Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Và khi họ còn chưa phải là những con thú bị nhốt trong lồng, hoặc là nói, khi họ là những con thú đang đi trên bờ vực nhưng chưa từng bị nhốt chung một chiếc lồng, Harry chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ xuất hiện ở Tòa án Tối cao, trở thành nhân chứng duy nhất cứu vớt mạng sống của Snape. Coi như không tính đến điều ấy, cậu thậm chí cũng không nghĩ đến việc sẽ đến Tòa án Tối cao một lần nữa để làm chứng cho bất cứ ai.

Cậu vừa suy nghĩ lung tung, vừa mơ hồ từng bước đi theo Snape. Phiên toà kết thúc sớm, và tất nhiên, những người mặc áo choàng màu đỏ tím đó vẫn nên để lại cho Vị cứu tinh một chút thể diện, đặc biệt là sau khi Harry đưa ký ức của mình ra làm bằng chứng.

Snape được trả tự do tại tòa án, nhưng trên khuôn mặt vẫn như cũ không nhìn ra buồn hay vui.

Harry đi theo Snape trở lại căn hầm Hogwarts, với tư cách là chủ nhân căn hầm, bản thân Severus Snape không nói thêm gì về hành vi của Harry. Ông tự mình chỉnh lại áo choàng, và bình tĩnh ngồi xuống, trông vẫn rất tươm tất trong mọi cử động, nhưng Harry có thể đọc được sự mệt mỏi sâu sắc trên khuôn mặt ông ta.

Tính ra, đây là lần đầu tiên cậu thấy Snape an tĩnh kể từ sau khi chiến tranh kết thúc. Không giống như vị giáo sư Độc dược trong quá khứ hùng hổ hăm doạ người, cái chết của Voldemort giống như đánh dấu sự kết thúc, nó kết thúc nhiều thứ, nhưng nếu phải nói một cách khái quát, Harry nghĩ, cách nói thích hợp nhất sẽ là nó dừng "màn biểu diễn" của Snape.

Snape có vẻ như không còn đam mê với vai kẻ nổi loạn không thể tha thứ nữa, và ông không còn sử dụng giọng điệu hung hăng làm lợi thế của mình nữa. Ông không quan tâm chiến tranh kết thúc như thế nào, dù sao nó cũng đã kết thúc, kết thúc rồi nó đã kết thúc. Snape dường như đã dễ dàng chấp nhận sự thật rằng ông đã bị Nagini cắn bất tỉnh, tỉnh dậy lại xuất hiện ở Thánh Mungo và sau đó đã bị đưa đến Tòa án Tối cao.

Ông cũng phớt lờ sự xuất hiện của Harry tại Tòa án Tối cao, cũng như lờ đi việc sau đó cậu theo ông quay về hầm. Sự thật mà nói, Harry chắc chắn rằng nếu đổi lại là Snape trước đây, ông sẽ nổi cơn thịnh nộ từ chối người làm chứng của mình và đuổi cậu ra khỏi nhà.

Nhưng Snape này rất khác, ông chỉ ngồi đó, an tĩnh, chìm mình vào chiếc ghế sô pha.

Harry đứng đó do dự một lúc, rồi cũng đi qua ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế sô pha. Snape không phản ứng, vì vậy cậu bực bội hướng mắt nhìn về phía cái bàn. Có hai, ba tờ Nhật báo Tiên tri chất đống trên đó, điều này làm Harry hơi ngạc nhiên, không ngờ vẫn còn có gia tinh phục vụ trong hầm. Cậu đẩy kính, nheo mắt đọc nội dung tờ báo, không ngờ tên của Snape đã được viết nổi bật trên trang đầu của tờ báo.

Cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Đây là tờ báo từ đầu tuần này, trên đó là tất cả những suy đoán ác ý về phiên toà hôm nay, cũng như suy đoán về những rắp tâm hại người của Snape. Harry đã cẩn thận đọc qua một lần sau đó mới xé tờ báo ra từng mảnh một cách giận dữ.

Rất rõ ràng, Snape cũng nhìn thấy nó, và ông ấy ở gần tờ báo hơn, vì vậy ông không cần tốn nhiều công sức gì cũng có thể xem được sơ lược. Harry không khỏi quay đầu nhìn về phía Snape, đối phương vẫn là vẻ mặt bình thản, chán nản, điều này làm cho sự phẫn nộ cùng lo lắng của Harry trong nháy mắt đông cứng lại.

Harry tin rằng từng câu từng chữ trên báo đều lọt vào đáy mắt của Snape, nhưng những lời bôi nhọ cùng giễu cợt nhắm vào ông này lại không thể khơi dậy gợn sóng nào trong mắt ông nữa, có thể hình dung được, sau ngày hôm nay, nhiều bài báo sẽ thay đổi giọng điệu và bắt đầu ca ngợi về cuộc sống của Snape, nhưng điều này chín phần mười vẫn không thu hút được sự chú ý của Snape.

Snape giống như... giống như bị tắt máy, Harry nghĩ, đúng vậy, Snape giống như một cái máy bị tắt, quá lười để phản ứng với bất cứ điều gì bên ngoài. Nhưng Harry không thể, cậu nhìn chằm chằm vào Snape, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực, hốc mắt từ từ sưng lên. Harry thở dài sâu sắc, quay đầu lại và buộc mình phải tập trung ánh mắt vào tờ báo lần nữa.

Căn hầm vô cùng yên tĩnh, khiến cho tiếng thở dài của cậu vang lên đột ngột trong không gian này.

"Giáo sư Snape, tôi nghĩ nếu ông tức giận, ông có thể bày tỏ nó ra."

Sự run rẩy trong giọng nói của Harry giống như một thiết bị khởi động lại cỗ máy, thực sự là như thế, những từ đó đã làm cho lông mày, sống mũi, đôi môi của Snape sống lại từng chút một, và sau đó đánh thức vẻ mặt lạnh băng của ông. Snape chậm rãi chớp mắt, sau đó lại chớp mắt, ông há miệng vài lần, rồi ngậm miệng lại mấy lần, may mắn thay cuối cùng vẫn là mở miệng nói.

"Ta đã không còn cảm thấy tức giận nữa rồi," Snape nói.

Công bằng mà nói, câu này nghe có chút không bình thường, đặc biệt là khi liên kết người nói chính là Snape. Phải biết rằng, mọi người ở Hogwarts đều có thể đồng thuận rằng giáo sư Snape không phải là một người thân thiện, kiên nhẫn và điềm tĩnh.

Có thể tưởng tượng rằng bất cứ ai nghe ông nói như vậy đều sẽ kinh ngạc, ngoại trừ Harry.

Harry sẽ không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì trong khi Snape vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, cậu đã trốn khỏi tầm mắt của phóng viên, lẻn vào Thánh Mungo một lần vào lúc nửa đêm.

Vị Lương y ngáp một cái, rất không vui sau khi bị đánh thức từ giữa giấc ngủ, sau đó từ trên bàn chồng chất tài liệu kéo ra một danh sách dài, trong đó ghi dày đặc chữ về tình trạng thể chất của Snape. Đáng tiếc là đêm đó Harry không đeo kính, nhưng có đeo hay không cũng không quan trọng. Cậu chỉ tùy tiện liếc nhìn nó, và chỉ xét theo chiều dài, Harry biết rằng Snape khó có thể được xuất viện trong một thời gian ngắn.

Đối với kết quả kiểm tra, bác sĩ trị liệu lảm nhảm niệm mấy câu, như là ma thuật hắc ám gây thương tổn, nọc độc rắn vân vân, Harry lắng nghe một chút, nghe đến "Chứng bệnh tình cảm lạnh nhạt" mới kinh ngạc ngẩng đầu lên. Cậu cúi xuống để xem những gì được viết trên danh sách, Merlin chết tiệt, những từ to bằng hạt đậu xanh đó bị mờ ảo và bị nhàu nát với nhau, Harry cố gắng nheo mắt để nhìn ra, nhưng lại không có kết quả gì.

"Chứng bệnh tình cảm lạnh nhạt là gì?" Harry sửng sốt hỏi, "Khám sức khỏe còn có thể kiểm tra ra cái này sao?"

"Cậu Potter, xin cậu đừng nghĩ sự việc từ góc độ các Muggle, chúng tôi là các Lương y rất chuyên nghiệp," vị Lương y có chút không hài lòng gấp danh sách lại, tiện tay nhét nó vào trong túi, "Giáo sư Snape mắc chứng bệnh này đã lâu lắm rồi, ước tính cẩn thận, ít nhất là mười bảy hoặc mười tám năm rồi."

Mười bảy, mười tám năm?

Thời gian này giống như là một đáp án rõ ràng, Harry trầm mặc một hồi, sau đó tạm biệt người Lương y, một mình chậm rãi thong thả đi dọc theo hành lang của Thánh Mungo. Ở cuối hành lang là một cái cửa sổ lớn, gần như cao từ sàn đến trần nhà, Harry dừng lại trước cửa sổ, ngoài cửa sổ có thể thấy trời tối đến mức gần như không thể biết được thời gian. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn đêm như vậy, quay cuồng trong đầu cậu đều là những ký ức mà Snape để lại.

Con người là sinh vật có cảm xúc, và phù thủy cũng không ngoại lệ. Chúng ta quan sát thế giới bằng mắt, lắng nghe bằng tai, sờ soạng bằng tay, đi bằng chân, và rồi tất cả những gì đạt được đều hòa vào cảm xúc, tất cả vui buồn, tức giận đau thương đều là phản ứng của chúng ta đối với thế giới này.

Nhưng với Snape, lời nói của người Lương y giống như ngay bên tai, thì triệu chứng tình cảm thờ ơ nghĩa là Snape không có phản ứng như thế. Harry thậm chí bắt đầu nghĩ rằng đây có thể là một trong những lý do quan trọng nhất mà cụ Dumbledore đã giữ Snape làm gián điệp ngay từ đầu. Thật là một "may mắn" mà "trời ban", cậu nghĩ vậy, nhưng đáy lòng không khỏi cảm thấy từng hồi ớn lạnh dâng lên.

Snape có thể nhìn bằng mắt, đương nhiên, không ai có thể nghi ngờ kỹ năng quan sát nhạy bén của ông, ông cũng có thể nghe bằng tai, thính giác cho ông nhiều phán đoán không kém gì thị giác, giống như khi ông bắt được Harry mặc Áo choàng Tàng hình trong khu vực sách cấm của thư viện vậy; đôi tay, bàn tay của Bậc thầy ma dược có lẽ là năng lực thiên phú đặc biệt nhất, là phương tiện môi giới để ông cảm nhận thế giới này; mà về đi bộ, thì có lẽ Snape không hề thích đi xa, nhưng mỗi một đêm, ông đều cầm theo đèn, tuần tra mọi ngóc ngách hành lang của lâu đài, mỗi một bước đều lưu lại trên mặt đất của Hogwarts.

Nhưng ông vẫn không có cảm xúc —— không, không thể nói như vậy, thay vì nói không có cảm xúc, chi bằng nói là không thể bộc lộ thì đúng hơn. Có lẽ... có lẽ sau cái chết của Lily, tất cả mọi thứ trên thế giới này không còn gì có thể dấy lên gợn sóng trong trái tim Snape nữa. Tim ông vẫn đập bình thường, và sự phập phồng của lồng ngực giữa các nhịp thở chứng tỏ rằng ông vẫn "còn sống" theo mọi nghĩa, nhưng Snape không thể biểu đạt cảm xúc được nữa.

Vì vậy, ông có thể bình tĩnh đi trên mũi dao, sa vào vực thẳm tăm tối, nhưng ông lại là đại diện của phe Ánh sáng. Vì vậy, ông ta thờ ơ với những lời bôi nhọ từ bên ngoài, cũng không biểu lộ cảm xúc với những lời thanh minh từ thế giới bên ngoài, người khác nghĩ gì về ông — ngay cả bản thân ông nghĩ về mình như thế nào, tất cả mọi thứ đối với ông đều không có ý nghĩa gì.

Hết chương 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC