Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tử Đông từ trong cơn mê man nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của một người nào đó.

"Tử Đông! Tử Đông! Tỉnh, mau tỉnh."

Bảo Hân vỗ nhẹ vào má nàng. Nàng dần dần tỉnh dậy, nhìn thấy Bảo Hân nàng mở mắt kinh ngạc rồi chồm dậy ôm lấy cô. Không sao rồi. Cô không sao rồi. Tốt quá.

Tử Đông mệt mỏi dựa vào người Bảo Hân. Bọn họ vừa sống sót trở về từ Hanh Lang Tối.

Như nhớ ra điều gì đấy, Tử Đông kiểm tra các vết thương của Bảo Hân. Thật lạ, không hề có vết thương gì cả. Nàng cũng xem xét trên thân thể mình, không có!

"Vết thương của chúng ta đều đã được hào quang của Ngũ Lục Bảo chữa trị rồi. Ngươi không cần lo" Bảo Hân như biết cô đang nghĩ gì liền nói.

Tử Đông nhớ lại thứ ánh sáng màu lục vừa nãy liền ngẩng mặt lên nhìn người phía sau lưng Bảo Hân.

Khuôn mặt xinh đẹp, chỉ có điều đôi mắt rất u buồn. Nàng nhìn chiếc nhẫn mà mấy phút trước vừa phát ra ánh sáng cứu cả hai người.

"Là một người thừa kế..." nàng nói thầm.

Rikku như nghe được liền nhìn nàng.

Bảo Hân kéo nàng dậy. Giới thiệu.

"Đây là Rikku đến từ Dương gia là một người thừa kế. Còn đây là Tử Đông là người phục vụ của ta. Hai người chào hỏi nhau đi."

Nói xong, cả hai người đều nhìn nhau chằm chằm, tỏ vẻ không muốn nói chuyện lắm.

"Hoặc là không..." Bảo Hân nói khẽ.

Như nhớ ra một việc: "Rikku tới đây tìm chị của mình. Ngươi có biết người ấy hiện giờ đang ở đâu không?" Bảo Hân xoay qua nói với Đường Tử Đông.

Nàng suy nghĩ một chút. Song, xoay qua nói với Rikku.

"Tôi nghĩ tôi biết ngài ấy đang ở đâu."

~~~

Đường gia. Tại lâu đài của Đường Gia Bảo.

Rikka đứng trước sân cỏ, dưới mái hiên. Đôi mắt nhìn đằng xa, trông dáng vẻ đang chờ đợi ai đó.

Cơn giông bão đã kết thúc từ bao giờ, chỉ còn lại cơn mưa bay và những cơn gió lạnh lẽo khẽ thổi qua người.

Trong những làn gió ấy, tiếng hát dịu dàng theo những cơn gió trôi đi.

Rikka khẽ nhắm mắt, miệng chợt ngâm nga một bài hát:

"Tựa như một cơn mưa
Em tới với tôi không hề được báo trước
Tôi từng tự hỏi, nếu sau này không em... tôi sẽ ra sao.
Tôi là một kẻ đơn
Dùng trí tưởng tượng để làm em vui
Tôi là một kẻ cô đơn
Dùng trí tưởng tượng để em quên đi hiện thực
Tôi một kẻ đơn
Không hề nhà để trở về
Tôi một kẻ đơn
Sống trong những hồi ức cũ của em..."

Nước mắt chợt khẽ lăn dài trên má của Rikka. Hắn ta chưa từng nghe thấy bài hát ấy... đã từ rất lâu rồi.

Trong cơn mưa phùn trắng xóa, đầy tăm tối, một bóng dáng bước tới.

Rikku cầm ô đi tới trước mặt Rikka. Khuôn mặt hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng lặng lẽ bước đi với Rikku. Cả hai đều biến mất trong cơn mưa phùn ấy.

Ngay khi cả hai đi xong. Cơn mưa, những làn gió cũng tự tan đi. Mọi thứ ở bãi cỏ như lắng xuống, những cái cây, toà lâu đài.

Cánh cửa sổ của tòa lâu đài ở đâu đấy hiện rõ lên hơi khói trên cửa kính. Bên trong tối đen như mực. Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên đập mạnh lên cửa kính ngay tại hơi khói ấy.

Bàn tay từ từ trượt xuống. Cùng theo đó là tiếng rên rỉ đầy đáng thương.

Đường Yến Nhi trong tư thế nằm úp xuống trên thành cửa sổ. Đằng sau là Đường Gia Bảo đang không ngừng âu yếm cô. Một tay bị cậu khóa chặt đặt lên trên cửa sổ.

Tiếng thở dồn dập.

Yến Nhi tóc tai rối loạn dính chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Vẻ mặt đau đớn, đầy sự nhịn nhục.

Vài lúc cậu làm quá mạnh, khiến cô bị đau, chỉ có thể ưỡn người rên lên một cách khốn khổ rồi lại úp mặt xuống.

Tiếng khóc không thành lời.

"A... a "

Bụng dưới đau kịch liệt, Yến Nhi cũng chỉ có thể vừa khóc vừa kêu la đau đớn.

Ở tại sảnh.

Đường Bảo Hân, Đường Tử Đông, cùng Đường Kim Ca mặt đối mặt với các Victor Frankenstein.

"Đường Gia Bảo đâu? Gọi nó ra đây ngay." Đường Bảo Hân chống nạnh hỏi ba tên lập dị trước mặt mình.

Các Victor Frankenstein không hề trả lời. Những đôi mắt cong lại nhìn Đường Bảo Hân.

Đường Bảo Hân mặt lạnh nhìn bọn họ. Lòng nghĩ "Hôm nay bà này liều chết với các ngươi! Để xem ai mới là chủ nhân thật sự. Đồ những kẻ thú tính máu lạnh!"

Đường Kim Ca cảm thấy tình hình hơi có vẻ căng thẳng liền nhẹ nhàng đứng ra đằng sau Đường Tử Đông. Anh là một tên trộm mổ cổ anh là một tên trộm mổ cổ ... Không phải là sát thủ không phải là sát thủ.

Đường Tử Đông cũng không hề sợ hãi nhìn cả ba Victor Frankenstein.

Cả sáu người đều im lặng trừng mắt nhìn nhau. Khoảng khắc như dừng lại cho đến khi một người đàn ông già nua đi cùng hai cô hầu gái và hai người hầu nam bước xuống từ cầu thang.

"Thưa ngài Bảo Hân. Thật thứ lỗi cho sự đường đột này. Nhưng hiện tại chủ nhân của chúng tôi giờ đang ngủ, nên hi vọng ngày mai ngài có thể tới. Thật sự xin lỗi" cả năm người cúi xuống xin lỗi Đường Bảo Hân. 

Cô tức giận thở không ra, nói :

"Câm mồm! Gọi Đường Gia Bảo ra đây cho ta! Bằng không ta sẽ gọi người tới san bằng hết chỗ này."

Cả năm người hầu đều không thay đổi vẫn cứ cúi người.

"Chủ nhân..."

"Đường Gia Bảo! Mau xuống đây cho ta!" Đường Bảo Hân hét lớn.

Tiếng hét của cô vang vọng khắp cả tòa lâu đài.

Cuối cùng, nhân vật chính cũng xuất hiện. Đường Gia Bảo vừa đi xuống cầu thang vừa cài lại cúc áo. Đôi mắt như nhìn thấu tâm tư. Cậu đi xuống nhìn cả ba người.  Rồi nhìn sang Bảo Hân.

"Có chuyện gì?"

"Đường Yến Nhi đâu? Con bé đâu!?" Đường Bảo Hân nhìn sau lưng cậu mong chờ bóng dáng nhỏ bé ấy.

"Đó không phải là việc của chị." cậu khẽ buông một câu. Nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.

Đường Bảo Hân tức giận tiến tới, muốn nắm lấy cổ áo của cậu nhưng đột nhiên bị một cánh tay từ phía sau ngăn lại. Từ đằng sau các Victor Frankenstein đã gỡ bỏ những chiếc mặt nạ từ khi nào để lộ những khuôn mặt ác quỷ. Đôi mắt đỏ, bên ngoài đã có những dòng máu đỏ chảy ra. Cái miệng cười tới mang tai. Đầu không ngừng lắc nhìn Bảo Hân.

Đường Kim Ca hoảng sợ lùi lại chợt đụng phải thứ gì đó cưng cứng. Xoay lại đã thấy một con mãnh thú được làm bằng Ngọc Bích.

"Á"

Tiếng hoảng hốt của anh làm cho Đường Tử Đông đang kinh sợ kia cũng phải hoàn hồn xoay lại. Nhưng nó không hề ảnh hướng đến những người kia.

Đường Bảo Hân không hề sợ hãi các Victor Frankenstein, cô trừng mắt cắn răng. Từ sâu thẳm trong mắt cô xuất hiện một ngọn lửa màu Lục.

"Cút!"

Dứt lời, một vòng lửa màu Lục lan mạnh ra, hất bay những người xung quanh.

Các victor frankenstein bị hất mạnh, khi đứng dậy đột nhiên từ dưới đất mọc lên một nhánh cây được làm bằng Huyết Bảo bao nhanh lấy cả ba.

Đường Bảo Hân cùng hai đôi mắt thỉnh thoảng xuất hiện ngọn lửa màu lục nhìn trực diện vào cậu.

"Nói đi. Con bé đâu. Đường Yến Nhi đâu rồi?!!"

Trên đường tới đây Rikku đã nói rằng ở đây cô ấy có thể cảm nhận được nỗi đau của một cô bé. Đường Bảo Hân mặt biến sắc liền tức tốc tới đây.

Đường Gia Bảo mặt không đổi sắc nhìn cô. Đôi mắt sắc lạnh, không có nhân tính nhìn cô.

Đường Bảo Hân dần càng tức giận hơn. Ngọn lửa bắt đầu từ cô lan xuống dưới chân, mọi thứ xung quanh chợt bùng cháy lên.

Khi mọi thứ gần như tới đỉnh điểm. Đường Gia Bảo nói :

"Ngay cả sức mạnh của mình còn không kiểm soát được thì lấy gì để uy hiếp người khác?"

Cậu phất mạnh tay. Bảo Hân bị văng ra. Nhưng rất nhanh cô liền đứng vững được, muốn chạy tới nhưng đột nhiên liền bị một cổ lực lớn nắm chặt lấy cổ tay.

Rikku nhìn cả hai người. Liền không nói gì kéo Đường Bảo Hân đi.

"Bỏ ta ra! Ta nhất định phải nói! Bỏ ta ra! Đường Gia Bảo ngươi phải thả Đường Yến Nhi ra! Đường Gia Bảo!"

Đường Tử Đông Đường Kim Ca liền chạy theo cô.

Còn lại mỗi mình Rikka nở nụ cười nhìn cậu. Nhưng cũng rất nhanh liền thoát đi.

Các nhánh cây Huyết Bảo cũng từ từ rút xuống dưới đất.

Đường Gia Bảo mặt hừ lạnh, ra lệnh :

"Đóng các cổng lại."

"Vâng"

Quay trở lại phòng. Khẽ từ sau lưng ôm lấy thân hình không một mảnh vải của cô. Ở trong chăn ấm đột nhiên cảm nhận được thân hình lạnh lẽo của cậu. Cô khẽ kêu lên một tiếng. Đường Gia Bảo hôn lên mãi tóc của cô, vuốt ve người cô.

~~

Khi các cánh cổng đã được đóng lại. Các người hầu phát hiện thấy cả ba Victor Frankenstein nằm úp mặt xuống mặt đất, cả người đều rơi vào trong giấc ngủ. Chẳng có ai biết rằng, khi bị Rikka trói lại thì bọn họ đã mệt mỏi mà ngủ từ khi nào không hay. Không nói không rằng họ liền nhặt lấy những chiếc mặt nạ để bên cạnh cả ba người. Lấy những chiếc chăn đắp lên cả ba.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net