Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:


Lý Tòng Cẩn rất bận, bận đến nỗi không có cách nào dành ra thời gian để tới phỏng vấn quản gia.

Đương nhiên, anh thừa nhận đó là một hành vi không tốt. Anh không nên vì một năm qua đã phỏng vấn quá nhiều, tới hai mươi tám người quản gia, giờ vẫn phải tiếp tục phỏng vấn nữa mà cảm thấy phiền muộn. Anh thừa nhận bản thân là người rất kiên nhẫn, nhưng rõ ràng, đức hạnh còn chưa đủ.

Dù nói thế nào thì, vị trí quản gia này cũng vô cùng quan trọng, không nên chỉ vì cứ đều đều dăm bữa nửa tháng lại đổi quản gia một lần mà cảm thấy việc dành nhiều thời gian để cẩn thận lựa chọn một người quản gia mới là lãng phí.

Vì thế mà anh tự kiểm điểm lại mình và đưa ra quyết định, cho dù trong mười năm tới anh vẫn cứ phải làm đi làm lại cái việc tìm người rồi phỏng vấn để chọn quản gia, giúp việc hay là đầu bếp này, thì anh vẫn cứ nên kiên trì và chuẩn bị thật tốt, coi cái việc nhỏ đó như trường kỳ kháng chiến mà làm.

Nhưng mà, lần này là một ngoại lệ, không thể không ngoại lệ, đồng thời cũng ngoại lệ khiến anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trong khi công việc của anh còn đang rất bận, chưa thể dành ra chút thời gian để phỏng vấn, thậm chí lúc này anh còn đang ở Singapore, thì vị quản gia mới kia đã có mặt ở nhà anh trước rồi, cũng đã bắt đầu thực hiện công việc của một quản gia rồi. Xảy ra chuyện này tất nhiên phải trách anh bận quá, không coi việc tìm thuê quản gia là việc gấp mà làm, nên khi trong nhà đột nhiên cần phải có thêm một quản gia ở đó ngay lập tức, thì anh chỉ có thể vội vàng gọi điện thoại quốc tế về nhờ bạn nhanh chóng tìm người hộ. Và rất nhanh, chỉ trong vòng ba ngày, người bạn đang làm việc ở Công ty Dịch vụ môi giới của anh ta đã giúp anh tìm được người.

Quản gia mới đã đến nhà anh làm việc, thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết gì về người quản gia mới này cả. Bạn mình giới thiệu đương nhiên anh tin tưởng, nhưng suy cho cùng thì để một người con gái không rõ lai lịch tự do ra vào nhà mình, trong lòng sẽ luôn có chút cảm giác lo lắng bất an. Cho nên anh đã dùng thời gian nhanh nhất làm cho xong công việc ở Singapore, mang theo cặp mắt gấu trúc đã ba mươi sáu tiếng đồng hồ chưa được nghỉ, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, dĩ nhiên càng không quan tâm được tới bề ngoài lôi thôi của mình, lập tức bay trở về Đài Loan.

Khi anh đứng ở cửa nhà trong bộ dạng nhếch nhác đầy bụi bặm và mệt mỏi, lục lọi khắp cặp tài liệu mà vẫn không tìm được chìa khóa cửa, đang định tìm dưới chậu hoa, dưới miếng thảm lót ở cửa nhà, thậm chí là định tới hòm thư tìm một chút xem có ai để chìa khóa dự phòng ở đó hay không thì đúng lúc đó, cửa lớn được mở ra.

Sau đó, anh thấy một cô gái trông rất không giống nữ quản gia xuất hiện, chỉ cái muôi nhôm đang cầm trong tay vào anh, lạnh lùng hỏi:

"Anh là ai? Lén lén lút lút làm gì ở đây?"

Đó là lần đầu tiên Lý Tòng Cẩn gặp Phụng Ương, ấn tượng sâu sắc tới mức cho dù sau này về già, có mắc bệnh đãng trí thì anh cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được cảnh này.

Anh và cô gặp nhau vào lúc ba rưỡi sáng một ngày cuối hè, khi mà cả thế giới này đều đã đi ngủ. Anh đứng ở bên ngoài nhìn người con gái xa lạ đứng ở bên trong cửa nhà mình, mà người con gái đó lại coi anh, chủ nhân ngôi nhà này, như kẻ trộm đang muốn đột nhập vào không môn[1]. Nếu không phải anh nhanh chóng nói ra thân phận, anh tin chỉ giây tiếp theo thôi chiếc muôi nhôm kia sẽ coi đầu anh như quả bóng chày mà đánh, cho anh bay thẳng lên không trung...

Dáng dấp của Phụng Ương không hề giống quản gia. Không phải là anh nghi ngờ khả năng quản lý việc nhà của cô, mà là trong công việc cô khiến người ta có cảm giác giống như gặp được nữ trí thức. Gương mặt thon dài xinh đẹp nhưng hơi kiêu ngạo, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng và xa cách, mỗi khi đứng thẳng sẽ lộ ra dáng người hoàn hảo như người mẫu, gầy mà đầy sức lực, chính là kiểu người mảnh mai khỏe mạnh.

Ngoại hình như vậy, có thể là do kiểu trang phục cô mặc, có thể là do ảnh hưởng từ các nghệ sĩ trên truyền hình, cũng có thể bản chất cô đã là một nữ tri thức thành thị mang đầy đủ tinh - khí - thần[2], nhưng anh không có cách nào đem thứ biểu tượng đẫy đà, ấp áp kia nhập vào hình ảnh người quản gia của gia đình. Thế nhưng cô lại là quản gia mới của anh, hơn nữa còn đã phục vụ cho gia đình anh một tuần rồi.

Hiện tại, mười giờ sáng, ngày thứ tám quản gia mới chính thức làm việc, cũng là ngày đầu tiên anh, người chủ này chính thức được phục vụ.

Cái nhìn về ấn tượng ban đầu khiến cho Lý Tòng Cẩn cho rằng cô gái trẻ tên Phụng Ương này tuyệt đối không phải là một quản gia phù hợp. Cô quá lạnh lùng, thoạt nhìn rất kiêu ngạo, cặp lông mày đẹp nhưng giống như sẽ không nhịn được mà cau lại bất cứ lúc nào, toàn thân còn tỏa ra hơi thở người lạ chớ gần, nhìn thế nào cũng không thích hợp làm quản gia của anh. Dù sao thì trong nhà cũng có một đứa bé và một đứa trẻ vị thành niên cần phải chăm sóc, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh phải mời quản gia.

Cho đến bây giờ anh vẫn không nghĩ tới mình lại thuê về một quản gia như vậy, cũng như anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xây một căn nhà to bên cạch biệt thự lớn, chỉ để cho mỗi người ở đây đều có phòng riêng mà yên tâm nghỉ ngơi. Trước hai mươi sáu tuổi, cuộc sống của anh vô cùng cô đơn và yên tĩnh, sau hai mươi sáu tuổi, cuộc sống của anh trở nên ồn ào và đông đúc. Nhưng bất luận là yên tĩnh hay ồn ào, anh đều không có lựa chọn nào khác, cho tới bây giờ cũng không có thời gian suy nghĩ xem mình thích cuộc sống yên tĩnh hơn hay là thích cuộc sống náo nhiệt hơn, mỗi ngày đều đã là như vậy rồi.

Anh im lặng quan sát bữa sáng bày ở trước mặt, một phần bánh trứng, sáu chiếc bánh bao nhỏ, một bát canh đậu nành, cùng với báo tài chính và kinh tế mỗi loại một tờ bằng tiếng Anh. Đồ ăn trông giống như vừa mới làm, nhưng có thể không? Hay là của quán ăn sáng mới mở ở gần đây? Mùi thơm thật sự hấp dẫn, anh nhịn không được cầm đũa ăn một miếng bánh trứng, cái miệng lập tức bị lớp vỏ vàng giòn của bánh chinh phục. Cái này tuyệt đối không phải là tác phẩm của quán ăn sáng ở bên ngoài! Đây là anh lấy kinh nghiệm hai mươi tám năm ăn sáng bên ngoài của mình ra để đảm bảo. Sau đó, anh lại gắp một chiếc bánh bao đưa lên miệng, một lần nữa không cách nào khác ngoài gục đổ trước mỹ vị chưa bao giờ thưởng thức qua. Nếu hương vị này đến từ bên ngoài, thì nhất định là đi khách sạn lớn mua về đi?

Đương nhiên, không thể nào là Phụng Ương đặc biệt mua về từ khách sạn lớn được, như vậy, đây... là cô làm? Tự tay làm? Hay là thực phẩm đông lạnh hảo hạng của nhà nào mới ra?

Một ngụm rồi một ngụm, một miếng lại một miếng, chưa bao giờ dạ dày anh có cảm giác thèm ăn vào buổi sáng như vậy, giống như là có thể đem tất cả đồ ăn ăn vào bụng một cách vô tận. Trong nháy mắt, toàn bộ chỗ thức ăn bày trước mặt đều được anh ăn hết. Anh không biết thế này là thế nào, cũng không có tinh thần quan tâm, toàn bộ tâm trí lúc này còn đang đắm chìm trong một loại cảm giác thỏa mãn nói không lên lời, hoàn toàn quên mất một khắc trước anh còn đang suy nghĩ về vấn đề quản gia mới...

"Cậu, chào buổi sáng! Cậu đã về rồi ạ..." âm thanh uể oải vang lên.

"Chào buổi sáng, Khai Tuệ."

Sau khi chào hỏi xong, ngồi xuống vị trí đối diện anh trên bàn ăn là cháu gái lớn mười tuổi Cao Khai Tuệ. Kỳ nghỉ hè đã sắp kết thúc, nhưng rõ ràng cô bé này vẫn đang sống trong mơ màng, còn không điều chỉnh tốt thời gian làm việc và nghỉ ngơi, hằng ngày thế nào cũng phải ngủ thẳng tới sau mười giờ mới có thể rời giường. Trước mặt cô bé bày một phần cháo trứng muối thịt nạc, mùi thơm tỏa khắp nơi, nhìn qua vô cùng ngon miệng. Nếu không phải là anh đã ăn quá nhiều, thật sự cũng muốn ăn thêm một bát cháo, cháo này, cũng không mua được ở ngoài chứ?

Luôn ham ngủ mà cháu gái nhỏ Nhạc Chí Nhu có thể dễ dàng thức dậy, đứa bé này vừa mới tròn bốn tuổi, lúc này đang bắt chước y như rập khuôn đi theo phía sau quản gia mới, vội vàng theo tới theo lui giữa phòng bếp và phòng ăn.

"Cậu, đây là bữa sáng của con." Giọng nói mềm mại nói với Lý Tòng Cẩn.

"Nhìn qua đã thấy rất ngon rồi, là cái gì rất ngon nhỉ? Nhu Nhu." Cẩn thận nhận lấy đĩa cháo yến mạch, sau khi đặt ở trên bàn ăn, anh lại bế cô bé đặt ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho trẻ em.

"Sữa khoai lang, cháo yến mạch!" Cô bé tuyên bố rất hùng hồn, sau đó dùng sức gật đầu nói: "Rất ngon."

Cháo yến mạch là loại không dễ ăn cũng không phải đồ ăn ngon miệng, lại có một ngày có thể khiến cho trẻ con đưa ra nhận xét "rất ngon", thực sự là không thể tin nổi, Lý Tòng Cẩn thầm nghĩ ở trong lòng. Cười với cô bé, anh nói:

"Thật sao? Nói rất ngon thì phải ăn nhiều một chút đấy." Giúp bé cột chắc dây yếm lại, để bé tự mình ăn cơm.

"Vâng, con sẽ ăn sạch sành sanh!" Cô bé ra sức cam đoan, sau đó bắt đầu ăn rất chăm chú.

Thực khách của bữa sáng hôm nay chỉ có ba người, trong cả ngôi nhà lớn lúc này, cũng chỉ có bốn người.

Nói cách khác, bình thường ngôi nhà luôn hỗn loạn, nhưng bây giờ mỗi một nơi nhìn lại rất sạch sẽ sáng sủa, không phải là giúp việc dọn dẹp. Cơm trên bàn khác biệt hoàn toàn với trước đây chẳng qua là tuỳ ý mua về từ quán ăn sáng bên ngoài để ứng phó, đồ ăn ngon, không phải do nữ đầu bếp chuẩn bị. Còn có, chăm sóc cô bé bốn tuổi dễ thương rất nhẹ nhàng thoải mái, không phải là công lao của cô bảo mẫu cần phải theo bên cạnh chăm sóc suốt hai mươi tư giờ kia.

Cũng chính là, mấy ngày qua, người quản gia tên Phụng Ương này, không chỉ làm công việc quản gia, cô còn kiêm luôn cả ba công việc là nữ đầu bếp, giúp việc và bảo mẫu.

Không cần nghi ngờ, cô là một cô gái có rất nhiều tài năng, nhưng vấn đề hiện tại không phải là ở đây.

Sao lại không thấy nữ đầu bếp? Người giúp việc cũng nên quay lại rồi chứ? Bảo mẫu đâu?

Tuy rằng những người thuê nhà trọ tại nơi này thường không nói một tiếng đã bỏ đi, nhưng chuyện này không bao gồm người làm công trong ngôi nhà này chứ? Mấy người này đi đâu vậy?

Cho dù suốt mấy ngày nay đến giờ đều bận tới đầu óc rối mù, nhưng Lý Tòng Cẩn vẫn nhớ rõ hơn một năm nay, chỉ có quản gia mới là người anh luôn phải phỏng vấn. Còn ba người làm kia thì sau ba lần anh tăng lương, đều rất có mong muốn được làm việc dài hạn, anh tin ít nhất trong vòng hai, ba năm tới, không cần phải mời người mới nữa.

Thật rõ ràng, anh đã quá tự tin rồi.

"Cô Phụng, chúng ta cần nói chuyện một chút." Hướng về phía người đang làm trong nhà, tự nhiên sẽ nói chuyện được với quản gia.

Phụng Ương bưng bốn ly sinh tố rau quả từ trong phòng bếp ra, Lý Tòng Cẩn thấy cô mới làm xong một nửa, rất nhanh đã nói ngay.

"Chờ anh dùng cơm xong đã." Phụng Ương gật đầu, đem bốn ly sinh tố chia ra xong, tự mình cầm lấy một ly ngồi xuống bên cạnh cô bé nhỏ hơn, vừa uống sinh tố vừa đọc báo.

"Bây giờ bắt đầu nói chuyện, có thể không?" Buổi trưa anh phải ra ngoài rồi, thực sự không có quá nhiều thời gian có thể nói chuyện cùng cô. Trên thực tế, bởi vì buổi chiều có cuộc họp ở công ty với khách hàng, đợi lát nữa anh phải vào thư phòng sắp xếp chỗ tài liệu thành từng mục, thời gian sẽ gấp gáp, không cho anh bao nhiêu thời gian để giải quyết việc cá nhân cả.

Phụng Ương nhìn anh một cái, đặt tờ báo xuống, "Có thể."

"Đầu tiên tôi muốn tìm hiểu một chút, trước mắt những người làm khác trong nhà đi đâu rồi?"

Lúc này Khai Tuệ cuối cùng cũng ăn xong một bát cháo rất có tinh thần, rất có hứng thú tham gia vào cuộc nói chuyện, mở miệng đầu tiên nói:

"Cậu, chuyện đó, ba ngày trước bác Triệu bị Phụng lão đại sa thải rồi, mười ngày trước chị Trương giúp việc đã bị mẹ con mang đi du lịch miền Nam, vì trợ lý của mẹ trốn mất rồi, nên đã bắt chị Trương đi thay, chuyện này cậu cũng biết đó, thế rồi sau đó mẹ con lại quyết định cùng bạn bè đi Hương Cảng mua sắm, nói là thiếu người hỗ trợ mang đồ, cứ như vậy mang theo chị Trương thẳng một mạch từ Cao Hùng bay đi Hương Cảng, cho nên đến tận hôm nay vẫn chưa quay về, còn bảo mẫu của em gái thì đã không tới từ bốn ngày trước rồi, hình như là vì thất tình, khóc liên tục, cho nên Phụng lão đại đã mời chị ấy về nhà khóc, khóc xong rồi có thể quay lại làm việc. Nhưng mà hôm qua con nhận được điện thoại của bảo mẫu, chị ấy nói chị ấy không muốn làm nữa, sau đó thì không tới nữa."

"Khai Tuệ, cảm ơn con đã nói rõ ràng tường tận, chỉ có điều người cậu hỏi là cô Phụng. Nếu như con ăn no rồi, có phải nên trở về phòng mang bài tập hè của con ra làm hay không?"

"A, đây là đang đuổi con đi sao?" Cô bé nữ sinh ồn ào bất mãn.

"Khai Tuệ, cậu muốn buổi tối bắt đầu kiểm tra bài tập của con. Con thật sự nên cố gắng nắm bắt thời gian thật tốt một chút, dù sao thì mức độ hoàn thành bài tập của con cũng liên quan tới số tiền tiêu vặt mỗi tuần sau khi khai giảng của con."

"A! Con lập tức trở về phòng đi làm bài tập! Hai người cứ nói chuyện, bye bye!" Hét lên một tiếng, Khai Tuệ đặc biệt thức thời lập tức tự thu dọn bộ đồ ăn của mình rồi rời khỏi phòng ăn, không dám tiếp tục tham gia vào chuyện của người lớn nữa.

Lý Tòng Cẩn lẳng lặng nhìn cháu gái lớn đem bát đĩa thu dọn đem vào phòng bếp, sau đó chuồn lên lầu như một làn khói. Anh xóa đi sự trầm tư trong mắt, sau đó mới quay đầu nhìn về phía bên cạnh Phụng Ương.

Phụng Ương cầm khăn tay lau một bên mặt cho bé con, cô bé này mới bắt đầu học tự xúc ăn, dĩ nhiên mỗi lần dùng cơm thì từ mặt tới bàn sẽ nhếch nhác chẳng ra sao. Vẻ mặt cô lãnh đạm, không khen ngợi hay trách cứ gì cô bé, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt bình thản cũng không thấy tí ti sốt ruột nào, nhưng cũng không có gì gọi là dịu dàng cả.

Giống như một người máy hoàn hảo thực hiện hết mọi công việc. Lặng lẽ quan sát trong lòng Lý Tòng Cẩn hiện lên cảm giác này.

"Tại sao cô sa thải cô Triệu?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Cô ấy là đầu bếp của quý phủ, nhưng lại không có bất kỳ giấy chứng nhận đầu bếp nào." Phụng Ương trả lời.

"..."

"Là thế này phải không? Chẳng qua cô ấy có kinh nghiệm nấu nướng phong phú, từng làm việc ở phòng bếp của nhà trẻ, đã làm trợ lý bếp cho công ty chuyên nhận đặt tiệc của một gia đình giàu có trên mười năm, ứng phó thông thường với thực phẩm trong nhà cũng không có bất cứ vấn đề gì. Tuy là không nấu được chính xác món chính, nhưng chúng tôi cũng không đòi hỏi cô ấy về phương diện này. Có giấy chứng nhận hay không, cái này tôi cũng không thèm để ý." Trên thực tế, anh thừa nhận rằng cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mời một người đàn bà tới nhà giúp nấu cơm, còn cần người ta phải mang theo cả giấy chứng nhận đầu bếp vàng chói lọi.

"Thứ hai, từ trên người cô Triệu, tôi nhìn không ra quý phủ cần đầu bếp." đem gương mặt của bé con lau sạch, cô bắt đầu cho bé uống sinh tố rau quả.

"Cô nói sao cơ?" Nhìn động tác của cô, lại nghĩ đến trước mặt mình cũng có một ly vẫn chưa uống. Anh hơi nhíu lông mày nhìn vào phía trong ly cam mang màu nâu khủng khiếp kia, thứ được gọi là sinh tố rau quả tốt cho sức khỏe gì đó. Biết trong này nhất định có cà rốt làm người ta ghét với rau gì đó như xà lách, làm cho không ngon còn có cả mướp đắng... Mùi vị nhất định là rất khủng bố? Anh hơi lưỡng lự, nhưng nhìn cháu gái nhỏ ngoan ngoãn uống, cũng quyết định nếm thử một ngụm nho nhỏ, phát hiện... cũng không khó uống, mùi của táo và sữa chua đã át đi mùi của rau.

Anh cẩn thận mà chậm rãi uống từng ngụm, một bên nghe Phụng Ương báo cáo tình hình công việc của cô Triệu bằng giọng điệu không cao không thấp.

"Bữa sáng, mua đồ làm sẵn ở bên ngoài. Bữa trưa, mua của McDonald's hoặc KFC. Bữa tối, mua đồ ăn tiện lợi, ba ngày nay đều như vậy. Tôi cho rằng công việc như vậy, bất kỳ một nhà hàng nào có dịch vụ giao hàng tận nơi đều có thể làm được, không cần phải đặc biệt mời tới một đầu bếp, cho nên tôi đã mời cô Triệu đi."

Lý Tòng Cẩn không nói gì, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:

"Trong nhà chỉ còn hai đứa trẻ, thông thường cô Triệu sẽ không nấu cơm, mà trực tiếp chiều theo sở thích của hai đứa nhỏ mua đồ ăn ở ngoài, điều này tôi đã biết. Cô cho là cô ấy thất trách, vậy trước khi sa thải cô ấy, không phải nên cho cô ấy cơ hội sửa chữa hay sao? Còn nữa, cô sa thải cô ấy, tại sao cả cô và cô Triệu đều không gọi điện liên lạc với tôi? Tuy rằng cô là cấp trên của cô ấy, nhưng bổ nhiệm với sa thải nhân viên, dù sao cũng nên thông báo tới tôi một tiếng chứ?"

"Tôi không quen gọi điện cho người không quen biết." Phụng Ương liếc mắt nhìn anh, sau đó nói, "Còn cô Triệu kia vì sao không gọi điện khiếu nại với anh, tôi cũng không hiểu được."

Đúng là một người con gái khó đối phó... Lý Tòng Cẩn cố gắng nhịn xuống ý muốn đưa tay xoa bóp thái dương. Sau khi thở dài ra một hơi uất khí, anh nói tiếp:

"Tiếp theo, chúng ta lại nói tới vấn đề cảm xúc của bảo mẫu Khưu, tôi cho rằng cách giải quyết của cô cũng không thỏa đáng. Con người đều sẽ có lúc buồn rầu thất vọng, cô có thể cho cô ấy mấy ngày nghỉ, không cần yêu cầu nghiêm khắc cô ấy phải rời đi."

"Tôi mời cô ấy khóc xong thì quay trở lại, cũng không có ý sa thải cô ấy." Cô nói bình thường rõ ràng. Còn bảo mẫu khóc không ngừng, nghe xong lời của cô thì quyết định rời đi, cô làm cách nào được? Trách nhiệm không phải ở cô chứ?

"Cô nói như vậy, ai còn đợi được quay lại nữa? Cô là cấp trên của cô ấy, nên bao dung cô ấy một chút."

"Cô ấy suốt ngày khóc lóc trước mặt trẻ con, sẽ tạo cho trẻ con tâm trạng bất an, làm trái đạo đức nghề nghiệp. Cô ấy tới đây là để làm việc, không phải là tới đây để gặp bác sĩ tâm lý với chữa bệnh." Lại nói, cô đã bao dung người bảo mẫu kia ba ngày rồi có được hay không? Thất tình khóc ba ngày vẫn không hết, vậy thì về nhà mà khóc ba mươi năm đi!

"Cô Phụng, cách giải quyết của cô tuy là đúng, nhưng quá không hợp tình hợp lý. Cô Triệu và Khưu tiểu thư có lẽ có chút khuyết điểm không tốt, nhưng trong hai năm qua, cũng coi như chăm sóc gia đình này không tệ, nếu như cô không phản đối, tôi định mời họ quay lại, như vậy cô cũng không cần phải vất vả làm nhiều việc." Anh vẫn không thích sinh tố rau quả, nhưng lúc này anh cần hạ hỏa, cho nên bất tri bất giác uống hết một ly. Sau khi uống xong, liền đưa ra quyết định.

Phụng Ương ôm cô bé con đã ăn uống no nê xuống khỏi ghế, nhè nhẹ vỗ bé một cái, để bé tự mình đi chơi. Sau đó, ánh mắt nhìn thẳng vào người chủ mới của mình, lạnh nhạt nói:

"Tôi biết rồi."

Không phải anh tham khảo ý kiến của cô, cô cũng không quan tâm tới quyết định của anh.

Anh có quyền sử dụng quyền lực của chủ nhà, dù cho cô có đưa ra quyết định ngược lại. Mà cô, hết trách nhiệm của quản gia, dù làm chuyện nên làm lại bị chủ nhà bác bỏ, thì đó cũng không phải là trách nhiệm của cô.


‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒

Chú thích:

[1] Không môn: Một trong "Tam môn" của Phật giáo.

TAM MÔN: Tam môn còn gọi là tam giải thoát môn, tức là ba cửa giải thoát. Ngày xưa cửa chùa là Tam môn. Ngày nay có nhiều chùa không làm đủ ba cửa cũng được gọi là Tam môn, ba cửa Chùa tiêu biểu cho ba đức: Không, Vô tướng, Vô tác (Vô nguyện)

1. Không môn: Là cửa không, tu về "Không quán". Muốn thoát ly sanh tử luân hồi vượt qua ba cõi thì thường phải tu "Không quán", tức là quán các pháp đều không, không có thật ngã, thật pháp. Tu "Không quán" để dứt trừ bệnh chấp ngã, chấp pháp của chúng sanh.

2. Vô tướng môn: Là cửa vô tướng. Muốn phá trừ ngã chấp, pháp chấp, cần phải xả bỏ các tướng: tướng ngã , tướng nhơn, tướng chúng sanh, tướng thọ giả.

3. Vô tác môn: Là cửa không tạo tác, nghĩa là quán các pháp bản thể vốn không sanh, không diệt, không dơ, không sạch, không thêm...không bớt, bản lai thanh tịnh vô tác, vô vi, vô mong cầu nguyện ước, nên cũng gọi là vô nguyện, quán sát như thế dứt trừ vọng tâm mê chấp.

Không vô tướng, vô tác (vô nguyện) là ví ba cửa ngõ vào Niết Bàn giải thoát. Cửa Chùa chỗ Tăng chúng ăn ở tu tập, nghiêm trì tịnh giới, đạo hạnh chuyên cần tâm cầu giải thoát, chí trụ Niết Bàn, cho nên dù không đủ ba cửa cũng gọi là Tam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net