Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu làm con người ta mụ mị quả không sai. Mãi tới tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên vào hai tuần tới - vì Quirinus Quirrell xin nghỉ ốm vào hai tuần đầu - thì Harry mới sực nhớ ra Voldemort sẽ lảng vảng trong trường vào năm học đầu.

Cả Harry và Snape đều cho rằng bây giờ không phải thời gian tốt nhất để tiêu diệt hắn, vì linh hồn của Voldemort do phân tách quá nhiều sớm đã chẳng còn nguyên vẹn, mà đặc tính linh hồn chính là càng bất ổn càng khó kiểm soát. Lỡ mà một mảnh nhỏ phóng vào bất kỳ thứ gì xung quanh - hay một mảnh linh hồn nhỏ đến mức không tài nào phát hiện - bị lọt ra, thì chỉ trong vài năm tới thôi, Voldemort sẽ lần nữa xuất hiện.

Linh hồn suy cho cùng vẫn là một thứ khó nắm bắt, và sẽ luôn tìm cách tự tái tạo lại khi có khả năng. Mà trong lĩnh vực này, Voldemort hiện tại vẫn chiếm vị trí đầu tiên.

Nên mọi việc cứ thuận theo kiếp trước đã.

Nhưng Harry không muốn Quirrell có được máu của Bạch kỳ mã. Một sinh vật thánh khiết như thế không nên chết vì những mục địch dơ bẩn của đám người ấy.

May mắn là những chuyện đó sẽ xảy ra sau Giáng sinh - lúc đấy tấm áo choàng tàng hình đã về tay cậu rồi, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều.

Còn con chuột Scabbers chết tiệt ấy? Harry thề với Merlin là mỗi lần gặp nó được Percy mang theo bên mình, cậu đều phải kiềm sự xúc động muốn phóng một câu thần chú 'Khôi phục nguyên trạng' ra. Nghĩ đến chú Sirius bây giờ còn đang phải ở nhà ngục Azkaban thì Harry liền khó chịu âm ỉ, tại sao người vô tội phải chịu khổ ở nơi tối tăm dơ bẩn đó còn kẻ phản bội lại yên ổn sống?

Nhắc đến việc của Sirius, tuy Snape ngoài mặt tỏ vẻ mười - phần - không - tình - nguyện, nhưng cũng đã cùng cậu lên kế hoạch ổn thoả cho chuyện này.

Một buổi ăn sáng ở đại sảnh đường.

Snape dùng xong điểm tâm của mình, tỏ vẻ theo một thói quen đánh giá học sinh bốn nhà đang ngồi ăn bên dưới, sau đó nói với giáo sư  McGonagall:

-"Chất lượng học sinh năm nay lại tệ hơn năm trước, đặc biệt là đám sư tử con kia. Tôi dạy chúng một ngày chắc sẽ giảm thọ một tháng mất."

Viện trưởng (Bảo mẫu) của sư tử cười gượng:

-"Làm phiền thầy rồi, giáo sư Snape"

Snape nhướng mày, bày ra một bộ mặt âm trầm làm nên thương hiệu của mình:

-"Nhưng tôi nghĩ ở lớp Biến Hình tụi nó sẽ nể mặt viện trưởng mà nhỉ? Đám sư tử luôn có nhiều năng khiếu ở việc này. Biến hình suy cho cùng với một đám chuyên đi phá luật thì được việc hơn nhiều so với Độc Dược, chẳng phải thời tôi đi học..."

-"Anh Severus, tôi nhớ anh có tiết dạy năm tư nhà Hufflepuff và Ravenclaw vào năm phút nữa?" Cụ Dumbledore cắt lời anh.

Snape tỏ vẻ không quá ngạc nhiên với chuyện này, một tia không cam tâm hiện lên trên mặt:

-"Ồ, tất nhiên là tôi biết một số người luôn được khoan dung dù có vi phạm nhiều quy định hơn nữa. Cho tôi xin  phép rời đi, ông hiệu trưởng." Snape phủi tay áo đi về phía hầm.

Giáo sư McGonagall hơi mím môi nhìn về phía cụ Dumbledore, tất nhiên là họ biết thầy Snape đang ám chỉ điều gì. Bộ tứ đạo tặc là hoá thú sư giấu được cả trường nhưng làm sao có thể giấu hai giáo sư dạy môn Biến hình. Chỉ là người đã chết rồi, lời châm chọc này chỉ gợi lại những ký ức không vui.

Tất nhiên, nó cũng nhắc cho họ nhớ rằng cả James, Sirius và  Peter Pettigrew đều là Hoá thú sư.

Harry lặng lẽ quan sát của đối thoại ngắn ngủi này, âm thầm giơ ngón tay cái cho người yêu nhà mình. 

Vài ngày sau, khi giáo sư McGonagall như thường lệ đi dạo một vòng phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Harry nói với Ron:

-"Cậu nói sao, con chuột của anh Percy chỉ nhỏ hơn tụi mình một tuổi? Mình không nghĩ tới lại có con chuột nào sống lâu tới như thế."

Ron hơi hoang mang, cậu chẳng hiểu tại sao chủ đề từ  'Malfoy có xài keo xịt tóc không ?' quay ngoắt một cái sang con chuột. Ron đáp:

-"Ừ phải, một con chuột xám tên là Scabbers, anh Percy đã phát chán nó rồi. Nó chẳng có một tí quyền năng gì ngoài sống lâu cả, mình cá là nó còn sống lâu hơn thế cơ. Nó bị mất một ngón chân, mà nếu như bị vào mười năm ở nhà mình thì má sẽ không đời nào không nối chúng lại đâu."

Harry tinh ý nhận thấy ngón tay giáo sư đang run rẩy trong vô thức.

-"Mình ước gì được gặp nó thử." Harry cảm thán.

Ron bảo:

-"Ừ sẽ nhanh thôi, anh Percy chán nó đến tận cổ rồi, ảnh còn tính ném quách nó cho mình đây."

-------------------------

Harry tay cầm một dĩa bánh pudding kem trứng, nằm lăn lộn trên giường của giáo sưu độc dược.

-"Mọi chuyện là vậy đấy, cô McGonagall đã nghi ngờ rồi. Mọi chuyên sau đó cứ để cô và cụ Dumbledore giải quyết.

Snape dời mắt khỏi bài luận văn của học sinh trong tay:

-"Ông hiệu trưởng luôn muốn rèn luyện em, anh không nghĩ lão ong mật sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy đâu. Còn có Potter, em vui lòng rời thân thể cao quý của em xuống khỏi giường của anh, anh không muốn tối nay ngủ với mùi bánh pudding."

Harry bĩu môi:

-"Là Harry, em phát hiện ra công sức lúc trước của mình bị anh ném ra sau đầu hết rồi. Rõ ràng em cũng chẳng phải chỉ có họ Potter. Còn có, đây cũng là giường của em!"

Snape nhướng mày, bỏ đống luận văn có thể khiến anh bị bệnh 'tăng huyết áp' của Muggle xuống, cũng leo lên giường kề sát vào mặt Harry:

-"Giường của em? Em lấy đâu ra cái tự tin đó?"

Harry đắc ý nói:

-" Dựa vào em có quyền mở kho bạc của anh, dựa vào giấy tờ nhà của chúng ta có đứng tên em, dựa vào anh đã kết hôn với em."

Snape lạnh lùng tạt một gáo nước lạnh:

-" Ta xin được nhắc nhở nho nhỏ với em là hiện tại yêu tinh sẽ không cho cậu động vào bạc của ta, ngôi nhà số 2 đường Freedom vẫn còn là một đống cát đá chưa được xây dựng, và em chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn."

Harry mặt cứng đờ nhận một gáo nước lạnh không chút gì nể mặt của người đàn ông này, lăn một vòng trên giường cuộn mình thành một cục bông:

-" Thế thì dựa vào... Anh yêu em. Sao nào? Còn lời nhắc nhở nào nữa không, Sev thân yêu của em ?"

Snape nhìn dĩa bánh đã được ăn sạch bóng loáng bên cạnh, châm chọc:

-"Ăn bánh ngọt vào nửa đêm, em từ bao giờ trở nên giống Lão Ong Mật đến vậy?"

Harry thò một chân ra khỏi đống chăn, đá vào chân người yêu nhà mình.

-" Đó là tại vì em đói chứ bộ, nếu không thì em đâu cần nửa đêm đến chỗ của anh. Em không hề mập nhá, rõ ràng còn ốm hơn trước nữa."

Snape bật cười đứng dậy đi đến tủ độc dược, lấy ra vài lọ thuốc dinh dưỡng đưa cho Harry.

-" Cái này của em, mỗi ngày một lọ. "

Harry nhìn đống chai lọ đầy màu sắc trước mặt, hơi ngập ngừng:

-" Anh có chắc mùi vị của chúng phù hợp để người uống?"

Snape nhướng mày:

-" Thế em muốn chưa đầy một tháng sau, 'Nhật báo tiên tri' sẽ có một tin sốt dẻo là ' Chúa Cứu Thế do suy dinh dưỡng mà bỏ mạng, trường Hogwarts ngược đãi học sinh?'.

Harry đắn đo một chút, vẫn là cảm thấy nhắm mắt nhắm mũi uống chúng tốt hơn. Cậu phồng má dỗi:

-" Thật không công bằng, tại sao cơ thể của em lại phải ngốn nhiều năng lượng như vậy để phá phong ấn, còn anh thì hồi phục hoàn toàn sức mạnh?"

Severus đưa tay véo má tiểu bảo bối:

-" Vì ta đã trưởng thành. Lấy thân thể một đứa nhóc mười một tuổi nhận nguồn ma lực khổng lồ như thế, em muốn nổ tan xác mà chết à?"

Harry thở dài:

-" Biết là thế nhưng với tốc độ này, em e rằng phải mất mấy năm nữa mới được như anh."

Snape ngả lưng xuống bên cạnh cậu, lười biếng đáp:

-"Với trí nhớ của ta, thì chỉ cần em không cố tình đi gặp rắc rối lớn hơn đời trước - như một mình đi cướp ngân hàng Gringotts mà không đem theo đũa phép chẳng hạn, thì sẽ chẳng có vấn đề gì."

Harry chui vào lòng Snape, hỏi:

-" Thế nếu em thật sự đi cướp ngăn hàng và theo anh nói là không đem theo đũa phép. Thì anh khi biết tin có đi cứu em không?"

Snape lạnh lùng nói:

-" Không."

Harry ngạc nhiên ngẩng đầu lên:

-" Bởi vì ta sẽ đi cùng em." Snape vòng tay qua vai Harry, dự định tắt đèn đi ngủ.

Harry vội bật dậy, lay lay thân thể người đàn ông tóc đen:

-" Từ từ đã Severus, em không thể ngủ ở đây. Anh cho một bùa chú ẩn thân đi đã rồi ngủ sau."

Snape bực dộc vừa với lấy đũa phép vừa nói:

-" Bao giờ thì Dumbledore mới đưa em tấm áo choàng chết tiệt kia?"

-" Phải đợi đến giáng sinh lận." Rồi Harry nhón chân, hôn lên má anh một cái:

-" Chúc ngủ ngon, Sev." Rồi cậu rón rén đi ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net