14. Love me Love me (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+Dành tặng cho @Bstrn9 , cảm ơn bạn vì đã ủng hộ Jen+

~*~

Thế là dần dần Jiyong cũng không còn sang nhà Chaerin mỗi cuối tuần, bắt đầu là từ chuyện cô tìm lý do tránh né, dần dần Jiyong cũng hiểu ra sự việc nên cũng không còn đề cập đến chuyện này. Thỉnh thoảng bốn người vẫn hẹn nhau đi ăn chung như một nhóm bạn thân thiết, bốn người, nhưng chỉ có hai người thật sự vui, còn hai người thì không...

Cứ như thế, thêm nửa năm lại trôi qua, tránh mặt nhau đến nửa năm vậy mà vẫn không thể tránh hết những tình cảm dành cho nhau. Yêu nhau thầm lặng, nhớ nhau cũng thầm lặng, vì ai cũng hiểu rằng tình yêu này không có cơ hội sống. Những tưởng ít gặp nhau thì có thể để thời gian xoá mờ tất cả nhưng đến cuối cùng thì cả hai đều sai. Những suy nghĩ dành cho nhau dần dần mà mỗi lúc một nhiều, dâng lên đầy trong những đêm cô đơn trong gian phòng trống vắng, bàn tay bất giác vuốt nhẹ đôi môi, nhớ lắm hơi ấm nào đó.

Rồi tự nhiên một ngày, khi đang nhâm nhi tách cà phê nóng, vừa lướt nhanh tay trên bàn phím soạn thảo truyện mới, Chaerin nhận được cuộc gọi từ Jiyong:

- Alo, cho hỏi có phải là người quen của số điện thoại này không ạ. Anh này bị tại nạn, đang ở bệnh viện trung tâm Seoul, vui lòng đến để làm thủ tục nhập viện ạ.

- Tôi... tôi đến ngay

Chaerin không tin vào những gì mình nghe thấy, ấp úng trả lời rồi nhanh chóng mặc vội áo khoác, lao nhanh đến bệnh viện.

Anh đang ở phòng cấp cứu, bên ngoài có một người phụ nữ đang ngồi ôm lấy cô bé gái, hình như cô bé đó bị thương, băng gạc đầy trên mặt. Vừa thấy dáng vẻ vội vã của cô chạy đến, người phụ nữ ấy lập tức đến quỳ xuống:

- Xin lỗi cô, vì cứu con gái của tôi mà cậu ấy...

- Chị đứng lên đi chị, cháu bé không sau là tốt rồi...

Vì cứu một đứa bé khỏi chiếc taxi lạc tay lái, Jiyong bị xe tông trực diện vào bên phải, anh được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mất nhiều máu và bất tỉnh. Còn đứa bé chỉ bị va chạm đôi chỗ và hoảng sợ không có gì đáng lo ngại, nhưng tình trạng của anh thì khác, nguy cơ tổn thương đến mô mềm rất cao. Được một chốc, tài xế của chiếc taxi kia cũng đến, khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông vừa gây tội lỗi kia cũng lộ rõ vẻ hoảng loạn. Anh ta không cố ý gây nên chuyện, chì vì một người phụ nữ băng qua đường không chú ý đến xe anh đang lao tới nên buộc anh ta phải bẻ lái gấp không ngờ lúc đó lại có một cô bé đang đứng sát vỉa hè chờ mẹ, mọi chuyện mới thành ra như vậy. Còn người phụ nữ kia vô tâm thì đã lặng lẽ biến khỏi giữa đám đông trong lúc ai nấy đều đang hoảng loạn.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ cứ sáng mãi không chịu tắt, lòng cô cứ mãi không chịu thôi dậy sóng. Không chỉ Chaerin mà tất cả những con người ở bên ngoài căn phòng này cũng vậy. Trên tay cô là ví tiền cùng điện thoại di động nhận lại từ y tá. Nhìn chiếc điện thoại, cô chợt nhớ vẫn chưa gọi cho Daesung. Gọi cho cậu ta xong, cô bỗng hoài nghi, sau bệnh viện lại gọi cho cô mà không gọi cho ai khác. Cô mở điện thoại của Jiyong, vào mục nhật ký, số vừa gọi đi được lưu với một từ "She", cô nhìn lại, đúng là số điện thoại của mình... Trong danh bạ, cô lưu số của anh cũng với một từ "He"...

Đèn tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng, vừa lúc đó Nam cũng chạy đến... Xương sườn bị nứt, chân phải bị gãy, may mà mô mềm không bị chấn thương, hiện Jiyong vẫn hôn mê do tác dụng của thuốc nhưng đã không còn nguy hiểm. Nghe đến đấy, ai nấy mừng rỡ, người mẹ trẻ ôm lấy con mình khóc trong nụ cười, khuôn mặt của người tài xế cũng vơi đi phần nào lo lắng, Daesung ôm chặt cô lặp đi lặp lại: "Không sao rồi, không sao rồi..." Còn trên khoé mắt của cô, một giọt nước mắt đột nhiên tự động lăn xuống...

Chỉ còn Daesung & Chaerin ở lại, vài tiếng đồng hồ sau, Jiyong tỉnh lại. Daesung mừng rõ, quay sang nhờ cô đi mua ít cháo vì lo rằng Jiyong tỉnh dậy sẽ sẽ đói. Cô vừa định xoay bước đi thì nhìn thấy cánh tay của anh hướng về phía cô nhưng nhanh chóng được Daesung đón lấy đặt vào lòng:

- Em đây, em ở đây...

Vậy là cô lặng lẽ bước ra khỏi, cô nào biết ánh mắt của anh vẫn dõi theo cô...

Lần khác cô đến thăm anh, anh đang ngủ. Dù trên khuôn mặt có vài miếng băng gạc nhưng nét mặt rạng ngời đó vẫn không lẫn vào đâu được. Cô khẽ ngồi lại bên giường, thật yên lặng để không làm phiền giấc ngủ của anh. Cô nắm lấy tay anh, tay anh vẫn ấm nóng, chỉ những khoảnh khắc thế này, cô mới được ngắm anh cho thoả niềm nhớ. Có điện thoại, cô vừa toan kéo tay ra khỏi tay anh thì ngay lập tức bị giữ chặt. Cô giật mình nhìn sang thì thấy anh vẫn nhắm mắt, nên thôi, cứ để tay ở đó, cô chéo tay sang túi quần bên kia để lấy điện thoại:

- Chị nghe đây Dae Dae.

- Chị sang xem Jiyong thế nào giúp em nha chị, hôm nay em có tiết đến chiều.

- Ừ, chị đang ở bệnh viện đây. Em có gì muốn nhắn với Jiyong không?

- Dạ thôi, em vào học nữa đây. Gặp chị sau nhé.

Hạ điện thoại xuống, cô vừa cười vừa bảo:

- Lợi dụng hơi lâu rồi đấy cậu nhóc.

- Dũng sĩ tiêu diệt cảm xúc...

Jiyong mở mắt, cười với cô nhưng tay vẫn không buông. Đã từ lâu rồi, họ không có cơ hội ở cùng nhau thế nào. Trong căn phòng màu trắng, chỉ có tiếng cười nói, những ánh mắt trìu mến trao nhau và đôi bàn tay xiết chặt. Có đôi khi không biết nói gì với nhau, cả hai cùng im lặng, Cô nhìn lấy đôi bàn tay đang đan vào nhau, Jiyong chăm chút hướng mắt về người con gái trước mặt. Cả hai dường như đều đã nhận ra điều gì đó. Trong giây phút mong manh, cô sẽ làm sao có thể chịu được khi anh mãi không tỉnh lại và Jiyong sẽ làm sao nếu như anh không bao giờ có cơ hội nhìn thấy cô nữa. Và đoạn tình cảm này, chẳng lẽ phải để nó chết đi khi chưa kịp có cơ hội nảy nở? Hôm nay còn bên nhau, ai biết ngày sao thế nào, yêu là phải nói vì nếu không sẽ muộn mất. Nhưng Jiyong hay Chaerin đều không đủ dũng cảm để làm điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net