QI.2 HOÀNG THÀNH LẮM QUỶ NHIỀU MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QI.2 Vọng Trần các Bích Đào đỏ như máu.

Rõ ràng một câu hỏi rất bình thường, Đông Nhi lại xoạt một tiếng lập tức quỳ xuống, tiểu công công nọ cũng ngay lập tức quỳ xuống. Vừa như vậy, Sư Thanh Huyền liền biết bọn họ có tật giật mình.

Vận khí của hắn từ khi vào cung, không biết nên nói là tốt hay xấu. Vừa vào cung liền bị hung thủ giết người đoạt mặt nhắm trúng. Mà ngay khi y thắc mắc, manh mối lại có thể lập tức chạy ngay đến, lắc lư trước mặt y. Chuyện này, trùng hợp đến mức quá đáng nghi.

"Đông Nhi cô nương, hôm trước ta đã nhìn thấy mặt của cô trong hồ nước rồi, vụ án giết người liên hoàn này cả cung ai cũng biết, thậm chí tin đồn đã lan đến ra ngoài thành. Tại sao lại cắn răng một mình chịu đựng mà không trình lên?"

Đông Nhi ngay lập tức sợ đến sững sờ rồi bật khóc, tiểu công công bên cạnh nàng ta liên tục dập đầu kêu tha mạng cho nàng ta.

Sư Thanh Huyền đỡ trán. Y thề vẻ mặt của y lúc nói chuyện vô cùng dịu dàng, hai đứa trẻ này làm sao lại sợ y đến vậy chứ?

Trương đại nhân cầm chén trà, hờ hững nói: "Phò mã gia không có ý tố giác các ngươi, nếu không cũng sẽ không gọi riêng các ngươi nói chuyện, biết gì thì nói đó, chỉ cần thành thật sẽ không sao."

Sư Thanh Huyền lại nhẹ giọng trấn an cô nương sợ đến run lẩy bẩy kia, tiểu công công bên cạnh có lẽ quen nhìn sắc mặt người khác hành sự, sợ nàng ta khóc khiến Sư Thanh Huyền mất kiên nhẫn, nắm tay trấn an nàng ta.

"Bẩm phò mã gia, nô tỳ, nô tỳ,...những cung nữ bị bắt đi, nói là giám sát, thế nhưng ai lại không biết, cung nhân mệnh tiện làm sao có được đãi ngộ như các nương nương trong hậu cung. Chúng nô tỳ bị bắt, sẽ bị tra khảo không thương tiếc. Họ còn cố ý canh phòng lỏng lẻo, lấy bọn nô tỳ làm mồi dụ, cuối cùng, cuối cùng không phải vẫn chết như thường, khi thả ra cũng phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng. Trong cung nào có chuyện nô tỳ được nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, muốn nghỉ một khắc đã khó như lên trời, cuối cùng đều là mang một thân tàn tật bị đuổi đi."

Đông Nhi là cháu gái của một ma ma trong nội cung. Nhà nàng nghèo, cha mẹ đã già, huynh trưởng thành thân, tẩu tử của nàng nhìn nàng không vừa mắt, tìm mọi cách đuổi đi, ma ma bèn nhờ quan hệ cho nàng vào cung làm cung nữ. Một đêm nọ, trên đường về phòng ngủ, Đông Nhi bỗng nghe thấy có người gọi tên mình. Dù lúc ấy đã khuya, xung quanh hầu như không một bóng người, thế nhưng thân là cung nữ bị người gọi tới gọi lui đã quen, buột miệng đáp lời: "dạ".

Đêm hôm đó sau khi về phòng ngủ, Đông Nhi ngủ mơ màng, luôn có người bên tai nàng nói gì đó. Cung nữ cùng phòng của nàng nói nàng luôn miệng nói mớ, khiến nàng ta cả đêm không ngủ được, oán giận nàng một lúc lâu. Qua ngày hôm sau, lúc soi gương trên bàn liền thấy một khuôn mặt như thế, cùng một giọng nói vang lên bên tai: "Đây là khuôn mặt của ngươi, ngươi sẽ biến thành bộ dạng giống như vậy!"

Đông Nhi đã từng nghe được các cung nữ khác miêu tả người chết như thế nào, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng nàng biết mình có thể chết chắc rồi.

Hoàng cung chính là hang sói, hơi lơ là là mất mạng. Nàng ta biết thảm trạng của các cung nữ bị bắt đi, tận mắt thấy có người vì đố kỵ mà cố ý bịa chuyện để giá họa cho cung nữ khác, hơn nữa nàng ta vốn vào cung do quan hệ, bình thường được ma ma che chở, rất nhiều người nhìn nàng không vừa mắt. Chuyện này nàng chỉ dám nói với ma ma và tiểu công công nọ, ma ma dặn nàng nhất định không được để lộ sơ hở gì, cắn răng chịu đựng, đợi ma ma nghĩ cách. Cho đến hôm nọ, ở hồ Bích Ngọc gặp Sư Thanh Huyền.

"Nô tỳ cũng không biết chuyện là thế nào, chỉ là sau khi hầu hạ ở hồ Bích Ngọc cho phò mã gia, lúc soi gương liền không hề thấy quỷ nữa, cũng không nghe tiếng quỷ nói nữa."

Dù sao cũng là tiểu cô nương, kiên trì tới bây giờ chắc đã sợ đến sắp hỏng mất.

Sư Thanh Huyền ôm đầu. Hai cô nương gặp qua y đều đột nhiên không bị quỷ ám nữa. Đây cũng coi như là chuyện tốt đi. Nhưng sao lại thế nhỉ?

Y nhìn tiểu công công im lặng quỳ dưới đất kia, không biết thế nào lại thốt ra một câu: "Quan hệ của các ngươi, rất tốt nhỉ?"

Sống lưng cả hai đều cứng đờ ra một chút. Y đại khái đã hiểu, lý do Đông Nhi không trình báo chỉ sợ không chỉ như nàng nói. Có điều bây giờ, công công cũng có thể yêu đương được rồi sao? Đêm khuya nọ, chỉ sợ là đi hẹn hò bị hung thủ bắt gặp, nên mới nhắm trúng nàng ta?

Cảm giác cả thế giới đều đang yêu đương, chỉ mỗi mình cô đơn thật là vi diệu.

Có kinh nghiệm vì đáp lời gọi tên mình của người khác một cách vô tội vạ mà ăn quả đắng, Sư Thanh Huyền chân thành khuyên Đông Nhi: "Sau này đừng đi đêm một mình, nghe thấy có người lạ gọi cũng đừng lập tức ứng lời. Lui đi."

Trên bàn ăn, trong chén đã có thức ăn được xé nhỏ, chân giò đã được bỏ xương, canh vẫn còn hơi âm ấm.

Sư Thanh Huyền gãi đầu, cả ngày hôm nay y vẫn chưa thấy tiểu Trương ăn gì, chỉ uống trà thôi. Y cũng không có khẩu vị gì, ăn hết đồ ăn trong chén liền buông đũa.

*********

Buổi tối, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, không cởi áo ngoài. Trong phòng tối om, bên ngoài không người canh giữ.

Sư Thanh Huyền nhìn tiểu Trương đang nhắm mắt bên cạnh, lại nhìn đờ đẫn lên trần nhà. Sư Thanh Huyền biết hắn không ngủ, tiếng hít thở như có như không, hai tay đan vào nhau gối sau đầu.

Hai người đang đợi thứ kia đến.

Đã gần nửa đêm.

Sư Thanh Huyền đưa tay sờ lên sợi dây đeo trên cổ, lấy ra mặt dây chuyền hình quạt tí hon. Bỗng nhiên giọng nói thanh lạnh của tiểu Trương vang lên: "Sợ sao?"

Y lắc đầu: "Không sợ." Lại cảm thấy vẫn cần nói với tiểu Trương một lần nữa: "Nếu lát nữa thứ kia đến, ngươi đánh không lại thì mau mau chạy, đừng cậy mạnh." Cũng đừng quan tâm ta sống chết thế nào, nhất định phải giữ tính mạng của chính mình cho tốt. Sư Thanh Huyền kịp thời nuốt câu sau xuống. Người ta chắc gì đã quan tâm đến sống chết của y, chỉ đơn thuần là do hoàng thượng nhờ vả thôi.

Người nọ nói: "Tất nhiên, ta trước nay chưa bao giờ cậy mạnh."

Sư Thanh Huyền lại sờ chiếc quạt nhỏ trên cổ một chút, Trương đại nhân nhìn qua một lúc lâu mới hỏi: "Đây là cái gì?"

"Cái này hả?" Sư Thanh Huyền cầm lên nắm trong tay, nhớ đến gần hai trăm năm trước, lúc Hạ Huyền ném quạt cho y ở phía ngoài trận pháp người sống, lại đánh thêm cho y một chưởng, sau khi mọi chuyện kết thúc về lại miếu ăn mày, Sư Thanh Huyền rất nhiều lần đều nắm lấy nó vừa nhìn vừa ngẩn người rất lâu, có khi ngồi bất động tận mấy ngày. Mấy huynh đệ trong miếu nhìn thấy được, cười nói phải chăng là tín vật đính ước, lão Phong nhìn vật nhớ ý trung nhân? Lúc ấy không có tâm tình giải thích, trong mắt người khác chính là mặc nhận. Về sau mỗi lần y ngắm quạt đều bị trêu chọc một phen.

Y cười: "Là tín vật đính ước đó."

Thế là trong nháy mắt, Sư Thanh Huyền thấy được khuôn mặt tuy rằng tuấn mỹ nhưng tiếc rằng liệt của Trương đại nhân, trắng xanh hồng tím, bốn năm biểu cảm, mày vừa nhăn lại đã giãn ra, vừa giãn ra đã tiếp tục nhăn lại, đặc sắc còn hơn cả Xuyên kịch.

Ầy, thế là thế nào nhỉ? Rốt cuộc tập hợp biểu cảm này là có ý nghĩa gì nhỉ? Sư Thanh Huyền dường như có thể nhìn hiểu một chút. Năm đó theo đuôi "Minh Nghi" mặt lạnh mấy trăm năm, nếu y mặt dày mày dạn bám lấy, thế nào cũng sẽ được nhìn thấy biểu cảm vừa như giận giữ lại có chút lúng túng giống giống như thế này, kèm với câu "cút".

Thế nhưng thiếu niên này, sau khi xấu hổ giận dữ lại nhăn mày nghi hoặc, một lúc sau nữa mày lại càng nhăn hơn, Sư Thanh Huyền đang cảm thấy có phải Trương đại nhân bị đau bụng muốn đi nhà xí hay không, nếp nhăn giữa đầu mày đã giãn ra, môi mím lại như đang cố nhịn cười, ánh mắt nhìn sang y sáng như đuốc.

Sư Thanh Huyền bị ngọn đuốc trong mắt người kia thiêu cho nóng bừng mặt, ho nhẹ một tiếng, cảm thấy nói dối qua loa như vậy thật là không phúc đức.

Khi muốn "có lệ" với câu hỏi của một người nào đó, ít nhất phải có thành ý, tận tâm tận lực khiến cho đối phương không nhận ra được mình đang "có lệ" với họ thì mới phải đạo.

Sư Thanh Huyền chuẩn bị bịa ra một câu chuyện yêu hận tình thù dài vô cùng tận như gia phả nhà Bùi tướng quân để kể về lai lịch tín vật đính ước này của y, đã nghe Trương đại nhân ho nhẹ một cái: "Người kia, người đưa cho ngài tín vật đính ước đó, ngài rất thích người đó, phải không?"

Sư Thanh Huyền nghe vậy hơi ngẩn người một chút, thì thào: "Đúng là rất thích." Nếu không thích cũng đã không muốn làm bạn tốt nhất của người kia.

Y bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "Vốn định viết di chúc, cuối cùng lại quên mất, Trương đại nhân, nếu hôm nay Sư Thanh Huyền ta có chết, có thể xin ngài đến miếu thái tử Tiên Lạc Tạ Liên chuyển lời cầu nguyện của ta không?" Vừa nói đã định nhỏm người dậy tìm giấy mực.

Bỗng nhiên, không khí xung quanh đột nhiên như đặc lại khiến người hít thở không thông, cảm giác áp bức khó tả, đè ép đến nỗi trái tim Sư Thanh Huyền sắp chịu không nổi mà nổ tung. Tấm màn xanh ngọc đang rũ xuống quanh giường cũng bị thổi tán loạn.

Trương đại nhân mặt lạnh như tiền, sắc mặt âm trầm đè lại tay Sư Thanh Huyền, y theo bản năng giãy giụa một chút. Thế là người kia dứt khoát xoay người đè lên thân thể của y, mặt ghé đến gần sát, ngữ khí vừa như tức giận lại pha thêm chút cảm giác kỳ quái nào đó mà Sư Thanh Huyền nghĩ không ra: "Ngươi sẽ không chết. Không cho viết, đời này cũng đừng nghĩ viết."

"Ơ?" Sư Thanh Huyền thầm ngạc nhiên trong lòng, không biết đã chọc trúng điểm nào của vị đại nhân này.

"Trương đại nhân, không viết thì không viết, ngài đừng tức giận, cũng đừng đè, á, đừng động, nặng nặng nặng, nặng chết ta. Nhìn gầy như vậy làm sao lại nặng thế chứ?"

Vừa nói, từ phía cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng động. Qua lớp rèm mỏng, Sư Thanh Huyền người trần mắt thịt, chỉ thấy một làn khói đen cuồn cuộn thấm vào từ cửa sổ giấy, cánh cửa vang lên tiếng lọc cọc khe khẽ như có ai đó đang gõ nhẹ. Làn khói đen ấy bay lên trần nhà, cuốn lấy thanh rầm như một con rắn độc nhào về phía giường ngủ.

Cách tấm rèm chừng có ba thốn, liên quay đầu bỏ chạy mất.

Sư Thanh Huyền sửng sốt, Trương đại nhân cũng nhíu mày. Lập tức bế ngang Sư Thanh Huyền, phi thân đuổi theo.

Khói đen nọ chạy bạt mạng, Trương đại nhân vậy mà rất nhanh đã bám sát nó. Với tốc độ này, Sư Thanh Huyền nghĩ muốn bắt lấy nó vô cùng dễ dàng, thế nhưng dường như hắn không có ý định đó.

"Nó không đến để lấy mạng ngài, nó đang muốn chúng ta đi theo nó."

Trương đại nhân hơi xốc người trong lòng lên, nhẹ giọng nói: "ôm chặt." Cái tay vốn đang quàng hờ trên vai chuyển lên đến gần cổ, níu chặt. Trương đại nhân nhẹ nhàng nhảy qua bức tường cao ngất, rẽ một đường vòng tránh thị vệ đi tuần, lại đến gần làn khói đen kia hơn một chút.

Ồ? Tiểu Trương mặt vừa non vừa liệt, không ngờ thân thủ bất phàm như vậy.

Khói đen dẫn họ chạy tám cong bảy vòng, cuối cùng bay vút vào một tòa các, chừng mười mấy lầu, tráng lệ lại tinh xảo. Xung quanh cỏ dại cao quá thắt lưng, xen lẫn trong đó là một vài cành Bích Đào khẳng khiu, lác đác điểm vài cánh hoa đỏ rực.

Trương đại nhân bế Sư Thanh Huyền đứng ngay trước cửa. Bên trong tối như mực, tử khí âm trầm.

Có hơi đáng sợ.

Tấm hoành đề tên đã bị gãy đôi, chỉ còn lại một chữ Vọng, Sư Thanh Huyền chỉ mới thở hắt ra một cái, nó liền rơi xuống, vỡ nát dưới chân Trương đại nhân.

Trương đại nhân lần nữa hỏi: "Sợ sao?"

Lần này Sư Thanh Huyền không cậy mạnh nữa, gật đầu lia lịa.

Y sợ Trương đại nhân đánh không lại thứ ở trong này. Dẫu sao hung thủ cũng đã bắt đầu hoành hành trong hoàng cung từ trăm năm trước, nếu vậy từ trăm năm trước tu vi của nó đã vô cùng cao cường.

Câu trả lời lần này tựa hồ làm Trương đại nhân rất vừa lòng, mỉm cười ôm chặt lấy y, nhấc chân bước vào. Chỉ sợ nếu như biết được lý do vì sao, Trương đại nhân chắc hẳn không thỏa mãn như vậy nữa.

"Đừng căng thẳng." Người kia nói.

Khói đen lúc nãy chính là bay vào đây mà biến mất. Trương đại nhân lại nói: "Nó trốn mất rồi, không ở đây nữa. Nhưng nếu đã cất công dẫn chúng ta đến đây, đại nhân, chúng ta có nên đi lên xem xem một chút?"

Sư Thanh Huyền gật đầu. Hai người một đường bước lên lầu cao nhất.

Qua khỏi bậc thang cuối cùng, một khoảng trống trải hiện ra, bầu trời giăng đầy sao hiện ra trước mắt. Thế nhưng đều khiến Sư Thanh Huyền kinh ngạc, chính là chỉ trong giây lát, bầu trời ấy lại biến thành màu lam, không một gợn mây, ánh sánh đột ngột đâm vào mắt, Sư Thanh Huyền vội vàng nhắm lại.

Đợi đến khi mở mắt ra, khói lửa bốc cao cao trên bầu trời. Tiếng hô hào chém giết, tiếng thiết kỵ giẫm qua xác người, tiếng la hét đau đớn sợ hãi vang khắp hoàng cung.

Sư Thanh Huyền cảm nhận được mình đang nằm ngửa trên nền gạch lạnh lẽo dính nhớp. Hoa đỏ nhuộm bầu trời, máu đỏ nhiễm mặt đất. Gót sắt ngựa chiến đạp lên xác chết la liệt, phi nhanh đi để lại một làn gió, có cánh hoa đào đỏ rực theo làn gió kia bay xuống, đáp xuống dòng máu đỏ loang ra khắp hoàng cung.

Trong tầm mắt chỉ có một màu đỏ rực, phân không rõ là hoa hay là máu.

Đây có lẽ là tàn cảnh trước khi chết của một người nào đó, Sư Thanh Huyền trong lúc không chú ý đã bị kéo vào, y còn cảm nhận được sinh khí bị rút dần đi, hô hấp càng ngày càng chậm lại. Y ra sức chớp mắt, cho đến khi màu đỏ ấy biến mất, trước mặt lại là một khung cảnh khác.

Trên lầu cao, một thi thể áo đỏ nằm gục trên bàn, không nhìn rõ mặt, máu đen từ miệng nàng ta chảy xuống, tích một vũng nhỏ trên mặt bàn.

Xung quanh cô nương ấy còn có hai ba cung nữ, đều đã chết, còn có một tiểu cô nương quỳ gối, dập đầu lạy cô nương kia ba cái, liền cũng cầm bình rượu độc trên bàn lên uống.

Tàn cảnh trước lúc chết này, có lẽ là của một trong số những cung nữ kia.

Bỗng nhiên, một bóng người áo trắng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, bóng lưng của nàng gầy gò, mái tóc dài đến thắt lưng xõa tung. nàng ta đứng xoay lưng với Sư Thanh Huyền, sững sờ nhìn cô nương áo đỏ một lúc lâu mới như sực tỉnh, vội vã chạy đến đỡ thi thể ôm vào lòng.

Sư Thanh Huyền nghe thấy tiếng khóc nức nở. Bóng lưng gầy yếu run rẩy, một tay ôm cô nương nương áo đỏ, một tay khác dường như đưa lên lau nước mắt, đến khi nàng ta đưa tay xuống chạm vào gương mặt của cô nương áo đỏ, trên mu bàn tay đều là máu đỏ.

Huyết lệ?

Lúc này, Sư Thanh Huyền đã có thể nhìn thấy được một phần khuôn mặt nghiêng của nàng ta.

Chỉ thấy, huyết lệ chảy loang lổ trên mặt nàng ta, chảy xuống chiếc áo trắng như tuyết, mỗi một giọt máu thấm vào vạt áo, giống như đều bị chiếc áo kia hút cạn, không để lại một chút dấu vết. Càng nhiều máu chảy, luồng sáng trắng bao quanh cô nương kia càng rực lên.

Đúng lúc này, trên vai cảm thấy được nhiệt độ ấm áp, khung cảnh xung quanh lại trở về tối mờ như cũ. Những tàn cảnh này có lẽ chính là của những người chết trong trận chiến công* vào hoàng cung của trăm năm trước, tồn tại lâu như vậy cuối cùng cũng đã có người thấy được nó, được như ý nguyện mà tan biến đi.

*công của công thành.

Sư Thanh Huyền hỏi: "Trương đại nhân, ngươi thấy được không?" Trương đại nhân gật đầu, lại nói: "Bên ngoài tòa các có người đặt kết giới, không có quỷ hồn nào dám vào đây, chúng chỉ dám lang thang trong rừng Bích Đào."

Dứt lời lại nhìn quanh một chút, đưa cằm chỉ xuống dưới đất: "Ở đây có trận pháp."

Trên mặt đất còn lưu lại vệt chu sa đỏ, hầu như vẫn còn toàn vẹn, hẳn là vừa mới được vẽ không lâu. Sư Thanh Huyền theo "địa sư Nghi" lăn lộn nhiều năm, có chút hiểu biết, biết đây không phải là trận pháp độn thổ.

"Là trận pháp khoác không. Không giống như rút ngàn dặm đất, trận pháp này ép hai khoảng không gian cách nhau rất xa thành một, giống như gấp quần áo vậy, ranh giới giữa hai khoảng không mỏng như sợi chỉ, chỉ cần một bước là có thể đi qua."

Khoác không, so với rút đất thì cao hơn một bậc. Rút đất nếu có người nhảy vào trận pháp liền có thể đi theo ngươi, nhưng khoác không, khoảng không gian mà ngươi muốn gấp có thể giới hạn được, như vậy, chỉ cần giới hạn đủ nhỏ, dù có ở trong trận pháp cùng với ngươi, người khác cũng không qua được nếu ngươi không cho phép. Ngược lại, chỉ cần ngươi có đủ pháp lực mở rộng ranh giới của hai khoảng không, muốn để bao nhiêu người đi qua cũng được.

Sư Thanh Huyền từng nghe Linh Văn nói về trận pháp này mấy lần. Nghe nói trận pháp này thịnh hành mấy ngàn năm về trước, sau này vì để tiết kiệm pháp lực lúc di chuyển, rút đất ngàn dặm mới dần thay thế.

"Có thể đi qua không?" Sư Thanh Huyền hỏi. Trương đại nhân lắc đầu: "Khoảng không rất nhỏ, chỉ đủ cho làn khói đen đó đi qua, người không qua được, muốn qua phải vẽ trận pháp khác, có điều trận pháp này đã được tu sửa đôi chút, chỉ cần không phải người vẽ nó động vào, trận pháp sẽ lập tự động đưa hắn đến nơi khác, có đi qua cũng như không thôi."

Dứt lời liền ôm chặt Sư Thanh Huyền thêm một chút, vừa cúi đầu nói với y "nhắm mắt lại" vừa bước nhanh về phía bầu trời đầy sao, phi thân nhảy xuống rừng Bích Đào đầy cỏ dại bên dưới.

Thật ra từ lúc nhìn thấy hoa Bích Đào, Sư Thanh Huyền đã lờ mờ nghĩ ra đây là nơi nào.

Sư Thanh Huyền nhiều năm ngồi đầu đường, hóng được không ít chuyện. Trăm năm trước đã từng nghe đồn trong hoàng cung có một tòa các, xây giữa một rừng Bích Đào ba dặm, do nhị công chúa tiền triều rất được sủng ái xây nên, tên Vọng Trần. Tòa các hướng Nam, từ trên lầu cao nhất nhìn ra khỏi hoàng thành, non sông tươi đẹp, tiết xuân hoa đỏ nở ngập trời, chúng phi tần hậu cung hoàng tử công chúa thỉnh thoảng sẽ ghé chơi.

Ban đầu nhị công chúa mỗi ngày đều phải đến đây ngắm cảnh một phen, sau này, chắc đã có thứ gì mới mẻ hơn hấp dẫn sự chú ý, không còn thấy tới nữa. Lại đến lượt tam công chúa là muội muội thân thiết của nàng bị cảnh sắc nơi đây mê hoặc, thay thế bóng dáng của hoàng tỷ đứng trên lầu cao nhìn về phía Nam.

Sau này, chiến tranh nổ ra, hoàng cung bị phá hủy phần lớn, tòa các này lại không hề hư hao lấy một chút. Lại sau nữa, tân triều tu sửa hoàng cung, sửa đến Vọng Trần các thì gặp chuyện lạ. Lúc ấy vốn dĩ muốn đập đi xây lại, thế nhưng bất kể hôm trước có phá dỡ thê thảm thế nào, hôm sau quay lại, tòa các vẫn sừng sững nguyên vẹn, mọi người nghi thần nghi quỷ náo động một phen liền cũng thôi. Sau này hầu như không còn ai lui tới đây nữa.

Trương đại nhân chân vừa đáp xuống, đám quỷ hồn vốn dĩ đang nấp sau bụi cỏ tò mò nhìn vào trong tòa các tức thì cắm đầu chạy tán loạn. Miệng còn la hét "đạo sĩ tới đạo sĩ tới mau trốn đi!". Trương đại nhân vừa nói: "vừa hay lần trước còn sót lại nơi này chưa tra khảo." Dứt lời, tất cả các quỷ hồn đang bỏ chạy tán loạn kia bỗng nhiên như bị thứ gì đó gô lại, kéo tới đứng thành hàng chỉnh tề trước mặt Sư Thanh Huyền.

Sư Thanh Huyền nở nụ cười vô cùng thân thiện: "các vị yên tâm, bọn ta đều không phải đạo sĩ, sẽ không làm gì các vị. Chỉ là muốn hỏi thăm vài điều mà thôi."

Chúng quỷ hồn lúc này dường như mới động đậy nổi. Khỏi cần nghĩ cũng biết hai người này còn lợi hại hơn cả đám đạo sĩ kia, run như cầy sấy, vội vã nói: " Hai vị cao nhân muốn hỏi gì xin cứ hỏi, xin cứ hỏi, chúng tiểu nhân nhất định có gì nói nấy."

Có lẽ khi nói hoàng thành có lớp bảo vệ trời ban, nhiều người sẽ nghĩ rằng nơi đây sạch sẽ không có ma quỷ gì hết. Thật ra đây mới là nơi lắm ma nhiều quỷ nhất.

Nơi mà người ta có thể cảm nhận rõ nhất sự cách biệt quyền lực có bao nhiêu đáng sợ.

Lắm thị phi, mạng người như cỏ rác. Đâu đâu cũng là những cái chết oan uổng, đâu đâu cũng là oan hồn. Chúng khi là người, được sống trong lớp bảo vệ của hoàng thành đã quen, chết đi cũng sẽ không bị lớp bảo vệ ấy làm cho tiêu tan ngay lập tức, nhưng chúng không thể hại người, cũng không thể tồn tại quá lâu.

Mấy quỷ hồn này hẳn là mới vừa chết không lâu, nhiều nhất cũng chỉ tầm trăm tuổi, tu vi xác thật không ra gì. Sư Thanh Huyền còn hy vọng gặp được oan hồn của các nạn nhân chết bởi nguyền rủa kia, thế nhưng trong này, không hề thấy người nào có tử trạng giống với nạn nhân, e là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net