Thính(cực ngắn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(!)Lưu ý rằng là những câu từ thả thính trong chương này và về sau trong fic đều do tác giả sưu tầm từ nhiều nguồn. Tại tác giả không biết thả thính...;^;


-Darling ah~

Jennie Kim một thân ướt đẫm từ trong phòng tắm đi ra, chỉ lau sơ sài qua bằng khăn lông rồi bước đến  sofa nơi người yêu đang ngồi, choàng tay qua cổ người ta khẽ gọi.

-Honey?

-Là em. Sao thế, đang tơ tưởng tới cô nào khác à? -Jennie bĩu môi

-Không có, em lại đây.

Kim Jisoo dễ dàng nhấc bống người yêu lên, thả xuống sofa rồi đè nàng xuống tựa lên ngực Jennie mà nằm. Nàng véo nhẹ cái má sữa mềm mại của cô, bóp nhẹ chóp mũi của Jisoo, rồi nằm nghịch đủ thử trên cơ thể Jisoo.

-Jennie.

-Sao đấy?

-Yêu em.

-Biết rồi.

-Chị yêu em.

-Ừ.

-Jisoo yêu em.

-Em biết chị yêu em.

-Kim Jisoo yêu em.

-?

Jennie nhíu mày, rồi bóp nhẹ mặt Jisoo, đưa lên gần mặt mình rồi từ từ hỏi:

-Sao thế?Có chuyện gì sao?

-Không có.

-Rõ ràng là có.

-Không mà. Em tưởng tượng thôi.

-Có.

-Không có.

-Có.

-Không mà, thật. Babe, em không tin chị sao?

-Không nói thì chia tay. Thành thật sẽ được khoan hồng.

Jennie dịu dàng nói, cười ngọt ngào, nhưng sao câu từ nàng thốt ra lại đáng sợ tới thế. Jisoo trợn mắt, không hiểu sao hai chữ đó mà em người yêu mình lại dễ dàng nói như vậy. 

Jisoo trầm tư một lúc, rồi ngó qua ngó lại trong nhà, thở ngắn thở dài, thở sâu thở nông, thở nặng thở nhẹ. Cô lại thở ra một hơi thật dài lần nữa, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng, mấp máy môi. Jennie cảm thấy có vẻ sự việc lần này không đơn giản, liền bày lại tư thế ngồi cho đàng hoàng, sẵn sàng đón nhận mọi việc.

-Jennie, em bình tĩnh em nhé.

-Em sẽ bình tĩnh. Có việc gì nghiêm trọng lắm sao?-Nàng mèo gấp gáp, nhìn thấy bộ dạng nặng nề của Jisoo gấp gáp hơn. 

-Thực ra...Hôm trước chị cùng Lisa đi khám tổng quát định kì...

-Rồi sao!?

-Bác sĩ bảo...Chị có một khối u...-Jisoo nói, giọng cũng thấp xuống một tông

-Hả!?

Jennie bất ngờ. Hàng loạt kịch bản đau thương, âm dương cách biệt vì bệnh các kiểu con đà điểu trong fanfic mà nàng từng đọc qua bắt đầu chạy tới chạy lui trong đầu nàng. Jennie đã từng hoảng sợ, sợ một trong những kịch bản đó sẽ thành sự thực, vì  lịch trình của Jisoo khá thất thường, có khi đặc biệt bận rộn, thời gian nghỉ ngơi không đủ, người cũng gầy đi một phần, có khi lại rảnh rỗi nằm dài, ngủ từ sáng tới chiều. Nàng sợ Jisoo làm việc như thế sẽ dễ sinh bệnh tật này nọ, gây hại cho sức khỏe. Cơ mà cô cũng mặc kệ điều đó, dỗ dành nàng là không sao đâu, cô sẽ không sao đâu. Jisoo rất có khiếu nói chuyện, rất có khiếu dỗ người, nghe cô nói cũng xuôi tai nên thôi nàng cũng ậm ừ cho qua. Không lẽ bây giờ, điều nàng thầm lo lại thành sự thật rồi sao?Đáng lẽ nàng nên để tâm tới cô nhiều hơn chứ ôi trời!

-U...U...U á?

-Ừ, là một khối u, chính xác là u lành tính.-Cô gật đầu-Nhưng em đừng quá lo lắng, có lẽ chị sẽ ổn thôi. Chỉ là...

-Là gì!?Là sao!?Nhanh nói đi!

Jennie vội vàng,vừa gấp vừa lo tới mức mắt mũi đỏ hoe như muốn khóc tới nơi. Jisoo nuốt nước bọt một cái, rồi nói tiếp:

-U này rất khó lấy ra, gần như không có cách nào tách nó ra được. Vậy nên có nghĩa là khối u này sẽ theo chị suốt đời. Hơn nữa, nó ảnh hưởng trực tiếp tới toàn cơ thể chị, đặc biệt là trái tim. Nếu lấy nó ra, sự sống của chị sẽ chỉ còn một nửa.

-Hả!?U lành tính gì mà ghê vậy!?-Jennie thảng thốt kêu lên

-U này là...

-Là...!

-U...

-U...

-U mê Kim Jennie.

-...?Chị giỡn mặt em đó hả?

Những giọt lệ ngọc ngà của Jennie sắp rớt ra tới nơi đều đồng loạt chạy lại vào trong. Nàng lườm cô một cái sắc lẹm. Hóa ra nãy giờ là Jisoo chỉ đang bày trò để cô có dịp dùng tới mấy quả thính tào lao cô học lỏm được trên mạng. Uổng công nàng lo lắng cho cô như vậy, hóa ra lại là lừa người!

 Jennie lườm cô hơn 1 phút,  đôi mắt mèo xinh đẹp đều không chớp, hoàn toàn đanh lại hơn 1 phút chỉ để lườm cô. Jisoo thấy vậy thì sợ, thì rén, vôi nhe răng ra cười thật tươi, làm trò con bò lấy lòng:

-Cục cưng à, trôn trôn thui!Trôn Hàn Quốc, trôn Kô rê a...

-Biến!-Jennie dịu dàng mỉm cười

Nàng đem cô đá ra khỏi nhà, nhốt luôn ngoài cổng không cho vào. Thế là nhờ quả thính không thể nào chất hơn của mình, Kim Jisoo đã chính thức trở thành người vô gia cư tạm thời-ngay trong đêm.

Người ta có câu "Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết". Còn đằng này là bà chị già trong nhóm bị người yêu đuổi ra khỏi nhà, người hứng đạn lại là Lalisa. Thay vì được nằm ưỡn bụng ăn ké xoài uống nước thì Lisa lại phải vượt mưa xé gió lái xe vượt mấy cây số chạy qua đón người chị thân thiết ngay trong đêm và còn phải cho bả ở nhờ trong một khoản thời gian dài...

Poor Lili:(




--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sao im ắng quá dị...

Ý là mình rất muốn thấy một vài cmt ý... 👉👈





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net