QI.1 HOÀNG THÀNH LẮM QUỶ NHIỀU MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QI.1 Phò mã khất cái vào cung đợi gả

Mấy ngày gần đây, dân chúng hoàng thành đang xôn xao bàn tán một chuyện.

Nghe nói vào tiết Thanh Minh vài ngày trước, công chúa điện hạ cải trang xuất cung đạp thanh, chẳng may bị lạc, trên người không đem theo bạc vừa đói vừa khát, vừa vặn nhìn sang bên cạnh, một đám ăn mày rách rưới ngồi tụ hai tụ ba, có người qua đường ném cho họ một ít đồ ăn.

Thế là quệt vài vết bùn lên mặt, ngồi xổm đầu đường học ăn mày xin ăn.

Ngặt nỗi dù đã cải trang, nhưng thân thể lá ngọc cành vàng, áo quần lành lặn không có lấy một miếng vá, nhiều lắm cũng trông giống như một tiểu cô nương con nhà bình thường nghịch ngợm, cả buổi trời mới có người ném cho cái bánh bao.

Một khi đã đói khát cơ cực, cha mẹ ruột có khi còn không màng chứ đừng nói người ngoài, mấy tên ăn mày bên cạnh thấy đồ ăn liền đỏ mắt, liều mạng giành giật cái bánh bao trong tay công chúa. Công chúa làm ăn mày chưa có kinh nghiệm, không biết rằng lúc được cho đồ phải chạy ngay tìm nơi không có người mà ăn, sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị xô ngã đạp vài cái. Đúng lúc này có một tên ăn mày đi ngang qua.

Có người tặc lưỡi: anh hùng cứu mỹ nhân a. Tên ăn mày đó hẳn là phò mã gia chứ, võ công cao cường, đánh cho đám kia tan tác bò đầy đất?

Ờ, thật ra thì...người bị đánh cho bò dưới đất không dậy nổi là hắn. Cũng chả trách được, tên ăn mày đó hỏng một tay, lại què một chân, chẳng qua là nhào vào chịu đòn thay công chúa thôi. Hơn nữa có người võ công cao cường, làm bảo tiêu thị vệ, cùng lắm thì đi lính đánh trận, chẳng lẽ làm ăn mày chỉ vì đam mê?

Vài ngày sau khi công chúa về lại hoàng cung, các vị đại thần đứng đầu trong triều, văn tướng võ tướng xếp thành hàng dài dằng dặc, đi theo cỗ kiệu vàng son chói mắt, đến ngôi miếu hoang dơ bẩn hôi thối của đám ăn mày, cùng với thánh chỉ tứ hôn, cung cung kính kính đưa vị khất cái kia vào hoàng cung "đợi gả".

Ồ, đây cũng là một giai thoại tình yêu đấy chứ. Anh hùng mỹ nhân, người làm việc thiện hái được quả lành, khất cái một bước lên mây biến thành phò mã.

Sư Thanh Huyền chống trán ngồi trong kiệu, thật sự không dám nhìn sang bên cạnh. Vị công chúa điện hạ kia thì lại luôn nhìn chằm chằm vào y, da sáng mắt long lanh, môi hồng chúm chím, hai búi tóc tròn tròn thắt hai bên cột sợi dây lụa vàng, tuy rằng ngoài lúc cười ra thì mặt có hơi không biểu cảm, nhưng dù không biểu cảm thì vẫn vừa đáng yêu vừa lanh lợi, y như tiểu đồng tử hầu hạ dưới chân phật tổ vậy.

Công chúa điện hạ mới năm tuổi rưỡi.

Lúc năm tuổi rưỡi hắn đang làm gì nhỉ? Loanh quanh trong sân viện nghịch đất, còn từng nhặt phân gà bỏ vào miệng nhai.

Công chúa điện hạ vẫn đang nhìn hắn.

Ầy, hắn chỉ là tên ăn mày què chân cụt tay, đầu tóc rối bù như rơm rạ, áo đen hôm trước vì chịu đòn thay tiểu tổ tông này mà bị rách một mảng lớn, còn chưa tìm ra được kim chỉ mà khâu lại.

Phải chăng nhan sắc mỹ miều của Sư Thanh Huyền y qua hai trăm năm làm ăn mày vẫn còn ghê gớm đến vậy? Nhưng mà vị công chúa năm tuổi rưỡi này, mới nhỏ vậy mà đã biết háo sắc rồi ư?

"Công chúa điện hạ, ha ha ha ha ha, người thật sự muốn lấy ta sao?"

Công chúa điện hạ gật đầu, dường như cảm thấy gật một cái còn chưa đủ thành ý, bèn vừa gật liền mấy cái vừa nắm lấy tay áo của y.

"Ta thật sự muốn lấy ngươi đó."

Thanh âm mềm mại trong trẻo như chuông ngân, mắt to tròn sáng trong chớp chớp, lông mi rất dài đen như cánh quạt, mặt tròn trắng trắng mềm mềm như cái bánh bao mới hấp, con gái nhà ai mà đáng yêu như vậy chứ?

Con của Hoàng thượng chứ của ai?

Tên hôn quân.

Thực ra trước đây Sư Thanh Huyền có nghĩ đến, nếu như một ngày y phải lấy vợ, vậy ít nhất phải lấy một cô nương dung mạo đẹp hơn y. Tiêu chuẩn như vậy, đối với người thường thì không nói làm gì, nhưng đối với Phong sư nương nương dung mạo tuyệt trần, nhìn khắp tam giới, mỹ mạo hơn nàng chỉ sợ không có mấy ai.

Thế nhưng bây giờ, dựa theo tiêu chuẩn cũ, mỹ mạo không bằng hắn, nhìn khắp tam giới chỉ sợ cũng không có mấy ai. Dám nói lão thẩm tóc hoa râm mở quầy thịt bán đầu đường, mỗi lần nàng mở miệng có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua khoảng trống của hai cái răng cửa hàm trên, người to gấp hai lần con heo đang treo đằng sau nàng, còn đẹp hơn y mấy bội.

Thật không phải Sư Thanh Huyền khiêm tốn. Dù không biết tại sao, rõ ràng mệnh cách đã đổi, không còn là thần quan nữa, vậy mà y lại không chết, cũng không già đi, thế nhưng chịu đói chịu khát ăn gió uống sương, lăn lộn dưới bùn lầy hơn hai trăm năm, làn da mịn như lụa trắng thượng hạng năm nào giờ so với vỏ cây khô còn thô ráp hơn, mái tóc đen dài như linh tuyền trên tiên kinh năm nào giờ đây bết thành một mảng, gọi là tóc, chẳng bằng nói thẳng ra là cái ổ rận.

Như vậy còn có thể đẹp được sao?

Sư Thanh Huyền cảm thấy mình vẫn nên nâng cao tiêu chuẩn một chút.

Công chúa điện hạ ngài cũng nên nâng cao tiêu chuẩn một chút.

Thực ra nếu để cho Sư Thanh Huyền làm phò mã...chắc hắn cũng không làm đâu. Thứ nhất là hứng thú của hắn đối với phụ nữ, trước kia cũng chỉ bao gồm quần áo đẹp quá da đẹp quá kiểu tóc đẹp quá, lần sau sẽ cho hình nữ của mình thử. Có lẽ là vì hắn từ nhỏ đã được nuôi như một bé gái, lúc làm thần quan cũng hay biến thành nữ, hắn thật sự không có hứng thú với chuyện yêu đương đâu. Huống chi đứa bé này đáng lẽ ra phải gọi hắn bằng lão lão lão lão một trăm chữ lão tổ tông.

Mấy ngày công chúa ở trong miếu với hắn, áng chừng là thấy làm ăn mày tập thể vui quá, trong miếu vẫn luôn có trẻ em và phụ nữ, đứa bé này ban ngày ngồi trong lòng hắn phơi nắng đầu đường, ban đêm lại chơi với đám trẻ trong miếu, không sợ hôi không sợ lạnh không sợ ngứa, không đói không khát, có thì ăn không có sẽ không đòi, làm gì có công chúa nào chịu được những thứ này, Sư Thanh Huyền thế nào nghĩ đến đây chính là công chúa mất tích khiến hoàng thành loạn cả lên mấy ngày nay cho được.

Cho đến hôm nọ, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn màu cam nhàn nhạt phủ lên đình đài lầu các sơn son thiếp vàng, cả kinh thành dường như đang phát ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.

Khung cảnh đẹp như mơ ấy cũng không thể nào át nổi cái đói trong bụng.

Suốt một ngày ngồi xổm đầu đường mà không có cái gì để ăn. Vừa vặn gần đó có một tòa Nam Dương điện. Nam Dương tướng quân xưa nay nữ tín đồ chiếm đa số, đồ cúng vì thế cũng đủ đầy khéo léo hơn các vị thần quan khác. Nếu như trong miếu có trẻ con phụ nữ bệnh tật cần dưỡng sức, Sư Thanh Huyền thỉnh thoảng sẽ đến đây xin ít đồ ăn, Nam Dương tướng quân trước kia không ít lần nhặt mười vạn công đức trong thông linh trận của y, tất nhiên không để ý.

Tiểu công chúa đã nhịn hai ngày, cả người uể oái đi không ít, cứ nhịn thế Sư Thanh Huyền sợ bé con không lớn được, bèn lại mặt dày mày dạn đến xin ăn thêm một phen.

Miếu thần quan ở kinh thành so với nơi khác đương nhiên cũng xa hoa hơn gấp bội. Tượng thần điêu khắc tinh xảo đến từng tiểu tiết, Nam Dương tướng quân sắc mặt bặm trợn, tay giơ đao to, đứng sừng sững trên bệ thờ. Bé gái nhỏ nhìn thấy liền bị dọa nhảy ra sau lưng Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền xe nhẹ đường quen, nạng chống dưới cánh tay, cúi đầu lẩm bẩm với tượng thần của Nam Dương: "Nam Dương chân quân, lại đến làm phiền ngài rồi, thật ngại quá thật ngại quá." Dứt lời liền kéo bé gái nhỏ ra nấp sau bệ thờ. Trời chiều, người trong miếu thưa thớt, các cô nương mặt mũi đỏ hồng, tiếng nói nhỏ như muỗi, cầu nguyện xong liền nhanh chóng cúi đầu rời đi.

Đợi đến khi người cuối cùng rời đi, Sư Thanh Huyền mới chậm rãi thò tay lấy một cái bánh bao bày gần y nhất, lại xác nhận trong miếu không có ai thêm một lần nữa, mới lui về sau bệ thờ, xé từng miếng từng miếng một cho bé gái ăn. Trộm ăn đồ cúng vốn là chuyện vô cùng bất kính với thần quan, để tín đồ của Nam Dương thấy được còn không lột da rồi đem hắn nấu thành đồ cúng luôn?

Vừa định với tay lấy thêm trái táo nữa, bên ngoài cửa điện lại truyền đến tiếng bước chân vội vã. Sư Thanh Huyền vội rụt tay về, ra hiệu cho bé gái im lặng.

Một cô nương che mặt, tay xách giỏ, nhìn trước ngó sau, thấy trong miếu không có ai mới bước vào, cúi lạy. Nàng ta cúi đầu, kéo khăn che mặt xuống, mắt đã sưng như quả hạch đào, hai tay băng vải trắng còn thấm máu, có lẽ là bị thương. Nàng ta mở nắp giỏ ra, cẩn thận bày biện đồ cúng lên bệ thờ.

Lúc lấy bình rượu ra, miệng bình hơi mắc vào thành giỏ, tay cô nương nọ run lên một chút, bình rượu ngọc lập tức rơi xuống nền đất vỡ tan tành, rượu lan ra thành một vũng lớn. Nàng ta lập tức cúi xuống định nhặt mảnh vỡ, thế nhưng vừa cúi đầu, cả người đột nhiên cứng đờ như bị điểm huyệt, sau đó run rẩy dữ dội, ngã ngồi xuống. Một lúc lâu sau, hai tay điên cuồng cào bới vào vũng rượu dưới đất, mặc cho mảnh vỡ cắt vào ngón tay chảy đầy máu.

Sư Thanh Huyền nhìn trố mắt, tầm nhìn của y từ trên xuống vừa vặn thấy được bóng phản chiếu của cô nương nọ trong vũng nước, sửng sốt một chút, chớp mắt một cái, có lẽ là ảo giác. Mắt thấy ngón tay nàng chảy đầy máu, có lẽ vết thương cũ cũng vì thế mà vỡ ra, máu thấm đỏ băng vải vô cùng ghê rợn, đang cân nhắc có nên đi ra ngăn người lại hay không, cô nương nọ đã bình tĩnh lại, trừng to mắt ngẩn người một lúc, mới ném vỏ bình vào giỏ.

Vũng rượu nhiễm máu trên đất đã bốc hơi gần hết.

Nàng ta quy củ quỳ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào, khoảng cách có hơi xa, lại vừa nói vừa khóc, Sư Thanh Huyền không nghe rõ được nàng ta nói gì. Máu chảy đầy tay thấm cả vào áo, vết cắt ở đầu ngón tay rõ là ghê rợn, lại bị rượu và bụi bẩn trên đất dính vào.

Sư Thanh Huyền đứng dậy chống nạng lết ra khỏi bệ thờ: "cô cứ vừa nói vừa khóc như vậy, Nam Dương tướng quân không có kiên nhẫn mà nghe đâu." Đoạn mò ra chiếc khăn tay định đưa cho cô nương băng tạm vết thương ghê rợn trên tay. Nào ngờ vừa thấy Sư Thanh Huyền đi ra, cô nương nọ ngẩn người chốc lát liền đứng lên bỏ chạy mất

Bé gái nhỏ ló đầu ra đằng từ đằng sau Sư Thanh Huyền, nhìn cô nương kia một lúc, cho tới lúc nàng ta đi khuất dạng vẫn còn nhìn, mắt đăm chiêu.

Sư Thanh Huyền nhìn vệt nước chưa khô hẳn dưới đất, cũng đăm chiêu một lúc. Hành động của cô gái này thật không bình thường, đến miếu cầu phúc phải lén lén lút lút, còn che mặt, lúc gỡ khăn mặt xuống, rõ ràng cũng là một cô gái dung mạo đẹp đẽ, lại còn phản ứng khi bình rượu vỡ kia nữa. Thật là lạ.

Bé con ăn no, ra khỏi cửa điện rẽ trái đi thêm vài con phố lại rẽ phải là về đến miếu ăn mày. Từ đầu hẻm đã thấy một hàng binh lính mặc áo giáp, tay cầm kiếm đứng thẳng như cột. Sư Thanh Huyền còn chưa kịp nhìn cho rõ, bé gái trong tay đã bị đoạt đi, người bị đè xuống đất suýt nữa thì mấy ngọn giáo trong tay vệ binh đâm thành con nhím.

Tiểu công chúa không tình nguyện theo đám binh lính kia đi về hoàng cung, một bước quay đầu ba lần, vô cùng lưu luyến.

Vậy là hôm nay, có chuyện như thế này xảy ra.

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé, Sư Thanh Huyền dịu giọng hỏi:
"Tại sao nha?"

"Ngươi chịu đánh thay ta, cho ta ăn bánh bao, ngươi là người tốt, ta rất thích ngươi nha."

Nghĩ một lát lại nói thêm:

"Quốc sư tỷ tỷ nói, thích một ai đó thì phải nhanh chóng bắt nhốt lại, ngoại trừ mình ra thì không cho gặp ai hết, tránh đêm dài lắm mộng, cứ thả rông hắn ở ngoài hắn sẽ thích người khác đó."

"Quốc sư này sao lại nói mấy thứ như vậy với trẻ con chứ?" Sư Thanh Huyền thầm nghĩ. Chả lẽ tiểu tổ tông này định nuôi nhốt hắn thật sao?

Y đang nghĩ xem nên khuyên giải tiểu công chúa tha cho y như thế nào, xe đã dừng lại, vào hoàng cung rồi.

Tiểu công chúa đứng lên, tay ngắn chân ngắn, đứng vẫn chưa cao bằng Sư Thanh Huyền đang ngồi, cố hết sức với tay vỗ bả vai hắn.

"Ngươi yên tâm theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Sau đó chớp mắt hai cái, vén rèm nhảy xuống xe trước.

"Phò mã gia, đến nơi rồi, ngài xuống tắm rửa thay y phục trước, Hoàng Thượng và quốc sư đang nghị sự, lát nữa nô tài dẫn ngài đến thỉnh an Hoàng Thượng."

Lời vừa dứt, rèm bỗng nhiên bị vạch ra, một tên thị vệ áo đen chui vào, chắp tay: "Phò mã gia, thất lễ rồi ." Không hiểu sao ba tiếng phò mã gia phát ra từ miệng hắn cứ như có thù giết cha đoạt thê với Sư Thanh Huyền vậy. Y còn chưa kịp phản ứng thì đã được bế xuống xe ngựa.

Xe ngựa hoàng gia, vừa to vừa cao vừa vàng choé chói mắt, y lại là một tên què, một mình đi xuống chắc hẳn sẽ ngã thành chó ăn phân. Có lẽ người khác nghĩ vậy, nhưng Sư Thanh Huyền làm ăn mày cũng ngót nghét hai trăm năm, đám ăn mày trong miếu cũng đã đến rồi đi, đi rồi đến mấy chục lượt, bệnh chết có, đói chết có, bị đánh chết, bị nghẹn chết, bị sặc chết đều có, chỉ có mỗi hắn, lăn lộn thế nào cũng không chết được.

Chết còn không sợ mà sợ ngã ư? Ha ha ha tất nhiên là sợ rồi, tuy không chết được nhưng đau mà.

Nhưng mà thị vệ đại ca ngài túm ta như thế cũng đau lắm đó. Lẽ nào ngài yêu thầm tiểu công chúa kia hả?

Ầy, thật là có lỗi, Sư Thanh Huyền đã hai trăm năm chưa có tắm. Hắn rất tự tin mùi hôi thối này của hắn có thể vượt xa mấy món ăn đặc sắc của thái tử Tiên Lạc Tạ Liên. Hãy nhìn Trương công công bước chân như bay đi đằng trước, người hầu thị vệ đều đứng cách xe vàng chừng mười trượng, người đứng trước thì vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, người đứng sau thì cúi đầu len lén bịt mũi. Sắc mặt tiểu thị vệ đại ca cũng không tốt lắm, mày cứ nhíu chặt, hai tay thoáng nâng lên hạ xuống, dường như đang ước lượng xem thứ mình đang bế nặng bao nhiêu, ném thế nào thì bay xa nhất có thể.

Hoàng cung xưa nay xa hoa tráng lệ, ngói vàng cột ngọc sơn son, Sư Thanh Huyền vừa được bế đi theo mấy vị công công, trong đầu vừa tính toán khoét một tấm gạch vàng mang về chắc cũng đủ cho đám trẻ trong miếu ăn một năm.

Sư Thanh Huyền được đưa vào một thiên điện nhỏ, bên trong có hồ nước đang bốc hơi nóng, hai cung nữ cầm giỏ cánh hoa rải chậm rãi rải. Một cung nữ nọ hình như bị thương ở tay trái, trên mu bàn tay dán một miếng gạc to. Nàng ta vừa rải cánh hoa vừa nhìn xung quanh, có vài cánh hoa vãi ra ngoài thành bể, cung nữ đang cùng làm với nàng ta vội kêu lên: "Đông Nhi, mắt mũi để đâu vậy, làm việc cho đàng hoàng." Cung nữ tên Đông Nhi lúc này mới quay đầu, liếc nhìn vào trong hồ nước, sắc mặt tái mét một lúc, rồi hai mắt lại trợn tròn, cung nữ bên cạnh thấy nàng ngây người bèn tới huých nhẹ nàng một cái. Công công tiến vào, cho họ lui.

Lúc đi ngang qua Sư Thanh Huyền, cung nữ Đông Nhi lại không tự chủ được liếc nhìn hồ nước một cái, không chú ý dưới chân, vấp ngã, suýt chút nữa thì rơi sấp vào trong bể nước, may mà có đồng bạn của nàng kéo lại. Một tiểu công công lo lắng liếc nhìn Sư Thanh Huyền, dường như sợ phò mã gia nổi giận, nhanh chóng chạy đến dìu Đông Nhi lui ra ngoài.

Sư Thanh Huyền nhìn cánh hoa hồng trong hồ nước, thật ra ngày xưa lúc còn trên tiên kinh, thỉnh thoảng y cũng sẽ tắm cánh hoa như thế này, trong lòng chẳng hề có chút chướng ngại nào cả.

Mấy vị công công tay phải cầm xơ mướp tay trái cầm phì chu tử, thô bạo nhúng hắn xuống nước rồi lại thô bạo lôi hắn đặt hẳn lên bờ, vô cùng mạnh mẽ lột mấy lớp da của hắn. Còn có hai vị công công cầm lược gỡ tóc cho hắn. Thật không thể không khâm phục, mái tóc này của hắn hai trăm năm chưa chải chưa gội lấy một lần, vậy mà hai vị xoạt xoạt chừng mười vạn nhát, làm gãy chừng năm sáu cái lược ngọc, Sư Thanh Huyền tiếc đứt ruột, mới đề nghị hay là chuyển sang dùng lược gỗ, ước chừng hai canh giờ, vậy mà đã gỡ xong, mặt không đổi sắc quẳng hắn xuống nước, rồi lại lôi lên, gội năm lần bồ kết, lại vẩy hết nửa lọ dầu thơm lên người hắn.

Sư Thanh Huyền đưa tay sờ đầu, ngày trước yêu dung mạo hơn mạng, tóc tất nhiên được chăm sóc kỹ, đen dày óng mượt, sau trận này chắc chỉ còn lại lác đác vài cọng.

Cuộc tắm rửa này tốn hết bốn canh giờ. Đợi đến lúc Sư Thanh Huyền chọn một bộ y phục màu xanh miễn cưỡng trông có vẻ giản dị trong đám đồ xanh đỏ tím vàng khảm ngọc thêu hoa mà các vị công đưa lên, lại hong khô tóc cột lại sau đầu, tốn hết lời từ chối mấy cái trâm vàng ngọc dài dài nhọn nhọn, nhìn giống hung khí hơn là đồ trang sức, thì mặt trời đã ngả về tây.

Trương công công đã đợi sẵn ngoài cửa, sắc mặt trông không có vẻ gì suốt ruột, hẳn là cũng biết với mức độ này của Sư Thanh Huyền, đừng nói tắm đến ngày mai mặt trời lặn, ngâm hẳn mấy tháng cũng không gọi là lâu, có điều lúc thấy Sư Thanh Huyền, mặt hắn dại ra một chút, mắt trợn to một chút, rất nhanh điều chỉnh lại, cúi mặt xuống. Thị vệ Tiểu Trương đứng ngay bên cạnh, nhìn thoáng qua bàn tay Sư Thanh Huyền vịn trên vai tiểu công công, mày lại nhíu chặt hơn. Sư Thanh Huyền đang cảm thấy khó hiểu, Trương công công đã nói:

"Phò mã gia, Hoàng Thượng biết người đi đứng không tiện, khẩu dụ ngài không cần hành lễ với bất kỳ ai, ngay cả thánh thượng cũng không cần, còn ban chiếc xe lăn, ngài ngồi lên đi, tiểu Trương ngươi lại đây đẩy xe cho phò mã, cẩn thận đừng làm phò mã đau, công chúa lại mới chế vài loại thuốc đấy."

"..."

Tiểu Trương run bần bật.
Sư Thanh Huyền cũng run bần bật.

Nghe đến câu "cẩn thận đừng làm phò mã đau", cả người Sư Thanh Huyền đều thấy đau.

Hẳn là phò mã chứ? Không phải phi tần quý nhân của Hoàng thượng? Coi hắn như món đồ sứ dễ vỡ vậy? Tắm rửa thơm tho trang điểm đẹp đẽ tới giờ lên thớt thị tẩm?

Sư Thanh Huyền bỗng nhiên cảm thấy chuyện này càng khó giải quyết.

Lúc ngồi lên kiệu vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Y đối với kinh thành xưa nay vẫn luôn yêu thích vì sự phồn hoa náo nhiệt của nó, nhưng chưa bao giờ muốn dính dáng đến hoàng cung lắm thị phi. Tuy rằng y đã chịu thay tiểu công chúa một trận đòn, phong một tên ăn mày lại thân mang khuyết tật làm phò mã vẫn vô cùng hoang đường.

Muốn tạ ơn, cho ít vàng hay mời ăn một bữa không phải là xong rồi sao?

Tuy nói hoàng đế thương tiểu công chúa như mạng, nàng muốn sao thì không dám cho trăng, thế nhưng công chúa còn nhỏ hồ đồ, hoàng đế làm sao có thể hồ đồ theo công chúa? Cứ cho là hoàng đế thật sự bị tiểu công chúa nhõng nhẽo đến phiền, chúng đại thần trong triều tại sao lại cũng không can gián? Hẳn là đằng sau có một âm mưu nào đó.

Sư Thanh Huyền sợ nhất chính là những thứ âm mưu sâu tựa biển, ngàn dây vạn mối trong triều đình. Hạng tôm tép đầu óc ngu si tứ chi không những không phát triển mà còn thiếu hẳn hai cái, vướng vào mấy thứ này, kết cục một ngày nào đó tự nhiên lăn đùng ra chết mà chẳng biết tại sao chỉ là sớm muộn mà thôi.

Để Hoàng Thượng đợi lâu là khi quân, Trương công công thật sự không dám chậm chạp nữa, bèn một mạch dẫn người đến ngự thư phòng.

Vị Hoàng đế này năm nay mới hai mươi mấy tuổi, dưới gối chỉ có duy nhất một đứa con gái, chính là công chúa năm tuổi rưỡi kia.

Từ khi tân đế đăng cơ tới nay, non sông vạn dặm thái bình, người dân giàu thì vẫn giàu, nghèo thì vẫn nghèo, có điều đám ăn mày như hắn lâu lâu sẽ được phát cháo một bữa. Cũng là một vị vua tốt.

Có điều nghe nói hắn bất lực.

Tiểu công chúa cũng không phải con đẻ của hắn.

Từ xưa đến nay, đàn ông bất lực đều bị coi thường. Hoàng đế thân là nam nhân duy nhất được phép ân sủng hậu cung ba ngàn giai lệ, thế mà lại bất lực, ba ngàn giai lệ kia, oán khí chắc có thể sánh ngang với một vị quỷ vương cấp tuyệt ấy chứ. Đồn như vậy cũng thật là ác.

Mà thật như vậy thì lại càng ác hơn.

Đi một lúc cũng đã đến. Trương công công vừa định vào bẩm báo, cửa bất ngờ mở ra.

Một người đàn ông mặc long bào, tóc hãy còn vấn lên cài trâm vàng nhưng không đội mũ miện, dáng vẻ rất mệt mỏi, xoa ấn đường từ trong bình phong bước ra, tuy nét mặt có hơi không tinh thần, nhưng nhìn qua còn rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, bước đi nhẹ nhàng thong dong, chân đạp trên mặt đất không một tiếng động, có lẽ là người luyện võ.

Theo sau là một vị nữ đạo sĩ, áo bào màu xám tro nhạt, phất trần vắt qua cánh tay, làn da trắng nhợt nhạt đến mức phát xanh, đeo khăn lụa che mặt. Chỉ nhìn mắt và lông mày cùng vầng trán lộ ra ngoài của nàng cũng có thể cảm nhận được dung mạo hẳn là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net