Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:


Vào ngày thứ mười hai Phụng Ương đảm nhận công việc quản gia, Cao Khải Lâm từ Hương Cảng mua sắm trở về, vừa bước vào cửa nhà liền theo thói quen bắt đầu đem ví da, áo khoác ở trên người cùng với quần áo và vật dụng vừa mua về, thậm chí là tất cả tài liệu trong cặp làm việc ném tứ tung, từ cửa vào thẳng lên tận lầu hai, rải rác ở khắp mọi nơi, làm cho ngôi nhà vốn không dễ dàng gì duy trì sự gọn gàng sạch sẽ suốt gần nửa tháng này, một lần nữa khôi phục nguyên trạng thành một bãi rác.

Làm loạn khắp phòng Cao đại tiểu thư, sau khi khoe với con gái toàn bộ thành quả mua sắm của mình, liền phủi mông trở về phòng ngủ một giấc dài, đem hết mệt mỏi suốt một tháng qua gửi vào đó. Đây là thói quen của cô, cho tới bây giờ đều là như thế.

Cho nên khi cô đã ngủ đủ năm tiếng đồng hồ, tỉnh dậy vào một rưỡi chiều, tâm trạng vô cùng tốt xuống lầu, định ăn một một bữa cơm giảm béo để chống đói, sau đó sẽ cẩn thận đi xem lại chiến lợi phẩm của mình, nhân tiện đem công việc tiếp theo sắp xếp thật kỹ luôn một thể, thì lại phát hiện đồ vật vốn nằm rải rác ở khắp nơi đều không còn đó nữa, lửa giận ngút trời cả kinh gào lên.

"Ai? Là ai đã lấy đồ của tôi đi? Ra đây tự thú cho tôi!" Là một người dẫn chương trình có tiếng, kinh nghiệm chủ trì các bữa tiệc tối náo nhiệt của Cao Khải Lâm càng không ít, sức nói của cô rất lớn, giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, chỉ có loa phát thanh mới có thể sánh bằng, một tiếng gầm này của cô, âm thanh không ngừng vang vọng tới mọi ngóc ngách của ngôi nhà, thậm chí ngay cả ngôi nhà của những người hàng xóm cũng vì thế mà cùng rung lên.

"Oa oa oa..." Nhu Nhu vốn đang yên lặng ngồi ở một góc khu vui chơi chơi xếp gỗ liền bị tiếng gầm này dọa sợ đến phát khóc.

"Ai đang kêu gào vậy!" Cao Khai Tuệ đang có giấc ngủ trưa tuyệt vời ở trong phòng trên lầu hai lảo đảo nghiêng ngả chạy ra, cả người bám vào tay vịn lan can lầu hai, than thở: "Ôi..., mẹ, mẹ bận rộn nhiều ngày nay giờ mới trở về, sao đã có sức lực gào thét ầm ĩ rồi? Con xin mẹ suy nghĩ cho người khác một chút được không?"

"Đồ của ta đâu? Tài liệu của ta, tài liệu để ở chỗ này, cuộc họp ngày mai ta phải dùng, đi đâu rồi?" Cao Khải Lâm không có tâm tình nghe người khác nói gì cả, giận giữ chỉ vào chỗ cô đang đứng, "Chỗ này phải có laptop của ta!" Sau đó lại đi hai bước, chỉ vào bậc cầu thang thứ ba, "Chỗ này có một phần đồ án rất quan trọng, ai đem nó đi rồi? Người đâu? Gọi những người khác ra đây! Chạy đi đâu hết rồi!" Khôi phục giọng nói điên cuồng, cùng với sau khi thức dậy, bộ dáng tiều tụy nhợt nhạt chưa trang điểm, diện mạo thật sự đáng sợ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Ôi... chị... em sợ..." Nhu Nhu vốn thút tha thút thít núp ở một góc cẩn thận vòng qua Cao Khải Lâm đang tóc tai bù xù nổi điên, bò lên trên lầu nhào vào người chị gái tìm sự an ủi.

"Ngoan, đừng khóc. Mẹ chị không phải cố ý, em cứ coi như bà đang luyện giọng là được." vỗ nhẹ người cô bé, rất bất đắc dĩ nhìn mẹ mình ở dưới lầu. Mẫu thân đại nhân của cô lúc này đang tìm "hung thủ" ở khắp nơi, ở phòng bếp, phòng ăn, phòng khách to như vậy chạy tới chạy lui, giống như một con ruồi không đầu, miệng nói rất nhanh, không biết đang mắng cái gì. Cô nhún vai, cúi đầu hỏi Nhu Nhu, "Sao chỉ có một mình em ở dưới lầu? chị Khưu của em đâu?"

"Chị ấy gọi điện thoại. Ra ngoài rồi. Bảo em chơi." Cô bé dùng vốn từ có hạn của mình nói.

"Haiz, sao lại như thế chứ!" Cao Khai Tuệ thở dài. Khưu tiểu thư này mới quay lại làm hai ngày, đã ngang nhiên bỏ về giữa chừng như này, không hiểu sao cậu còn hòa nhã mời cô ấy quay lại, suy nghĩ của người lớn thật khó hiểu.

Lúc này tìm khắp nơi không thấy ai, Cao Khải Lâm khí thế hùng hổ chạy quay lại, ngẩng đầu chất vấn con gái ở lầu hai:

"Sao không có người ở nhà? Cô Triệu đâu? Còn có Khưu tiểu thư đâu? Đúng rồi, không phải cậu con lại mời một quản gia tới làm rồi sao? Đều đi đâu hết rồi?"

"Cái đó..."

"Quên đi, mặc kệ mấy cái đó! Khai Tuệ, mẹ hỏi con, con có thấy ai đem đồ của mẹ lấy đi lung tung hay không?" Cái này mới là quan trọng!

"... Thật ra thì cũng không phải lấy đi lung tung, mẹ để đồ bừa bãi như vậy vốn đã là không đúng..."

"Con chỉ cần trả lời câu hỏi của mẹ là được rồi, cái khác không hỏi thì không cần phải nói." Không nhịn được ngắt lời.

"Được rồi." Khai Tuệ nhún vai, "Là như thế này, toàn bộ đồ thất lạc trong nhà của mẹ đều là quản gia mới dọn đi. Con thấy cô ấy cầm một hộp giấy lớn đem tất cả mọi thứ gom lại, sau đó kéo tới phòng chứa đồ ở ngoài kia rồi. Mẹ vào trong đó chắc có thể tìm thấy." Nói xong, vốn định giơ hai tay lên che lỗ tai của mình, nhưng lại phát hiện so với cô Nhu Nhu ở trong ngực lại càng cần hơn, cô là chị gái, nên phải bảo vệ em nhỏ, không thể làm gì khác hơn ngoài ai oán mà dời tay xuống che ở lỗ tai cô bé. Sau đó...

Tiếng thét chói tai vang vọng tứ phía, điên cuồng phát ra như ma nữ phun lửa.

"Cái gì? Những bộ quần áo đắt tiền đó của ta, những tài liệu quan trọng đó, đều bị coi thành rác lấy đi rồi? Cô ta thật to gan! Không ai nói với cô ta rằng đồ của ta dù là một miếng giẻ lau cũng không thể đem đi lung tung sao? Nếu vứt rồi cô ta đền nổi sao? A! Ai cho cô ta cái quyền lấy đồ của ta đi! Con không nói với quản gia mới sao?"

"Con có nói. Chẳng qua những người khác ngược lại không nói." Cao Khai Tuệ cố gắng nghĩ lại một chút, phát hiện lúc đó quả thật chỉ có cô nói một câu: "Mẹ cháu không thích người khác động vào đồ của bà." Những người khác, như là bác Triệu, đám người Khưu tiểu thư, giống như đang đợi xem cô Phụng gặp xui xẻo, một câu cũng không nói, để cho cô Phụng dọn dẹp hết đống lộn xộn trong nhà.

Có điều Cao Khai Tuệ nghĩ, cho dù lúc đó cậu vẫn chưa đi làm, hoặc là những người khác trong nhà đều cho cô Phụng lời khuyên "Xin đừng chạm vào", thì cô Phụng cũng sẽ không nghe.

"Con nói, người chủ nhà này là con mở miệng nói ra quy củ của nhà chúng ta rồi, mà người quản gia kia vẫn tự làm theo ý mình động vào đồ của ta? Có phải là ý này hay không?"

"Ầy..., cho là thế đi."

"Thật quá đáng! Cậu con sao có thể tìm tới đây loại quản gia không hiểu lý lẽ như vậy? Một chút quy củ cũng không hiểu, nó cũng không quan tâm sao?"

"Thật ra con cảm thấy cô Phụng làm rất tốt mà." Cao Khai Tuệ nhỏ giọng nói.

Nhưng Cao Khải Lâm đang trong cơn giận đương nhiên không nghe được người khác lẩm bẩm cái gì, cô mải tức giận còn không kịp, dưới tình huống như vậy, cô chẳng bao giờ có thể nghe được người khác đang nói gì. Trong lòng tràn ngập bất mãn đối với vị quản gia mới chưa từng gặp mặt kia, càng nghĩ lại càng tức.

"Mặc dù trong nhà tuyển quản gia luôn không cẩn thận, nhưng chức vụ quản gia này cũng không cần thiết như vậy, bảo cô Triệu nấu cơm làm cũng được, ta trước giờ vẫn nói với cậu con, cậu con nhất định không nghe, nhìn xem bây giờ nó tìm tới một người loạn thất bát tao[1] gì thế này! Không được, ta phải gọi điện thoại cho cậu con, bảo nó đuổi người! Đúng rồi, điện thoại di động của ta đâu?" Dông dài một hồi xong mới bắt đầu vén ghế sô pha lên tìm.

Cao Khai Tuệ đau khổ nhìn phòng khách vừa mới không dễ gì thu dọn lại lần thứ hai rơi vào tình trạng lộn xộn dưới bàn tay của mẹ mình, thở dài nói:

"Mẹ, trên bàn trà có điện thoại bàn, mẹ gọi bằng cái đó là được, cần gì phải tìm điện thoại di động? Với cả, không phải con đã nói rồi sao? Tất cả mọi thứ của mẹ đều bị gom lại mang tới căn phòng ngoài kia rồi, gồm cả điện thoại di động, cho nên dù mẹ có xé sô pha thành từng mảnh nhỏ, thì cũng không tìm được điện thoại đâu." Cô Phụng trở về mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ rất tức giận...

"Tức chết ta rồi! Sao không nói sớm, lãng phí thời giờ của ta!" Cao Khải Lâm hậm hực đem chiếc gối tựa trên tay ném ra sau đầu, hoàn toàn mặc kệ cái gối đó đụng trúng bức tượng gỗ đặt trên mặt tủ cạnh ti vi, bức tượng tuyệt đẹp đó lập tức "cạch" một tiếng rơi xuống đất, cũng không biết có hỏng hay không.

Cao Khải Lâm hoàn toàn không tự giác được khả năng phá hoại của mình thở phì phì nói, "Ta nhất định phải đem cái người quản gia không hiểu chuyện kia cho nghỉ việc! Đáng ghét!" Sau khi gào xong lại nghĩ tới một việc, "Mà cái người quản gia mới kia đi đâu rồi? Tại sao người làm trong nhà đều không thấy ai? Cô ta cầm đầu cả đám bãi công sao?"

"Không phải. Trước khi ngủ trưa con nghe thấy cô Phụng nói phải dẫn bác Triệu đi mua đồ ăn, con nghĩ chờ một lát sẽ về thôi, bởi vì còn phải về nấu cơm tối." Cao Khai Tuệ dắt cô bé con xuống lầu, bụng hơi đói, chuẩn bị đến phòng bếp tìm một ít đồ ăn ngon lấp vào. Từ sau khi cô Phụng tới làm việc, thì cô luôn cảm thấy đói bụng, thật đáng sợ, nhất định sẽ mập chết thôi.

"Mẹ, mẹ có muốn ăn chút điểm tâm không? Ở phòng bếp có bánh bao thịt, còn có bánh trứng muối, cho vào lò vi sóng một lát là có thể ăn rồi."

"Bây giờ nuốt trôi được mấy thứ đó, con đang nói đùa à! Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta tức cũng no rồi, còn ăn gì nữa!" Hai tay nắm thành quyền tức giận quơ mấy cái, trừng mắt nhìn con gái nói, "Con ăn đi! Đừng ăn quá nhiều, cẩn thận mập chết đó! Đừng quấy rầy mẹ, mẹ phải tìm cậu con để nói chuyện này! Ta nhất định phải đem cái người quản gia không hiểu chuyện kia đuổi đi! Hừ!"

Cao Khai Tuệ dắt bé con vòng qua người con khủng long đang đắm chìm trong lửa giận kia, thẳng hướng phòng bếp mà tránh đi, không nói nhiều nữa. Dù sao thì lúc này mẹ cô có nghe cái gì cũng không vào, cô vẫn là ăn nhiều tốt hơn đoán! Nếu như cô Phụng thực sự bị mẹ đuổi đi, vậy sau này sẽ không còn đồ ăn ngon như này để mà ăn nữa.

Có điều, nói đi nói lại thì, cô Phụng sẽ thực sự bị đuổi đi sao? Tuy là mẹ rất có kinh nghiệm đuổi người, nhiều quản gia phần lớn là không chịu nổi lối sống của mẹ mà nhất nhất đòi đi, chứ đừng nói tới lắm lúc mẹ còn khiêu khích châm chọc người khác, thật sự là không tốt khiến cho người ta hận vì không giết được bà hoặc dứt khoát tự sát. Nhưng cô luôn cảm thấy cô Phụng so với mẹ càng đáng gườm hơn nhiều, không dễ bị đuổi đi như vậy.

Ôi, nhìn đồ ăn cô Phụng nấu siêu phần ngon, đành phải xin lỗi mẹ rồi, cô ủng hộ việc giữ cô Phụng ở lại. Mặc dù cô Phụng không phải là một người dễ tính, bảo ở lại, khẳng định mẹ sẽ thường bị cô Phụng làm cho tức đến nỗi biến thành khủng long bạo chúa, nhưng mà... dù sao thì mẹ cũng thường xuyên tức giận, tập quen là được rồi.

"Chị, dì Phụng cũng phải đi sao?" Nhu Nhu rầu rĩ cất tiếng hỏi.

"Không đâu, dì Phụng sẽ không giống mấy người... hay là mấy chục người... ầy, có khi là mấy trăm người trước đây? Hình như không khoa trương như vậy, nói chung, cô ấy không giống những quản gia trước kia, làm không được mấy ngày đã trốn, em yên tâm." Nói thì nói như vậy, chứ thực ra bản thân cô cũng không khẳng định là như vậy.

Chỉ có thể cầu nguyện cậu đừng khuất phục trước hành động một khóc hai náo ba thắt cổ của mẹ mà cho cô Phụng nghỉ việc. Cô là một mầm non đang trong giai đoạn phát triển, là hy vọng của tương lai nước nhà, rất cần thức ăn ngon nuôi dưỡng.


"... Ừm, em biết rồi. Bây giờ em đang bận, đợi em về rồi hãy nói. Hôm nay chắc phải tám giờ em mới về đến nhà, với điều kiện bây giờ chị có thể gác điện thoại, đừng làm lỡ thời gian làm việc của em. Ừm, được, tạm biệt."

Sau nửa giờ nói chuyện, cuối cùng Lý Tòng Cẩn cũng có thể đóng điện thoại di động lại. Tuy trên mặt không để lộ ra chút biểu cảm mệt mỏi nào, nhưng cú điện thoại phàn nàn này, lại khiến anh cảm thấy còn mệt hơn cả làm việc liên tục suốt mười tám tiếng đồng hồ không nghỉ.

Anh muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ không được, vẫn còn một cuộc họp đang đợi anh. Mà cuộc họp này vì anh, đã hoãn lại mười phút rồi. Bỏ điện thoại vào túi áo, anh cầm lấy tài liệu ở trên bàn, đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy mấy đối tác đang ngồi ở khu nghỉ ngơi uống trà nói chuyện phiếm, mang theo áy náy cười nói với họ:

"Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi."

"Cũng không đợi bao lâu, Minh Liêm vừa mới đến một phút trước, cho dù cậu không nói chuyện điện thoại, thì chúng tôi vẫn phải đợi cậu ta đến rồi mới có thể họp." Lý Chính Kỳ lớn tuổi nhất cười ha ha một tiếng, đứng dậy chỉ vào người đàn ông đang đứng bên cửa sổ uống cà phê nói.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu vào họp thôi!" Nhân viên kế toán cao cấp được ca ngợi là "nữ kế toán viên xinh đẹp nhất" Đường Khả Ân thản nhiên liếc Lý Tòng Cẩn một cái, bước vào phòng họp đầu tiên.

"Được được, họp thôi họp thôi, hôm nay hai vợ chồng chúng tôi còn phải lái xe trở về trung bộ đây, cũng không về trước được rồi, vì công việc quan trọng hơn." Lý Chính Kỳ kéo tay vợ đi theo.

Lý Tòng Cẩn đứng ở cửa phòng họp, để từng đối tác đi vào trước xong, bản thân mới vào cuối cùng, rồi đóng cửa lại.

Đây là một căn phòng do năm người của năm công ty kế toán hợp tác thành lập, năm người phân công nhau quản lý nghiệp vụ của ba khu vực bắc trung nam, trong đó ý đồ của Đường Khả Ân và Tống Minh Liêm rất lớn, đã đến đại lục nghiên cứu xong chính sách thuế của hai bên bờ biển, đến nay là cao thủ kiểm toán trong suy nghĩ của thương nhân Đài Loan, gần như cả năm đều ở lại đại lục giúp khách hàng sửa sang lại sổ sách, cũng là đại công thần tài năng đầy mình của công ty kế toán và căn phòng loại trung bình nhỏ này của bọn họ cũng hoạt động được năm năm rồi.

Mặc dù công ty của bọn họ không thể đánh đồng với tứ đại công ty kế toán trong truyền thuyết của Đài Loan, nhưng nhìn vào lợi nhuận ban đầu thu được mà nói, đã rất khả quan rồi. Hai năm trước khi bắt đầu nhận được phần hoa hồng hậu hĩnh, tất cả mọi người đều cảm thấy tương lai vô cùng tốt đẹp, dù bóng ma khủng khoảng kinh tế càn quét cả thế giới, thì mỗi một ngành nghề vẫn cứ tiếp tục cố gắng giống như sức sống của con gián vậy. Lúc này đã nhìn ra lợi ích của "nhỏ mà đẹp", đỡ bận rộn hơn nhiều đặc biệt nhân viên của "Kang PricewaterhouseCoopers"[2] không cần phải đối mặt với vấn đề giảm biên chế toàn cầu, hằng ngày họ phải tăng ca đến sùi bọt mép, đôi khi còn phải thúc giục ông chủ mau tìm thêm vài trợ thủ tới giúp, tất cả mọi người đều sắp bận tới điên rồi, mỗi ngày lấy công ty làm nhà không phải là một biện pháp.

Đương nhiên, tìm vài nhân viên mới vào đây, đó cũng là một trong những đề tài thảo luận của cuộc họp ngày hôm nay. Lúc này người phát biểu chính là người phụ trách mảng công việc này Tiền Quyên Kháp, cô đang dựa trên tài liệu mình tự thống kê nói rõ từng số lượng người mà mỗi tổ cần phải bổ sung, và cô hy vọng nhân viên tuyển vào đều là sinh viên đại học hệ chính quy do nhà nước thành lập, có thể không có kinh nghiệm, nhưng ít nhất phải có bằng kế toán loại hai.

Tìm người ở đâu đây...

Lý Tòng Cẩn nhất tâm nhị dụng[3] ở trong lòng yên lặng thở dài. Mặc dù tình trạng thất nghiệp không ngừng gia tăng, khắp nơi đều là người tìm việc làm, nhưng thật sự công nhân viên có năng lực phù hợp với sự mong đợi của nghiệp chủ cũng rất ít ỏi khiến cho người ta phải bất lực. Thường thì trong mấy trăm bản sơ yếu lý lịch gửi tới, chỉ có dăm ba bản có thể dùng, mà cũng đã là đòi hỏi tiêu chuẩn thấp nhất với bọn họ rồi.

Cho nên nói, tuyển người thực sự là một công việc vất vả.

Thành thật mà nói, cô gái tên là Phụng Ương kia cũng không phải là người quản gia lý tưởng trong cảm nhận của anh, nhưng căn bản tâm lý không muốn lại tìm người nữa, nên anh mới không muốn dễ dàng sa thải cô, mặc dù có vẻ như cô cũng không vui vẻ làm việc, lại tựa giống như im lặng chờ anh mở miệng yêu cầu cô rời đi. Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của cá nhân anh, dù sao thì cô luôn trưng ra biểu cảm poker face[4] đó quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm...

Quản gia mới nói năng thận trọng, có vẻ lạnh lùng, ít nói lại không dễ sống chung, nhưng khả năng làm việc của cô rất mạnh mẽ, cô làm hết mỗi một công việc mình nên làm, hơn nữa còn làm cực kỳ tốt... Nghĩ tới điều này, không thể không nhớ tới cô nấu ăn ngon mê người, sau đó, anh phát hiện mình đói bụng rồi.

Tuy là cảm thấy cô không đủ tiêu chuẩn, nhưng anh không muốn sa thải cô, dù cho sự tồn tại của cô sẽ khiến Khải Lâm làm cả nhà náo loạn tới gà bay chó chạy[5]. Hai người này hoàn toàn không hòa hợp, anh vô cùng rõ ràng. Ở một mức độ nào đó mà nói, Khải Lâm và Phụng Ương đều là người rất tự lập, khác biệt ở chỗ, tự lập của Khải Lâm gây ra hỗn loạn tạo nên phiền phức cho cuộc sống của người khác, còn tự lập của Phụng Ương thì là tự giác lo cho thân mình, đừng chọc tới lĩnh vực của cô thì sẽ không có việc gì cả. Anh nghĩ, trong nhà có một quản gia biết tự giác ở đó, là việc khiến người ta cảm thấy an tâm, cho nên, anh muốn cô ở lại.

Tất nhiên, anh sẽ không thừa nhận nguyên nhân chủ yếu muốn Phụng Ương không đáng yêu kia ở lại là do thèm ăn đồ ăn mà cô nấu ra.

Cái bụng thật là đói... Rõ ràng mới ăn cơm trưa không bao lâu mà, lúc này còn chưa cả tới thời gian uống trà chiều, sao đã đói như vậy rồi?

Sau đó, anh không nhịn được nghĩ, nếu như hôm nay về đến nhà sớm một chút, không biết có kịp bữa tối không? Cô Triệu quay lại làm rồi, như vậy thức ăn tối nay còn là Phụng Ương nấu không?

Đây là một cuộc họp cổ đông quan trọng, nội dung thảo luận bàn về định hướng phát triển trong ba năm tới của những công ty trong căn phòng này, mỗi một nghị án đều cần sự đồng ý của toàn bộ cổ đông, không được phép phân tâm dù chỉ một chút.

Lý Tòng Cẩn rất cố gắng tự ra lệnh cho bản thân không được nhất tâm nhị dụng nữa rồi, là không được nghĩ rồi, nhưng cảm giác thèm ăn từ dạ dày xông lên, làm thế nào cũng không kiềm chế được.

Thật muốn ăn mà...

Buổi sáng ăn bánh bao thịt, hình như vẫn còn, sau khi về nhà không biết còn ăn được nữa hay không?


‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒

Chú thích:

[1] Loạn thất bát tao: Lộn xộn, bừa bãi, không có trật tự, không có tổ chức,...


[2] PricewaterhouseCoopers: PricewaterhouseCoopers, hay còn gọi là PwC, là một trong bốn công ty kiểm toán hàng đầu thế giới hiện nay cùng với Deloitte, Ernst & Young và KPMG. PwC chuyên cung cấp dịch vụ tư vấn kế toán (chiếm 45%), tư vấn tài chính (chiếm 29%), và thuế (chiếm 26%). Tài sản ước tính vào năm 2014 của PwC là 34 tỉ đôla. Công ty có hệ thống trải dài trên 157 quốc gia với hơn 195,400 nhân viên đang làm việc tại đây.

Công ty được thành lập vào năm 1998 bởi sự sát nhập giữa Coopers & Lybrand và Price Waterhouse. Tên giao dịch của công ty được rút ngắn thành PwC trong tháng 9 năm 2010 như một phần của việc tái định vị thương hiệu.


[3] Nhất tâm nhị dụng: Ý nói trong cùng một khoảng thời gian cùng chú ý hay suy nghĩ về hai vấn đề, thông thường người ta thường suy nghĩ, đặt sự chú ý vào vấn đề, sự việc thứ nhất, rồi theo quán tính chuyển tới sự việc thứ hay, hoặc là sự chú ý, suy nghĩ di chuyển qua lại giữa hai vấn đề đó. Trên thực tế, sự chú ý vào suy nghĩ của con người tại một thời điểm nhất định chỉ có thể đặt vào một vấn đề hay sự việc.


[4] Poker Face: Một thuật ngữ tiếng Anh dùng trong trò chơi liên quan đến bài lơ khơ, Poker Face còn dùng để chỉ một gương mặt không có cảm xúc, không vui, không buồn, lạnh như tiền, như bài tú lơ khơ,...


[5] Gà bay chó chạy: Ý nói hoàn cảnh rối loạn vô cùng kinh khủng đến mức không khống chế nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net