Chúng ta của sau này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       - Tang Bưu, cậu đã ở đâu vậy?- Dương Tịch  vừa nói, vừa nhấp một ly cà phê
       - Tớ đưa bà đi đến thật nhiều nơi, bà giờ mất trí nhớ rồi, nhưng thật vui vì bà vẫn còn nhớ tớ. - Hoa Bưu vui vẻ
        - Vậy quá tốt rồi, không uổng công mình...
        - Cậu làm sao cơ?
        - Uống đi! - Dương Tịch đỏ mặt
        - Có phải cậu chờ mình không? - Hoa Bưu cười lớn
        Dương Tịch mặt đỏ bừng, cầm cốc cà phê cứ thế tu một hơi rồi nói :
        - Đúng thế đấy!
        - T... tớ cũng thế- Hoa Bưu đỏ mặt

       Hai người im lặng một hồi, cảm giác ngồi cạnh nhau của tuổi 18 chưa bao giờ biến mất. Họ cứ giữ mãi trong tim và bây giờ là thời điểm thích hợp để nó bùng nổ.
        - Vậy... chúng ta đi dạo một lát đi- Dương Tịch xua tan bầu không khí ngại ngùng
         - Ừm, được.
                                       *
        Dương Tịch và Hoa Bưu lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh một gốc cây sau khi đã tâm sự với nhau mọi chuyện như họ thường làm khi tuổi 18. Hoa Bưu lặng lẽ cầm tay Dương Tịch:
          -Dương Đại Bôn
        Hai người nhìn nhau
          - Tớ thích cậu - Hoa Bưu dũng cảm thốt lên
        Dương Tịch đỏ mặt, cô đã chờ câu nói này lâu lắm rồi. Dường như họ không thể chờ nhau thêm chút nào nữa. Trong lòng cả hai đều mừng siết, hồi hộp. Tuổi 18 trôi qua, thanh xuân của họ đều ở lại, có lẽ đó là điều họ tiếc nuối, nhưng sau cùng, chúng ta của sau này vẫn có thể cùng nhau giữ lấy những kỉ niệm ấy, cùng nhau đối diện với sự ra đi của thanh xuân và tạo ra một kí ức khó quên mà chỉ mình họ biết.
          - Tớ cũng thế...
                                     HẾT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net