10. Khi 'Trạch Nam' Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi vẫn luôn muốn hỏi rằng năm đó lúc tôi đến phỏng vấn xin việc ở công ty, nghe nói anh nói với người bên đó rằng không cần hai thạc sĩ của Princeton, ngược lại tôi thì được chọn. Tại sao vậy?

Anh vô thức sờ bộ râu của mình, mặc dù cô rất không thích động tác này, nhưng cô phát hiện đôi mắt ẩn giấu sau cặp kính kia thật sự rất sáng.

- Em còn nhớ đề thi tôi ra lúc đó không?

- Dạ. Anh muốn chúng tôi chứng minh hình thức nâng cấp dây chuyền chế tạo sản phẩm hiện Kwon Thị đang có.

- Đúng vậy. Lúc đó những người khác đều đề xuất những mánh khóe tinh vi để nâng cấp kỹ thuật. Chỉ có em không chút lưu tình mà nói, dây chuyền sản phẩm một chiều hiện có là sản nghiệp tịch dương*, phát triển về mặt giá cả và tuần hoàn kinh tế, đó mới là đường ra của Kwon Thị.

Bàn tay của anh gõ nhẹ lên vô lăng.

- Thật ra em nói mọi thứ rất mù mờ, đường dây sản phẩm một chiều vẫn có ảnh hưởng rất lớn và phù hợp với nền kinh tế.

(*notes: Sản nghiệp tịch dương: Sản nghiệp tịch dương là một cách gọi hình tượng về vxu hướng suy sụp của bộ phận công nghiệp truyền thống, chỉ tổng lượng tiêu thụ sản phẩm trong thời gian liên tục tuyệt đối giảm xuống, hoặc tăng thêm nhưng xuất hiện sự giảm tốc có quy luật của sản phẩm, về mặt cơ bản đặc trưng thì cần phải giảm tốc hoặc ngưng trệ, sát xuất tiền lời của sản phẩm thấp hơn giá bình quân của sản phẩm, có chiều hướng đi xuống.*)

Cô mặt đỏ tận mang tai, đúng vậy, mấy năm nay mặc dù tập đoàn cũng chuyển đổi hình thức sang bên tuần hoàn kinh tế, nhưng nguồn lợi nhuận chủ yếu của tập đoạn vẫn là lấy từ sản nghiệp gốc.

- Vậy thì tại sao?

Cô thấp thỏm nói.

- Bởi vì những người khác lúc đó thật ra cũng nghĩ giống em, tất cả người ngoài đều nghĩ rằng Kwon Thị sắp phá sản.

Anh cười nhạt.

- Chỉ có em dám nói thật.

Chaerin đột nhiên cảm thấy tâm trạng đặc biệt thoải mái. Trong lời nói bình tĩnh của anh, có một cảm giác rất ấm áp và sự quan tâm vỗ về trái tim cô. Mặc dù làm công việc kỹ thuật nhưng cô cũng biết rằng những người thẳng thắn sẽ chịu thiệt trong xã hội ngày nay. Có điều dưới vẻ ngoài âm trầm máu lạnh của giám đốc, không ngờ anh cũng có trái tim tràn trề nhiệt huyết giống như mình!

- Tôi cũng có chuyện muốn hỏi em.

Anh bỗng nói tiếp.

- Ban đầu khi em xác định được trúng tuyển, bộ phận của tôi và bộ phận thị trường đều muốn có được em. Tại sao em lại nói với bộ phận nhân sự là muốn đến chỗ của tôi?

Dù sao thanh niên cũng thích bầu không khí náo nhiệt, muôn màu muôn vẻ của bộ phận thị trường hơn.

- Tôi khá là thích kỹ thuật.

Cô thành thật trả lời.

- Yên lặng chuyên tâm nhiều ngày, nhìn thấy thành quả do mình làm ra, cảm giác rất tuyệt.

Cô nói ra lời thật lòng, mới phát hiện anh vẫn luôn nhìn mình, anh không nói gì.

Cô lập tức xấu hổ.

- Đương nhiên, thành quả do tôi làm ra bây giờ cũng không nhiều...

Bây giờ cô chỉ là trợ lý nghiên cứu, đa phần đều là làm việc chung với anh và các nhân viên khác.

- Tôi cũng vậy.

Anh đột nhiên đánh gãy lời cô.

Tôi cũng vậy...

Thích lặng lẽ mà chuyên tâm, thích tự cố gắng làm ra thành quả của riêng mình.

Không biết vì sao, chỉ một câu nói đơn giản lại làm trái tim cô đột nhiên đập nhanh hẳn.

Hôm sau thức dậy, cô mơ hồ nhớ đến kinh nghiệm say rượu hôm qua, bỗng hơi hoảng loạn.

Mặc dù sau cùng anh xuống xe nhìn cô bước lên lầu, cô mới vô tình phát hiện, thì ra vóc dáng của anh cũng rất cao to mạnh mẽ, đứng trong bóng đêm toát ra vài phần lãng tử. Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận bản thân cùng anh có quan hệ gì sâu xa hơn nữa.

Cho nên bây giờ nhớ lại những lời tối qua mình nói hươu nói vượn, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Lúc cô mang tâm trạng thấp thỏm bất an bước vào bộ phận nghiên cứu phát triển, lại phát hiện sắc mặt của vài đồng nghiệp đều rất lạ. Hai đồng nghiệp nữ đôi mắt đặc biệt sáng đóa. Cô rất hiểu họ. Bình thường chỉ khi nào tổng giám đốc tạt vào bộ phận nghiên cứu phát triển, ánh mắt của họ mới lấp lánh như vậy.

Hôm nay làm sao vậy? Không lẽ tổng giám đốc đến thật ư? Nhưng trước đó không có tin tức và động tĩnh gì cơ mà!

Cô bật máy tính, cầm ly đi đến chỗ đặt bình nước. Một bóng dáng cao to vừa đi ra từ phía đối diện. Ánh mắt của cô ban đầu vốn đờ đẫn vì đang mải nghĩ đến chuyện thất thố sai lầm tối qua, bỗng cảm thấy có chút quái dị, ngước đầu nhìn người đó.

Đây... đây là ai?

Âu phục quen thuộc, vóc dáng cao to quen thuộc. Thậm chí đến mái tóc ngắn màu đen xõa tung này cũng quen thuộc nốt. Hai năm qua mỗi ngày cô đều làm tùy tùng kiêm giúp việc...

Nhưng mà!

Mắt kính gọng vàng âm u biến mất rồi, thay thế vào đó là đôi mắt dài hẹp thâm thúy hiện lên rõ rệt. Dưới sống mũi cao là bờ môi mỏng mà nghiêm túc. Bộ râu đã được cạo sạch sẽ, chỉ để lại chiếc cằm bóng loáng.

Rất đẹp trai, cũng rất có khí chất khái nho nhã. Thậm chí còn có chút mùi vị của thục nam.

Trời ơi!

- Giám... Giám đốc!

Cô quả thật không dám tin vào mắt mình, đây có thật là Kwon Jiyong mà mình luôn oán thầm là tên đồ tể nho nhã ư?

- Ừ!

Anh không thèm liếc nhìn cô mà trực tiếp đi lướt qua.

Lúc sáng mở cuộc họp bộ phận, bầu không khí rõ ràng náo nhiệt hẳn lên. Một nữ đồng nghiệp to gan hỏi.

- Giám đốc, tại sao anh đột nhiên lại cạo sạch râu vậy?

Hỏi rất mơ hồ, rõ ràng là một trạch nam kỹ thuật, tại sao bỗng chốc hóa thân thành tinh anh đẹp trai phong độ.

Anh không hề ngẩng đầu nhẹ nhàng nói.

- Để tránh có người nói tôi là đồ tể nho nhã.

Mọi người sững sờ, rồi bật cười lớn tiếng. Cô cười rất khổ sở. Thì ra hôm qua cô thật sự nói ra rồi sao? Trời ạ!

Trước ngày tăng ca cuối tuần, cô cố tình dựa vào kinh nghiệm mình có chuẩn bị những món mà anh thích nhất. Thật ra anh cũng chưa từng nói gì, chỉ là kết luận mà cô đúc kết từ việc quan sát mà ra.

Ngày hôm sau bận hết cả buổi sáng, buổi trưa cô đem phần cơm đã hâm nóng đưa đến trước mặt anh. Quả nhiên giãn nhẹ hàng mày, nhìn cô một lát.

Hai người cắm đầu mà ăn, mười phút sau đã xử lý xong. Cô đứng dậy định đến phòng nghỉ, anh bỗng lấy hai tấm vé xem phim trong ngăn kéo, đặt lên trên bàn.

- Ngày mai tăng ca xong cùng đi xem phim.

- Hả???

- Thế nào?

Anh nhướn mày nhìn cô. Không thể không nói, Jiyong đại boss sau khi cạo sạch râu còn đeo kính áp tròng, dù cho nhướn mày làm bộ dáng âm trầm, cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều.

- Nhưng mà...

Mặt cô nóng lên.

- Những chuyện như xem phim, người ta sẽ tưởng là chúng ta hẹn hò.

Ánh mắt của anh chậm rãi thu về, dừng lại trên mặt bàn, trầm mặc hết hai phút.

- Đây vốn là một cuộc hẹn.

Chaerin không nhớ bản thân làm sao bước ra khỏi phòng làm việc của anh được. Chỉ là làm việc suốt buổi chiều này cô có chút không tập trung, cứ nghĩ đi nghĩ lại câu nói bình thường nhưng rất mãnh liệt kia.

Đây vốn là một cuộc hẹn.

Đây vốn là một cuộc hẹn.

Không lẽ... BOSS đối với cô...

Cô nghe thấy tiếng tim đập của mình, bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài.

Giống như... hẹn hò, cô cũng bằng lòng.

Dù cho hôm nay không phải giám đốc đẹp trai, mà là giám đốc râu ria của mấy ngày trước, cô cũng bằng lòng.

Nhưng mà... tại sao cô lại bằng lòng đến thế?

Hôm sau cô thức dậy rất sớm. Làm món cơm chiên trứng mặc dù đơn giản nhưng lại là món tủ của mình, vui vẻ bước xuống lầu. Vừa bước vài bước hướng về trạm tàu điện ngầm thì nghe thấy phía sau có người gọi mình.

Cô ngoảnh đầu.

Audi màu đen, tổng giám đốc mặc áo đơn giản, đứng thẳng người bên cạnh xe, mỉm cười nhìn cô.

- Tổng giám đốc, thật trùng hợp.

Cô ôm lấy hai hộp cơm, mỉm cười lễ phép.

- Không trùng hợp.

Anh đích thân mở cửa xe, một tay chủ động cầm lấy đồ cô đang ôm trong lòng.

- Anh đến đón em.

Cô đứng trước cửa xe bất động.

- Có chuyện gì sao?

- Hôm nay là cuối tuần, ở bên anh một ngày nhé.

Anh cúi đầu nhìn cô mỉm cười, gương mặt anh tuấn kiên nghị như trong mơ.

- Em còn chưa mời lại anh, quên rồi sao?

- À... Xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi phải tăng ca. Bên bộ phận có việc gấp.

Lý do của cô rất trọn vẹn.

Soohyuk nhìn cô một lát.

- Đưa di động cho anh.

Cô ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh. Anh gọi đi.

- Lisa, thông báo cho giám đốc Kwon, Chaerin hôm nay không rảnh, để anh ta sắp xếp người khác tăng ca. Đúng vậy, đây là chủ ý của riêng tôi.

Cô trợn mắt há mồm nhìn anh cúp máy, bấm nút tắt máy, bỏ điện thoại vào túi áo thun của mình. Sau đó như cười như không nhìn cô nói.

- Chaerin, việc do anh sắp xếp không thích bị người khác phá đám. Hôm nay anh giúp em bảo quản điện thoại, em cứ yên tâm ở cạnh anh.

Cái gì thế này!

Ngắm nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, dưới chân xanh tựa ngọc bích, trong lòng cô không hiểu sao lại buồn phiền.

Cô không hiểu tại sao tổng giám đốc cố ý muốn mình ở bên cạnh anh ấy cả ngày, mặc dù việc ở cạnh không có gì khác chỉ là câu cá mà thôi. Nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay tổng giám đốc gọi, trong lòng cô lại càng khó chịu.

Tuy rằng trước khi lên xe, cô còn kiên trì muốn chạy về dưới tòa cao ốc nơi mình ở, đem cơm hộp giao cho công ty chuyển phát nhanh để họ có thể đem nhanh đến công ty cho anh. Nhưng bộ phim tối nay...

- Thất thần rồi sao?

Thanh âm nhàn nhạt của Soohyuk vang lên, cần câu trên tay cô bị một lực lớn kéo rồi vung lên, một con cá bạc dài nửa thước nhảy khỏi mặt nước.

Chaerin nhất thời hoàn hồn, nhìn con cá trên boong tàu nhảy tưng tưng, còn Soohyuk thành thạo đem nó ném vào sọt cá, sau đó mỉm cười nhìn cô...

Nụ cười chói mắt quá.

- Kỹ thuật không tồi.

ANh ta khen ngợi.

- Cá cắn câu của em còn nhiều hơn anh, xem ra cá cũng háo sắc, biết chọn người đẹp.

Đây là một lời khen ngợi mang ý đùa giỡn, cô ngượng ngùng nở nụ cười. Thật ra thì từ bé cô đã thích câu cá, hôm nay chỉ là do không tập trung, nếu không sớm đã đại sát tứ phương rồi. Nhưng cũng không ngờ rằng sở thích của tổng giám đốc cũng giống cô.

Buổi trưa cả hai ăn toàn món cá. Tuy cô có tâm sự, nhưng không đến nỗi nuốt không vô, ngược lại cô rất hăng hái ăn một bữa. Buổi chiều hai người đứng trên boong tàu ngắm ánh mặt trời. Cùng bàn về công việc, Soohyuk đột nhiên hỏi.

- Phần cơm trưa là làm cho ai?

Cô sợ anh nghĩ bậy, đáp.

- Một người bạn.

- Bạn trai?

- ... Không phải.

Bây giờ thì chưa phải, không biết tương lai có phải không.

Soohyuk gật đầu, đôi mắt xinh đẹp tỏa ra tia u trầm nhìn chằm chằm vào cô.

- Vậy em có muốn làm bạn gái của anh không?

Hoàng hôn buông xuống...

Chiếc Audi dừng dưới công ty, cô vẫn còn chút hoảng hốt. Cô đang nghĩ đến những lời Soohyuk nói lúc chiều.

"Anh sức khỏe dồi dào, lại tốt tính, không có sở thích bất lương, cũng không xem quan hệ nam nữ như trò đùa. Anh có hứng thú với em, em có ba ngày để suy nghĩ xem có thể làm bạn gái anh không. Em không cần từ chối gấp, chúng ta có thể thử bên nhau ba tháng, ba tháng sau nếu em cảm thấy không hợp, hoặc anh thấy không hợp, vậy thì chia tay. Nhưng anh sẽ bồi thường cho em."

Điều kiện này thật sự rất hấp dẫn người khác! cô thầm nghĩ, ngại gì là ba tháng sau bị anh đá, sự bồi thường của anh ước chừng cũng đủ để cô dùng mười năm. Cô thật sự không hiểu tại sao tổng giám đốc lại đưa ra yêu cầu này? Không lẽ anh quả thật trúng tiếng sét ái tình của cô?

Hay là anh có âm mưu gì?

Có lẽ là có âm mưu gì đó! Người thường cũng đoán được, điều kiện anh đưa cho cô, chỉ có lời chứ không hề lỗ!

Thang máy dừng ở tầng của bộ phận nghiên cứu phát triển. Cô bước vào trong, buổi tối ngày chủ nhật chỉ là một mảng tối om. Cô đi đến trước cửa phòng làm việc của đại boss nhà cô, lại phát hiện cửa phòng đã hóa, bên trong tối đen như mực.

Anh... rời khỏi lúc nào vậy? Có đi xem phim không? Có ăn cơm hộp không?

Tâm trạng của cô bỗng sốt ruột hẳn.

Cô tìm điện thoại định gọi cho anh, mới phát hiện máy đã tắt nguồn —— Điện thoại là lúc nãy Lee Soohyuk vừa trả cô —— Quá ngang ngược mà!

Mở máy ra xem, có vài đoạn tin nhắn. Trong đó có hai tin là do anh nhắn. Một tin nhắn lúc 12h30: "Cơm chiên không tệ. Bao giờ em đến?" Còn một tin nhắn lúc tối 7h30: "Phim chiếu rồi."

Không biết tại sao, cô nhìn những hàng chữ ngắn gọn trên màn hình, trong tim bỗng đau nhói. Cô phảng phất nhìn thấy một Kwon Jiyong trước giờ nói năng cẩn trọng, âm trầm máu lạnh, bỗng trở thành một chàng thanh niên bình thường, mỉm cười ăn món cơm chiên rồi nhắn tin cho cô, sau đó như bao chàng thanh niên đang yêu khác, đứng trước cửa rạp, thất vọng nhìn về phương hướng không ai bước đến.

Cô mở hộp thư, đem tin nhắn sớm đã soạn sẵn, bấm nút gửi đi.

Tin nhắn đó là gửi cho Soohyuk. Nội dung là: "Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi đã có người mình thích. Tôi không thể làm bạn gái của anh được." Sau đó trong lòng cô mới bình tĩnh, hít sâu vài hơi, rồi gọi điện cho Jiyong.

Chuông reo một hồi, anh liền bắt máy. Chỉ là thanh âm vẫn không nhanh không chậm như mọi khi.

- Chaerin?!

- Jiyong, em in lỗi, hôm nay em...

- Không sao.

Thanh âm của anh lần đầu tiên dịu dàng đến thế.

- Anh biết.

Rất nhiều lời muốn nói thấp thỏm, chỉ bởi vì sự dịu dàng hiếm thấy của anh, mà không cần phải nói ra miệng. Một câu nói của anh đủ để trái tim cô ấm áp hẳn.

Hai người im lặng một hồi. cô hỏi.

- Phim có hay không?

- Anh chưa xem.

Anh dừng một lát.

- Anh định ngày mai mới đi xem.

- Vâng.

Mặt cô sắp bỏng lên mất.

- Em cũng đi.

- Được.

Thanh âm của anh tựa hồ có ý cười.

- Chaerin! Anh đợi em.

Anh đợi em.

Cô nghe thấy tận đáy lòng mình phảng phất như có tiếng "Pang" nổ tung.


------------------------------------------------------------------








♪  Anh quá âm hiểm (3)

Giống như một nút thắt chôn sâu trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được gỡ ra; dường như những cảm xúc chôn dấu mơ hồ nơi đáy lòng đột nhiên được phóng thích trong thời khắc này, làm cô nghĩ đến rất nhiều việc.

Nhớ đến mỗi lần giải quyết vấn đề kỹ thuật khó khăn, anh cau nhẹ hàng mày thanh tú cùng ánh mắt chuyên tâm của anh, nhớ đến mỗi một lần cô đưa cơm hộp cho anh, khóe miệng anh sẽ lộ ra ý cười nhẹ, nhớ đến mỗi lần anh đem những "Món quà vô dụng" của người bạn nước ngoài tặng ném cho cô, cô lại tận lực xem nhẹ đó chỉ là những món đồ chơi của phụ nữ mà thôi.

Còn anh mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của cô, tĩnh lặng nhưng cũng đủ làm cô yên tâm.

Lúc cô cúp máy, khóe miệng cong lên, phảng phất nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng cười trầm thấp, có chút quen thuộc, nhưng lại mơ hồ không đoán được đó là ai.

Nhưng điều này đối với cô cũng không quan trọng. Tối nay cô tựa hồ lật tung quần áo trong tủ ra, ngày mai, là lần đầu tiên cô hẹn hò!

Với... người mà mình thích.

Thật ra, có lẽ cô vẫn luôn thích anh. Chỉ là bị sự thống trị máu lạnh của anh đàn áp đến nỗi cô mất cả sự tự tin mà thôi...

Buổi tối về nhà quá trễ, lúc cô thức dậy đã là 9h sáng. Cô cầm điện thoại mới phát hiện có tin nhắn mới.

Là anh nhắn.

- Hôm nay có việc gấp, liên lạc sau.

Một câu nói đơn giản, nhưng lại làm cho cô cảm nhận được sự lo âu hiếm thấy của anh. Cô muốn gọi điện lại nhưng sợ ảnh hưởng đến anh, chỉ có thể nhẫn nại, đợi đến thứ hai xem sao.

Cô vừa bước vào phòng làm việc, thì phát hiện bầu không khí căng thẳng đến kỳ dị. Sắc mặt vài người đồng nghiếp có chút cứng đờ, hai người trông hơi quen đứng chính giữa phòng, nhìn thấy cô họ lập tức bước đến.

- Cô Lee Chaerin

Một người lạnh lùng nói.

- Đi với chúng tôi một chuyến.

- Các anh là?

- Bộ giám sát kê hạch

(*notes: Bộ giám sát kê hạch nghĩa là giám sát kiểm tra sổ sách.*)

Ngồi trong phòng họp của bộ giám sát kê hạch, cô quả thật không tin nổi vào những gì tai mình nghe thấy.

Bộ phận này trực thuộc hội đồng quản trị, vì để giám sát việc các bộ phận lén ăn chẹt, được hợp pháp thành lập, mục đích để bảo vệ an toàn cho tài sản và uy tín của công ty. Tuy thân là nhân viên của bộ phận nghiên cứu phát triển, rất ít khi cô chào hỏi bọn họ. Nhưng nghe đồng nghiệp của bộ phận tài vụ, bộ phận tiêu thụ nói, bộ phận kê hạch đúng là ác ôn, không tìm bạn còn tốt, một khi tìm đến không phải là để bạn làm trâu làm ngựa cung cấp tư liệu cho họ, thì cũng là bạn phạm phải tội gì đó.

Họ không hiểu gì về kỹ thuật, tìm cô hiển nhiên không phải vì để lấy tư liệu.

- Cho nên... Cô không biết gì về chuyện tư liệu kỹ thuật của dự án G18 bị tiết lộ?

Một người phụ nữ trung niên lạnh lùng hỏi.

Cô lắc đầu.

- Mọi người có thể kiểm tra ghi chép trong vi tính của tôi, tôi chưa từng tiết lộ nó.

- Nhưng tư liệu hoàn chỉnh của dự án này, chỉ có giám đốc Kwon và hai người trợ lý thực hiện. Bây giờ đối thủ cạnh tranh của chúng ta lại tung sản phẩm mẫu mã y khuôn G18 ra thị trường trước, làm công ty tổn thất lên tới nghìn vạn. Trong ba người, cô bị tình nghi lớn nhất."

- Tại sao?

Cô muốn nổi điên.

- Giám đốc Kwon là chủ tịch của phòng kỹ thuật công ty, năm đó những dự án anh ta mang đến cho công ty vượt xa với số tiền lần này phải mất vì việc tiết lộ, anh ta không cần thiết làm như vậy. Trợ lý Kang làm việc hơn 7 năm ở công ty, là nhân viên lâu năm cũng là thạc sĩ tốt nghiệp trường nổi tiếng bên nước ngoài. Còn cô...

Ngụ ý trong lời nói ý bảo cô chỉ mới làm việc hai năm, ban đầu lúc vừa vào công ty, lại có thể chiến thắng nhiều đối thủ qua ải một cách khó tin, bị cho là tình nghi lớn nhất.

Cô ngược lại bình tĩnh hẳn, dựa lưng vào ghế.

- Tôi thẳng thắn, trong sạch, tùy các người điều tra.

- Trong thời gian này, tất cả công việc của cô tạm dừng. Chúng tôi sẽ mời cơ quan công an đến tra xét.

Người phụ nữ kia nghênh ngạo nói.

- Cô gái nhỏ, tốt nhất cô nên nói thật, đỡ phải đụng đến công an làm cho mọi việc khó coi hơn.

Vừa dứt lời, cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào. Hai vành nón công an từ từ tiến vào. Họ nhiệt tình bắt tay cùng người phụ nữ kia, thì ra người phụ nữ đó chính là giám đốc Park của bộ giám sát kê hạch.

Một người công an trong đó nhìn về phía cô.

- Đây chính là nghi phạm? Cô gái, theo chúng tôi hợp tác điều tra.

Cô đứng lên, giọng nói hùng hồn.

- Vị trưởng quan này, tôi không phải nghi phạm.

Sắc mặt của giám đốc Park hơi khó coi, đúng vào lúc này, cửa phòng hội nghị bị đẩy mạnh lần nữa.

Những người trong phòng đều ngẩn người ra.

Jiyong?! Kwon Jiyong!?

Cùng với... Tổng giám đốc Kwon Soohyuk ở phía sau anh.

- Xảy ra chuyện gì?

Jiyong cau mày đi đến bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào giám đốc Park.

- Chuyện dự án G18 bị tiết lộ, hôm qua bộ phận của tôi đã báo cáo với tổng giám đốc.

Ngữ khí của giám đốc Park chậm đi vài phần.

- Cô Lee lại là trợ lý của anh, bắt buộc phải hợp tác điều tra.

- Theo chúng tôi đi đi, cô gái.

Công an

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net