Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái này tất nhiên là cô gái 20 tuổi, từ trước đến nay đó là một bát mì ăn không được tự nhiên nhất

Cách bàn ba mét có ba người con gái hơi lớn tuổi một chút dù chưa ăn xong cũng mặc kệ, nhao nhao lấy gương soi, nhìn menu cùng phương thức ngẩn ngường, hướng đầu kia hướng mắt nhìn, rất khó hiểu

Đối diện hai tay chống cằm si ngốc đang nhìn mình không biết vị này là chủ tiệm, đầu bếp vẫn là con gái chạy bàn (hoặc cả ba người cùng có đủ cả), thậm chí còn khó hiểu hơn

Rõ ràng vì mì hoặc chính mình mà cố tình đè thấp thanh âm cũng làm đến buồn cười —— "Lý Bạch cậu thích không?"

Không ai nghĩ ăn mì ăn tới mồ hôi đầy đầu cùng với một đầu bếp xa lạ thảo luận về một tiểu nam nhân đa sầu đa cảm cách đây 1200 năm trước

Nhưng mà người trước mắt ngẩng đầu lên lắc đầu, ngâm tụng ở giữa trong miệng chợt loé ra răng thỏ trắng như tuyết —— "Tú sắc ~~~ yểm kim cổ, hoa sen ~~~ ngọc nhan e thẹn."

Cô gái chịu đựng dạ dày réo lên nuốt nào một ngụm mì, "Xin lỗi, tôi có thể...."

"Có thể"

".........yên tĩnh ăn mì của tôi không?"

"Được nha!"

Lạc Lạc mắt híp lại, tiếp tục chống cằm nhìn chăm chú, không hề mở miệng nói

Ở một hoàn cảnh kỳ quái như vậy, một hơi ăn đến không sót lại cọng mì nào, sau đó cầm bát mì lên uống xong một ngụm canh, cô gái không thể không thán phục với định lực của mình, hoặc là trời sinh bản tính bướng bỉnh không muốn chịu thua

Đứng dậy mở túi, "Lấy tiền cảm ơn"

"Không cần, cho tôi biết tên của cô là được rồi"

Không nghĩ xem cặp kia kỳ thật mỹ lệ đa tình, lại ở lúc không thỏa đáng này đôi mắt có vẻ sắc mị, cô gái thờ ơ để xuống 20 tệ, đeo túi lao ra ngoài cửa

Sát bàn ba vị "Đại nhân" đồng thời thở ra một hơi, đang muốn tranh nhau lên tiếng, Lạc Lạc đầu cũng không chuyển hướng mà hướng bên này đưa lên một ngón trỏ, gỡ tạp dề xuống ném lên trên mặt bàn, tìm tung tích cô gái vừa ra cửa

Đới Manh vẻ mặt chịu thua mà quay đầu trở lại, "Ngũ Chiết, ngược lại em nên học hỏi một ít từ con của em đi nha!"

Ngô Triết Hàm như có điều suy nghĩ, đứng dậy dọn dẹp bát đũa trên bàn, đi tới cửa phòng bếp yếu ớt quay người lại, "Không, vẫn là con gái"

......

Vì vậy Lạc Lạc chí khí hùng hồn đi theo đơn phương tuyên bố yêu đương, đối tượng sau lưng đang tiến vào trường đại học nghệ thuật, đúng là một nơi làm cho người ta yêu thích —— cây xanh tươi mát, không khí trong lành thoải mái, dòng nước trong suốt, khu dạy học thanh nhã...... Hơn nữa người phía trước eo thon chân nhỏ chậm rãi đi tới vị giai nhân thanh tú kia, trong lòng một mực vui vẻ, nhưng niềm vui không thể kéo dài, nhìn bóng lưng cô gái trẻ tuổi bất khả chiến bại cùng một người tiếp một người lướt ngang qua nhau, một hồi khó có thể át chế cô đơn lặng yên tràn vào trái tim.....

Trời tối khi Lạc Lạc vẻ mặt hờ hững trở về, Ngô Triết Hàm trong lòng thực sự đè ép không được nhìn có chút hả hê

"Hừ hừ, quả nhiên không diễn đi?"

"Trương Ngữ Cách, 22 tuổi, là sinh viên năm tư ở trường Đại học Nghệ thuật bên cạnh."

"Cô ấy nói cho con sao?"

"Con đều có biện pháp."

"Hừ."

"Hừ cái gì hừ? Chính mình giải quyết chuyện Mama đi rồi nói sau!"

"Momo phân tích qua, cô ấy thích ta!"

"Hừ, nếu không phải con......"

"Con có chuyện gì ah?"

"Hello, người qua sông còn chưa kịp qua liền vội vàng tháo dỡ cầu"

Ngô Triết Hàm nhún vai cười, dương dương đắc ý nghênh tiếp đôi tình nhân đang bước vào cửa

Đêm khuya, Lạc Lạc ngủ ở một bên đầu khác dùng chân đá vào eo Ngô Triết Hàm hơn mười lần mới được hồi đáp

"Aba đang làm gì vậy? Aba đang mơ sao?"

"Trong mơ có ai?"

"Không nói cho con"

"Vậy chính là có Mama rồi.... có con không?"

"Con làm ta tỉnh dậy làm gì?"

"Aba, con muốn làm người bình thường"

"Con có chỗ nào không bình thường?"

"Con chỗ nào bình thường?"

"...... Ách, chí ít nhìn rất bình thường mà."

"Con muốn được giống hai người, ngắm thật nhiều phong cảnh, gặp gỡ nhiều người, yêu người mình thích, cùng người yêu bên nhau đến bạc đầu"

"Ta cũng đâu có ngắm nhiều phong cảnh, cũng đâu có gặp nhiều người, vẫn yêu được mà..."

"Con còn có thể sống không ít năm đâu."

"Con cũng......"

"Con" Lạc Lạc than một hơn, "Thôi để con tự mình nghĩ một chút biện pháp."

"Cần dùng đến ta không?"

"Không dùng được."

Ngô Triết Hàm hiểu được mình kế tiếp nhất định phải mất ngủ.

"Aba"

"Sao?"

"Aba và Mama có thể ở bên nhau nhanh một chút không?"

"Con đừng quan tâm"

"Hai người bắt dầu day dưa, con khả năng, không được"

Ngô Triết Hàm kéo chăn, đem toàn bộ thân thể mình chui vào chăn

Vào thu bao nhiêu ngày rồi, vẫn là nóng quá, trên người, trên tóc, trong mắt, đều là nước

......

Vào đêm khuya Hứa Giai Kỳ bình thường là ngủ như chết, lúc này nếu không.....

Người dì không gặp mấy tháng một lần nữa tới chơi vào ban đêm.

"Ngô Triết Hàm là đồ sao chổi, mỗi lần xuất hiện đều vô cùng đau đớn!!!"

Hứa Giai Kỳ cũng học Ngô Triết Hàm chà xát tay đặt vào trong bụng, tựa hồ dễ chịu một chút

Bên gối điện thoại di động đồng thời sáng lên, trùng hợp là mới vừa lưu vào danh bạ "Người kia" gửi tới tin nhắn ——

"Chúng ta cần nói chuyện"

Lười suy nghĩ, trực tiếp trả lời —— "Nói chuyện gì?"

"Cô chưa ngủ sao?"

"Đau bụng."

"Lại đau?"

"Vừa thấy cô liền đau!"

"Thật ngại quá."

"Nói chuyện gì?"

"Lạc Lạc."

"Lạc Lạc làm sao vậy?"

"Không, nói chúng ta."

"Chúng ta làm sao?"

"Hứa Giai Kỳ."

"Đừng thừa nước đục thả câu, tin nhắn có thu phí!"

Một phút, hai phút, ba phút...... Mười phút...... Nửa giờ......điện thoại im re như chưa từng tồn tại.

"Bệnh tâm thần"

Cái bụng lại càng đau thêm vài phần

Hứa Giai Kỳ bị tiếng chìa khoá mở của doạ đến giật mình, vô thức đưa điện thoại lên xem là ba giờ hai mươi phút sáng

Cửa phòng ngủ được gõ nhẹ nhàng

"Là tôi, mở cửa.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#75