[SNSD]Absolute Love (chap12-15) Taeny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cre:ssvn

Chap 12 - part 1

Hôm nay không phải là một buổi sáng bình thường, SooYoung nghĩ thầm và tiếc nuối buông đôi chân trần xuống nền gỗ lạnh.

Và bây giờ đáng lẻ ra là lúc giấc ngủ đi vào sâu nhất thì cô lại phải bật dậy. Chỉ vì mới 7h sáng và cái thời tiết mà chăn mền cũng ướm lạnh khiến cô cứ phải đi toilet suốt đêm.

Đi ngang qua toilet ở kế phòng, không thể ép makane ngừng việc thức dậy vào lúc 7h và đọc sách, con bé thể nào cũng chiếm đủ 30' buổi sáng ở trong đấy, ngay cả restroom còn lại cũng sáng đèn. Từ khi nào những người bạn của cô phung phí giấc ngủ thế nhỉ, cả đêm qua đã tập khuya rồi còn gì, SooYoung mệt mỏi tựa vào bức tường ở gần bếp.

Chiếc bàn trống với miếng khăn trắng ở giữa bếp làm SooYoung chợt rùng mình, cô ghét cảm giác lạnh lẽo này, thật kì lạ khi nói rằng cô cũng thất vọng khi quay về dorm cùng Fany và ly cacao vẫn y nguyên đêm qua. Nó là một cảm giác rất khó tả, dù chỉ là người ngoài cuộc, nhưng SooYoung tin chắc rằng Fany chỉ làm ra vẻ thế thôi, nếu cô không ngăn lại, chắc hẳn cậu ấy đã cổ cốc cacao đó đi.

Mở cửa tủ lạnh, SooYoung biết sự ngờ vực của mình là đúng, tên ngốc Taengoo ấy vẫn không biết cái cốc với miếng stick bị quay vào bên trong là dành cho mình.

Tiếng kéo nhà tắm mở, và SooYoung vui mừng vì mọi thứ mà Chúa đã sắp đặt.

- Của cậu đây Taengoo.

- Gì vậy?

Bước một chân vào toilet sau khi dúi vào tay Taeyeon chiếc cốc lạnh, SooYoung nghiêng đầu ra và nói với giọng đanh lại.

- Hãy uống nó, uống sạch, cho dù nó có bị lên men đi chăng nữa.

- Cái này... từ lúc nào?

Taeyeon hỏi với vào khi cánh cửa đã bật khóa trái.

- Sáng hôm qua, thưởng thức đi!

Đặt chiếc ly xuống bàn, Taeyeon kéo ghế và bắt đầu nhìn vào dòng chữ đã lem đi. Sẽ thật trẻ con nếu như niềm vui trong cô cứ dâng lên thế này, như có vài chi tiết bỏ quên trong đoạn phim u ám mà cô vừa xem, Taeyeon bắt đầu lại cảm thấy từng nhịp thở trong mình đều hơn. Có lẻ Taeyeon quên rằng đo đếm tình cảm 5 năm Fany dành cho cô với một chút vớ vẩn từ một cái tên xa lạ nào đó là hoàn toàn không cân sức.

Nhưng chẳng ai có thể trả lời cho Taeyeon về cuộc gọi đêm qua ngoại trừ Fany, và điều đó khiến cổ họng cô đắng nghét mỗi khi nghĩ tới.

Chẳng buồn suy nghĩ thêm, Taeyeon hớp ngụm cacao lạnh với một chút cảm giác ngờ ngợ rằng nó không còn ngon như nó đã từng. Nhưng mặc kệ, vừa đứng dậy vừa uống sạch chỗ còn lại, Taeyeon dứt tấm giấy hồng ra và đẩy chiếc ly vào bồn rửa chén.

Mùi chocolate theo hơi thở Taeyeon phả ra trước cánh cửa phòng Fany, thật nhẹ nhàng, cô đẩy cửa vào và nín thở như thể cả mấy thế kỉ rồi chưa nhìn thấy cô ấy.

- Sica, dậy!

- ...

- Dậy tớ hỏi cái.

- Ugh... gì vậy SooYoung?

Cái vẻ đăm chiêu đầy nghiêm trọng của SooYoung làm Sica e ngại. Kéo chăn lên ngang mặt mình, Sica tiếc rẻ hé một chút đôi mắt mình nhìn qua người đang ngồi ở giường đối diện.

- Đêm qua, rốt cuộc là có chuyện gì với Taeyeon? Cả Fany và... cả cậu nữa!

- Huh? Không có chuyện gì đâu.

- Không có chuyện gì mà Taeyeon lại tắm nước lạnh với cái thời tiết 3 độ C vào lúc 6h sáng àh?

- Sao?

Sica bật dậy như có chiếc lò xo dưới nệm, rõ ràng từ cái ôm đêm qua và những cơn mộng mị về khuôn mặt ngô ngố nào đó suốt giấc ngủ làm cho cô không thể nằm im với những gì SooYoung nói.

- Tớ vào nhà tắm sau cậu ấy và tớ thề rằng từ đầu mùa đông đến giời vòi sen chưa bao giờ bật qua xanh.

- Máy nước nóng hư chăng?

- Nó vẫn hoạt động Sica! Và chuyện đó không quan trọng, cậu có nói cho tớ biết cái gì với các cậu đêm qua không? Đừng bảo với tớ là các cậu đi nghịch tuyết và hắt hơi nhiều đến nỗi mũi đỏ ửng và mắt sưng húp nhé!

- ... Tớ thật sự không biết nữa SooYoung ah...

Đút tay vào túi áo trước bụng, Taeyeon nhón chân và nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ, Fany vẫn giữ thói quen ngủ quay mặt vào trong vách từ lúc còn training vì như vậy cô ấy có thể khóc vì mọi nỗi buồn mà không ai nhìn thấy được. Và khi Taeyeon phát hiện ra điều đó, cô đã làm cho Fany quay về hướng ngược lại, nơi có tất cả sự chở che bao bọc.

Taeyeon cuối xuống và hôn lên môi Fany, một vòng tay mềm mại vuốt ve trên cổ cô, trước khi có thể nói gì đó, Fany đã kéo cô ngã lên cô ấy và Taeyeon biết rằng mình khao khát vùng da bên dưới lớp áo này biết dường nào.

"Không, mình không thể làm như thế, cô ấy sẽ thức dậy, và biết đâu... sẽ đẩy mình ra nữa..."

Taeyeon lắc đầu để những tưởng tượng vừa rồi văng khỏi suy nghĩ mình, cô chỉ muốn ngắm Fany một chút trước khi bắt đầu cả một ngày dài. Và thật buồn khi từ lúc nào cô lại lẻn vào phòng Fany như một tên trộm thế này, đây là cảm giác khó chịu nhất mà Taeyeon từng gặp, nó như là bạn sống trong sự sợ hãi về tình cảm đang dần tuột khỏi tay mình mà không dám chắc bản thân còn bao nhiêu phần trăm hy vọng để níu kéo.

Taeyeon e dè kéo chiếc chăn lên cao hơn trước khi ra khỏi phòng. Sẽ là cả vấn đề nếu tối nay cô ấy thật sự đi đâu đó với Taecyeon và dẫu có đi cùng Sunny đi nữa thì cũng vẫn rất tệ.

Ngủ dậy muộn với một chút choáng váng ở đầu khiến Fany cảm thấy kiệt quệ, nhìn khuôn mặt mình trước gương vài phút trước khi cùng mọi người đến đài truyền hình, Fany biết chắc rằng phần mong mỏi nhung nhớ của một người phụ nữ với người mình yêu bắt đầu trỗi dậy. Sự im lặng của Taeyeon càng làm cô muốn lao ngay vào vòng tay cậu ấy, bất kể điều đó có chẳng khác nào biến cô thành một người phụ nữ hổ thẹn đi chăng nữa.

- Chị tìm Taeyeon unnie àh?

- Ugh...

- Chị ấy ra xe trước rồi, em với maknae sẽ khóa cửa.

Yoona nhìn thấy Fany đang mặc áo khoác và nhìn vào cánh cửa khép hờ của phòng Taeyeon, lắc lắc chùm chìa khóa trên tay, cô nhìn người chị mình tư lự, chắc chắn là có chuyện không vui giữa Taeyeon và Fany unnie, nhưng có lẻ phải chờ xem có cần thiết để hỏi han chưa đã.

Khoác vai Hyunie ra khỏi thang máy, Yoona chỉ biết rằng, thật kì lạ khi nhìn thấy Fany một mình bước đi mà không có Taeyeon unnie bên cạnh, nó như hũ vannilla để lâu ngày, chị ấy thật sự cô độc trong tấm áo choàng không cài nút.

...

Taeyeon cảm thấy không ổn, cô đang đau râm rang cái bụng và mồ hôi lạnh toát ra từ hai bên thái dương không ngừng. Có lẻ là do ly cacao lúc sáng, mơ hồ nhận ra nó có vị men nhưng Taeyeon vẫn uống nó, và hậu quả là bây giờ cô phải lấy bức tường làm chỗ dựa và thở nặng nhọc sau một lần nhảy.

- Taeyeon sao thế?

Đây là cảm giác dễ chịu nhất từ khi Taeyeon sinh ra đời, cơn đau hoàn toàn biến mất ngay ở trong giây phút đó vì cô biết giọng nói đó thuộc về ai.

- Sao môi khô thế này? Có đau ở đâu không Taeyeon?

- ... Tae không sao đâu...

- Chờ một chút em...tớ đi lấy nước!

Dù phải ngồi hụp xuống vì cơn đau quặng lên nhưng Taeyeon biết mình đang hạnh phúc như thế nào, cho dù Taecyeon là ai thì Fany vẫn là Fany của Taeyeon.

- Cậu đau ở đâu hả Taeyeon?

Ngước lên nhìn cô bạn tóc vàng của mình, Taeyeon mỉm cười méo xẹo và chỉ vào bụng mình.

- Tớ uống chút gì đó vào buổi sáng... và giờ nó hành tớ đây này.

- Lên ghế ngồi đi.

Vừa nghe cuộc điện thoại với người quản lý việc nhạc kịch của cô xong Sica đã thấy Taeyeon như muốn ngã xuống đất. Chưa kịp biết đến có điều gì đó thôi thúc, Sica chỉ biết cô muốn ở đó cùng Taeyeon, chẳng còn nhớ đến chỉ vài giây trước cô chỉ muốn xé ngay cái lịch làm việc của mình trong tuần tới.

Fany ghét những lúc hỗn độn thế này, tìm một cốc nước nóng cho Taeyeon cũng khó khăn, cô phải tự mình đi xuống canteen của đài truyền hình và chăm bẳm mang nó lên tận lầu 8, phải mà cô có thể hôn ngay vào môi Taeyeon lúc đó và làm nó bớt khô thì hay biết mấy.

Và từ khi biết Taeyeon, Fany chẳng còn sợ hãi bất kì điều gì, cô chỉ cần hỏi Taeyeon và cô tin mọi câu trả lời từ cậu ấy. Nhưng ngay lúc này, cô tin một điều mà dù bản thân vẫn còn hoài nghi cô vẫn sẽ không thể tìm đến Taeyeon, vì Sica đang ở đó, một lần nữa chạm vào khuôn mặt cậu ấy.

Phải rồi, cô đang tin một điều là có thật, sự hụt hẫng.

Chap 12 - part 2

Cô vẫn thường thấy Taeyeon bên những thành viên khác như một nguồn động viên, một người chị hay một người bạn, nhưng dự cảm của người phụ nữ luôn làm cô hoang mỗi khi nhìn thấy Sica bên Taeyeon.

Không biết có phải gần đây cô suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng Sica như biến thành một người hoàn toàn khác khi ở bên Taeyeon, sự mềm mại và dịu dàng hiếm khi được bóc trần như lúc này.

Hít một hơi thật sâu trước khi bước đến chỗ của Taeyeon, lòng vẫn cứ lo lắng, sâu hơn nữa là nỗi buồn, nhưng Fany không làm ngơ được trước dáng vẻ ngày một tìu tụy đi ấy, dẫu người bên cạnh Taeyeon không là cô cũng được, miễn là người đó có thể chăm sóc cho cậu ấy.

- Taeyeon uống nước đi,... nước nóng đó, uống chậm thôi...

Fany đỡ ly nước khi Taeyeon bị bất ngờ vì nó quá nóng, Sica dịch qua một bên nhường chỗ cho Fany nhưng người bạn của cô đã lắc nhẹ từ chối.

- Taeyeon có đau ở đâu không?

- Tae đau bụng, một chút thôi, đừng lo.

Bắt chéo chân và bấm vu vơ gì đó vào điện thoại, Sica quay sự chú ý của mình đến chỗ khác khi Fany dùng tay cô ấy lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên gáy Taeyeon. Cô nhận ra Taeyeon lúc nãy và Taeyeon bây giờ gần như là hai con người khác nhau, nếu như Taeyeon ở trước mọi người có đóng kịch giỏi đến thế nào về cơn đau của cậu ấy, thì khi Fany bắt đầu sự yêu thương mọi miếng thép đều tan chảy. Taeyeon đã thành một cậu bé chùng lại trong vòng tay Fany.

- Taeyeon, em có điện thoại từ bên sản xuất của KBS nè.

- Okay em đến đây.

- Ngồi đây đi, tớ đi một lát.

Nhảy xuống đất và đẩy Fany vào chỗ của mình, Taeyeon chạy đến chỗ người quản lý đang giơ chiếc điện thoại trên cao.

"Cô ấy vẫn lo lắng cho mình và mình sẽ không cho cô ấy đi đâu đêm nay cả!"

Chỉ còn cô và Fany ngồi lại, cùng nhìn về một phía, Sica chưa bao giờ cảm thấy bối rối như lúc này, mọi cảm giác đều xuất phát từ một lý do duy nhất, và cô bỗng sợ rằng Fany biết được điều cô đang mang trong lòng.

Có lẻ đây là lần đầu tiên Sica ngồi cạnh cô mà cả hai vẫn chưa lấy được một câu chuyện, Fany thở hắt ra và liếm đôi môi cũng đang dần khô đi của mình, tại sao bắt đầu một câu nói cũng khó khăn đến thế.

Đáng lẻ cả hai sẽ nói về một điều gì đó bâng quơ, hay nhận xét về ai đó trước mắt mình, nhưng sự im lặng vẫn buông xuống và Fany chỉ muốn biết tại sao Sica lại im lặng, tại sao?

Mà thật sự ra là chẳng vì lý do nào cả, chỉ là Fany đã nhìn thấy Sica ôm Taengie và cô muốn hỏi tại sao đêm qua Taeyeon lại khóc, tại sao Sica lại ở đó cùng cậu ấy, tại sao Sica không nói cho cô biết ngay khi về dorm, tại sao cậu ấy giữ quá nhiều bí mật với Taenggie của cô. Hàng ngàn câu hỏi vây lấy Fany làm bụng cô sôi lên đến át đi những con chữ.

- Đêm qua...

Fany nghe như nhịp tim mình như nảy lên và đập mạnh vào những thớ thịt, khiến cô phải giải phóng sự căng thẳng bằng một hơi thở khẽ.

- ...

- Taeyeon... cậu ấy hình như có chuyện gì đó.

- Sao?

- Cậu ấy ở sân thượng công ty và khóc trên đó.

- Sao... sao cậu biết?

Giọng Fany nhỏ lại ở những chữ cuối, cô biết nói dối là không tốt, nhất là với một người đi nhà thờ và chưa bao giờ muốn đi ngược sự thật, nhưng vì Taengie, cô phải xem như mình không biết gì cả.

- Tớ tìm thấy cậu ấy trên đó, tớ không biết tại sao, nhưng có vẻ cậu ấy đang gặp vấn đề gì đó... cậu ấy khóc rất nhiều.

"Và trong vòng tay cậu phải không Sica..."

- Những ngày này tớ không thể nói chuyện với Taeyeon nhiều như trước... có thể cậu ấy stress.

- ...Fany... khi tớ nhìn thấy Taeyeon khóc, tớ cũng gần như khóc theo cậu ấy, cậu hiểu không, vì thế tớ tin là không phải vì stress đâu.

- ...

Siết chặt chiếc điện thoại trong tay mình, Sica muốn nói Fany hãy quan tâm nhiều hơn đến Taengoo của cậu ấy, muốn nói Fany phải hiểu rằng Taengoo là điều kì diệu nhất mà cô từng biết đến. Từ bao giờ Sica mệt mỏi với việc đứng từ xa và nhìn vào đôi mắt màu nâu của con người ấy và đoán xem cậu ấy đang cảm thấy thế nào, cô muốn mình là Fany, được chăm sóc Taeyeon, được quyền làm những việc mà bây giờ chỉ Fany mới có thể.

Đây là lúc những âm ỉ của thứ tình cảm điên khùng ấy trỗi dậy, tâm hồn cô đã quá xác xơ với những cảm xúc không tên trong lén lút, cô muốn Fany hãy hiểu những gì cậu ấy có, đừng làm Taeyeon đau đớn hơn với những mối quan hệ của cậu ấy.

- Tớ muốn...được yêu Taeyeon.

Fany nhấp nháy môi ngước lên nhìn qua người bạn mình, 3 chữ cuối trong câu nói của Sica như rơi ra từ những mảnh gương vỡ mà cô đang soi mình vào đó.

"Làm sao đây Fany, tớ yêu Taeyeon mất rồi..."

Không còn nói vào khoảng không trước mặt, Sica nhìn thấy khuôn mặt thẫn thờ của Fany hiện lên qua màn nước phủ trên mắt mình. Không thể giấu diếm thêm bất kì giây phút nào nữa, Sica sợ rằng cô sẽ ôm lấy Taeyeon sau lưng Fany một lần nữa như đêm qua với những tình cảm rồ dại đó.

- Tớ xin lỗi...

.... Cái ôm ở lễ trao giải Melon, những tin nhắn khi Sica bắt đầu nhạc kịch, những hỏi han khi Taeyeon ốm, những buổi luyện thanh riêng,... Tất cả như những ánh chớp giật lên giáng vào suy nghĩ Fany, còn có gì cô không được biết giữa Sica và Taeyeon, chẳng phải mọi thứ đã vượt đi xa quá rồi sao...

- Chị cứ nói họ ráp giường trước, vì em cũng chưa tính tới mấy cái kệ để ở đâu nữa...

- ...

- Đèn đã lắp chưa chị?

- ...

- Àh, okay, vậy lát diễn xong em sẽ đến.

- ...

- Hút bụi luôn rồi sao? Tốt quá.

- ...

- Em sẽ thanh toán tất cả tiền nhà vào giữa tháng được không?

- ...

- Em hiểu rồi, cám ơn chị.

Xoa xoa hai bên thái dương, Taeyeon bắt đầu thấy những đồng tiền làm phiền mình, chưa bao giờ phải lo nghĩ về nó vậy mà giờ đây cô đang gánh cả một món tiền quá lớn phải trả. Và Taeyeon biết mình sẽ làm tất cả để có thể trả đủ một cách sớm nhất, dù Fany thì chẳng muốn cô nhận thêm công việc ở bất kì đâu, ngay cả Chin Chin mà cô ấy cũng gặng lên gặng xuống mãi.

Nhưng lúc này Taeyeon muốn quên hết, cô sẽ dẫn Fany đến thăm căn nhà vào tối nay, mọi thứ sẽ rất hoàn hảo, mặc kệ anh ta, Fany sẽ đến đó, nhất định là thế.

.

Chap 13 - part 1

Sunny đếm được đã 3 lần Taengie đi vòng qua phòng thay đồ của bên cô và ngó nghiêng, cô biết cậu ấy đang tìm một người mặc chiếc áo màu xám và đi đôi boot nâu, nhưng thay vì hỏi mọi người thì cậu ấy vẫn cứ im im mà chui tọt vào mọi ngóc ngách, đã vậy còn chưa thay trang phục, cứ để cái mặt trang điểm đậm như đi vũ hội với cái áo hoodie nhăn nhở ấy mà đi khắp nơi.

- Cậu tìm Fany phải không? Sao cậu không gọi cho cậu ấy?

Taeyeon ngồi phịch xuống chỗ Sunny sau khi đánh vài vòng ở tận chỗ thay đồ mà hai đứa maknae đang dùng và kết quả là tiếng thét của Hyunnie đã đẩy cậu ấy ra đây.

- Tớ gọi không được, điện thoại bận.

- Nãy tớ thấy đi với HyoYeon, chắc không có gì đâu.

"Không có gì đâu?"

- Cậu... đi ra đây với tớ.

Lôi Sunny ra ngoài hành lang, nơi đặt những chiếc bàn ngổn ngang sát hai bên tường.

- Lát nữa cậu sẽ đi đâu với Fany?

Chỉ cần một câu của Taeyeon mà nói lên tất cả những gì mà cô đã giữ bí mật cho đến phút này, Sunny cố gắng không để sự bối rối của mình thể hiện ra ngoài, nhưng thật khó vì đôi mắt đó cứ như đang nuốt lấy cô.

- Chỉ là... party cuối năm thôi.

- Uhm... và với Taecyeon huh?

Sunny không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa như những gì Taeyeon vừa nói ra, nó nhẹ như thinh không, và ngay chính Sunny còn quên đi rằng Taecyeon là ai trong lúc này.

- Cậu phải tin một điều là... có lý do để Fany đi buổi party này, và chắc chắn là...

- Tớ không quan tâm.

- ...

- Lý do nào cũng vậy thôi, cũng đi cùng anh ta... nhưng tớ chỉ muốn biết nếu không có gì, tại sao cậu lại giấu tớ?

- Tớ hoàn toàn không muốn giấu cậu, nhưng làm sao khi mà Fany không muốn cậu biết để rồi cậu sẽ không vui hả Taeyeon?

- Vậy anh ta mời Fany và cô ấy rủ cậu, phải không?

- Nhưng cậu phải biết lý do tại sao Fany làm như vậy!

- Tớ biết đủ rồi! Khi nào cậu và Fany đi?

- Taeyeon!

Taeyeon chưa bao giờ thấy tinh thần thiếu sự minh mẫn như lúc này, cô đang kìm hãm mọi cơn giận đang chầu chực bùng nổ bên trong mình, và thật sự lúc này cô không còn muốn nghe bất kì điều gì liên quan đến anh ta nữa.

- Tớ chỉ muốn biết mấy giờ và ở đâu!

- Tớ sẽ đi với Fany và hứa với cậu rằng sẽ không có gì xảy ra hết, chỉ là một bữa tiệc mừng năm mới...

- Chứ cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?

- ...

Nhìn ra ngoài cửa sổ ở cuối hành lang để lảng tránh ánh nhìn của người bạn mình, điều Sunny lo ngại không phải là Taeyeon sẽ đau đớn khi thấy Fany đến đó cùng Taecyeon hay những điều tương tự như thế, mà cô nghi ngại rằng cậu ấy sẽ dùng tất cả sức lực mình có để quậy banh cái party đó và như vậy thì chẳng hay ho chút nào.

- Sau khi diễn xong, còn ở đâu thì tớ không biết.

- Được rồi.

Đút tay vào túi áo và đi đến máy bán nước tự động, vẫn giữ sự im lặng đó, Taeyeon bỏ vào vài đồng xu rồi chọn một lon Lover Tea.

- Cám ơn cậu.

Nhận lon nước và kèm theo đó là lời cám ơn cũng từ Taeyeon, quá bất ngờ về những gì cậu ấy hành xử, Sunny không thể kết luận rằng nó đúng hay sai, nhưng cô cảm thấy như mình đang uất nghẹn.

"Cậu ấy làm như thế chỉ vì mình không ở về phe cậu ấy sao?"

Những người sản xuất bên Dream Team nói quá nhiều về những gì họ muốn, xây dựng kịch bản thế nào đó. Nhưng hình như chỉ có HyoYeon lắng nghe những đòi hỏi mà họ muốn ở bọn cô, còn Fany thì chẳng thế đẩy thêm bất kì vấn đề nào vào cái đầu trống rỗng của mình.

Bước qua phòng chờ của 2pm, lướt qua tai Fany là những âm thanh đùa giỡn của WooYoung, cô biết vài bí mật của cậu ấy, và chẳng thể nào Taeyeon có thể ghen với những việc như mối quan hệ giữa cô và WooYoung, khái niệm đó là vô lý. Nhưng việc đó chẳng còn quan trọng, Fany thở dài khi nghĩ về việc đối mặt với Sica trong vài bước chân nữa, nó nặng nề và khó xử như rằng cô đã tham gia vào cuộc thi nào đó và có được Taeyeon là nhờ gian lận.

Taeyeon là của cô từ 5 năm nay, như con người sống phải thở, như mùa đông rồi đến mùa xuân, thế mà giờ đây cô ngại ngần khi đối mặt với tình yêu của mình, ngại ngần khi nghĩ đến phải làm gì khi đứng giữa Taeyeon và Sica.

Những suy nghĩ này thật khủng khiếp và hoàn toàn không có lối thoát.

Ấy vậy mà Fany lại cảm thấy khó chịu khi vào phòng chờ và không nhìn thấy cả Taeyeon và Sica đâu cả. Cứ với những suy nghĩ gàn dở của mình, Fany không ngăn bản thân muốn biết đến chết được ngay lúc này Taeyeon đang làm gì và Jessica - bạn cô đang ở đâu.

- Thay đồ đi Fany, tớ ra dợt lại bài nhảy với mấy nhóc kia chút.

- Okay.

Cởi chiếc áo khoác dày và treo nó ngay ngắn vào tủ, Fany nhìn vào tủ đồ diễn kế bên và chọn chiếc móc có tên mình, chỉ còn lác đác vài bộ trang phục, ngay cả đến chiếc móc có tên Sica và Taeyeon cũng không còn ở đây.

Chỗ thay đồ được bao quanh bởi chiếc mành rộng, chia làm 3 ngăn, vì nhóm nhiều thành viên nên phải ngăn ra, thật sự nó chỉ là một khoảng phòng được che lại. Fany không chú ý đến những bên sáng đèn, cô bận rộn với những mông lung về những mối quan hệ, và có thể là một chút lo lắng, về Taeyeon.

Một luồn gió bất ngờ thổi qua lưng khi Fany cởi chiếc áo ba lỗ cuối cùng ra, tiếp theo là một vòng tay siết mạnh kéo cô vào tường.

- Taeyeon...

- Shhh...

Vẫn cầm chiếc áo ba lỗ trên tay, Fany dùng nó để che phần trống trải trên ngực mình, dù chiếc bra vẫn còn có thể cầm cự ít nhiều.

Chống hai tay lên tường, Taeyeon nhìn vào bờ vai Fany và di chuyển ánh nhìn xuống ngực người yêu mình.

- Chỉ để bớt nhớ thôi.

Fany cảm thấy trái tim mình buông xuôi khi Taeyeon gỡ nhẹ cánh tay cô đang vần vò chiếc áo che trên ngực xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#snsd #taeny