CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                         .
                                                         .
                                          Có Một Thiên Sứ
                                          Trong Phòng Tiệc

                                                       💐

Quý cô Shaskia đã gửi thiệp viết tay đến hơn 20 khách mời đến hơn 20 khách mời danh dự tuần trước. Và đó là lý do họ có mặt tại biệt thự trắng Ly Club trưa nay, một dịp gặp gỡ thân mật nhưng cũng rất trang trọng này, để chúc mừng cho sự ra mắt của thương hiệu WOO tại Việt Nam. Một sự triệu tập truyền thông có chủ ý và chọn lọc để tiếp cận. Thiệp mời sơn son thiếp vàng rực rỡ và tinh tế là cách dễ chịu và hiệu quả nhất mà một thương hiệu vừa và nhỏ có thể làm.

Trong căn phòng trắng lung linh nến, sáp ong và những lọ thủy tinh handmade thoang thoảng yêu chiều khứu giác khách mời với hương thơm dễ dịu của tinh dầu thiên nhiên, khách quý bắt tay nhau thân mật để lộ hình xăm mạ vàng mang dấu ấn của WOO ẩn hiện lấp lánh trên da thịt. Sự "đóng dấu" này khiến Midori cảm thấy không an toàn. Cô chưa bao giờ thích phải thuộc về một nơi nào đó, hoặc nằm trong chiếc hộp mang tên khuôn khổ nào. Trong suốt sự nghiệp 10 năm viếc lách của mình, Midori cố hạn chế tiếp xúc nơi đông người, nhưng từ chối cơ hội giao tiếp mới cũng có nghĩa là ngược đãi với nguồn ý tưởng mới như phù sa màu mỡ ở đồng bằng. Midori thở dài. Cô đành chọn bộ đầm lụa satin trang nhã, khiêm nhường nhất để ẩn mình an toàn qua những màn xã giao có đôi phần gượng gạo ban đầu. Nàng chìa tay đón lấy lời chào của quý cô Shaskia - người đàn bà có dung mạo của ngôi sao và thần thái từ sư tử cái đang đứng trước mặt mình

- Xin chào, tôi là Midori.

- Chào Midori. Rất vui được chào đón cô đến bữa trưa của WOO. Tôi có nghe về quyển sách "Tắm khí rừng - vạn mùa xuân" của cô Midori. Thật sự rất gần với tinh thần Thiền mà WOO đang hướng đến. Hy vọng cô thích buổi trưa hôm nay!

Tay Midori vã mồ hôi. Như Mộc gặp Hỏa. Như điện gặp nước. Không phải là do đôi mắt xám sâu thẳm không đáy của bà Shaskia đang nhìn xoáy vào cô, mà cảm giác bất an thỉnh thoảng đến như tiên tri về điềm báo khác thường có thể xảy ra. Những người thuộc tuýp hướng nội thường không hay nói, họ dành nhiều thời gian để suy tư và nắm bắt sóng điện từ vạn vật để phỏng đoán nguồn năng lượng. Midori rất tin vào trực giác của bản thân rằng có một ai đó đang theo dõi mình.

Nàng từ từ xoay lưng lại.

Không có người nào đang nhìn mình. Ngoại trừ một Thiên Sứ.

Một Thiên Sứ Tây phương với đôi mắt màu ngọc lục bảo, mái tóc màu hạt dẻ và đôi cánh trắng huyền ảo. Thiên sứ bất động giữa trung tâm đám đông đang chuyển động, vừa khít ở vị trí vệt nắng từ vườn đang soi rọi hướng đến cầu thang lớn. Chàng chăm chú và trìu mến nhìn Midori, như đã quen từ lâu lắm.

Midori cứ bất động như thế trong thoáng chốc. Bà Shaskia vẫn tiếp tục câu chuyện về WOO:

- Sẽ thật tuyệt diệu nếu tất cả khách mời hôm nay đều có tình cảm với những sản phẩm vì cộng đồng mà chúng tôi vừa ra mắt. Cô Midori? Hello?

- Vâng... Tôi đây. Xin lỗi tôi vừa bỏ lỡ đoạn nào thế?

-À... Không quan trọng lắm. Dường như cô vừa gặp một người quen ở đó? Thật tuyệt! Hãy xem buổi tiệc hôm nay như bữa trưa thân mật trong gia đình nhé!

Bà Shaskia khéo léo mời khách vào bàn. Midori nghĩ là mình vừa hoa mắt với chàng trai có dung mạo của Thiên Sứ vừa bước vào căn phòng trắng này, hoặc chẳng có Thiên Sứ nào cả, vì khi nàng quay lại cầu thang lớn tìm kiếm, vị trí đó trống trơn. Thật bất công vì đến cả Mị Châu còn để lại lông ngỗng cho Trọng Thủy theo dấu, tại sao một vẻ đẹp xứng tầm vũ trụ như thế lại ki bo dẫu chỉ hợi ý về tung tích với nàng? Chàng trai trẻ biến mất không dấu vết khi chỉ vừa mang nắng đến tràn ngập căn phòng trong khoảnh khắc. Midori hụt hẫng quay về bàn tiệc.

Kỳ diệu thay, Thiên Sứ đang ngồi ở đó. Chàng kéo nhẹ ghế bên cạnh Midori, nở một nụ cười bí hiểm không thể ngọt ngào hơn. Không một chút xa cách, cũng chẳng quá vồ vập, chàng trai trẻ lạ mặt mang vẻ đẹp của Mặt Trời đã im lặng như vậy đến hết buổi tiệc, không mảy may làm quen. Hành động của chàng tự nhiên và chân thành đến nỗi Midori cứ ngỡ hai người vốn là người yêu tự kiếp nào, vừa gặp lại đã nên thơ. Kể từ giây phút Thiên Sứ bước vào phòng với đôi cánh trắng như màu áo của mình, Midori biết mình sẽ mãi bị xiềng xích trong khát khao trần tục của nhân gian: Muốn có chàng!

- Xin chào, tôi là Midori.

- Tôi biết. Cô là nhà văn.

- Rất vui được gặp anh.

- Tôi cũng vậy.

- Trông anh rất quen.

- Chúng ta chưa gặp bao giờ.

Thôi xong! Đó là tất cả vốn liếng giao tiếp mà Midori có.

Lẽ ra, nếu cô bắt đầu câu chuyện bằng: "Xin chào! Tôi là Midori, có nghĩa là màu xanh, hoặc cây xanh, tôi là người rất kém giao tiếp. Nhưng tôi cảm thấy rất cần thiết để biết tên vị Thiên Sứ đang làm tim tôi sắp nổ tung..." có lẽ kẻ kiêu ngạo kia sẽ rũ lòng thương mà nhiệt tình đối đáp

Midori bỏ cuộc! Không thể để lòng tự trọng bị giày xéo hơn. Dẫu ngồi bên cạnh cô có là Thiên Sứ cánh trắng vừa rơi từ trên thiên đàng xuống đi chăng nữa.

Midori ngay ngắn nhìn thẳng, trở về đúng vị trí khách mời, mặt lạnh từa đá trong tủ đông, chuẩn bị đón lời mở màn từ quý bà Shaskia. Bỗng nhiên Thiên Sứ bên cạnh ghé sát vào tai cô thì thầm:

- Có thật là loài thông đỏ ngàn năm chỉ có ở bán đảo Tây Hải không?

- Sao cơ?

Chàng nhìn Midori đầy ngạc nhiên.

- Không phải cô đã viết về nó trong "Tắm khí rừng - vạn mùa xuân" sao?

- À, Đúng... Loài thông đó rất được tôn kính ở bán đảo Tây Hải - Hàn Quốc.

Chàng im lặng một thoáng. Ngẫm nghĩ. Và cố tình lặp lại hành động vô cùng gây khó chịu với sức chịu đựng của lồng ngực là ghé thật sát tai nàng thì thầm, giọng nói êm tai như rót mật, khẽ khàng như âu yếm nhân tình:

- Cô có thể tưởng tượng được không...

- Gì cơ

- Hãy thử thả lỏng và TƯỞNG TƯỢNG nhé, cây thông đỏ không chỉ có ở Tây Hải. Tôi biết nó ở đâu. Nếu cô muốn, sau buổi trưa này, mình sẽ cùng nhau đến đó.

- Gì cơ?

- Cứ tưởng tượng thử đi...

Hẹn gặp cô trước cổng, sau bữa trưa. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Cái gì cơ?

Cái gì cơ?

Cái gì cơ?

Đó chính xác là thái độ biểu cảm của Midori suốt 2 tiếng đồng hồ sau đó. Cụm từ: "Hãy cứ tưởng tượng xem!" Thật sự kỳ diệu. Nó như một sức mạnh thôi miên, cố tình nhồi nhét những suy tưởng và mệnh lệnh của người khác vào ý thức của chính mình, khiến Midori không chỉ tưởng tượng về cây thông đỏ ở Sài Gòn, mà còn vô thức rơi vào bẫy: Tôi phải đi tìm cây thông đỏ, ở nơi mà chỉ Thiên Sứ mới biết.

Cái gì đang xảy ra ở đây và trong tâm trí tôi vậy?
_______________________________________
Vẫn đang tiếp tục, tại viết trên sách nên làm biếng với lại thời gian lên viết không nhiều mong các bạn thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net