30 - End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời trước khi bắt đầu: Xin lỗi vì đã ngâm tới mức lên men thế này. Tôi thề là ban đầu không ngờ nó sẽ vậy luôn ;-;

Gửi lời cảm ơn chân thành và nồng nhiệt nhất đến cái lưng của bạn ChanChanovo vì đã hoàn thiện cái fic này.

Quan hệ anh em

"S-Sisco?" Giọng của Honcho có vẻ tuyệt vọng. Cậu không muốn tin vào điều này. Sisco không thể là kẻ phản bội. Honcho, Sisco và Wakiya trở thành cậu tốt sau khi họ bắt đầu cuộc hành trình này. Trong tất cả những ngày ở bên nhau và cùng nhau vượt qua tất cả những nguy hiểm này, nhìn thấy cậu mình ở đó như một kẻ phản bội là điều tồi tệ nhất đã xảy ra trong cuộc đời cậu.

"Đây không thể là sự thật" Shu cau mày nói khi cậu lùi lại một bước.

Phi tỏ vẻ thích thú. Cậu ta nhìn về phía Sisco và ra hiệu cho cậu lại gần. "Cậu tới trễ rồi. Cậu không nói với tôi rằng tối nay sẽ có một cuộc tấn công."

Sisco nghiêng người về phía một cái bàn trong khi xoa xoa thái dương. "Nghỉ ngơi đi. Họ đến mà không nói với chúng ta. Cậu bé được gọi là hoàng tử đó khá thông minh hơn ta nghĩ."

Wakiya cáu kỉnh. "Im đi. Cậu không thể là Sisco. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm điều gì như thế này với bạn bè của mình"

"Ôi im đi tóc vàng hoe" Cậu thở dài nói.

Wakiya búng ngón tay. "Cậu không phải là Sisco. Cậu chưa bao giờ gọi tôi là Blondie trước đây. Cậu gọi Honcho bằng cái tên đó. Cậu luôn sử dụng Goldilocks để xưng hô với tôi. Cậu không phải là cậu ấy"

"Ừm... cái gì?" Yugo hỏi khi Sisco cười. Sau đó, diện mạo của cậu thay đổi. Bây giờ cậu ấy trông giống hệt Cuza.

"Tốt hơn chưa?"Đôi mắt của Shu mở to.

"Sức mạnh của cậu là ... thay đổi diện mạo?"

Cuza hắc hóa nhếch mép cười khi dang rộng hai tay. "Bingo"

Xander thầm rủa. "Điều đó có nghĩa là kẻ phản bội không thể là ai đó trong số chúng ta. Cậu ta hoặc Cô ta đang bị bắt bởi kẻ này"

"Adam và Free ở đâu?" Ukyo chen vào khi Phi mỉm cười. Cậu nhìn ra cửa như đang đợi ai đó. Khi không thấy gì, cậu cau mày.

"Họ ở đâu?"

Jin vào phòng phủi tay. Sức mạnh của cậu ta là ám chỉ ma. Cậu nhìn Phi và ném cho cậu một cái nhìn ngây thơ. "Aww xin lỗi, nếu cậu đang tìm kiếm những người lính của mình. Chắc hẳn họ đã vô tình nhìn thấy một con ma và giờ đang bị nhốt trong phòng giam vì nghĩ rằng cung điện bị ma ám. Rất tiếc."

Phi tựa đầu. Rồi cậu phá lên cười. "Chúng tôi không cần binh lính để kết thúc cuộc chiến này. Claire đã ở đây. Cô ấy là chiến binh giỏi nhất của chúng tôi. Không ai có thể thắng cô ấy ngoài tôi cũng ở đây. Nếu các cậu thông minh, các cậu sẽ không bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của tôi. Tôi' Tôi được gọi là 'Kẻ trỗi dậy của bóng tối' vì một lý do, cậu biết không?"

"Hơn nữa" Người đó nói. Cô bây giờ trông giống như một cô gái. Tóc cô đen như màn đêm và đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm. "Tôi đã chiến đấu với nhiều đứa trẻ phiền phức như cậu trước đây. Vì vậy, Phi muốn vui vẻ một chút?"

"Chắc chắn rồi em gái." Cậu ta nói rồi lao vào cả nhóm.

Cuộc chiến bắt đầu và họ không đánh giá quá cao sức mạnh của mình. Hai người đó thực sự mạnh mẽ và đáng kinh ngạc. Cô gái là một chiến binh thực sự. Kỹ năng chiến đấu của cô ấy ở mức cao nên việc tiếp cận cô ấy và giành chiến thắng trong trận chiến này dường như là điều không thể làm được. Xander nheo mắt khi lao về phía Claire nhưng ngay lúc cô ấy thay đổi diện mạo. Trong vài giây, Ukyo đã đứng ngay trước mặt cậu. Thế là cậu dừng lại. Cho dù người đó là ai, không ai thích làm tổn thương người mình yêu. Mặc dù đó là giả nhưng mối liên kết được tạo nên từ trái tim của chúng tôi không bao giờ tan vỡ vì điều này Xander đã dừng lại.

"Ukyo?"

Ukyo thật quay sang cậu ta và xem chuyện gì đang xảy ra. "Xander không phải tôi. Chiến đấu với cô ta."

Xander chĩa kiếm ngay vào cổ cô nhưng Ukyo giả nhếch mép cười rồi làm mặt buồn. "Cậu định giết bạn mình à?"

"Cậu không phải là bạn của tôi" Xander hét lại. Mặc kệ lời nói của hắn, hắn không nhúc nhích. Cậu không thể làm gì ngoài việc đe dọa cô. Ukyo tấn công từ phía sau. Nhưng Claire nhanh chóng né được và quay sang Ukyo. Ngoại hình của cô đã thay đổi. Cô ấy trông giống hệt Yugo.

"Chết tiệt" Cậu chửi thầm. "Ngừng biến hóa như phù thủy mà chiến đấu như một chiến binh đi"

Yugo giả, mỉm cười. "Tất nhiên là tôi đang chiến đấu. Đây được gọi là chiến thuật. Bên cạnh đó" Cô ấy nói khi đi vòng qua hai người khi cô ấy né một đòn tấn công khác từ Quon. "Các cậu yếu đuối trước mặt bạn bè. Tất cả các cậu đều coi trọng mối quan hệ và tình cảm của mình. Đó là tất cả điểm yếu của các cậu. Các cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì nhau"

"Đó gọi là tình bạn chân chính chứ không phải sự yếu đuối" Ukyo rít lên trong hơi thở.

"Cái gọi là tình bạn của cậu là thứ sẽ hạ gục cậu" Yugo giả cười toe toét tấn công họ.

Sau một lúc làm cho băng nhóm ngày càng yếu đi, một toán lính chạy vào. Có ít nhất hai mươi người. Người giống tướng nói. "Chúa Phi, tôi đã tập hợp tất cả những người lính mà chúng tôi có bây giờ"

Phi nhìn nhóm lính ít ỏi là quá đủ để kết liễu băng nhóm. Sau đó, cậu ta hướng ánh mắt về phía Shu và Valt, những người đang chiến đấu với cậu ta. Valt có một vết cắt trên má trong khi Shu trông vẫn ổn nhưng cả hai đều đã kiệt sức. Phi cười khẩy. "Ồ thế là quá đủ rồi. Bây giờ, Tấn công"

Những người lính hét lên xung trận xông vào nhóm. "Chết tiệt" Ben nguyền rủa chặn một người lính khi cậu ta gọi những người khác. "Mọi người, thật tệ. Chúng ta sẽ không thắng như thế này đâu"

"Tôi biết" Daigo nghiến răng nói.

"Vì chúa" Shu hét lên khi Phi lao mình vào hắn ta. "Nói cho tôi biết Adam và Free ở chỗ quái quỷ nào"

Phi cười khẩy. "Mất kiên nhẫn rồi sao?"

"Nói cho tôi biết em trai tôi ở đâu?" Shu nói chặn một đòn tấn công.

"Shu phía sau cậu" Ai đó hét lên từ phía sau. Shu quay lại và thấy... mẹ cậu đang nhìn cậu chằm chằm như Bà đã từng làm khi còn sống. Cô mỉm cười với cậu.

"Con trai," Bà gọi.

Shu đóng băng tại chỗ. Đôi mắt cậu mở to, giọng cậu phát ra như một lời thì thầm. "M-mẹ?"

Mẹ của Shu mỉm cười như thể bà vẫn luôn mở rộng vòng tay với con trai mình. Shu chỉ nhìn chằm chằm khi người phụ nữ nói. "Shu đến với con đi con. Thật tốt khi gặp lại con"

Shu chớp mắt. "Nhưng l-làm thế nào?"

"Oi Kurenai" Lui hét lên từ phía bên kia của căn phòng. "Đừng để bị lừa bởi bà ấy. Bà ấy không phải mẹ của ngươi"

Shu không nghe thấy một từ họ nói. Ánh mắt cậu dán chặt vào người đó. Nó giống như một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp mà Shu luôn muốn trở thành sự thật. Mẹ cậu đang đứng ngay trước mặt cậu. Shu đưa tay về phía cô nhưng Valt đã đứng chắn giữa họ. Cậu lườm bà. "Không ai được đùa giỡn cảm xúc của bạn thân tôi" Valt nói với bà ta. Nhưng Claire đã tránh được đòn tấn công.

Shu chớp mắt vài lần bối rối. Rồi cậu nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Mẹ cậu không bao giờ ở đó. Đó là một mánh khóe của Claire. Shu nghiến răng khi cậu siết chặt chuôi rìu mà cậu đang cầm. Cậu lườm Claire. "Đừng bao giờ gây sự với gia đình tôi" Cậu rít lên xông vào cô. Hai người bạn đã chiến đấu với cô ấy cùng một lúc. Họ tấn công đồng bộ và Claire bắt đầu ngày càng yếu đi sau mỗi đợt tấn công.

Phi cũng yếu đi. Xander và Lui tốt hơn cậu nghĩ. Các cuộc tấn công bằng mắt của Lui ngày càng trở nên dữ dội hơn. Shu nhìn họ và mắng Phi lần nữa. "Ngươi đang đánh một trận thua. Bây giờ nói cho tôi biết em trai tôi ở đâu"

Phi cười khẩy. Hắn biết đây là thời điểm tốt nhất để làm điều mình muốn. Mồi của hắn ta là thứ duy nhất có thể cứu hắn. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, một trong những vị tướng bước vào trong cùng với Free và một cơ thể khác. Mọi người ngừng chiến đấu khi họ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt họ. Adam nhìn máu chết đầm đìa xung quanh mình khi viên tướng ném mạnh cậu xuống đất. Free trông giống nhau nhưng ít bị thương hơn người kia. Cậu ta có những vết cắt và vết bầm tím trên khắp cơ thể. Shu cảm thấy sự tức giận dâng lên trong huyết quản của mình. Tầm nhìn của cậu bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Cậu chỉ có thể cảm nhận được sự tức giận thuần khiết bên trong mình. Trong một khoảnh khắc cậu không còn là chính mình.

Những người khác nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của bầu không khí. Lui và Gou nhanh chóng chạy đến chỗ hai người bị thương nặng. Valt lùi lại một bước khi cậu dán mắt vào cậu mình. Không khí trong phòng bắt đầu nóng lên từng giây. Ngay cả những người lính phía nam cũng nhìn chằm chằm vào hoàng tử trong sự kính sợ. Sau đó địa ngục vỡ ra. Chiếc rìu Shu đang cầm bốc cháy. Ngọn lửa dữ dội chạy qua làn da trắng của Shu. Phi bất giác lùi lại một bước.

"Không ai được động đến gia đình tôi" Giọng nói trầm ấm của Shu truyền tải thông điệp. Và cậu ta tấn công với toàn bộ sức mạnh của mình. Phi giải phóng năng lượng bóng tối của mình về phía Shu. Nhưng ngọn lửa quá mạnh đến nỗi nó cắt xuyên qua bóng tối thắp sáng cả khu vực. Phi né đòn khi lăn qua trái. Shu lại tấn công. Hắn bổ rìu qua vai Phi làm tên kia rít lên đau đớn. Nhưng Phi đã đủ nhanh. Shu lảo đảo sang một bên ôm lấy thân hình đang cháy của mình. Nhưng không ai trong số họ dừng lại. Tấn công sau cuộc tấn công. Ngọn lửa cháy sáng hơn và bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Đó là bóng tối và ánh sáng cùng một lúc.

Vào giây phút cuối cùng, Phi đã tận dụng điểm yếu của mình. Phượng hoàng bóng tối trỗi dậy từ đống tro tàn và bao vây Shu. Cả thế giới chìm trong bóng tối. Shu chớp mắt cố hình dung chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình. Sau đó, kịch bản cũ diễn ra trước mặt cậu. Ngôi biệt thự bốc cháy. Cậu cảm thấy có một sự hiện diện bên cạnh mình. Shu nhìn sang một bên và thấy Phi đang nhìn chằm chằm vào cùng một kịch bản trước mặt cậu. Shu thở dài. "Cậu sẽ không thoát khỏi điều này. Tôi đã thấy điều này quá nhiều lần rồi. Điều này không làm tôi sợ nữa."

Phi nhếch mép đặt tay lên má Shu. "Hãy nhìn kỹ Hoàng tử, cậu có thể tìm thấy thứ khác mà cậu chưa từng thấy"

Shu ném tay hắn đi khi nhìn lại kịch bản. Phi đã đúng. Ngôi biệt thự không còn cháy nữa. Shu nheo mắt lại khi thấy ai đó đang tiến lại gần. Người đó mặc áo choàng đen che mặt. Người đó có một ngọn đuốc lửa trong tay. Người da đen bước về phía biệt thự thắp sáng toàn bộ. Sau một lúc nó biến thành kịch bản bình thường. Bố mẹ cậu ấy chạy về phía đó và ngôi biệt thự sụp đổ. Shu hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tại sao cậu không nghĩ về điều đó trước đây. Họ nên là một người đằng sau tất cả những điều này. Người đã thắp sáng dinh thự ngay cả sau khi trận chiến kết thúc. Cậu hướng ánh mắt giận dữ về phía Phi. "Cậu biết ai đã làm điều này. Nói cho tôi biết"

Phi cười khẩy. "Tôi thực sự không biết"

Ngọn lửa càng cháy rực hơn. Những người còn lại trong nhóm kinh hoàng nhìn sức mạnh điên cuồng hấp thụ xung quanh Shu. Phi cười. Đây là những gì hắn cần. Cảm xúc của cậu ta bây giờ đang rối bời. Chẳng mấy chốc ham muốn trả thù sẽ xâm chiếm toàn bộ tâm trí cậu ta. Và Kurenai Shu sẽ trở thành kẻ ác. Valt là người đầu tiên cố với lấy cậu. Nhưng nhiệt độ xung quanh cậu ta tăng như điên khiến tất cả những thứ khác trở nên giòn tan. "Shu" Cậu gọi to. "Đây không phải là cậu. Mau thoát khỏi nó"

Shu chỉ có thể cảm thấy ngọn lửa và sự tức giận. Ai đó đã giết cha mẹ cậu ta. Giết họ. Giống như một bài thánh ca, nó đi khắp tâm trí cậu. Cậu không nhận ra những ánh nhìn kinh hoàng của bạn bè mình. Không nhận ra rằng cậu đang làm tất cả bọn họ sợ hãi. Phi quay sang Claire. "Đây là cơ hội của chúng ta. Hãy rời đi sớm thôi, toàn bộ nơi này sẽ bị thiêu rụi bao gồm cả bọn họ và sau khi Hoàng tử nhận ra rằng cậu ta đã giết tất cả bạn bè của mình, cậu ta thà chết còn hơn."

Claire cười khẩy. "Tốt lắm" Cô nói theo Phi khi cậu ra khỏi phòng. Phần còn lại của băng nhóm trông bất lực. Họ muốn rời đi nhưng cho dù Shu là cậu của cậu ấy thì chủ yếu họ đều là thành viên của cùng một gia đình.

"Shu" Wakiya gọi to. "Cậu mạnh mẽ hơn thế này, chiến đấu đi với nó"

Shu cảm thấy như sức mạnh đang bóp nghẹt cậu ta. Cảm xúc của cậu ấy đang kiểm soát cậu ấy. Dưới quyền lực của họ Shu giống như một con rối. Cảm giác nóng bỏng của cơ thể cậu thật khó để trần trụi. Nhưng cơ thể cậu trở nên tê liệt. Tê liệt vì cảm xúc. Adam cảm thấy như tất cả bọn họ đang bị nhúng trong dung nham. Cậu từ từ mở mắt ra để nhìn những người còn lại trong nhóm. Nhưng có điều gì đó không ổn, tất cả họ đều đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó đằng sau cậu ta. Adam cố cử động nhưng cơn đau không cho phép cậu làm. Cậu cắn môi quay đầu lại nhìn cậu trai mình. Toàn bộ cơ thể cậu ta được bao phủ trong ngọn lửa và ngọn lửa đang phát ra từ cậu ta. "Shu" Cậu khẽ thì thầm nhưng cả khu vực đều im lặng đến nỗi âm thanh đó ai cũng có thể nghe được.

Shu ngừng ngọn lửa tàn lụi một chút. Ánh mắt cậu dán chặt vào người vừa gọi tên cậu. Cậu trai cậu đang nhìn cậu với ánh mắt kinh hoàng. Giống như cậu ta đang nhìn vào một con quái vật đầy giận dữ và hận thù thuần túy. Cậu đăng ký cái nhìn của bạn bè. Mọi người đều sợ hãi. Sợ... cậu ta. "Tôi đang làm gì vậy?" Đôi mắt cậu mở to trong suy nghĩ đơn thuần. Ngọn lửa bắt đầu tắt khi căn phòng bắt đầu đạt đến nhiệt độ bình thường. Người bạch tạng khuỵu xuống ôm ngực. "Tôi gần như đã làm gì?" Cậu thì thầm ra ngoài. Đôi mắt cậu mở to và cậu đang nhìn chằm chằm xuống đất. Hơi thở cậu phả ra chậm như quần. Tóc mái che đi khuôn mặt khiến người khác khó nhìn ra biểu cảm của hoàng tử.

"Shu?" Xander bước đến chỗ cậu.

Shu nhảy ra khỏi cậu, cậu ngẩng đầu lên. Những quả cầu màu đỏ bao phủ trong sự sợ hãi. Cậu ta bò về phía sau cho đến khi lưng cậu ta áp sát vào bức tường phía sau cậu ta. "Đừng lại gần tôi. Tôi-tôi sẽ làm đau cậu"

"Shu, cậu không làm tổn thương bất kỳ ai hết" Honcho nói khi đứng bên cạnh Xander.

"Tôi gần như đã làm. Tôi gần như đã thiêu chết tất cả các cậu" Shu hét lên nắm chặt tóc cậu nhất có thể. "Tôi có thể đã giết tất cả các cậu"

Honcho và Xander nhìn nhau. "Adam" Free kêu lên làm mọi người nhìn sang hoàng tử kia. Cậu đã mất đi ý thức một lần nữa. Free cố gắng đi đến chỗ cậu ta nhưng bị vấp ngã nhưng Ken đã đỡ được cậu ta. "Free cậu không ổn"

Wakiya và Valt nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Adam. Ukyo kiểm tra mạch của cậu ấy. "Tệ rồi. Mạch của cậu ấy yếu đi."

"Và cậu ấy mất quá nhiều máu" Wakiya nói thêm.

Quon lấy áo sơ mi của Adam và từ từ vén nó lên để lộ những vết thương. Một nửa trong số họ thở hổn hển. Xander là người đầu tiên hành động. "Chúng ta cần băng bó vết thương cho cậu ấy. Bây giờ"

"Nhưng bằng cách nào?" Lôi hỏi. "Không giống như chúng ta có thể đóng băng nó"

"Đừng đóng băng. Chúng ta cần phong ấn chúng bằng lửa" Xander trả lời. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Shu. Cậu ấy đã không di chuyển từ vị trí của mình. Cậu ấy quá sợ hãi để đến gần cậu trai của mình. Một ý nghĩ ám ảnh tâm trí cậu ấy nếu tôi làm tổn thương cậu ấy thì sao? Nhưng cậu ấy đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện. Shu chỉ quan sát họ. "T-tôi không thể đốt cậu trai mình được"

"Shu" Valt gọi to. "Bây giờ hoặc không bao giờ. Cậu ấy sẽ chết nếu cậu không làm thế"

Free nhìn cậu tuyệt vọng. "Tôi biết thật khó để làm điều đó vì đó là cậu trai của cậu. Nhưng làm ơn"

Shu đứng dậy loạng choạng một chút, cậu bước đến chỗ họ. Cậu vẫn còn run vì sự cố trước đó. Nó đã lấy đi phần lớn năng lượng từ cơ thể cậu. Cậu quỳ xuống bên cạnh cậu trai và đặt một tay lên má cậu. Làn da của cậu đang trở nên lạnh hơn trong từng giây. "Tôi xin lỗi Adam, tôi không còn lựa chọn nào khác" Shu nói khi cậu di chuyển bàn tay phải của mình đến bụng của em trai mình. Tay cậu run dữ dội.

Wakiya đặt một tay lên vai Shu, Shu ngước nhìn cậu. "Cậu không làm tổn thương cậu ấy. Cậu đang chữa lành vết thương cho cậu ấy"Shu gật đầu hít một hơi thật sâu khi cậu lại đặt tay lên một ngọn lửa nhỏ. Rồi cậu đặt nó lên vết thương. Adam mở mắt ra. Cậu hét lên trong đau đớn. Shu gần như dừng lại nhưng vẫn tiếp tục. Cả hai đứa đều khóc, một đứa khóc vì đau, một đứa khóc vì mình là người gây ra nỗi đau đó. "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi" Shu niệm như một câu thần chú. Cậu đặt bàn tay còn lại lên miệng cố gắng ngăn tiếng nức nở khi cậu tiếp tục rời xa bàn tay kia.

Adam bắt đầu la hét mọi thứ một cách vô thức. "D-dừng lại, tôi-đau quá"

Shu cắn môi. "Anh biết, em chờ một chút, anh chữa thương cho em."

Adam thở hổn hển. "S-tại sao cậu làm tổn thương tôi? C-cậu là một con quái vật" Cậu kêu lên.

Shu ngừng hướng ánh mắt về phía brot của mình cô ấy. Cậu đang nhìn cậu với ánh mắt đầy tổn thương. Shu lau nước mắt. Cậu ngậm miệng lại. Cậu không thể để cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài lúc này. Nếu nó xảy ra thì Adam sẽ chết. Cậu ấy cần phải hàn gắn vết thương. Shu bắt đầu lại nhưng lần này ngọn lửa không tắt. Shu chớp mắt thử lần nữa và một ngọn lửa bùng lên trên tay cậu nhưng ngay sau đó, nó đốt cháy chính làn da của cậu. Shu hét lên khi nhìn vào tay mình. "Có chuyện gì vậy?"

Free thầm rủa. "Cậu đã đạt đến giới hạn của mình. Năng lượng của cậu đang mất dần và vào thời điểm đó, sức mạnh của chính cậu có thể làm tổn thương cậu"

"Giờ phải làm sao?" Ben hỏi.

Shu thắp lên ngọn lửa một lần nữa. Không có vấn đề gì cậu ấy sẽ làm điều đó. Cậu bắt đầu hàn gắn vết thương một lần nữa trong im lặng. Những người khác hướng ánh mắt về phía cậu. Adam lại hét lên. Cuối cùng cậu bất tỉnh. Shu kết thúc khi Ukyo kiểm tra mạch của cậu ấy một lần nữa. Cậu trông có vẻ lạc lõng trong giây lát.

"Không không không" Ukyo nói một cách tuyệt vọng cố gắng bắt mạch. "Cậu ấy không thở"

Xander cúi đầu cố gắng lắng nghe nhịp tim của Adam. "Tôi cũng không thể cảm nhận được nhịp tim của cậu ấy"

Shu lay vai Adam. "Adam dậy đi. Adam làm ơn"

Những người khác nằm im lặng. Free kêu tên cậu. Mọi người nhìn rung động. Shu cảm thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt mình. "Adam dậy đi anh biết em có thể nghe thấy anh mà. Làm ơn" Shu gục đầu vào ngực Adam tuyệt vọng kêu lên. Cậu khóc nức nở. Đột nhiên cậu cảm thấy một tiếng rên rỉ.

"Tại sao anh khóc?" Adam hỏi giọng lo lắng. Mọi người nhìn chằm chằm vào cậu ta. Shu nhảy lên ôm lấy ngực cậu nức nở. Adam ôm lại cậu từ từ vuốt tóc cậu trai mình. Adam chớp mắt. "Có chuyện gì vậy?"

Lui mỉm cười. "Có vẻ như anh trai của cậu đã mất nó"

Adam cau mày. Nói Free nhìn cậu trìu mến. "Bọn tôi nghĩ rằng bọn tôi đã mất cậu. Cậu đã ngưng thở trong một giây ở đó. Và cậu ấy" Free nói về phía Shu. "Cậu ấy sợ"

Adam cảm thấy cái ôm của Shu chặt hơn. "Xin lỗi vì đã làm anh sợ như vậy. Em thực sự không cố ý"

"Anh nghĩ rằng anh đã giết em" Shu nói vẫn ôm cậu ta."Anh giết em?"

"Khi anh chữa vết thương cho em" Shu nói rồi rời đi.

Adam nhìn chằm chằm vào bụng mình. Nó vẫn đau nhưng không tệ như trước. Adam thở ra nhẹ nhàng. Sau đó, cậu nhận thấy bàn tay bị bỏng hoàn toàn của Shu. "Shu" Cậu nắm lấy tay cậu nói. "Tay của anh"

Shu mỉm cười. "Không đau đâu. Chỉ cần em không sao là anh vui rồi."

Adam cố gắng di chuyển nhưng dừng lại khi cơn đau xuyên qua cơ thể cậu. Cậu nhăn mặt phát ra một tiếng rên nhẹ. Free trông giống như cậu ấy đang phải chịu đựng cơn đau vô cùng tồi tệ. "Chúng ta phải đưa họ về trại"

"Yeah trại" Shu lẩm bẩm. Cậu không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra tất cả những điều này. Rằng thủ lĩnh của chính họ đã không tin tưởng họ trong nhiệm vụ này. Cậu thở dài. Cậu sẽ phải đối mặt với điều này. Sau tất cả, công việc của một thủ lĩnh chưa bao giờ là dễ dàng.

Thực tế

Shu quay sang Adam, người vẫn còn đang bàng hoàng. Cậu nhìn Xander.

"Cậu giúp Free, tôi sẽ giúp Adam" Cậu nói.

Xander gật đầu giúp Free lên lưng. Đầu tiên Free phản đối, sau đó khi nhận ra rằng mình thậm chí không thể đứng thẳng, cậu ấy đã đồng ý. Shu quay gót đối mặt với Adam. Rồi cậu ngồi xổm xuống trước mặt cậu. "Leo lên"

Adam chớp mắt. "Không được, tay anh bị thương. Em không thể làm như vậy."

Shu hậm hực. "Ôi thôi nào Adam, chúng ta cần phải ra khỏi đây nhanh"

"Shu" Wakiya lên tiếng. "Cậu ấy nói đúng, bất kỳ ai trong chúng ta cũng có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net