10. Khi 'Trạch Nam' Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




----------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Trạch nam: chỉ người con trai chỉ thích ở nhà*

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Anh trước giờ chưa từng lạm dụng đặc quyền của Kwon gia.

Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

- Chỉ là có dùng qua vài lần với em.

- Ý anh là...

- Ừ. Thằng nhóc đầu tiên theo đuổi em, là do anh sắp xếp cậu ta sang chi nhánh khác, người thứ hai, là anh kêu người giới thiệu con gái của bộ trưởng cho cậu ta... Thật ra anh muốn nói rằng em rất có sức hấp dẫn, chỉ là do anh ngăn chặn bọn họ thôi.

- Tổng giám đốc, anh quá âm hiểm rồi đấy!

Chaerin há to miệng, đây là chuyện do Kwon Jiyong anh làm thật sao? Đây là việc làm của một trạch nam phát cuồng như anh sao? Anh ấy đúng là cực kỳ âm hiểm!


----------------------------------------------------------------------


Chaerin cho rằng hôm nay là một ngày may mắn của mình, cô đặc biệt chọn chiếc đầm liền màu hồng phấn biển tôn lên màu da và vóc dáng của mình nhất để đi làm.

Lúc bước vào bộ phận nghiên cứu phát triển, vài đồng nghiệp nam đều khó kiềm lòng nhìn cô vài lần, phó giám đốc bộ phận Seungri cũng hùa theo cười vui vẻ.

- Ú hù~~ Người đẹp hôm nay em ăn mặc đẹp thế, không phải là đi hẹn hò đấy chứ?

Mọi người cười vang một hồi, sau đó thì truy hỏi tới tấp. Cô vẫn còn chưa kịp trả lời, thanh âm lạnh lẽo đã từ phòng làm việc của giám đốc truyền đến.

- Chaerin, vào đây.

Mọi người nhất thời im bặt.

Lúc cô bước vào, anh rõ ràng cũng nhìn cô rất nhiều lần, trầm ngâm nói.

- Hôm nay là ngày gì?

Không đợi cô trả lời, anh tự biên tự diễn.

- Sinh nhật?

- Anh, anh làm sao biết được...

Cô há hốc mồm kinh ngạc.

Giám đốc Kwon nhếch hàng mày.

- Nhìn đi Lee tiểu thư! Em ăn mặc y chang hộp quà chuẩn bị xé ra vậy.

Ơ... Đây là logic kiểu gì vậy?

Anh lấy một món đồ từ trong hộc bàn ra, ném thẳng đến trước mặt cô, tư thế đó chẳng khác gì người ta ném lựu đạn cả. Chaerin khó khăn dùng cả hai tay để đỡ trước ngực, mới thành công bắt được món đồ đó.

Khóe miệng của giám đốc Kwon chợt cong nhẹ lên.

Ơ... Chanel Gabrielle?! Oimeoi! Là Chanel Gabrielle!!!!

Cô ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn anh.

- Là người khác tặng. Là của Karl.

(*notes: bạn biết Karl chứ :) ?*)

Giám đốc Kwon 'chảnh chọe' không thèm ngẩng đầu một cái.

- Để ở chỗ tôi cũng vô dụng.

Lại lạnh lùng liếc cô một hồi.

- Em có thể xem như đây là quà sinh nhật.

Ngụ ý của anh có nghĩa là không xem nó là quà tặng?

Cô thật sự không yêu thích gì mấy món đồ xa xỉ này, sợ hãi nói.

- Giám đốc Kwon. Quá quý giá rồi...

Giám đốc Kwon trầm ngâm.

- Vậy thì trừ vào khoản tiền thưởng cuối năm của em để bù lại.

- Hả! Không phải chứ! Giám đốc, anh tặng cho đồng nghiệp khác đi...

Haha! Giám đốc khéo đùa không hà~~~ Tiền lương của cô...quý lắm á

- Tôi nói đùa thôi.

Anh bình tĩnh cất giọng.

- ...

Câm nín vẫn muôn đời cô vẫn câm nín.

Nhìn anh có vẻ như không còn gì căn dặn, cô lễ phép xin lui. Đi đến trước cửa, bỗng bị anh gọi lại.

- Tối nay đặt phòng ở cảng hải sản để mọi đồng nghiệp cùng đến. Chi phí do bộ phận thanh toán.

Cô có chút phản ứng không kịp. Có phải là muốn mừng sinh nhật của cô không? Cô có chút cảm động, quả nhiên theo vị BOSS lớn này cực khổ làm việc hết hai năm, không có công lao cũng có khổ lao vậy.

- Dạ, cảm ơn anh.

Cô cũng nói đùa.

- Kwon giám đốc thân yêu! Chi phí này sẽ không trừ vào tiền thưởng cuối năm đấy chứ?

Thế nhưng giám đốc Kwon lại không hề biết thưởng thức sự hài hước của cô.

- Không cần.

Anh dùng ánh mắt u ám nhìn cô, nhàn nhạt đáp.

- Dự án G18 của bộ phận nghiên cứu phát triển đang cần gấp, cuối tuần này em tăng ca cho tôi, em bao cơm nước.

Oán niệm....oán niệm...oán niệm...

Lúc cô trở về chỗ ngồi, khóc không ra nước mắt.

Tăng ca tăng ca tăng ca, hầu như tuần nào cũng phải tăng ca! Cứ thế này thì chuyện lớn trong đời cô sẽ cứ tiếp tục bị trì trệ, rồi cũng sẽ có một ngày cô thành bà già bị ế mất!

Nhớ đến năm đó cô 15 tuổi thi đậu Đại học, 21 tuổi là thạc sĩ tốt nghiệp bước vào tập đoàn Kwon thị nổi tiếng, còn hôm nay đã 23 tuổi rồi. Con đường này chỉ có nạn đào hoa, chứ làm gì có vận đào hoa nào!

(*Notes: Cái này có chém quá không ta :)))*)

Lúc học Đại học, bởi vì cô nhỏ tuổi hơn các bạn học cùng lớp, thấp hơn họ một cái đầu nên luôn bị xem là một đứa con nít, căn bản không thể nào xảy ra chuyện tình cảm nam nữ được. Học xong thạc sĩ, các bạn học nam không phải là dưa méo táo vỡ, thì cũng là người bị tổn thương nghiêm trọng trong chuyện tình cảm.

Sau khi đi làm cô cứ ngỡ rằng sẽ có thay đổi, ai ngờ so với thời Đại học còn thảm hơn — Một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi của bộ phận tiêu thụ tỏ tình với cô, qua vài ngày liền được thăng chức thành giám đốc của chi nhánh khác, thế là đi tong. Một anh chàng đẹp trai khác của bộ phận nhân sự nhìn trúng cô, nhưng chỉ vừa ăn được vài bữa cơm thì người ta đã biến mất không tăm hơi. Qua vài ngày, truyền đến tin anh ta cùng cô con gái một của vị bộ trưởng nào đó thân mật với nhau. Lúc gặp lại cô lần nữa, nói đùa vài câu với cô rồi cũng không hề nhắc gì đến chuyện mình đã từng tỏ tình.

Cho nên cô tự nhận bản thân tướng mạo không tệ, tính cách cũng không đến nỗi xấu xa, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn là một tân binh trong chuyện tình cảm. Các bạn học nữ thời Đại học đều khuyến khích cô đi xem mắt, nhưng mà bộ phận nghiên cứu phát triển thì bận rộn như quỷ ám, nên cô dứt khoát xóa bỏ ý niệm này để đỡ phải tìm nhầm người.

Nói một cách công bằng thì tên xấu xa kia đối xử với cô không tệ. Bản thân anh là tiến sĩ du học bên Mỹ, nghe nói anh đã từ chối hết tất cả lời mời của các viện nghiên cứu lớn cùng 500 xí nghiệp mạnh bên đó mà về làm việc cho xí nghiệp trong nước. Hai năm nay cô đảm nhận công việc trợ lý nghiên cứu của anh, kinh nghiệm học được còn nhiều hơn so với 6 năm cô học thi thạc sĩ. Kwon Jiyong giám đốc, anh là THIÊN TÀI nha.

Nhưng đi theo anh quả thật cũng rất khốn khổ. Đây đúng thật là con người cuồng kĩ thuật và công việc. Một khi bàn về công việc, thì chẳng khác nào động vật máu lạnh. Đôi mắt lạnh như băng toát ra từ phía sau cặp kính gọng vàng chỉ làm cho bạn cảm thấy đóng băng ba thước trong phạm vi mười dặm.

Anh lúc nãy vừa nói cuối tuần tăng ca "Bao cơm nước.", đương nhiên không phải là cơm nước của công ty, mà là muốn cô làm cơm cho anh. Một lần trước đó hai người tăng ca, cô lỡ miệng chê rằng thức ăn mua bên ngoài không ngon, nên tự mình làm cơm hộp mang đến. Lúc đó anh chỉ nhìn mà không nói gì. Trước lần tăng ca thứ hai một ngày, anh trực tiếp gửi email đến cho cô.

Nội dung của email rất ngắn gọn:

"Tỉa hình đầu sư tử, thịt luộc, đậu đen hầm giò heo, salad gà. Ít muối, em làm."

Khi nhìn thấy bức email này, chỉ cảm thấy sấm sét rạch ngang trời quang. Hôm sau cô gói phần cơm của anh rất chỉnh tề, anh không nói gì, nhưng lại ăn sạch sành sanh mấy hộp cơm đầy ắp.

Ăn xong anh chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Sau này cứ làm thực đơn theo mùi vị này."

Cô chẳng biết tại sao mình cứ như vậy trở thành đầu bếp của anh. Mỗi lần tăng ca sau đó, cô đều phải tự xử hết phần cơm nước của hai người. Chưa kể, tên xấu xa đó còn có một nam trợ lý họ Kang, nhưng mà thời gian anh ta tăng ca ít hơn cô nhiều.

Mà cô cũng không phải người ngốc, nào là tăng ca, đem cơm, rồi cô nam quả nữ, nghe thôi đã sặc mùi ái muội. Không lẽ Jiyong có ý gì với mình ư?

Xem xét kỹ thì anh ta cũng là một người đàn ông không tệ. Đảm nhận chức vị trung cấp, nhưng nghe đồn anh là chủ tịch của phòng kĩ thuật, tiền lương gần bằng phó tổng, vóc dáng cũng cao to, vai rộng lưng hẹp, chỉ là mặt mũi có chút nhếch nhác thôi.  Tóc mái và mắt kính lúc nào cũng che mất đôi mắt, gương mặt mọc râu làm cho anh giống 40 tuổi hơn là 30 tuổi...

Nhưng dù cho cô có hạ thấp yêu cầu về tướng mạo của mình thấp đến cỡ nào thì anh vẫn cứ dùng những hành động thực tế lập tức đập tan nghi ngờ của cô...

Có người đàn ông nào lại để người phụ nữ mình thích tăng ca liên tục hai tháng, không nghỉ ngơi cũng không thèm khích lệ chứ? Sau cùng còn dám phủ định thành quả nghiên cứu, bắt cô làm lại! Mặc dù phương án cải tiến anh đưa ra đúng là tốt không sao kể được, nhưng anh cũng không nên thẳng thừng chê cô không có đầu óc như thế chứ!

Vì vậy cô không còn nghi ngờ đại boss này có ý nghĩ gì khác với cô ngoài công việc, tuyệt đối không!

Chẳng qua là bị anh xem là nô dịch đã thành thói quen, cô cũng thật sự chán nản. Nhưng mà mỗi lần gần đến 10 giờ, tâm trạng của cô đều dần dần trở nên hưng phấn hẳn.

Thật ra hôm nay rất đặc biệt, sinh nhật chỉ là một nhân tố nho nhỏ thôi.

Hôm nay là thứ hai, tổng bộ tất cả nhân viên của bộ phận sẽ mở cuộc họp buổi sáng như mọi khi. Trong cuộc họp sẽ bàn về nội dung đơn giản thôi, là biểu dương nhân viên chuyên cần của năm.

Cái gọi là nhân viên chuyên cần, chính là những nhân viên một năm 365 ngày trừ thứ bảy và chủ nhật cùng những ngày lễ do pháp luật quy định, không có nghỉ phép dù chỉ một ngày, thậm chí đến cả ngày lễ cũng làm việc. Cũng là một giải thưởng cực khổ. Tiền thưởng là 1000 won, không cao lắm. Nhưng điều làm cô kích động không phải cái này.

Cô kích động là vì phần thưởng sẽ do đích thân tổng giám đốc trao tặng.

Mười giờ đúng, ngoài cao ốc tập đoàn Kwon Thị, quảng trường Kwon's Palace.

Khi cô nhận được giấy khen vinh dự từ tay của ngài tổng giám đốc cao to anh tuấn vô cùng, chỉ cảm thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của anh tựa hồ muốn chọc mù mắt cô. Đang lúc xuất thần, bỗng nghe thấy tổng giám đốc cười nhẹ một tiếng.

Con ngươi tối đen như mặc ngọc, như có rất nhiều suy tư mà nhìn chằm lấy cô. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, bỗng nhàn nhạt dời đi.

Tổng giám đốc quả nhiên là tổng giám đốc, chỉ một cái nhìn lướt qua cũng khiến người ta cảm thấy ý vị sâu xa.

Anh chính là đối tượng của tất cả những nhân viên nữ lông bông. Chaerin - cô tuy rằng không thuộc dạng lông bông. Nhưng mà tiếp xúc với nhân vật trong mơ của mọi người ở cự ly gần như vậy cũng đáng để kỷ niệm đấy chứ.

Buổi tuyên dương kết thúc, cô hài lòng trở về chỗ, tiếp tục vùi đầu vào nhiệm vụ địa ngục mà đại boss bố trí.

Ba giờ chiều, máy bàn nội bộ bỗng reo lên. Cô cúi đầu nhìn số điện thoại... Là văn phòng tổng giám đốc.

- Chào cô, Lisa.

Cô lễ phép trả lời, Lisa là thư ký của tổng giám đốc.

- Kỹ thuật viên Lee, 6 giờ 30 tối cô có kế hoạch gì không?

- Dạ có.

- Hủy bỏ.

Nhiều lúc CHaerin tự hỏi, cái cô Lisa này với đại boss kia là anh em ruột à? Sao nói chuyện giống nhau thế?!

- ... Có thể hỏi lý do không?

- Tổng giám đốc tối nay muốn cùng cô ăn cơm.

- ...

Cô vô cùng bất an mà cúp máy, vô cùng bất an mà suy nghĩ hết ba phút rồi lại cảm thấy rất khó hiểu, sau cùng chỉ đành tiếp tục vô cùng bất an mà nói với Seungri rằng mình có việc gấp, tối nay phải trễ một chút mới đến. Seungri không quá để tâm dặn dò cô chỉ cần nhớ đem theo tiền đến thanh toán là được.

6 giờ cô tan ca, một Lee Chaerin trước nay luôn tăng ca lén lút lặng lẽ từ phòng làm việc trốn đi. Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chiếc Audi màu đen của tổng giám đốc đã yên lặng chờ sẵn ở nơi hẹn.

Cô bước lên xe, chỉ thấy tài xế. Audi chậm rãi chuyển động, cô vô tình trông thấy chiếc Land Rover màu đen của Kwon tổng đậu trong một góc của gara.

Lúc này, vua cuồng công việc Kwon Jiyong đương nhiên vẫn chưa tan ca.

Ngồi trên chiếc bàn tròn xa hoa của nhà hàng, cô vẫn có cảm giác không chân thật một cách mãnh liệt. Người đàn ông đối diện từng là nhân vật trên bìa tạp chí sang trọng.

- Chaerin.

Anh cởi áo khoác đen của mình, cũng nới lỏng cà vạt một chút, đến cả dáng ngồi cũng đẹp đến bức người.

- Thật xin lỗi khi đột nhiên sắp xếp bữa ăn này.

- Đâu có đâu có. Có thể cùng tổng giám đốc ăn cơm, vốn là vinh dự của tôi.

Dưới ánh mắt chứa đựng ý cười nhẹ của anh, cô không ngờ mình có thể bình tĩnh chào hỏi như vậy.

Kwon Soohyuk gật gật đầu.

- Món ăn ở nhà hàng này rất ngon. Em thích ăn gì?

- Cái gì cũng được, đây là lần đầu tiên tôi đến, nghe theo anh cả.

Trọng điểm không phải là ăn, mà là tổng giám đốc đại nhân tại sao lại chỉ điểm muốn cùng cô ăn cơm!

Một hồi ăn rồi nói hết một tiếng đồng hồ, cô vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng Soohyuk lại không nhắc đến nguyên nhân, mà ngược lại nhẫn nại giới thiệu tinh hoa của từng món ăn cho cô nghe.

Hai người cũng nói đến giải chuyên cần của hôm nay, nói đến công việc của bộ phận nghiên cứu phát triển. Trước giờ đối với những dự án kỹ thuật cô đều có quan điểm của riêng mình, lúc bàn về vấn đề chuyên sâu hơn, đã làm cho Soohyuk hoàn toàn nhập tâm cùng cô thảo luận vấn đề.

Chaerin cũng đã ăn xong, Soohyuk thậm chí còn ném quyển sổ tay luôn mang theo bên mình cho cô, để cô viết ra những kiến nghị đối với kinh doanh của công ty ban nãy vừa nói ra. Cuối cùng cô cũng nhịn không nổi, hỏi.

- Tổng giám đốc, tại sao hôm nay anh phải cùng tôi ăn cơm?

Khi cô hỏi câu này, thật sự chưa có ý nghĩ vượt qua ranh giới nào cả. Cô chỉ hiếu kỳ thôi.

Soohyuk mỉm cười.

- Có lẽ là do anh trúng tiếng sét ái tình của em?

Thanh âm trầm thấp, mang theo ý cười mê hoặc.

Cô chớp chớp mắt, khẽ lắc đầu.

- 'Tiếng sét ái tình' là một thứ nhận định rất cảm tính, là phản ứng sinh lý đặc biệt đối với người khác giới.

Cô nghiêm túc nói.

- Tôi không có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng phải tuyệt thế giai nhân, có lẽ cũng không thể hấp dẫn dược phản ứng sinh lý của tổng giám đốc.

Bốn từ "Phản ứng sinh lý" trực tiếp khiến Soohyuk sặc cả ngụm trà.

Anh chau mày.

Cô gái này, theo như điều tra không phải gia cảnh rất trong sạch, cũng chưa từng yêu sao? Thế nhưng lời nói trần trụi kinh hồn đến nỗi khiến người ta suy nghĩ viển vông cô cũng có thể nói ra được. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô... thật sự là một vấn đề mà học thuật đang tìm cách lý giải.

- Những cô gái làm ngành kỹ thuật đều thú vị như em ư?

Anh ta bật cười.

- Chỉ là một bữa cơm, em đừng nghĩ nhiều quá. Nếu như em cảm thấy băn khoăn khó xử, vậy đổi lại lần sau em mời.

Những lời đó quả thật đủ sức khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng cô căn bản không có khả năng này, cô rất khách sáo, ngoan ngoãn mỉm cười đáp.

- Xin hẹn, nếu có dịp.

Ăn xong bữa cơm, tổng giám đốc còn có việc bèn lái xe đi trước. Chiếc Audi màu đen dốc lòng hoàn thành nhiệm vụ đưa cô đến cửa một quán ăn khác, lúc đó cũng đã 8 giờ hơn.

Cô trước đó không dám chậm trễ, cô cũng đã uống nửa bình rượu vang nhỏ. Lúc này bước đi có chút choáng váng, khó khăn lắm mới tìm thấy cửa phòng. Trước giờ đám trạch nam trạch nữ của bộ phận mà tổ chức tiệc, lúc nào cũng khí nóng ngút trời, sao hôm nay trong phòng lại im lặng thế?

Cô đẩy cửa, chưa nhìn đã lên tiếng trước.

- Thật xin lỗi, em đến trễ...

Rồi im bặt.

Người ngồi trên chiếc ghế chủ tọa hướng ra cửa, cặp kính gọng vàng và gương mặt lạnh như băng kia, cả chiếc cằm mọc đầy râu rất giống như một tên đồ tể nho nhã. Không phải BOSS Kwon thì còn ai nữa?

Khó trách mọi người yên lặng chẳng khác gì đang ăn cơm ở hội nghị. Anh rất ít khi tham gia bữa ăn họp mặt của bộ phận, nhưng thường xuyên thanh toán, thật không ngờ hôm nay anh lại đích thân đến đây!

- Aigooo!!! Ông thọ cuối cùng cũng đến rồi!

Seungri chỉ vào đống ly chén bừa bộn trên bàn.

- Đúng là không có ý tứ, phạt uống ba ly!

Cô nhận lấy ly rượu, bật cười lớn khiến mọi người hài lòng. Lúc cô nâng ly chuẩn bị uống, thanh âm thâm trầm của 'người quen' bỗng truyền đến.

- Chaerin! Ngày mai không cần đi làm ư?

Mọi người xấu hổ, bầu không khí cũng nặng nề. Cô lập tức điều chỉnh lại, bàn tay nhỏ huơ nhẹ.

- Assiii! Không sao không sao, tửu lượng của tôi rất tốt.

Một ly, hai ly, ba ly...

Cô là ông thọ, cho nên về lý thì phải ngồi cạnh Jiyong. Anh lộ ra vài phần ý cười, những đồng nghiệp khác nhìn thấy, lại tiếp tục trò chuyện trong bầu không khí thân thiện.

Mặc dù cô có chút tửu lượng, nhưng hôm nay lúc cô cùng tổng giám đốc ăn đồ tây, đã ăn hết một số rau cải xanh và hoa quả. Bây giờ vừa rượu vang trộn rượu trắng, lập tức cảm thấy nhức đầu.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc hỏi mình.

- Tại sao bây giờ mới đến?

Cô còn chưa say hoàn toàn, bèn giả vờ như không có gì nói.

- Có người bạn có việc gấp. Tôi đã xin phép với Seungri rồi.

Sau đó có một đoạn ký ức cô không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ ăn xong cơm rồi, mọi người lại hát karaoke trong phòng bao. Hình như cô luôn ngồi tựa trên sofa, nghe mọi người hát một vài bài rất vững vàng.

Cô hơi buồn cười nói với người bên cạnh.

- May là giám đốc đến, nếu không bây giờ Seungri và Seunghyun sẽ khăng khăng hát 'Cheer Up' Khó nghe chết được.

Qua một lúc, quả nhiên có người bắt đầu hát "Cheer Up" của Twice rồi, quả nhiên là thanh âm khàn khàn khó nghe như người mắc chứng cuồng loạn mà cô quen thuộc. Cô có chút đắc ý nói với người bên cạnh.

- Xem này, khẳng định là giám đốc đã đi rồi.

Người ngồi bên cạnh cúi đầu bật cười thành tiếng, cảm giác có chút đắc ý. Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng vì trong cơn men say 'hành hạ' cô vẫn không nhận ra nổi người đó là ai.





-----------------------------------------------------------------------------------------------------








♪  Anh quá âm hiểm (2)

Lúc ý thức của Chaerin thanh tỉnh, phát hiện bản thân đang ngồi trong một chiếc xe, gió đêm như bàn tay dịu dàng của người yêu nhẹ lướt.

Cô quay đầu, cả người ngây ra.

Anh đang ngồi trên ghế lái, thấy cô tỉnh lại liền dập tắt điếu thuốc, gọng kính vàng phản ra ánh sáng của tòa cao ốc trông u ám vô cùng.

Họ dừng lại ở trước tòa cao ốc cô thuê. Áo khoác của anh đắp trên người cô.

- Xin lỗi, làm lỡ thời gian của anh.

Cô lập tức ngồi thẳng người, đưa áo khoác trả lại cho anh.

- Không sao.

Anh nhàn nhạt nói.

- Bọn họ thật là, tại sao lại để anh đích thân đưa tôi về nhà chứ!

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, anh làm sao biết được cô sống ở đâu chứ? A... Chắc là Seungri nói cho anh biết rồi.

- Ba người đàn ông độc thân trong bộ phận, họ đưa hai cô gái khác về nhà rồi.

Tốc độ anh nói rõ ràng chậm đi vài phần.

Cô lập tức suy ra được hàm ý trong tốc độ buông lời chậm đi của anh. Hai cô gái khác nhất định là xuống tay trước, chủ động để hai nam đồng nghiệp độc thân kia đưa họ về nhà. Ai lại muốn để một tảng núi băng đưa về chứ!

Hai người nhất thời im lặng hẳn. Ước chừng do tác dụng của chất cồn, làm cô lần đầu tiên lấy hết dũng khí hỏi ra nghi hoặc tồn tại rất lâu sâu trong đáy lòng.

- Giám đốc Kwon,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net