QI.2 HOÀNG THÀNH LẮM QUỶ NHIỀU MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lên trán nàng một cái.

Tiểu cung nữ mặt lộ vẻ mê man, một lúc sau mới như sực tỉnh, rõ ràng quốc sư đang đứng trước mặt mà nàng lại như nhìn không thấy, mờ mịt nhìn xung quanh, lát sau gãi đầu bỏ đi.

Sư Thanh Huyền ngồi khoanh chân, hôm qua ngủ không ngon, giờ này đã là quá nửa đêm, nhưng trước mắt việc cần suy nghĩ quá nhiều, y không thấy buồn ngủ, chỉ hơi mệt. Đưa tay xoa trán.

"Đại nhân mệt sao?" Tiểu Trương hỏi, ngồi khoanh chân trên giường, tay vẫn cầm khăn lau phần tóc ướt đằng sau lưng Sư Thanh Huyền. Y lắc đầu, lại nói: "Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, ta phải nghĩ kỹ lại mới được, nếu không chỉ sợ không ngủ được."

Có lẽ quốc sư đã xóa một phần ký ức của tiểu cung nữ về đêm hôm đó. Không ngờ không lâu sau, nàng ta lại chết vì bị phi tần hành hạ, lòng mang oán hận biến thành quỷ hồn, pháp thuật ấy không còn tác dụng nữa, phần ký ức này mới được đào lên.

Vọng Trần các, nhị công chúa, tam công chúa, quốc sư, hoàng thượng. Tất cả đều thật là đáng nghi.

Thật ra lúc nghe nhị công chúa nhắc đến "chàng", Sư Thanh Huyền đã lờ mờ đoán được là ai.

Huyền thoại về Bách Thắng quân danh chấn thiên hạ, mỗi lần thuyết thư tiên sinh trong trà lâu nói về vị ấy, người tụ lại chật như nêm, tiếng vỗ tay tán thưởng như sấm, thuyết thư tiên sinh kiếm lời không ít, bèn vẫn luôn tìm những câu chuyện xung quanh chàng mà kể.

Mà câu chuyện được hoan nghênh nhất, chính là chuyện tình đẹp như trong mộng của chàng và tam công chúa.

Vị tam công chúa này, mẫu phi không được sủng ái, cung nhân không để nàng vào mắt, ngay đến mẹ ruột dường như cũng không để ý đến nàng, từ nhỏ chịu biết bao nhiêu khổ cực lăng nhục mà lớn lên.

Chuyện xưa lúc nào cũng thế, hai nhân vật chính để đến được với nhau lúc nào cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn muôn vàn khảo nghiệm, tất nhiên việc "thay trời hành đạo" này phải được giao cho một nam hoặc nữ phụ.

Nhân vật phụ ngáng đường trong câu chuyện ấy là nhị công chúa. Nhị công là con gái của Ngọc phi nương nương, sủng phi lúc bấy giờ, lại có cha là đại thần căn cơ thâm hậu trong triều, cho dù không được hoàng thượng sủng ái, với thế lực của nhà mẹ đẻ, hậu cung không ai dám động đến nàng một ngón tay, vậy nên nhị công chúa lớn lên trong thiên ân vạn sủng, chúng tinh phủng nguyệt, chính hoàng thượng cũng ưu ái nàng nhất trong số tám đứa con gái của mình.

Số phận chính là như vậy. Cũng là công chúa, một người đứng trên đỉnh phong quang vô hạn, người lăn lộn chìm nổi trong bùn lầy dưới đất.

Một lần nọ, nhị công chúa thấy tam công chúa bị cung nhân bắt nạt. Nhìn một bé gái mình mẩy đen nhẻm, gầy còm như con khỉ con nằm dưới đất mặc cho người đánh, nàng sinh lòng thương tiếc, ra mặt dạy dỗ đám cung nhân đó một trận, lại sai người của mình chăm sóc hai mẹ con nàng thật tốt, cứ cách vài ngày lại đến tìm nàng chơi đùa, sau này liền đón nàng về ở chung, hai tỷ muội dính nhau như hình với bóng, thậm chí còn ngủ chung với nhau trên một chiếc giường.

Năm ấy, tam công chúa mười tuổi, nhị công chúa mười hai tuổi.

Tám năm sau, trong một bữa tiệc của hoàng cung, Trần Vũ tướng quân gặp được tam công chúa, hai người sinh lòng yêu mến lẫn nhau, thường xuyên thư từ qua lại. Chàng quanh năm dẫn quân chinh chiến nơi Nam cương, Tam công chúa ngày ngày đứng trên Vọng Trần các trong cung, nhìn về phía nam mong ngóng, bóng dáng cô đơn của nàng dưới ánh chiều tà, hắt lên hàng lan can trên lầu cao, tố y khẽ đung đưa theo gió, nổi bần bật giữa một rừng bích đào đỏ rực.

Nhị công chúa vừa hay cũng đã thầm mến Trần Vũ tướng quân lâu lắm. Biết được tam muội cùng chàng vậy mà đã lưỡng tình tương duyệt*, nàng công chúa tâm địa thiện lương năm nào nay sinh lòng đố kỵ, tìm mọi biện pháp hành hạ muội muội ruột thịt, ngăn trở hai người họ đến với nhau.

*Tình yêu đến từ hai phía.

Sau bao nhiêu khó khăn khảo nghiệm, cuối cùng tam công chúa và Trần Vũ tướng cũng tu thành chính quả. Nhị công chúa không có được trái tim người thương, tâm lạnh như tro tàn, cuối cùng phải gả đến nước chư hầu làm vương phi.

Tuy vậy, cuối cùng tam công chúa cùng Trần Vũ cũng không thể ở bên nhau. Nghe nói Trần Vũ đã chết trên đường đi lưu đày. Là tự sát. Khi chết còn nắm chặt tín vật đính ước của hai người trong tay. Tam công chúa không biết đã đi đâu trong thời gian đó, sau này không còn ai nhìn thấy nàng ta nữa.

Tuy nói ngốc mới tin vào những câu chuyện mà thuyết thư tiên sinh* thêu dệt nên. Thế nhưng không có lửa làm sao có khói? Huống chi sau này, thánh thượng đột nhiên chọn Trần Vũ làm phò mã cho tam công chúa. Tam công chúa vốn không được sủng ái, Trần Vũ lại là tướng quân danh chấn thiên hạ, nếu nhị công chúa đã thích chàng, không, nàng ta, vậy thánh thượng ắt hẳn phải chiều lòng nhị công chúa mới đúng, sao lại đột nhiên thiên vị tam công chúa.

*Tiên sinh kể chuyện.

Hẳn là nhị công chúa thao túng Tâm Nghi, để Tâm Nghi cầu xin phụ hoàng thành toàn cho tam công chúa, bản thân tự nguyện xin gả cho nước chư hầu.

"Tiểu Trương, ngươi nói xem, tam công chúa tự mình móc hết ngũ quan ra cho nhị công chúa, lại còn có Tâm Nghi nghe lời răm rắp, chuyện này thật là kỳ lạ, giống như nhị công chúa đang thực hiện tà pháp nào đó vậy."

Trương đại nhân ừm một tiếng, một lúc sau mới nói: "Thuật khống chế người khác có nhiều lắm."

Trương đại nhân lần nữa ném cái khăn lau tóc đi, từ đằng sau quàng hai tay qua cổ Sư Thanh Huyền, chỉnh chăn, quấn y kín lại, quay đầu, cằm hơi kề sát tai y.

Sống lưng Sư Thanh Huyền hơi cứng đờ một chút. Thế này cũng quá, quá thân mật rồi nhỉ?

Cũng may, Trương đại nhân chỉnh chăn không lâu lắm, sau khi chỉnh xong còn ân cần hỏi: "Có còn lạnh không? Có cần đốt lò sưởi không?" Sư Thanh Huyền lắc đầu.

Y cảm thấy, tiểu Trương này cung phụng mình giống hệt như hiếu tử* cung phụng cha mẹ già yếu bệnh tật.

*đứa con có hiếu.

Trẻ tuổi mà chu đáo, hiểu biết nhiều, bản lĩnh lại còn cao cường như vậy. Người này nếu không phi thăng thành thần quan, thì chính là ông trời không có mắt.

"Tiểu Trương, ngươi lại nói xem, nếu nói nhị công chúa phải lợi dụng Tâm Nghi để xin hoàng thượng cho nàng ta được gả cho Trần Vũ, vậy sau khi xong chuyện rồi, tại sao còn phải để nàng ta tự nguyện gả tới nước chư hầu chịu khổ? Trực tiếp giết luôn không phải là xong rồi sao?"

Trương đại nhân liếc Sư Thanh Huyền một cái: "Đại nhân lớn lên trong sự yêu thương nuông chiều từ bé, khó tránh không hiểu những đấu đá giữa huynh đệ tỷ muội trong cung. Nhị công chúa là đứa con được sủng ái nhất, tam công chúa lại là đứa con bị ghét bỏ nhất, hai nàng ta thân thiết thế nào cả quốc gia đều biết, một khi nhị công chúa xảy ra chuyện, người hầu xung quanh nàng ta, đều sẽ bị hoàng thượng đem ra trút giận, nhìn thấy tam công chúa cũng sẽ chướng mắt, tính mạng khó giữ."

Sư Thanh Huyền ngẫm lại, đúng là y không hiểu lắm. Thế nhưng điều này không quan trọng.

"Vậy, hung thủ có phải là nhị công chúa không? Trần Vũ tự sát trên đường đi lưu đày, có lẽ vì đã nhận ra tam công chúa là giả mạo, người thật đã chết? Trần Vũ từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình tam công chúa. Nhị công chúa cố gắng đến cuối cùng cũng không thể có được trái tim người kia, sinh lòng oán hận với tất cả những nữ tử được yêu thương, từ phi tần cho đến cung nữ tư thông, nàng ta liền lấy mạng của họ?"

"Tà thuật nàng ta dùng để đổi mặt với tam công chúa thực ra không duy trì được lâu như vậy, nếu không muốn gương mặt của mình ghê rợn còn hơn quỷ thế kia, nàng ta nhất định phải thường xuyên lấy đi ngũ quan của người khác để thế vào, vậy nên, tất cả những nạn nhân bị nàng ta giết, đều mất ngũ quan. Mà mặt của nàng ta, cũng thay đổi liên tục, vì thế mà nàng ta phải liên tục đeo khăn che mặt?"

Ngày trước khi còn ở trần gian tu đạo, Sư Thanh Huyền có hay uống rượu với một vài đan sư. Lúc ấy y hay hóa thành hình nữ, bởi vậy mà được tặng không ít đan dược dưỡng nhan hồi xuân, không biết khoác lác hay là thật, nói rằng uống vào có thể trẻ ra mười tuổi. Sư Thanh Huyền rất thích, bèn cùng hắn nói thêm vài câu, người kia liền kể quá trình luyện đan cho y nghe.

Chi tiết thì đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ rằng hắn ta dùng tim người làm thuốc dẫn.

Tim chính là sinh mệnh, vì vậy người ta cho rằng, chỉ cần dùng nó đúng cách có thể luyện ra được đan trường sinh bất lão, cải tử hoàn sinh cải lão hoàn đồng, kéo dài tuổi xuân,... Sư Thanh Huyền gặng hỏi hắn lấy những tim người này từ đâu ra, hắn ấp úng một hồi lâu, cuối cùng nói rằng đào mộ người mới chết moi ra mà có.

Cuối cùng Sư Thanh Huyền tất nhiên không uống, còn tốn công khuyên bảo một trận, bảo hắn đừng dùng cách này để luyện đan, tổn hại âm đức, trẻ ra mười tuổi đối với thần quan hay tu sĩ mà nói, cũng không có gì hiếm lạ, không đáng tốn công đắc tội với người chết như thế.

"Nếu vậy cũng có thể lý giải, nạn nhân tiền triều chết mà không bị móc tim, vì lúc đó nhị công chúa đơn thuần giết người do ghen tị, lại thêm khoảng cách giữa các án mạng xảy ra rất gần nhau, vì nàng ta lúc ấy vẫn chưa biết luyện đan dược, hoặc chưa luyện ra được đan dược hồi xuân, cách không lâu sẽ phải đổi ngũ quan một lần."

"Sau khi tiền triều sụp đổ, nàng ta học luyện đan dược dưỡng nhan, thậm chí tài năng nổi danh thiên hạ, có thể kéo dài thời gian tà thuật đổi mặt hơn. Những nạn nhân sau này, bị móc mất tim, chính là để luyện những đan dược, hoặc tà thuật này."

"Tân Triều lập quốc, kinh đô không đổi, hoàng cung cũng cơ bản không tu sửa bao nhiêu. Nàng ta từ nhỏ lớn lên trong hậu cung, đương nhiên hiểu rõ từng ngõ ngách ở nơi này."

"Quốc sư, quả là rất đáng nghi." Trương đại nhân lau xong tóc cho Sư Thanh Huyền, bước xuống giường đến bên án trà. Lại nói: "hơn nữa, tên của nhị công chúa tiền triều là Tần Khinh Âm."

"Ồ?" Sư Thanh Huyền thốt lên: "Khinh Âm quốc sư?" Cái này là trùng hợp hay là sao đây nhỉ?

Sư Thanh Huyền vốn ngay khi nhìn thấy quốc sư đã có cảm giác người này không tầm thường. Thế nhưng nàng ta nhìn qua thật sự còn rất trẻ, có lẽ quanh năm suốt tháng nhốt mình trong phòng luyện đan, da trắng toát trông hơi suy nhược, nhưng sinh khí bừng bừng, mà sau khi vụ án đầu tiên của tân triều hai mươi năm trước xảy ra một khoảng thời gian, nàng ta mới được phong làm quốc sư.

Tính thời gian quả thật không khớp.

Nhưng nếu hung thủ đã là người tu luyện tà thuật, sống trăm năm vẫn trẻ như hai mươi mấy tuổi là chuyện thường thôi.

Chỉ có điều, mới tu luyện trăm năm đã không e ngại khí tràng bảo vệ hoàng cung, tung hoành ngang ngược, tà thuật mà nàng ta tu luyện phải nghịch thiên đến cỡ nào đây?

Phải biết rằng năm đó Tuyên Cơ chết đi trong oán hận, mấy trăm năm tu luyện không dậy nổi sóng gió gì, cuối cùng phải nhờ vào Thanh Quỷ Thích Dung cho nàng ta pháp lực, mới có thể lộng hành ở phương bắc.

Tu tà đạo cũng không có dễ dàng như vậy.

"Nói vậy, nàng ta đã ếm tà thuật lên người Đông Nhi và Xuân Nhi, Xuân Nhi đã chết, Đông Nhi thì chưa, ồ, Đông Nhi có phải cũng đang ở trong Phương Hoa điện?"

Đông Nhi là một trong bốn cung nữ được phân hầu hạ Sư Thanh Huyền.

"Tiểu Trương, lúc nãy khói đen kia dẫn chúng ta đi, có phải là..."

Trương đại nhân đưa chén trà cho Sư Thanh Huyền, chính mình cũng rót một chén: "Đừng lo, nước tắm của ngài là nàng ta chuẩn bị, nàng ta chưa có chết."

Sư Thanh Huyền thở phào một hơi, lại nói: "Ừ, thế tại sao ta cũng chưa chết nhỉ?"

Trương đại nhân liếc y một cái. Sư Thanh Huyền cười ha ha: "Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân, chỉ là, không biết ngài là cao nhân phương nào, Thanh Huyền ta nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp."

"Rồi ngài sẽ biết thôi."

Ồ? Không giấu thân thủ, cũng không muốn nói thân phận, không hỏi nữa vậy.

Lại nghe tiểu Trương mặt lạnh nói: "Ngài đang cảm thấy ta cũng đáng nghi sao?"

Sư Thanh Huyền mỉm cười lắc đầu.

"Ngài cứ dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao? Nhỡ đâu tất cả những thứ này, từ khói đen, cho tới tàn cảnh của người chết, ký ức của quỷ hồn, đều là do một tay ta tạo nên, thậm chí tà thuật đó là do ta ếm lên người ngài, tất cả những gì ta cho ngài thấy đều là giả. Ta tiếp cận ngài là có ý đồ khác. Ngài chưa từng nghi ngờ sao?"

Sư Thanh Huyền gãi đầu, không hiểu sao lại cảm thấy Trương đại nhân hình như đang tức giận.

Tức giận mà vẫn liệt như vậy, nếu không phải đã từng tận mắt trông thấy mặt hắn vặn vẹo mấy lần, Sư Thanh Huyền đã cho rằng cơ mặt của Trương đại nhân thật sự bị liệt.

Nếu là trước kia, hai huynh đệ đứng trên tầng cao chót vót của thượng thiên đình, Phong sư đại nhân vừa có sắc vừa có tiền, đương nhiên có không ít người có ý đồ với y. Y vẫn luôn biết, cũng không quá để tâm.

Bây giờ y lại càng không cần để tâm. Chủ yếu là vì, có còn gì để người khác mưu đồ nữa đâu?

Sư Thanh Huyền uống xong trà, đưa chén cho tiểu Trương, nói: "Ta cảm thấy ngươi hẳn là chẳng có ý đồ gì với ta."

Thật không phải Sư Thanh Huyền khiêm tốn, y chỉ là tự mình biết mình.

Có mưu đồ gì đó với một tên ăn mày, so với nghi ngờ, Sư Thanh Huyền cảm thấy nên thương thay cho tiểu Trương nhiều hơn mới đúng.

Tiểu Trương xoay lưng lại với y, đi cất chén trà, giọng nói nghe không ra cảm tình: "Ngài dựa vào cảm giác mà sống sao?"

"Nói ra có thể ngươi không tin, mắt nhìn người của ta chuẩn lắm đó." Dừng lại một chút, mới nói: "Một người là tốt hay xấu, thật ra cũng tùy vào suy nghĩ của từng người thôi. Ngươi nghĩ đó là người tốt, trong mắt sẽ giống như mọc ra một lự kính, chỉ nhìn thấy điểm tốt của người đó, nghĩ đó là người xấu, thì cũng sẽ chỉ nhìn thấy điểm xấu của người đó mà thôi."

"Ta nghĩ, nếu ôm tâm tình nghi kỵ nhìn ra thiên hạ, tất cả những gì nhìn thấy được cũng chỉ có nghi kỵ mà thôi. Thế nhưng cũng không thể gặp ai cũng nghĩ là người tốt được, không cần thiểu năng đến mức đó."

Lại nói: "Chỉ cần dựa vào cảm giác là được."

"Mắt nhìn người của ngài rất tốt sao? Chưa từng bị...lừa dối sao?" Tiểu Trương đã đặt chén xuống rồi, thế nhưng vẫn đứng đó, không quay lưng lại.

Sư Thanh Huyền bật cười: "Lừa dối có nhiều loại, chính ta cũng lừa người khác không ít lần, làm sao có thể cả đời không bị lừa vài chục vài trăm lần chứ? Chỉ là mệnh của ta...chỉ là ta may mắn, người ta tin tưởng nhất, tính ra thì y cũng không có lừa dối ta bao giờ, là chính ta tự mình đưa đến tận cửa ấy chứ..."

Nếu năm ấy Sư Thanh Huyền không tự mình đưa đến tận cửa, y tin rằng Hạ Huyền cũng rất nhanh sẽ tra được chân tướng...

Trương đại nhân hàm hồ ừ một tiếng, bước thẳng ra khỏi cửa, gọi cung nhân.

Đợi đến khi cung nhân vào dọn dẹp thùng tắm, nhìn thấy một giường thả rèm chăn gối hỗn loạn, một chiếc giường khác lại gọn gàng sạch sẽ, hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ phò mã gia và Trương đại nhân ngủ cùng một giường? Lúc nãy rõ ràng đã tắt đèn đi ngủ rồi, hơn nửa đêm lại dậy gọi nước tắm, đây là có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?

Sư Thanh Huyền quấn chăn ngồi trên giường, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt của cung nhân nhìn mình có gì đó là lạ.

Y ngáp một cái, Trương đại nhân đóng chặt cửa, thổi tắt nến, vén rèm ngồi xuống bên cạnh y, cởi áo ngoài.

Sư Thanh Huyền sững sờ nhìn hắn.

"Làm sao? Không phải tối qua ngài cầu xin ta ngủ cùng với ngài sao? Hôm nay liền trở mặt không nhận?"

Sư Thanh Huyền gãi đầu cười: "Ha ha ha ha ha ha ha...ngươi nói thế người ta sẽ hiểu lầm đó..."

"Hiểu lầm gì chứ, sự thật chính là như vậy."

Trương đại nhân cởi xong áo ngoài của mình, lại lấy tấm chăn trên người Sư Thanh Huyền ra, đỡ y nằm vào phía trong, chính mình nằm bên ngoài.

Ngủ một mạch đến gần trưa. Lúc tỉnh dậy, cảnh tượng giống sáng hôm qua như đúc.

Trương đại nhân hầu hạ y rửa mặt thay quần áo chải đầu. Sư Thanh Huyền nhìn chính mình trong gương, ghét bỏ một hồi lâu, mới đi ăn sáng.

Sư Thanh Huyền gãi đầu nhìn tiểu Trương bận rộn gắp thức ăn cho mình, thật sự cảm thấy lạ lùng.

"Tiểu Trương, ngươi không đói sao? Từ sáng hôm qua đến giờ ta không thấy ngươi ăn gì hết, không muốn ăn cũng đừng nhịn, hỏng bụng đấy, uống chút cháo trắng đi." Vừa nói vừa đẩy chén qua cho Trương đại nhân.

Trương đại nhân rũ mắt nhìn chén cháo, cầm lên múc từng muỗng, rất nhanh liền uống xong.

Sư Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn, hỏi: "Muốn uống nữa không?"

Đúng lúc này, một cô nương mặc áo xám tro, bước nhanh thoăn thoắt từ cổng vòm qua hành lang. Nàng ta cúi đầu nói với cung nữ canh cửa: "Người của phủ quốc sư, phụng mệnh đến đưa thiếp mời."

Dứt lời, đưa chiếc hộp đen tinh xảo khắc hoa thược dược trong tay cho cung nữ, liền cũng cúi đầu rời đi.

Sư Thanh Huyền cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay. Hoa thược dược trắng đỏ, khắc nổi phủ sơn màu. Y hiếu kỳ đưa tay sờ thử, hộp đen tạch một tiếng, mở ra.

Hóa ra bông hoa đó là chốt mở. Bên trong, hoa thược dược dựng thẳng, có cành có lá, sống động đến từng tiểu tiết, nhìn y hệt như hoa thật.

Hai tấm thiếp mời đặt trong hai ngăn trái phải, một của Trương đại nhân, một của Sư Thanh Huyền, cũng vẽ hoa thược dược đỏ trắng.

Sinh thần quốc sư, hai ngày sau.

Vốn còn nghĩ len lén đến phủ quốc sư xem xét một phen, không ngờ bây giờ lại có thể quang minh chính đại mà đến.

Sư Thanh Huyền nhìn bóng lưng đã đi xa của hạ nhân phủ quốc sư kia, cảm thấy não mình đặc lại như bùn.

Thuận lợi đến không chân thực.

"Mặc kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi." Sư Thanh Huyền nghĩ.

Hai ngày này ăn nằm chờ chết trong Phương Hoa điện, hoàng thượng có ghé qua một lần, mang theo quyển trục về cái chết của Xuân Nhi cho Sư Thanh Huyền và Trương đại nhân xem.

Hoàng thượng xoa trán, nhìn Sư Thanh Huyền muốn nói lại thôi vài lần, rồi lại vội vã đi mất.

Ánh mắt này giống hệt cung nhân tối qua.

Sư Thanh Huyền không để ý lắm. Đi đứng không tiện, xe lăn không có người đẩy cũng không tiện, còn chẳng nhanh chóng bằng tự mình vừa nhảy vừa lết, dứt khoát nằm làm tổ trên giường, đọc thoại bản cung nhân tìm cho giết thời gian. Trương đại nhân ngồi bên bên án trà, trải giấy luyện chữ.

Chồng thoại bản cao ngất chất bên cạnh giường, Sư Thanh Huyền tiện tay lấy một quyển, đọc rồi lại đọc, sau đó đen mặt ném sang một bên, lại lấy một quyển khác, đọc, ném, cứ thế sáu bảy lần, Trương đại nhân nhìn qua, tựa hồ muốn cầm một trong những cuốn mà y ném đi lên đọc.

Sư Thanh Huyền vội nhào lên, vốn định che hết mấy cuốn sách đó không cho người kia lấy, thế nhưng y vứt quá tứ tung, che không được, bèn ôm lấy cánh tay của tiểu Trương, mặt đỏ như gấc, cười ha ha: "Cái này, cái này ha ha, mau đi vết chữ của ngươi đi, mau đi."

Y ném chồng sách qua một bên không để ý trong chốc lát, tự mình lết xuống giường nhìn Trương đại nhân luyện chữ, từ tận đáy lòng khen "hảo tự hảo tự!"*, cầm thỏi mực bên cạnh mài cho hắn, vừa mài vừa chán chết đưa mắt nhìn xung quanh.

*Chữ viết đẹp, tốt.

Bên ngoài cửa treo hai cái đèn lồng nhỏ, làm y nhớ đến một chuyện.

Mỗi năm Nguyên tiêu, Huyết Vũ Thám Hoa đều đốt cho thái tử điện hạ ba ngàn ngọn Trường Minh. Cộng thêm rất nhiều đèn Trường Minh của các vị thần quan khác, khung cảnh ấy phải nói rằng vô cùng mỹ lệ. Sư Thanh Huyền năm ấy vừa vặn tìm được một bầu rượu, cố sức leo lên mái nhà ngắm đèn, không hiểu sao hôm ấy y cảm thấy đèn trời dường như nhiều hơn gấp bội.

Ngàn vạn ngọn đèn, sáng rực cả màn trời đêm, che lấp luôn vầng trăng tròn vành vạnh, dày đặc như vô số giọt nước mưa phát sáng lấp lánh, từ từ bay ngược lên bầu trời.

Sau này gặp lại, thái tử điện hạ ngạc nhiên hỏi y: "Thanh Huyền, ngươi cũng tự đốt đèn cho mình hả?"

Sư Thanh Huyền ngạc nhiên nói: "Đâu có a? Ta làm gì có tiền mua giấy làm đèn a."

Thái tử điện hạ nói với y, mấy chục năm nay không hiểu sao tự nhiên có người đốt đèn cho Phong sư đại nhân, năm nào cũng một ngọn, khiến cho vị trí cuối bảng của Vũ Sư đại nhân bị chia đôi. Lại có một năm nọ, Sư Thanh Huyền thành công một mình đội sổ, vì Vũ Sư đại nhân đột nhiên nhận được bốn ngàn năm trăm ngọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net