9. Mận Mận Oppa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Reup


Đó là đứa con gái chửi thề nhiều nhất mà tôi từng biết. Hay nói cách khác, nó là đứa thô tục duy nhất mà tôi biết.

Tôi sinh ra trong 1 gia đình gia giáo, bố làm hiệu trưởng trường tôi đang theo học, mẹ làm giáo sư sử học có tiếng trong giới. Còn tôi, 1 học sinh giỏi toàn diện.

Và tôi gặp nó trong 1 lần ôn bài ở thư viện:

- Oppa đẹp trai, cho mượn máy tính cái đi.

Nơ xanh, là học sinh lớp 11. Nó trông xinh xắn, da ngăm ngăm đen, tóc nâu vàng.

- Đây !

Nó tự dưng mang cả tập sách sang ngồi gần tôi.

- Giảng hộ dùm em luôn đi !

Tôi hơi trơ người ra nhìn con bé đó. Ở trường quy định là nữ phải mặc váy thế , thế mà con bé này lai mặc đồng phục của nam. Thật khó hiểu !??

- Oppa, hôm nay chở em về với !

Tôi gặp nó cả tuần trong thư viện. Không hiểu nó vào thư viện làm gì mà chỉ toàn thấy nó ngồi nhìn đâu đâu, nói chuyện mà miệng toàn thốt ra những câu nói chửi thề thô tục phát ớn. Tôi thắc mắc nó là gái hay trai vậy ?!:

- Oppa ! Em thích anh ! 

Nó chống cằm nhìn tôi, tay đưa tờ giấy được viết gọn lỏn ấy cho tôi)

- Đi chỗ khác chơi đi ! 

Tôi vẫn cắm cúi viết, ai lại quan tâm mấy đứa hư hỏng đấy chứ)

- Oppa đưa em đi về nha ! 

- Tui đang học không thấy sao bà nhỏ?!

- Thế em chờ anh học xong nha !

Tôi thở dài, mệt con bé này quá.

- Tìm trò khác chơi đi! Tôi không thích em!

Nó cứ trơ mắt nhìn tôi gần cả phút. Rồi âm thầm cất sách vở vào cặp. Tôi nghe nó lầm bầm cái gì đó trong miệng. Nó quay lai cúi đầu chào tôi, mỉm cười !

Rồi nó bỏ đi.

Rồi nó ra khỏi cuộc sống tôi, không bao giờ trở lại.

Tôi không thấy nhớ.

Nhưng sao tôi thấy thiếu.

~*~

- F*ck you ! Ỷ đông đánh ít à!

Tôi lại nghe thấy cái giọng đó, lại câu nói đó. Là nó, là con nhỏ đó.

Tôi đang đứng ở 1 góc sân trường chứng kiến 1 vụ bạo lực học đường mà người luôn quấy rầy tôi đang bị tới 8 đứa con gái xúm lại đánh:

- Thầy hiệu trưởng tới kìa !

Nhanh, gọn, lẹ. Tám đứa kia rút đi trong vội vã, ném lại là ánh mắt sắc lạnh dành cho nó. Tụi nó đi hết, tôi mới chạy ra:

- Sao tụi nó đánh em?

- Tụi nó kéo em đi đánh nhau, em không đi, chúng bảo em phản. Thế là em bị đánh. Mẹ nó, đánh cũng đau chứ bộ.

Nó quẹt mặt.

Tôi thở dài, kéo nó dậy, mang nó tới phòng y tế:

- Oppa! Anh theo dõi em à?

Đôi mắt trong veo kia nhìn tôi chớp mắt. Tôi phì cười:

- Ngồi im đi.

- Oppa khó tính thế, người ta thích oppa thật đấy. Xem này, dạo này em chăm học lắm đấy, không đánh nhau nữa nè, đi học đều rồi này!

- ....

- Thôi, oppa chả thích thì thôi. Mất công em thay đổi thế.... 

Giọng nó xìu xuống, mặt cũng xìu theo

- Tôi về đây, đi nhanh tôi đưa về.

Tôi thấy thích nó như thế này. Ngoan hiền tuy miệng vẫn cứ nói bậy. Nhưng thật sự là thích hay là ngộ nhận?

Nó ngoan ngoãn ngồi sau xe tôi, ngoan ngoãn như 1 con mèo. Không như mọi hôm cứ ngọ nguậy làm đủ trò:

- Từ nay bớt chửi thề đi.

- Vâng.

- Đừng chơi với tụi kia nữa.

- Dạ.

- Sao hôm nay ngoan vậy?

- Thế anh mới yêu chứ! Đúng không?!

Tôi lại phì cười. Hôm nay tôi thấy lạ. Nắng màu hồng thì phải !?

~*~

- OPPPAAAAAAA ! 

Giật mình, đẩy gọng kính lên tôi thấy nó đang ở trước mặt tôi:

- Hôm nay tới làm gì?

Nó lại xuất hiện ở thư viện, nhưng tay nó đang cầm 1 cái hộp màu hồng, mặt mày thì hớn hở.

- Cho anh.

- Gì đây?

- Anh ra đây đi. Nói ở đây không tiện.

Tôi lò dò theo nó ra ngoài, ôi trời, nó còn nhảy chân sáo nữa kìa ! Dễ thương chưa.

- Valentine vui vẻ !

Hôm nay valentine sao, bây giờ là 7h chiều rồi. Ngày này mọi năm tôi vẫn nằm trong thư viện tới tối rồi về nhà. Còn nó, giờ này còn ở đây, bộ không đi chơi sao: 

- Không đi chơi à?

- Anh không đi với em thì em đi với ai?

Tôi im lặng, đẩy gọng kính nhìn bộ dạng của nó trông buồn cười đến lạ. Má bánh bao, mắt híp híp nhìn cưng quá trời.

- Xuống cổng đợi, anh đưa em đi chơi.

- Sao hôm nay anh lạ thế !?

- Người yêu đưa người yêu đi chơi thì có gì lạ. Bộ không thích hả?

- Đâu có ! Em muốn mà !

Nó híp mắt cười
Nó nhảy lên.
Nó ôm tôi.
Tôi cười.
.
.
- Oppa ! Em gọi oppa là Mận Mận nhé !

- Vì sao?

- Vì màu tóc của oppa y như màu mận chín ấy ! 

- Asiiiii ! Cái con bé này ! Em tinh quái thật đấy.

Tôi nhấc bổng nó lên rồi ôm nó thật chặt vào lòng, nó ngước mắt lên nhìn tôi, khẽ nhón chân tới hôn nhẹ lên chóp mũi của tôi một cái rồi toan bỏ chạy thì bị tôi bắt lại ẵm nó như kiểu bế cô dâu rồi cúi đầu xuống hôn vào môi nó. Nó đỏ mặt, tay chân thì cứ quơ quào loạn xạ làm tôi phì cười rồi từ từ dứt nụ hôn khi tôi cảm thấy nó đang dần mất ôxi trong người:

- Oppa ahhh ! 

Nó ngại, úp mặt vào ngực tôi, người ngọ nguậy

- Ngồi yên ! Không là hôn tiếp đấy ! 

Giả bộ nghiêm mặt lại. Tôi đe dọa nó)

Nó lập tức ngồi im lặng để tôi ẵm nó. Lát sau nó khều khều tôi hỏi:

- Mận Mận Oppa ahhh, thả em xuống đi ! Oppa không thấy nặng ahh !?
- Có chứ !!! Rất nặng ! Nặng như heo ý !
- Vậy sao không thả em xuống !??
- Vì anh đang ẵm *cả thế giới* trong tay anh mà !



---------------------------------------------------------------------------------------


Nhớ Jen không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net