15. Love me Love me (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tiếng cửa, Chaerin vội vàng rút tay lại, Lisa bước vào. Cô có chút giật mình, không biết là khi nãy Lisa có thấy gì không. Nhưng rồi, thấy Lisa vẫn vui vẻ mang giỏ trái cây đặt cạnh giường, hỏi thăm sức khoẻ của Jiyong. Chaerin thở phào trong lòng, chắc là không có gì. Được một lát, người nhà của Jiyong đến nên Lisa cùng Chaerin nhanh chóng ra về...

- Baby Rin về đi

Jiyong nói vọng lại.

- Ừa...

Đột nhiên trong lòng Lisa có chút gì đó lo sợ. Vừa đến chung cư của Chaerin. Lisa giận dữ ném giỏ xách xuống ghế sô-fa, Chaerin vội cất nón rồi đến ôm cô từ phía sau:

- Sau thế, chuyện gì làm em giận đến thế?

- 'Anh', 'anh' có giấu em điều gì không?

- Chuyện gì, 'anh' có giấu em gì đâu.

- Khi nãy ở bệnh viện, 'anh' với Jiyong là thế nào, 'anh' yêu em mà, đúng không?

Điều cô lo sợ cuối cùng cũng đã xảy đến. Điều mà cô cố gắng bảo vệ suốt 5 năm nay cũng sắp không còn nữa. Ký ức sợ hãi về một đêm đen tối dần hiện về.

~*~

Năm đó Chaerin học lớp 12, đầu năm học, cô nhận được một lá thư tỏ tình, từ một bạn nữ. Cô bạn này cô biết, không biết bao lần đã cố gắng để tiếp xúc, lần vô tình ngã vào người cô lúc học thể dục, lần chủ động ngồi cạnh kế bên cô ở thư viện. Với tình cảm chân thành đó, Chaerin cũng không biết thế nào để từ chối nhưng cũng không thể nói nên lời đồng ý.

Đến một dịp diễn ra hoạt động thể thao mừng ngày 20-11, Chaerin tham gia chạy bền, và cô bạn cũng thế. Cô còn nhớ rõ, cô bạn ấy dù bị té, được khuyên hãy bỏ cuộc thì vẫn cố gắng chạy tiếp vì lý do phải đuổi kịp Chaerin. Từ đó, cô cũng bắt đầu có chút lo lắng. Chuyện kéo dài đến hết một học kỳ, vô tình cô được một người bạn nam cùng lớp mà cô cũng thầm cảm mến rủ đi ăn kem sau giờ học. Những tưởng thế này thì cô bạn kia sẽ tự rút lui, thế nhưng hôm sau lại rộ lên tin rằng có bạn nữ cắt tay để chứng minh tình yêu gì đấy.

Vài hôm nữa, cô bạn ấy đến trước mặt Chaerin, khoe rằng trên cánh tay mình có mình chứng cho tình cảm mà cô bạn dành cho cô, ba chữ cái "LCR" xếp cạnh nhau, rõ rệt... Cô lại lo lắng, không biết sẽ lại tiếp tục có chuyện gì xảy đến nên nhận lời làm người yêu của Lisa. Từ đó, tin đồn lan khắp trường, là les. Cô ngậm ngùi, không biết phải nên giải thích thế nào, không khéo sẽ lại tổn thương Lisa. Đến thầy cô bắt đầu vào cuộc, rồi tiếp đến là cha mẹ, bạn bè, ai cũng bảo, tình cảm này là sai không nên tiếp tục. Được khoảng 3 tháng sau, vào ngày sinh nhật của mình, cô muốn nhân cơ hội này nõi rõ một lần với Lisa...

- Xin lỗi, mình đã nghĩ thật kỹ về tình cảm của chúng ta, tụi mình chỉ nên là bạn thôi. Tình cảm của mình dành cho Lisa chỉ như đối với một người bạn thôi.

- Bạn nói gì vậy, tụi mình vẫn vui vẻ mà. Ok, mình sẽ coi như không thấy gì, mình chỉ coi như bạn đang đùa thôi nhé. Ăn bánh đi.

- Không, mình không nói đùa. Lisa à, tụi mình cũng đã lớn cả rồi, đừng nên như vậy...

- Không, mình không muốn nghe nữa. Mình yêu bạn, yêu nhiều lắm...

Nói rồi, Lisa giữ chặt lấy cô , bạo lực xâm chiếm đôi môi nhỏ. Chaerin bất ngờ trước nụ hôn đó, nụ hôn đầu của cô bị mất đi một cách đơn giản như thế... Rồi Lisa lại ôm chặt lấy Chaerin mà khóc:

- Vì mình là con gái đúng không? Vì mình là les mà không có quyền được yêu thương à, đừng cự tuyệt mình như vậy mà... Hay là bản thân mình cố gắng chưa đủ?

Chaerin lặng im, không biết nói gì hơn, đợi đến khi Lisa đã bình tĩnh trở lại, cô mới nói:

- Mình xin lỗi, là mình không xứng đáng với tình cảm của bạn đâu...

- Ok, mình hiểu rồi, là mình cố gắng chưa đủ. Từ nhỏ đã vậy, những điều Lalisa này đã muốn thì sẽ luôn có được. Mình về thôi...

- Lisa à...

- Về thôi, muộn lắm rồi...

Sáng hôm sau, Lisa nghỉ học vì phải nhập viện, tối đó Lisa đã tự tay mình rạch một đường ở cổ tay...

Người nhà Lisa chuyển cho cô một lá thư ngắn do Lisa viết:

" Xin lỗi bạn, không có bạn, mình không cần gì cả...

Lisa mãi mãi yêu bạn..."

Người mẹ cầm trong tay lá thư, nước mắt giàn giụa xin cô hãy chấp nhận tình cảm của cô con gái đáng thương của mình. Đến nước này, thầy cô cũng không thể nói gì hơn. Và hơn ai hết, Chaerin tự nhủ mình phải có trách nhiệm. Thế là cô ở bên cạnh Lisa, suốt 5 năm. Nhưng cho đến khi có Jiyong xuất hiện, lần đầu cô cảm nhận được yêu thương, và lần đầu, cô muốn mình được yêu thương...

~*~

Nhớ về chuyện cũ khiến cô cảm thấy sợ, cô vội vỗ về an ủi, ôm hôn & 'yêu' như bao lần...

Và Lisa cũng nguôi giận, chỉ có nỗi đau trong Chaerin là cứ âm ỉ...

****

Mọi thứ lại trở về như cũ, Chaerin vẫn mắc kẹt trong mối quan hệ với Lisa. Mấy tháng sau, Jiyong khỏi hẳn. Anh gọi cho cô:

- Chị, tầm 15 phút nữa em sang chung cư. Mau chuẩn bị ít quần áo, đi với em đến một nơi. Em nghĩ rằng giữa em với chị cần phải nói rõ.

Nhìn lịch trên bàn, hôm nay có nghỉ ngơi vẫn đủ thời gian hoàn thành bảo thảo. Sẵn dịp Lisa cũng đang đi công tác, nhân cơ hội này, cô cũng nên giải quyết mọi chuyện rõ ràng với Jiyong để sau này sẽ không phải tiếc nuối hay hối hận.

Jiyong lái xe hơi đến dưới chung cư như đã hẹn. Trên suốt tuyến đường, không ai nói với ai câu nào mỗi người đều tự để mình chìm đắm trong những dòng suy nghĩ. Trên xe chỉ có những bản nhạc của ballad nhẹ nhàng, êm đềm, tình cảm. Tự dưng Chaerin chìm dần vào giấc ngủ... Khi tỉnh giấc, biển xanh đã hiện ra trước mắt cô... Jiyong chọn một khách sạn có hướng nhìn ra biển, đặt 2 phòng đối diện nhau. Cả hai về phòng, thay quần áo để chuẩn bị đi ăn. Sau bữa ăn, cả hai cùng đi dọc theo bờ biển dài. Cái gì đến cũng sẽ đến...

- Chị, chị có yêu em không?

Cô giật mình vì câu hỏi bất chợt...

- Chị không biết.

- Vậy tại sao lại hôn em?

- Chắc là do chị say. Chị không thể yêu em được. Chị là les.

- Thế sao khi nãy chị lại nói chị không biết. Chaerin , chị vốn dĩ không phải là người biết nói dối...

- Chắc là do chị đang cảm thấy không khoẻ thôi, chị là les, chị yêu Lisa. Em cũng vậy, chẳng phải em yêu Daesung sao...

- Vì trong người của em có một quả thận của Daesung...

Thế rồi Jiyong bình thản kể lại.

Năm đó, Jiyong cần phải tiến hành phẩu thuật thay thận và Daesung chính là người tình nguyện cứu anh một mạng. Thế nên, anh không thể nào chối từ tình cảm của Daesung được. Cho đến ngày Jiyong bị tai nạn, nhìn thấy cánh tay hướng về phía cô, nhìn thấy ánh mắt dõi theo cô đi ra đến cửa, Daesung đã kiểm chứng tất cả mối hoài nghi của mình. Yêu một người không phải là giữ chặt để khiến người đó đau khổ. Daesung đã nói rõ tất cả với Jiyong...

Và giờ anh có thể yêu cô, một cách chân chính. Đến anh cũng cảm thấy bất ngờ về việc nỗi lo lắng trong lòng được giải quyết đơn giản như vậy. Đôi khi chỉ cần ngồi lại, để nói hết với nhau, để hiểu nhau hơn là có thể cảm thông tất cả. Vì vậy, anh muốn giải bày lòng mình trước khi mọi chuyện không còn trong tầm kiểm soát nữa...

Chaerin nghe vậy, cảm thấy có chút mừng rỡ trong lòng nhưng có thể thay đổi được gì. Sẵn tiện, cô cố ý chuyển đề tài sang những kỷ niệm. Được chốc lát, cô không còn lý do nào để trốn tránh...

- Chị, yêu em, được không?

- Không. Chị không thể.

- Em, yêu anh, được không?

Nói đến đây, Jiyong đứng lại, dùng hai tay ôm chặt lấy cô, cả hai cùng im lặng lắng nghe tiếng biển. Cô đưa tay lên, nắm chặt lấy ngực áo của anh, cô khóc. Trong tiếng nất nghẹn ngào, cô nói...

- Chị không thể... em không thể...

Jiyong ôm lấy cô, thật chặt. Cuối cùng, cô cũng duy trì được sự tỉnh tảo của mình đến phút chót. Cô cần phải có trách nhiệm với Lisa. Cho dù ở trong vòng tay anh ấm áp thế này, cảm được bao bọc ra sao thì cô sẽ vẫn luôn cảm thấy tội lỗi. Vì cô mà Lisa tự khắc lên tay mình, cũng vì cô mà Lisa sẵn sàng từ bỏ mạng sống. Khi yêu, người ta vẫn thường ích kỷ, Lisa có ích kỷ, nhưng xét cho cùng vẫn là tình yêu. Lisa không có lỗi, và tình yêu của Lisa cũng không có lỗi...

Một lát sau, hai người tay trong tay đi dọc hết những chỗ có thể đến. Giữa anh và cô lúc nào cũng như thế, có những thứ cứ âm thầm để hiểu cho nhau chứ không cần phải bộc bạch tất cả. Tình yêu của anh cho cô cảm giác an toàn. Về đến khách sạn, mỗi người một phòng, đối diện nhau nhưng lại xa cách... Cô vừa thay một bộ quần áo thoải mái và chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa:

- Cho anh vào một tí, anh có cái này muốn cho em xem.

- Xem gì, để em ra ngoài.

Thế nhưng lúc mà cô vừa tháo khoá xích, Jiyong đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào và tiện tay chốt cửa lại.

- Anh... anh làm gì thế.

- Anh đi ngủ.

Anh tiến đến chiếc giường nhỏ, đặt chiếc gối cầm trên tay đặt lên đầu nằm, kéo chăn lên đắp mà ung dung chiếm trọn nửa chiếc giường.

- Anh... anh... sao lại ngang ngược như vậy.

- Anh thích thế đấy. Lại đây ngủ nào. Sáng em có muốn ngắm bình minh không?

- Em ngủ thế nào được. Anh ngủ đi, em sẽ ngủ trên ghế.

Nói rồi, cô toan bước đến giường lấy gối để mang lại chỗ chiếc ghế, thì đã nhanh chóng bị anh bắt kịp tay cô.

- Yêu anh không được, nhưng bên anh một đêm được không...

Chaerin vốn không có đủ sức không cự với ánh mắt chân thành đó. Cô ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chiếc gối ôm để giữa, dù cô biết cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Anh khó chịu vứt chiếc gối xuống sàn, kéo cô vào trong lòng. Cô nhanh trí xoay lưng lại. Anh luồn một tay dưới cô để ôm ngang vai và tay còn lại kéo sát người cô vào người anh.

- Em nằm được không?

- Ừm.

Cô cũng vòng tay lên, ôm lấy tay anh và ngủ. Nằm cạnh anh, cô nghe được từng tiếng tim đập liên hồi, từng nhịp thở đều đều của anh phả vào mái tóc. Cánh tay rắn chắt của anh ôm chặt lấy cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoải mái. Được một lúc, khi nghe thấy nhịp thở anh đã đều, cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra và bước xuống giường. Khẽ kéo nhẹ cửa ban công, cô bước ra ngoài, lặng ngắm nhìn biển đêm êm đềm vỗ. Ngày mai, khi trở lại thành phố, anh sẽ trên con đường tìm kiếm tình yêu mới, còn cô sẽ giam mình trong tình yêu của Lisa, vì cô cần có trách nhiệm, đến bao giờ cô cũng chẳng biết...

- Đừng để anh thức giấc mà không thấy em...

Jiyong ôm cô từ phía sau, mạnh mẽ và an toàn.

- Anh, yêu em từ khi nào thế?

- Từ lần đầu ôm em trong lòng.

- Trong vở kịch em phụ diễn cho anh ấy hả?

- Uhm... Em nhỏ nhắn, anh ôm trọn được trong lòng. Con gái phải ôm trọn trong lòng như thế thì mới giữ lâu dài được.

- Cũng chăm đọc ngôn tình lắm nhỉ.

- Anh chăm đọc truyện của em viết hơn.

Cô thường hay gửi những suy nghĩ trong những câu chuyện của mình, nó là nơi cô gửi gắm tâm sự, gửi gắm một phần con người của mình. Còn Jiyong, anh luôn dõi theo mỗi câu chuyện mới của cô, mỗi đầu sách cô xuất bản anh đều có. Anh yêu cô, yêu con người mà cô thầm giấu trong câu chữ, và yêu cả con người của cô hiện tại. Anh xoay người cô lại, nâng cằm cô lên và hôn cháy bỏng. Lần đầu tiên giữ họ có một nụ hôn tình yêu đích thực, không phải luyện tập hay vì lý do nào khác. Vì anh yêu cô và cô cũng yêu anh... Anh bế cô vào trong, hai người lại hôn nhau say đắm. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà trước mặt, và lại hôn cô. Anh bảo:

- Em không yêu được anh, thì thế này là đủ lắm rồi. Chỉ cần em an giấc trong tay anh thì anh đã biết ít nhất mình từng có nhau. Nhưng anh vẫn mong đến một ngày, em sẽ là của anh...

Nói rồi, anh hôn nhẹ lên trán cô. Tối đó, trong vòng tay anh, cô đã có một giấc ngủ an lành.

Sáng hôm sau, anh cùng cô ngắm bình minh, đưa cô đi ăn thêm mấy món ngon rồi lái xe về thành phố. Nửa đoạn đường đầu cả hai cũng vui vẻ kể nhau nghe biết bao nhiêu là chuyện. Nhưng rồi về sau, cả hai lại cùng im lặng. Thời gian anh và cô bên nhau chỉ còn vỏn vẹn vài chục phút. Biết nhau khi không thể yêu nhau, và dần dần anh cũng có thể yêu cô nhưng cô thì mãi không thể.

Đến trước chung cư, Jiyong tìm chỗ đỗ xe rồi đưa cô lên đến tận nơi. Mở cửa, cô đã nhìn thấy Lisa đang ngồi ở sô-fa. Vừa nhìn thấy cô đi cùng Jiyong. Lisa lao đến tát Chaerin một cái thật mạnh, thật đau. Cô té ngã xuống sàn. Jiyong ở gần đó, ngay thời định anh toan đến đỡ cô thì có một linh tính mách bảo anh chỉ nên đứng yên ở đó. Lisa lại lao đến, ôm lấy cô và khóc...

- Em xin lỗi... Em xin lỗi... Xin lỗi vì đã trói buộc thanh xuân của 'anh'.

Cô ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lisa nói trong tiếng nấc...

- Xin lỗi vì em đã luôn cố chấp như vậy... Lần này sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Cái thời dại dột qua rồi. Vết sẹo này sẽ luôn nhắc nhớ em về quá khứ bồng bột sai lầm.

- Lisa à...chuyện 'anh' & Ji...

- Đừng nói gì cả, em hiểu hết, em nhìn thấy hết, chỉ là em đã quá ích kỷ, chưa đủ can đảm để sống một cuộc sống không có 'anh'. Tình yêu của những người như em không phải dễ dàng...

- Lisa, em, đừng nói vậy...

- Cám ơn 'anh' à không Chaerin. Cảm ơn vì đã bên cạnh em 5 năm, yêu thương gì thì em cũng cảm thấy mình nhận đủ hết rồi. Đến lúc em nên để cho người mình yêu được hạnh phúc.

Chaerin không nói thêm gì, ôm chặt lấy Lisa... Được một lúc cả hai đứng dậy, Lisa lấy áo khoác gác trên sô-fa ra về, tiện tay ném về phía Jiyong chiếc chìa khoá.

- Chaerin mà không hạnh phúc thì hợp đồng tới coi chừng nhé.

Jiyong mỉm cười ra dấu hiệu "Tuân lệnh", lúc này, cô cũng đã đến cạnh bên anh:

- Hợp đồng gì thế?

- Lisa là khách hàng của công ty ba anh.

- À, ra thế...

- Ra thế nào?

- À thì có gì đâu, em nói thế thôi...

Ánh mắt hai người giao nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh đắm đuối...

- Vậy bây giờ anh yêu em được không?

....

- Thêm tí nữa

Anh cúi xuống hôn cô đậm sâu, một nụ hôn với trọn vẹn sự hạnh phúc. Anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, đẩy cánh cửa bước vào, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và lại hôn... Bàn tay anh bắt đầu lần tìm người cô kéo chặt vào lòng. Đến khi cảm thấy mình không còn giữ được nhịp thở nữa, cô đẩy nhẹ anh ra:

- Anh...

Lại một nụ hôn ngay cổ, mút mạnh để lại một dấu đỏ chót nhìn siêu quyến rũ.

- Ah...ah...Ji...uhm...um...

Đột ngột dứt nụ hôn. Anh cười cười:

- Như thế này thôi, phần còn lại phải đợi đến ngày em mặc váy cưới cái đã. Anh muốn được trân trọng em, cho dù quá khứ thế nào, chỉ cần mình yêu nhau, trân trọng nhau ở hiện tại là đủ...

~*~

B O N U S

Trên chiếc xe chất đầy hoa, Jiyong nói bằng giọng đầy tội lỗi:

- Thật ra anh không có nằm trong nhóm làm phim ngắn nào hết. Nếu không Daesung sẽ lại làm ầm ầm lên. Nhưng anh vẫn muốn được bên em nên...

- Em biết mà, em là đạo diễn, em nhìn là biết khi nào anh đang diễn đấy thôi...

- Thế tại sao em không nói gì hết...

- Có quan trọng không anh?

- Ừa, không gì quan trọng hơn lúc nào cả...

Hai người nắm lấy tay nhau, Jiyong cuối xuống hôn lên chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út của cô... Chỉ tội người tài xế, thầm ghen tị biết bao nhiêu với một tình yêu đẹp.

_End_

Jen said: tui bị nghiện #FlowerRoad rồi :> sáng mở mắt dậy nghe, trưa đi học về cũng nghe, rửa chén cũng nghe, trước khi đi ngủ cũng nghe. Ngày reply cũng hơn 10 lần :)))

(Cảm ơn truyện ngắn đã giúp em :>)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net