1. Đới Mạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi nhà hiện tại của tôi dù có rất nhiều người nhưng xem ra có vẻ quá trống trải, quá im lặng rồi. Tất cả những ồn ào xung quanh ngoài kia, chính là không thể bằng được sự ồn ào của Mạc Hàn. Tôi tuy không thích nghe càm ràm nhưng giọng nói của chị rất dễ nghe.

Tôi, Đới Manh, đã chính thức tốt nghiệp và chị ấy cũng thế. Nhất Kỳ Sinh chúng tôi tốt nghiệp cả rồi. Không biết bây giờ Mạc Hàn ở đâu nhỉ? Tôi nghe đồn Mạc Hàn ở cùng Ngũ Chiết và Tiểu Tiền trong một căn hộ gần trung tâm. Cũng thật tốt, chị ấy có hai người ở bên đã khiến tôi yên tâm rồi.

Hai ngày trước công diễn tốt nghiệp ở nhà hát Tinh Mộng, chị ấy rủ tôi tham gia vào AW9, chị ấy nói vẫn muốn ở lại với SNH48, xem AW9 như một cơ hội tốt. Tôi thật ra cũng hiểu chị ấy muốn bám víu vào đây thêm vài năm trước khi trở thành lão bản của một tiệm sách, hoặc là đi làm giáo viên.

Nhưng chung quy cho cùng, tôi rất nhớ chị ấy. Mạc Hàn với tôi đã đủ xa cách, cái thứ tốt nghiệp này không phải càng khiến tôi khó khăn hơn sao? Tôi chính là làm lại từ đầu, tán lại từ đầu đây.

*

Hôm nay, tôi gặp chị ấy trên đường, khác với vẻ mặt của tôi, chỉ ấy không đáp lại lời chào của tôi mà đi thẳng. Đến một ánh mắt cũng không nhìn.

Chuyện này lại thanh thiên bạch nhật giữa đường, hắc fan đăng lên weibo, nói Mạc Hàn không tôn trọng tôi, còn cái gì mà Mạc Hàn có mới nới cũ gì đó gì đó, tất cả đều không quan trọng. Tôi có lên weibo giải thích, là với khoảng cách xa, Mạc Hàn lại không đeo kính thì không nhìn rõ, thế rồi chuyện cũng êm.

Nhưng quan trọng là, chị ấy tại sao lại muốn tránh mặt tôi như thế?

*

Tôi hôm nay lại gặp Mạc Hàn, chị ấy lấy việc hôm trước đổ lên đầu tôi, nói rằng từ nay đừng đến gần chị ấy nữa, Mạc Hàn gặp đủ rắc rồi vì tôi rồi.

Ở khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cần một giây để nghe thấy tiếng trái tim tôi vỡ ra, và tất cả những công sức của tôi đều trở thành công cốc. Tôi vẫn như một kẻ ngốc trước mặt Mạc Hàn, vẫn như hồi trước vậy. Nhưng tôi của hiện tại đủ để nhận thức mình không thể mặt dày như thế nữa, tuổi trẻ bồng bột đã qua từ rất lâu rồi.

Thế là tám năm thanh xuân gắn bó với chị, tôi còn muốn nhiều hơn thế nhưng xem ra Mạc Hàn không muốn, vậy Đới Manh và Mạc Hàn cắt đứt quan hệ.

*

Một tuần sau hôm đó, tôi nghe người ta kể Tako đến tìm Mạc Hàn. Người Đông Bắc mà, rất dễ nóng tính, chuyện hôm đó mình Tako chấp hết cả Mạc Hàn, Tiểu Tiền và Ngũ Chiết. Nghe đâu còn gọi là Tiểu Khổng đến mà cũng vô tác dụng.

Tôi của một tuần này qua lời của Bảo Bảo, đúng là rất suy sụp, lại còn trở nên ủ rũ hơn rất nhiều. Bảo Bảo nói với chị rằng tôi bây giờ ra cái bộ dạng gì rồi cũng không rõ, chỉ cả ngày nhốt mình trong phòng. Đến việc tối thiểu là đi ăn, tôi cũng không muốn đi, toàn dựa vào Khổng Đội và Lâm Tỷ mua cho.

Tiểu Tiền weibo cho tôi, nói lại chuyện mà Tako đến gặp, còn kể khi nghe Tako nói, biểu tình của Mạc Hàn vẫn rất bình thản. Chị ấy chỉ im lặng thừa nhận những gì Tako nói, gửi lời xin lỗi cho qua loa rồi đi vào phòng.

Nửa đêm tôi không ngủ được liền thấy weibo Ngũ Chiết còn sáng. Cũng thật trùng hợp y gọi điện cho tôi. Tôi nhấc máy, nhấc máy nghe rõ được tiếng khóc của Mạc Hàn, nghe được cả những lời càm ràm và chửi thề của chị. Tôi nghe được hết. Ngũ Chiết chỉ tắt máy sau khi Mạc Hàn đi ngủ. Tôi lại nằm trên giường và suy nghĩ vài chuyện vớ vẩn, có vẻ tôi hiểu ra chuyện gì rồi.

*

Lập tức trong buổi đêm, tôi đến trước căn hộ của chị, chị ra mở cửa cho tôi.

"Chị có phải, giấu em điều gì không?"

Mạc Hàn im lặng trước câu hỏi này, nhưng tôi hiểu chị, chị nói lời phủ nhận với ánh mắt nhìn liếc sang trái, chị lại nói dối tôi lần nữa.

"Nếu vì AW9 mà chúng ta phải thế này thì em rời đi nhé? Rời hẳn khỏi cái công ty này cũng được. Em cần chị hơn"

"Đừng ăn nói linh tinh"

Chị mắng tôi, cuối cùng cũng nghe thấy Đới Manh này bị mắng nhưng biểu tình của tôi lại thản nhiên.

"Mạc Hàn, em rời đi được không?"

....

"Mạc Hàn, em rời đi nhé? Chính là đi khỏi đây để chị không phải bận tâm nữa. "

....

"Mạc Hàn, em ... "

"Em đừng đi"

Đến câu thứ ba, chị đi từ phía ghế sofa đối diện đến ôm tôi, là ôm rất chặt, tôi đưa tay vuốt tóc chị.

"Chị giấu em nhiều thứ, nhưng em không phải đứa ngốc"

"Chị muốn ở cạnh em nên rủ em tham gia AW9, em còn không biết điều này mà nói chị là em không ngốc hả đồ Đại Ngốc Manh"

"Được rồi, được rồi,  em vẫn ngốc. Nhưng đừng tránh mặt em nữa, được không?"

Chị im lặng không nói gì cả, tôi cũng không nói nữa. Cứ thế chị ngủ trong vòng tay tôi, tôi cũng không muốn cựa quậy đành ngồi trên sofa ngủ.

*

Sau đêm hôm đó, tôi đến chỗ chị hoặc là chị đến chỗ tôi. Cũng có những ngày cả hai ở nhà chị, Tiểu Tiền và Ngũ Chiết đến ở cùng 7SENSES.

Tôi chính là cần Mạc Hàn.

Mạc Hàn, Đới Manh yêu chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net