Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SinB liền tìm vội điện thoại gọi cho Yerin, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy, có gọi bao nhiêu cuộc cũng không được. Đột nhiên SinB thấy lo, giống hệt như lời nói của Sowon hôm đó. 'Có lẽ Yerin đã bỏ mình đi thật rồi!'. Vừa nghĩ đến đây SinB đã rơi nước mắt, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh buốt. Trong đầu lần lượt hiện lên những khoảnh khắc mà hai người đã cùng trải qua với nhau. Ngẫm lại mới thấy, thật ra Yerin vẫn luôn thương mình, lúc nào cũng chăm sóc cho mình từng chút từng chút một, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như là ăn uống cũng một tay Yerin lo. Có lẽ từ đầu đến cuối đều là do bản thân ích kỷ không bỏ qua chuyện cũ, trong khi Yerin không hề hay biết gì mà mình thì trong lòng lúc nào cũng đầy thù hận. Nghĩ đến lại thấy có lỗi với Yerin, người bao giờ trước mặt SinB cũng cư xử nhã nhặn, nhẹ nhàng, làm việc gì cũng nghĩ đến SinB đầu tiên. Ở cạnh Yerin thật sự có cảm giác rất an toàn, cảm giác được che chở, cả cảm giác được cưng chiều nữa. SinB biết tính tình mình thất thường, làm việc mệt mỏi thì cũng hay cáu gắt, về nhà cũng hay cọc cằn, nhưng Yerin không hề để tâm đến, vẫn đối xử với SinB nhẹ nhàng như vậy, một chút nóng giận cũng không có. Chuyện rành mạch như vậy mà tới bây giờ SinB mới nhận ra, có lẽ bản thân đã quá vô tâm với Yerin, bây giờ muốn bù đắp thì đã muộn rồi, Yerin đã đi mất rồi.

SinB thở dài, đi đến bàn ăn xé gói bánh quy, đây là loại bánh Yerin rất hay ăn trước khi đi học, trong lòng chợt thoáng chút buồn. Đúng là đó giờ SinB chưa bao giờ để ý đến cuộc sống của Yerin, bản thân chỉ toàn để Yerin phục vụ cho mình, ngay cả có những hôm Yerin gấp gáp chỉ kịp ăn cái bánh để đi học thôi mà đến giờ này mới để ý. 'Yerin à, chị có ngày nào hạnh phúc thật sự không?' . SinB tiến đến thùng rác để bỏ vỏ bánh, vừa mở nắp thùng thì đột nhiên hét to. Hoàng hồn nhặt từ thùng rác lên một chiếc áo đỏ thẫm, màu đỏ như màu máu, rách tả tơi. Trông không giống vết rách bình thường, vết rách này rất bén, làm SinB liên tưởng đến một vật nhọn nào đó, có thể là do bị vật nhọn va vào. Bỗng nhiên đầu SinB nhói đau, hình ảnh tối hôm qua ùa về lần lượt

'Chị hại cả nhà tôi!'

'Đồ đáng ghét!'

'Đồ đáng chết!'

'Bây giờ vừa lòng chưa?!'

'Đi chết đi! Đi chết đi!'

SinB hoảng hốt, hét to và quăng chiếc áo đầy máu kia đi. Thì ra đó là lí do Yerin bỏ đi, đó là lí do chị ấy băng bó khắp người, chị ấy đã chịu đựng mình quá nhiều. Nhưng tại sao chị vẫn đối xử tốt với em vào ngày cuối cùng? Tại sao chị không nổi giận? Chị có thể mắng em rồi hẵng bỏ đi mà! SinB ngồi dựa vào thành tường oà khóc như con nít. Không biết từ khi nào, việc lúc nào về nhà cũng nhìn thấy Yerin, nghe câu nói "Em về rồi à?" cùng với đôi mắt cười, nghe tiếng động dưới bếp mỗi buổi sáng đã trở nên quen thuộc đến thế, cứ ngỡ nó sẽ không bao giờ mất đi, nhưng bây giờ thì chính thức không còn nữa. SinB cứ ngồi như thế từ giờ này qua giờ khác, không quan tâm xung quanh đang diễn ra những gì, mắt thẫn thờ nhìn vào không trung...

*******************************************

"Sao SinB giờ này chưa tới nhỉ?" - Sowon nhìn đồng hồ thấy đã trễ, hôm nay có cuộc họp lúc 2 giờ chiều, bây giờ đã 1 giờ rồi mà vẫn chưa thấy con bé đâu.

"Để em gọi thử xem..." - Yuju vội lấy điện thoại bấm số - "...Sowon à em ấy tắt máy rồi!"

Đột nhiên Sowon có linh cảm chẳng lành, SinB đúng là hay đi làm không có giờ giấc ổn định, đôi lúc vô trách nhiệm nhưng chưa bao giờ tắt điện thoại, cũng không bao giờ để điện thoại hết pin. Nghĩ tới nghĩ lui đều thấy không ổn, Sowon đưa ra một quyết định

"Chị nghĩ con bé có chuyện rồi." - Sowon vội dọn tất cả hồ sơ trên bàn nói với Yuju

"Có khi con bé chỉ ngủ quên thôi." - Yuju vẫn đắn đo.

"Ngủ quên cũng sẽ không đến mức tắt máy đâu...có hôm 3 giờ sáng chị còn gọi được mà." - Sowon bây giờ dù có làm gì cũng đều cảm nhận được mùi bất ổn. Yuju nghe thế thấy cũng có lý, với tính cách của SinB thì xác suất xảy ra chuyện này là con số không.

"Chị đợi em dời cuộc họp!" - Sau khi nói xong Yuju đã liền giải quyết nhanh gọn và hai người tức tốc ra xe.

Chỉ một tiếng sau Sowon và Yuju đã tới trước nhà SinB, nhưng bấm chuông mãi mà không ai mở cửa, gọi cũng không ai trả lời. Vì linh cảm SinB gặp chuyện trong lòng Sowon quá chân thực, nên cũng không thèm quan tâm có ai ra mở cửa hay không, hai bà chị đã trèo qua cổng sắt vào nhà. Hai người chạy hì hục đến cửa chính, cửa không khoá nên cứ thế mà xông vào

-"SinB ...à!" - Sowon chết trân tại chỗ, Yuju hốt hoảng đến mức phải lấy tay che miệng mình lại. Trước mặt là một SinB mà hai cô gái chưa thấy bao giờ, mặt mày lem luốc, tóc tai rũ rượi, nước mắt giàn giụa, hai mắt cũng sưng to, ngồi co ro ở một góc không thèm ngước nhìn hai người lấy một cái. Yuju liền chạy đến ngồi bệt xuống sàn, không thể tin vào mắt mình, SinB sao lại ra nông nỗi này

-"Em làm sao vậy? Có nghe chị nói không?" - Yuju vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt SinB nhưng dường như SinB vẫn không biết gì cả, mặt cứ đơ ra nhưng khúc gỗ, cứ nhìn vào khoảng không nào đó. Trong khi đó, Sowon đã lia mắt qua nhà bếp, nhíu mày nhìn thấy một vật gì đó vừa trắng lại có màu đỏ thẫm, linh cảm không hay lại đến, cảm giác như chuyện không ổn bắt đầu từ trong bếp. Cô nàng bước lại thì hỡi ôi, chẳng phải đây là chiếc áo Yerin mặc hôm qua hay sao?! Tại sao lại như vậy?! Sao rách tả tơi như vầy? Còn vết máu đã khô này là sao đây?

-"Yuju!" - Sowon cầm chiếc áo, tay run run hướng về phía Yuju gọi. Yuju thấy thế ngẩng đầu lên, vẫn để SinB ngồi đó còn mình thì tiến đến chỗ Sowon

-"Chị sao vậy?"

-"Em nhìn đi!" - Sowon chìa cái áo ra trước mặt Yuju, mặt Yuju tái xanh không còn giọt máu -"Đây là cái áo hôm qua Yerin nó mặc, em nhận ra không?"

Chân Yuju bấy giờ run cầm cập nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo gật đầu nhẹ một cái, miệng lắp bắp -"Tại...tại sao..lại.."

-"SinB có nói chuyện không?" - Sowon nghĩ muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Bây giờ lại không có Yerin ở đây, chắc là đi học rồi.

-"Em ấy...cứ ngồi như thế, em hỏi gì cũng không nói...bây giờ làm sao đây Sowon?" - Yuju nhìn Sowon với đôi mắt ngấn nước, chuyện này không thể đùa được, nó là liên quan tới sinh mệnh rồi. Sowon thấy vậy liền xoa đầu trấn an con bé, miệng nói không sao đâu một cách qua loa, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc áo

-"Em nhìn đi, cái áo này chỗ dính nhiều máu nhất thuộc vùng hai cánh tay, vết này như là vết dao cắt chứ không phải vết đâm." - Sowon bình tĩnh phân tích -"Phần ngực hay bụng cũng không có vết xước."

Yuju bấy giờ mới bình tĩnh lại nhìn chiếc áo theo lời phân tích của Sowon và quả thật, nếu như chiếc áo đầy vết xước này là của Yerin, thì ít ra Yuju cũng biết rằng con bé sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

-"Chị chắc chắn đây là vết chém! Con bé chắc chảy máu không ít...nhưng ít ra không nguy hiểm đến tính mạng." - Sowon nói thêm. Yuju vẫn còn xúc động nhưng vẫn bình tĩnh suy nghĩ

-"Nếu vậy chúng ta nên tìm Yerin trước."- Yuju nói xong liền vội vã hướng ra cửa nhưng Sowon đã kịp kéo lại

-"Khoan đã! Nhìn này!" - Sowon phát hiện ra tờ giấy note Yerin để trên quyển công thức trước khi đi. Sau khi đọc hết những dòng đó thì kiểm tra tủ lạnh thì quả là thật, đồ ăn con bé đã làm rất nhiều. Nhưng tại sao con bé lại làm nhiều đồ ăn dự trữ đến vậy? Tại sao SinB lại trông thảm thương như thế này? Và cái áo này lại là chuyện gì nữa đây?! Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Sowon lúc này -"Rốt cuộc tối qua hai đứa đã gặp phải chuyện gì?!"

------------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.net/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net