mặt với tôi. Đừng chần chừ ở đó như một tên ẻo lả"

Shu nắm chặt tay lại. Cô ấy đã đúng. Cậu ấy biết điều đó. Cậu ấy phải công bằng khi chiến đấu. Không ai dạy cậu bài học đó nhưng cậu biết điều đó từ chính lương tâm của mình. Shu quay sang những người còn lại trong nhóm. "Cô ta nói đúng. Đây là cuộc chiến của tôi, tôi sẽ chiến đấu với cô ta"

Lui ném cho cậu ta một cái nhìn-ngươi-nghiêm-túc đấy hả, ngươi-chẳng-còn-tí-sức-mạnh-nào. Shu bước tới trước mặt Claire. Cậu nhắm mắt lại và triệu hồi chiếc rìu của mình với một cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực, chiếc rìu xuất hiện trong tay cậu. Chiếc rìu không tăng sức mạnh cho cậu lần này. Nó còn nặng hơn năm mươi pound so với bình thường. Cậu cảm thấy như phải vác thêm một gánh nặng. Shu có thể cảm thấy vị kim loại trong miệng cậu. Tầm nhìn của cậu bơi với những đốm đen. Bất chấp tất cả những hoàn cảnh đau đớn này, cậu lao về phía Claire. Chuyển động đầu tiên của cậu rất cẩu thả Claire dễ dàng tránh được nó.

"Trời ạ, Hoàng tử, đó là tất cả những gì ngươi có à?"

"Chuyện quái quỷ gì xảy ra với cậu ấy vậy?" Boa hỏi. Nhưng không ai trả lời Shu cố gắng tập trung lại những suy nghĩ đang rối bời của mình. Claire tấn công cậu ta Shu nhảy sang một bên chặn kiếm của cô bằng rìu của mình. Trận chiến diễn ra mọi người chờ xem kết quả. Shu không tấn công, cậu ấy tiếp tục né tránh và chặn các cuộc tấn công. Claire cuối cùng cũng cáu kỉnh.

"Đừng hành động như một kẻ hèn nhát. Hãy tấn công tôi"

Shu thở hổn hển. "Tại sao cô làm điều này? Tại sao cô làm việc cho chúng? Cô nhận được gì từ bọn chúng hả?"

Claire tấn công cậu một lần nữa Shu chặn cô ta lại sau đó, cậu lăn sang trái. "Cậu không biết gì về tôi. Tôi khinh bỉ những hoàng thất như cậu. Muốn có mọi thứ cậu muốn. Tôi ghét hoàng tộc phương bắc. Vì cậu mà tôi mất tất cả. TẤT CẢ"

Shu thở ra nhẹ nhàng cố gắng xử lý những gì cô ấy nói. "Cái gì. . . Cô nói cái gì?"

Claire tấn công cậu một lần nữa, lần này cậu đã ra đòn. Claire đập cậu vào một cái cây phía sau cậu, khóa cậu bằng cánh tay của cô khi Cô ấy chĩa kiếm vào cổ họng cậu. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ruby của cậu. Một số bạn bè của cậu lo lắng hét lên tên cậu. Claire đã nói. "Tôi đã mất cha mẹ vì cha mẹ của cậu. Họ đã thiêu cháy ngôi làng của tôi và cha mẹ tôi, chỉ vì bảo vệ tôi mà đã chết. Vì tôi..."

"Đó không phải là lỗi của cậu" Shu nói.

"Tôi biết. Đó là lỗi của cậu. Lỗi của cậu ta" Cô chỉ vào Adam nói.

"Và lỗi tại cha mẹ các người. Ngày đó tôi đã thề sẽ trả thù cho cái chết của cha mẹ mình. Tôi đã thề sẽ giết hai người các người và cho họ thấy tôi đau đớn thế nào khi chứng kiến cha mẹ chết vì mình." Giọng cô vỡ ra nhưng chẳng mấy chốc cô lấy lại bình tĩnh. "Chú Asthem là người duy nhất ở bên tôi. Chú dạy tôi cách tự vệ và kể cho tôi nghe bố mẹ cậu đã giết bố mẹ tôi như thế nào"

Shu nheo mắt lại. "Cô đang tin tất cả những điều đó chỉ vì Asthem nói với cô? Cô không thấy hắn ta đang lợi dụng cô sao?"

Claire tạo đè lên thanh kiếm của mình. Shu nhăn mặt khi lưỡi gươm chèn lên họng khiến cậu bị thương nhẹ. "KHÔNG, CẬU KHÔNG HIỂU. CẬU CÓ ĐÁM NGƯỜI HẦU PHỤC VỤ TẤT CẢ. CẬU CÓ CHA MẸ LUÔN CHIỀU CHUỘNG. CẬU... CẬU KHÔNG HIỂU ĐƯỢC NỖI ĐAU CỦA TÔI. CẬU KHÔNG BIẾT CẢM GIÁC KHI MẤT NGƯỜI MÌNH YÊU THƯƠNG LÀ NHƯ THẾ NÀO HƠN BẤT CỨ THỨ GÌ"

Shu nghiến răng. Cậu đẩy cô ra và nắm chặt lấy chiếc rìu của mình. Claire nhìn thấy nỗi đau và sự tổn thương phản chiếu từ đôi mắt hồng ngọc của cậu. "Cô đang nói với tôi rằng... rằng tôi không hiểu nỗi đau mất đi một ai đó?"

Cậu bật ra một tràng cười khô khốc. "Cô không biết tôi đã trải qua cái quái gì đâu." Cậu mắng cô, bước một bước tiến lên. "Tôi không biết cha mẹ ruột của mình cho đến vài tháng trước. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng cha mẹ tôi không phải là cha mẹ ruột của mình. Nhưng khi tôi phát hiện ra, cô có biết nó đau đến mức nào không? Nó đau biết bao nhiêu khi nhận ra rằng tất cả mọi người trên thế giới đang nói dối tôi? Những người mà cô tin tưởng nhất đang nói dối cô?"

Claire không trả lời. Cô giữ im lặng khi Shu tiếp tục. "Sau tất cả những điều đó... sau khi tôi đã tha thứ cho tất cả họ và cuối cùng nghĩ rằng tôi có thể gặp lại bố mẹ. Mặc dù họ không phải là người thân thực sự của tôi nhưng họ vẫn là bố mẹ tôi. Họ đã nuôi lớn tôi thành người như ngày hôm nay. Và sau đó vì chú của cô nên cái gọi là quân đội, mà tôi... TÔI ĐÃ CHỨNG KIẾN CHA MẸ MÌNH BỊ MẮC KẸT BÊN TRONG TÒA THÀNH ĐÓ VÀ CHẾT"

Claire nheo mắt lại. "Nhưng họ không phải bố mẹ ruột của cậu. Bố mẹ cậu còn sống"

"Chỉ vì chúng tôi cùng huyết thống không có nghĩa là gắn bó. Mối quan hệ được tạo nên từ tình cảm chứ không phải từ máu. Không ai có thể thay thế vị trí mà trái tim tôi đã dành cho họ. Cô nói rằng tôi không biết nỗi đau khi mất đi ai đó . Nhưng vì cái gọi là chú của cô mà nhiều đứa trẻ vô tội đã mất đi cha mẹ của chúng, những người thân yêu của chúng giống như cô, như tôi, như bất kỳ ai khác ở đây. Đừng chỉ đứng lên và chiến đấu chống lại điều sai trái. Cô. Chỉ có một mình, Claire. Dù mất họ nhưng tôi vẫn còn một gia đình" Cậu chỉ vào cả nhóm. "Họ là gia đình của tôi. Cô vẫn còn thời gian. Cô có sức mạnh và quyền lực để hiểu điều gì sai và điều gì đúng, không phải sao?"

Claire không phá vỡ giao tiếp bằng mắt khi cô lắng nghe bài phát biểu của cậu trai. "Tôi có gia đình riêng. Chú tôi. Phi và Hearts là gia đình của tôi"

xảy ra trong cuộc đời cô. Tự mà xem đi. Cái gọi là gia đình của cô giờ đang ở đâu? Khi cô cần họ nhất. Cô cô đơn ở đây. Họ có bao giờ nói cho cô biết không? cô quan trọng như thế nào? Cô có nghĩ rằng cha mẹ đã khuất của cô sẽ tự hào khi họ thấy cô trở thành con quái vật như thế này không? Cô có nghĩ rằng họ sẽ đánh giá cao cô vì điều này không?"

"IM ĐI" Claire ôm đầu hét lên. Cô ấy lùi lại một bước và đánh rơi thanh kiếm của mình. Cô nhớ nụ cười nhân hậu của mẹ. Luôn nói với cô ấy rằng hãy trở thành một người tốt. Cô nhớ rằng cha cô luôn nói với cô rằng hãy đứng lên vì công lý. Và sau ngần ấy năm, cậu trai mười một tuổi này cũng nói với cô ấy điều tương tự. Để tiến tới ước mơ của cô. Bảo cô tham gia cùng họ và họ sẽ là gia đình của cô. Sau những gì cô đã làm, họ bảo cô hãy tham gia cùng họ. Cuối cùng cô cũng sẽ có được gia đình mà cô hằng mong muốn. Gia đình mà cô khao khát có được. Cô nhìn chằm chằm vào vòng tay rộng mở của Shu. Luôn chào đón. Cô lùi thêm một bước. Một cái nhìn không thể tin được trên khuôn mặt của cô. Cô bước thêm một bước nữa nhưng không còn cảm thấy mặt đất chạm vào chân mình nữa mà không hề nhận ra rằng mình đã lùi ra rìa vách đá và với một tiếng kêu, cô ngã xuống, nhưng một cái nắm ở cổ tay đã giữ cho cô không rơi xuống. Cô ngước lên thì thấy Shu đang nắm lấy cổ tay cô.

"Đừng cử động" Cậu nói, rõ ràng rằng cậu trai không còn chút sức lực nào nữa nhưng cậu vẫn giữ chặt tay. Claire cảm thấy một dòng chất lỏng màu đỏ chảy qua tay mình. Nó không phải của cô. Là từ tay của Shu. Tay cậu chảy máu. Cô nhớ cậu ta bị bỏng tay.

"Thả tôi ra nếu không cả hai chúng ta sẽ ngã xuống" Claire nói. Shu lắc đầu cố gắng mở mắt ra. "Không, tôi sẽ không" phía sau Lui và Zac ném một sợi dây xuống. Wakiya nhìn xuống. "Hãy tin tưởng bọn tôi và nắm lấy sợi dây, bọn tôi sẽ kéo cô lên."

Claire buông tay Shu và nắm lấy sợi dây. Cô được kéo lên bởi những người còn lại trong nhóm. Cô hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô liếc nhìn xung quanh để thấy những khuôn mặt chào đón của mọi người. Họ hầu như không biết cô ấy. Nhưng họ đã sẵn sàng để làm cho cô ấy cảm thấy như cô ấy đang ở nhà. Shu phá vỡ sự im lặng. "Chết tiệt. Tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi" Cậu ấy ngồi xuống nền đất gồ ghề. Tóc cậu ta rối bù và đôi mắt cậu ta rũ xuống. Hơi thở cậu dồn dập. Sau khi thả Claire ra khỏi vòng tay của mình, cậu ta vừa đứng dậy và rồi lại ngã xuống. Tay cậu dính đầy màu.

"Này" Honcho gọi. "Cậu trông giống như thể sắp ngất đến nơi rồi"

Shu ho ra tay. Vị kim loại trong miệng khiến cậu chỉ muốn ngất đi. Cậu hít một hơi thật sâu. "Tôi có thể cảm nhận được cảnh tượng nổi trận đùng đùng của Christina rồi. Tôi sẽ chết mất"

Sasha cười khúc khích. "Đúng rồi còn gì. Cô ấy đang nổi giận rồi đấy"

Claire quay sang Leo. "Tôi xin lỗi" Cô ấy nói.

"Chị gái tôi đâu?" Cậu hét lên. "Cô đã làm gì với chị ấy?"

Mọi người rơi vào trầm mặc. Claire cúi đầu. "Cô ta vẫn ổn. Tôi không làm gì cô ta cả. Cô ta ở làng tôi. Nơi tôi lớn lên. Tôi có thể dẫn tất cả các cậu đến đó. Nguồn cung cấp mà các cậu cần sẽ ở đó"

"Làm sao bọn tôi có thể tin tưởng cô?" Naoki hỏi.

Claire rơi vào im lặng khi Leo lên tiếng. "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Tôi cần tìm em gái mình."

Những người khác chỉ gật đầu. Christina quỳ xuống bên cạnh Shu đang khó thở. Cuối cùng cậu đã ngất đi, trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu lẩm bẩm nói. "Tôi chỉ muốn ngủ một chút"

Christina quay sang Adam và Free rồi đến Shu. "Ba người bọn họ cần trợ giúp y tế và chúng ta không có gì trong lều nên tôi nghĩ điều tốt nhất là làm theo lời Claire. Cô ấy liếc nhìn Claire. "Tốt hơn hết cô không nên lừa bọn tôi lần nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô"

Adam nhìn họ trầm ngâm. "Lại là một ngôi làng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra"

Free cười khấy. "Ai mà biết được? Có thể sẽ có nhiều chuyện hơn nữa xảy ra."

Mọi người đi bộ đến trại của họ và sẵn sàng rời đi. Họ thu dọn đồ đạc. Adam và Free không được giúp. Họ ở bên cạnh Shu, người vẫn đang bất tỉnh. Free nhìn Shu chằm chằm trong vài phút khi nói với Adam. "Adam" Cậu ấy nói. "Tôi cần phải nói với cậu một điều"

Adam quay sang cậu ta và ngân nga. Free tiếp tục. "Tôi nghĩ Shu đang che giấu điều gì đó. Kể từ sau sự cố đó và cậu ấy mất kiểm soát, cậu ấy dường như đã thoải mái hơn"

Adam chớp mắt. "Ừ. Tôi biết. Tôi đã hỏi Daigo chuyện gì đã xảy ra vì anh ấy không chịu nói cho tôi biết. Cậu ấy nói với tôi rằng tôi đã gọi anh ấy là quái vật khi anh ấy cố gắng chữa trị cho tôi" Cậu nhăn mặt ở phần cuối.

Free lắc đầu. "Đó không phải lỗi của cậu. Đây không phải là lỗi của chúng ta. Chỉ là số phận đã tàn nhẫn với chúng ta"

Adam thở dài nhìn người kia lần nữa. Shu cựa quậy mở mắt. Cậu có cảm giác như bị ai bóp nát xương. Đầu cậu đập choang choang. Free và Adam nhìn Shu đang dụi mắt một cách ngái ngủ. "Oa" Cậu đột nhiên nói. "Tôi thấy cả thế giới đang quay cuồng quanh mình"

Adam và Free nhìn nhau. "Uh... Shu anh cảm thấy ổn chứ?" Adam hỏi.

"Không" Shu nói bĩu môi như một đứa trẻ. "Đầu anh đau như búa bổ" Cậu rên rỉ. Cúi đầu vào lòng Adam. Adam vuốt tóc cậu.

"Cậu có lỗi với điều đó." Free nói với giọng phàn nàn. "Cậu không nên quá sức"

"Tôi biết" Shu nói mở mắt lần nữa khi cậu nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh. "Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi." Cậu trầm ngâm nói. "Mệt mỏi vì chiến đấu. Tôi muốn bình yên một chút"

"Không phải tất cả chúng ta đều cần điều đó sao?" Adam kêu lên khi nhìn vào khuôn mặt của Shu. "Nghiêm túc đấy anh trai, em muốn đi chơi với anh như những người anh em bình thường."

Shu mỉm cười. "Em biết đúng không? Chúng ta đã chiến đấu như điên đến nỗi chúng ta quên rằng chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ thích Mcdonald"

"Cái gì thế?" Free nghiêng đầu hỏi.

Adam và Shu cùng nhau há hốc mồm. Shu đứng dậy đối mặt với Free. "Tôi sẽ mua cho cậu một bữa ăn hạnh phúc"

Adam phá lên cười. Free nhìn thậm chí còn tò mò hơn. Nhưng bầu không khí vui vẻ của họ sớm bị dập tắt. Đột nhiên Sisco chạy đến chỗ họ. "Thật tốt khi cậu đã tỉnh. Có chuyện không ổn rồi"

Shu là người đầu tiên đứng dậy. Không nghĩ rằng đôi chân của mình đang hét lên bảo cậu mau dừng lại, cậu chạy theo Sisco. Adam và Free nhanh chóng đi theo hai người. Mọi người đang tập trung xung quanh một người lính trông có vẻ bị đánh đập và thâm tím đến tận xương. Khi họ đến nơi, Valt quay sang cậu ta. "Shu, cậu không sao chứ?"

"Tôi cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi" Cậu ấy trả lời. Xander thở dài.

"Cậu sẽ cảm thấy tồi tệ hơn khi nghe điều này"

"Chuyện gì vậy?" Đằng sau cậu ấy, Free hỏi.

Claire lẩm bẩm một câu thầm rủa. "Tôi nên biết rằng họ đã lợi dụng tôi cho tất cả những điều này. Họ cần một người gây rối. Và tôi đã hoàn thành điều đó mà chính tôi còn không hề hay biết"

Người lính đối mặt với Shu và cúi đầu. "Hoàng tử, thần đã cố gắng hết sức. Nhưng Hearts đã trốn thoát"

Tình yêu nở rộ từ thù hận

"Cái gì?" Shu hỏi. "Hearts trốn thoát?". Cậu cảm thấy như tất cả sức lực của mình bị rút cạn. Cậu không còn chút sức lực nào như Xander đã nói. Sau tất cả những gì họ đã trải qua để chiếm được Hearts. Sau khi mọi người đã làm việc cật lực để bắt được hắn ta, vậy mà hắn vừa chạy trốn với anh trai Phi của mình. Shu không biết phải làm gì. Cậu không còn sức để làm bất cứ điều gì nữa.

"Shu" Adam đặt tay lên vai cậu nói.

Shu đứng dậy và quay sang cậu trai mình. "Đừng lo lắng Shu, chúng ta đã trải qua những điều tồi tệ hơn. Chúng ta sẽ vượt qua điều này và bắt giữ tất cả chúng"

Shu nhìn em trai mình. Cậu có thể nhìn thấy sự quyết tâm cháy bỏng qua đôi mắt của cậu ấy. Quyết tâm mà cậu nhìn thấy từ chính mình trong những lúc như thế này cũng vậy. Một nụ cười nở trên môi cậu. "Ừ" Shu nói. "Chúng ta sẽ bắt tất cả, nhưng trước tiên" Cậu ấy nói quay sang Claire. "Hãy đi tìm Sara"

Claire gật đầu. Trong mắt cô vẫn còn vẻ tiếc nuối. Shu đã chọn không bình luận về điều đó có lẽ cô ấy cần một thời gian để thoát ra khỏi cú sốc mà cô ấy phải đối mặt. Tất cả họ đã sẵn sàng trên lưng ngựa của họ. Shu nhíu mày. "Đợi đã. Không có đủ ngựa. Thiếu ba con"

Christina mỉm cười. "Free, Adam và cậu không thể đi một mình với những vết thương đó. Adam sẽ rời đi với Sisco và Free với Lui"

Shu chớp mắt. "Tôi biết điều đó" cậu nói một cách kịch tính. "Ôi! Thật đau đớn khi phải đi bộ suốt cả quãng đường"

Wakiya thở dài. "Im đi ảnh đế à"

Shu mỉm cười chống tay lên hông. "Cái gì? Tôi đang nói sự thật đấy"

Xander đưa tay ra. "Thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu"

Shu nắm tay lên ngựa. "Cậu có chắc nó có thể chịu được sức nặng của cả hai chúng ta không?"

"Con ngựa tội đáng thươn" Sasha nói bên cạnh cậu. "Tôi chắc rằng Shu nặng hơn hầu hết chúng ta"

"Cô nói điều đó với tôi" Shu khoanh tay giận dữ.

Họ rơi vào im lặng khi hướng về ngôi làng. Mặc dù họ có Claire trong đội nhưng họ vẫn đề phòng. Shu khẽ ngáp. Cậu bắt đầu buồn ngủ sau bao mệt mỏi. Nhưng đột nhiên một điều kỳ lạ thu hút sự chú ý của cậu. Claire và Leo cưỡi ngựa cạnh nhau. Trông họ như đang nói về điều gì đó. Leo có vẻ tức giận khiến Shu kết luận rằng họ đang nói về Sara. Rồi đột nhiên khuôn mặt của Leo thay đổi khi má cậu ửng hồng. Claire mỉm cười dịu dàng. Shu mỉm cười. "Một điều thú vị hẳn sẽ xảy ra"

Chẳng mấy chốc, con ngựa chở Adam và Sisco đến bên cạnh họ. Shu quay sang Adam, người đang nhăn mặt với cậu. Shu nhanh chóng nhận ra câu hỏi của cậu ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net