Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mở đầu:


"Tôi phải nhắc nhở cô, đã ba tháng cô chưa nộp báo cáo rồi." Tiếng nhắc nhở ôn hòa từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.

"Bởi vì ba tháng này tôi đang ở chỗ nghỉ." Lãnh đạm trả lời.

"Cô nên biết bây giờ cô vẫn đang trong thời gian làm việc." Giọng điệu vẫn dễ nghe như làn gió nhẹ ngày hè.

"Tôi đương nhiên biết, mặc dù tôi đã ra ngoài làm việc sáu năm, nhưng vẫn phải làm trâu làm ngựa cho các người một năm rưỡi." Hừ lạnh.

"Đừng nói thế, nghe như cô bị đối xử rất nghiêm khắc, giống như... Ai ya, không phải là cô đang làm nũng với tôi đó chứ? Tiểu Ương." Cho dù trong giọng nói chờ mong đó chứa đầy sự giả tạo, thì vẫn cứ tao nhã hơn người.

"Không dám. Tôi sao có thể làm nũng với dì, Phụng tổng quản." Giọng điệu lạnh lùng pha lẫn chế giễu.

"Hừm, cô khách sáo rồi, tôi đây chỉ là một tổng quản nhỏ bé, đâu dám so sánh với cô..."

"Tổng quản đại nhân, gọi điện thoại đường dài rất đắt, mời nói trọng điểm!" Lạnh... không, giọng nói lúc này đã trở nên nóng nảy, chứ không lạnh chút nào.

Đầu bên kia cũng rất thuận theo yêu cầu của cô, không hề dài dòng nữa. Cho dù như vậy, giọng nói vẫn hết sức nhẹ nhàng, mềm mại và tao nhã.

"Tiểu Ương, là thế này, cô cũng nên làm việc rồi. Bản thân cô rất rõ ràng, nếu như thời gian làm việc thực tế của cô tính ra không đủ năm năm, thì sẽ không đủ tư cách tham dự buổi quyết định Phụng chủ vào cuối năm tới. Hiện tại, ở chỗ tôi có một công việc ngắn hạn, thời hạn nửa năm, tiền lương rất cao, tính thử thách rất khá, được phép tính vào số ngày làm việc thực tế. Nếu như cô làm tốt, sẽ giúp cô nâng cao điểm tích lũy."

"Về tư cách để được tham dự Phụng chủ, tôi vô cùng rõ ràng, cám ơn tổng quản đại nhân đã quan tâm, có điều tôi cũng không cần dì thay tôi sắp xếp công việc. Tôi quyết định ngày mai đi vào Nam, tới khách sạn nào đó phỏng vấn, chẳng mấy chốc sẽ có công việc." Giọng nói trở về lạnh lùng nói tiếp, "Còn phần công việc trong tay dì kia rất tốt, nếu không ngại thì để cháu gái bảo bối của dì làm đi, nghe nói cô ấy sau khi rời khỏi nhà họ Khuyết đến giờ vẫn chưa có việc làm, rất cần dì ưu ái."

"Tiểu Ương, cô có thể quan tâm tiểu Hủ như vậy, thật làm cho người ta cảm động mà. Các cô đều ra ngoài học và làm việc mà chị em vẫn tình cảm như vậy thật khiến người khác xúc động vô cùng." Giọng nói vốn ôn nhu đã tăng thêm một chút tình cảm mãnh liệt, dường như kích động vô cùng.

Khóe môi Phụng Ương co rút, cô cật lực nhịn xuống cảm giác buồn nôn vào cái suy nghĩ trong đầu vị tổng quản đại nhân này. Tính cách cô mặc dù rất tồi, nhưng cô cũng không phải là kẻ ngốc, chọc tới người phụ nữ này, cả đời sẽ bị "ghi nhớ", quá không có lợi, cho nên cô cắn răng nhẫn nhịn.

"Tuy là cô quan tâm tiểu Hủ như thế, sẵn lòng đem công việc tốt tặng cho con bé, có điều tôi rất tiếc phải nói cho cô biết, tiểu Hủ nhà ta tháng trước đã rời khỏi hàng ngũ thất nghiệp, làm một trong những nghề chính của năm, trở thành đầu bếp riêng cho một danh nhân, đó là một công việc nhỏ ở gần nhà, ra vào có xe đưa đón, tính thử thách lại vô cùng lớn, cho nên tôi thấy công việc tôi nói kia do cô làm vẫn là thích hợp hơn."

"Tôi đã nói tôi sắp có công việc ở khách sạn rồi." Nhẫn nại nghe Phụng tổng quản khoe khoang công việc mới của cháu gái xong, Phụng Ương lạnh giọng nhắc nhở.

"Công việc của cô trước giờ toàn là ở khách sạn với nhà hàng, đều là làm bếp phó, điều này đối với việc thi đấu giành vị trí Phụng chủ của cô sau này là vô cùng bất lợi, bởi vì nó không giúp cô ghi thêm thành tích xuất sắc. Cô xác định cô còn muốn làm bếp phó ở khách sạn? Nghe lời tôi, tiểu Ương, cô hãy nhận phần công việc trong tay tôi đi!"

"Xin hỏi đại tổng quan sao lại khẳng định công việc tôi tìm lần này vẫn là bếp phó như vậy?

"Bởi vì chưa bao giờ cô muốn làm bếp trưởng." Nhẹ nhàng và kiên nhẫn nói ra sự thật.

"Biết đâu lần này tôi lại nhận lời làm bếp trưởng, dì nói thử xem?" Cái kiểu đại tổng quản tự cho mình là uyên thâm thế này thật khiến người khác chán ghét!

"Không thể nào." Đầu bên kia vô cùng khẳng định nói.

"Đây là phép khích tướng sao?" Đừng tưởng rằng cô sẽ mắc lừa.

"Không phải. Đối với cô, không cái gì có thể kích thích được. Làm sao tôi có thế làm thế với cô chứ!" Đầu điện thoại bên kia khẽ cười nhẹ. Cười xong nói, "Được rồi tiểu Ương, thực sự nên nói chuyện chính rồi, đừng đùa tôi nữa. Tôi sẽ gửi địa chỉ cùng danh tính người liên hệ công việc mới vào hòm thư của cô, đợi lát nữa nhớ xem. Tám giờ sáng ngày kia bắt đầu làm việc, đừng quên đó."

Phụng Ương sững người, trong lòng vừa giận vừa buồn bực. Quả nhiên đây mới là việc Phụng đại tổng quản biết làm, ép buộc người khác thuận theo sự sắp xếp của mình, ngay cả một cơ hội từ chối cũng không cho người ta! "Phép khích tướng", phương pháp này quá nhẹ nhàng, đại tổng quản làm sao biết dùng!

"Xin lỗi! Tôi không đồng ý! Tôi sẽ không đi!" Cô gào lên.

Dường như không nghe thấy tiếng gầm như sấm của Phụng Ương, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia có thể sánh ngang với giọng nói của vị tiểu thư phát thanh viên ở tổng đài, vẫn nhẹ nhàng mà chậm rãi nói rõ:

"Công việc mới của cô không phải ở nhà hàng hay khách sạn, mà là do tư nhân thuê, người trong nhà này có chút khó ở, trong vòng ba năm đã thay tới bốn mươi sáu vị quản gia cùng mười lăm người đầu bếp nữ, có thể thấy được tính thử thách là rất cao, kinh nghiệm mấy năm trước của cô tuyệt đối không thể sánh bằng, tôi tin tưởng cô có thể làm tốt công việc này. Bởi vì nghĩ tới mỗi lần cô làm việc đều là làm ba tháng thì rất siêng năng, sáu tháng sẽ theo thói quen tạm nghỉ việc, nên tôi đã giúp cô ký hợp đồng nửa năm, phù hợp với tính cách của cô. Mặc dù nói là công việc ngắn hạn, nhưng người thuê hy vọng nếu như cô làm tốt, thì có thể ký hợp đồng dài hạn, tuy nhiên tôi không đồng ý, việc này cứ để cho cô nửa năm sau tự quyết định đi!

"Tôi từ chối! Tôi từ chối nhận công việc đầu bếp này!" Cô cứng rắn nói.

"A, ai nói là công việc đầu bếp?" Đầu kia khẽ thốt lên đầy kinh ngạc.

"Phụng đại tổng quản, không cần giả bộ, tôi nhất định không nhận công việc này của dì."

"Không phải giả bộ." Giọng điệu đầy vô tội, "Sao tôi có thể biết rõ cô ghét làm đầu bếp còn tìm cho cô công việc đầu bếp chứ."

"Chẳng lẽ công việc Phụng đại tổng quản tìm cho tôi chính là quản gia?" Như vậy thì quá hoang đường rồi, trước đó còn nói cô làm phó bếp là vô nghĩa cơ mà.

"Đúng vậy, công việc sắp tới của cô chính là làm một quản gia, rất có tính thử thách, được quản lý một đầu bếp nữ, một giúp việc và một bảo mẫu." Giọng điệu nghiêm túc nói.

Điện thoại trên tay Phụng Ương suýt chút nữa bị ném ra ngoài, cô khó tin nói:

"Làm sao dì lại có thể tìm loại công việc không phải đầu bếp cho tôi làm? Dì có âm mưu gì?"

"Tiểu Ương à, cái tính khí này của cô là quá nóng nảy rồi, như vậy không tốt đâu."

"Phụng đại tổng quản, xin mời nghiêm túc trả lời tôi!" Phụng Ương nghiến răng.

"Công việc này đã được thông qua sự nhất trí, đồng tình của tất cả người lớn trong nhà, sao lại có âm mưu được! Đừng quên bên dưới cô còn có một đầu bếp nữ, rốt cuộc vẫn là có quan hệ với chữ "bếp" đó. Lại nghĩ tới tính cách cô không thích nấu cơm cho người khác ăn, nên mới vì cô chọn công việc có tính thử thách này, cho nên, tiểu Ương, cô phải biết tâm ý của chúng tôi lớn thế nào, cũng không chờ cô cảm ơn cái gì, chỉ mong cô làm việc thật tốt chính là báo đáp chúng tôi, những vị trưởng bối này rồi."

"Dì..." Bị chọc tức tới nỗi đầu choáng váng một hồi, trong chốc lát tìm không được lời nào để mắng.

"Cứ như vậy đi, tám giờ sáng ngày kia nhớ đến nhận việc. Chúc cô làm việc vui vẻ, tạm biệt, tiểu Ương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net