Chương 47: Ngày đại hôn khó coi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người tìm được Dương Nhược Mai trong một căn phòng nhỏ, bên ngoài dùng nhiều khoá để khoá lại. Trong viện lại có nhiều thị vệ canh giữ, ám chỉ bên trong là người mà Lạc Quân Vô đang cật lực giấu đi.

Sau khi đánh ngã hết đám thị vệ, Phi Dương bắt đầu phá khoá. Trong miệng không khỏi rủa thầm một câu. Đống khóa này, muốn phá hết phải mất một chút thời gian.

" Vương phi, người có trong này không?" Phi Dương thấp giọng hỏi, tay không ngừng phá khoá.

" Phi Dương?" Dương Nhược Mai kích động chạy đến bên cửa.

" Là thuộc hạ."

" A Quân, hắn như nào rồi?" Dương Nhược Mai lo lắng hỏi. A Quân ở đây chính là Lạc Quân Viên.

" Chủ tử bị nhốt trong cung, hôm nay đại hôn nên canh phòng ở đây lỏng lẻo. Là phu nhân cho thuộc hạ đến đây tìm người."

" Phu nhân?"

" Là tức phụ mà người ngày đêm mong ngóng, Diệp Cẩm Vân."

Dương Nhược Mai nghe được lời này quả nhiên vui vẻ hẳn ra. Không ngờ rằng nhi tử của mình sống chết bám theo đến Tây Thương là mang được người về tay. Ôi trời, bà mong gặp tức phụ nhi ngay luôn quá.

Đến khi cái khoá cuối cùng được phá, hai tay Phi Dương đã sắp tê liệt. Không biết nên nói là Lạc Quân Vô quá cẩn thận hay quá điên cuồng nữa, dùng không biết bao nhiêu cái khoá chỉ để nhốt thê tử của mình.

Tiếng pháo ầm ĩ vang lên, đáy lòng Phi Ưng cùng Phi Dương run lên. Bắt đầu rồi sao?

Không để Dương Nhược Mai kịp nói cái gì, Phi Dương đã mang bà phi như bay đến tửu lâu đối diện vương phủ. Thấy Diệp Cẩm Vân vẫn đang nhàn nhã uống trà thì nhẹ nhàng thở ra, may mắn hai người về kịp.

Nhìn thấy hai người Phi Ưng xuất hiện trong phòng, đám người Diệp Cẩm Vân giật mình. Thấy Dương Nhược Mai bên cạnh Phi Dương thì mọi người mừng rỡ, quả nhiên là đã tìm được người.

" Vương phi." Diệp Cẩm Vân đứng dậy thỉnh an.

Dương Nhược Mai gật gật đầu, nhìn một lượt trên người nàng. Thấy giá y thì có chút giật mình, sau lại như hiểu ra, cười vô cùng mờ ám. Mặc giá y như vậy chẳng phải là đến cướp tân lang sao? Con dâu của bà, đúng là thừa hưởng hết đức tính của Lăng Dật Hiên mà.

" Gọi mẫu thân là được rồi, gọi vương phi nghe xa lạ quá. Vả lại, ta cũng không muốn làm Định Quân vương phi nữa rồi."

" Con nên gọi người là cữu mẫu hay mẫu thân đây?" Diệp Cẩm Vân bỏ mất dáng vẻ nàng dâu nhỏ kia đi, tinh nghịch cười.

Lời nói của Diệp Cẩm Vân làm Dương Nhược Mai đỏ bừng cả mặt, bà vỗ đầu nàng.

" Con bé này, tính nết y hệt phụ thân con." Dương Nhược Mai mắng yêu nàng, trong mắt loé lên ánh nước.

" Sao ạ?"

" Không... không có gì. Chúng ta trước tiên mang tên tiểu tử vô dụng này ra đã."

Diệp Cẩm Vân trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không nói gì thêm.

Dương Nhược Mai nhìn sang bên Vương phủ, nhìn nơi mình đã sống hơn hai mươi năm. Nơi này, sau này sẽ không còn là nhà của bà nữa, bà nên về nhà rồi.

Tiếng pháo nổ vang trời, tiếp đến là tiếng la hét giục giã của bà mai. Mấy người ở đây nhìn nhau, trong mắt loé lên tia sáng lạnh.

" Phong thị lang, ngài mang theo lễ vật qua bên kia trước chúng ta. Lát nữa ta sẽ qua đấy."

" Vâng, quận chúa."

Dương Nhược Mai nhìn Diệp Cẩm Vân bình tĩnh như vậy không khỏi nhớ đến chuyện xưa. A Vân, con bé thừa hưởng hết tài trí của phụ mẫu, còn ra dáng hơn cả A Dao.

" Mẫu thân, người ở tạm đây trước, ta mang Lạc Quân Viên ra rồi chúng ta về nhà." Diệp Cẩm Vân gọi mẫu thân không hề thấy ngượng miệng, còn thân thiết kéo tay áo bà làm nũng.

Dương Nhược Mai cười híp cả mắt, gật nhẹ đầu. Bà nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệp Cẩm Vân, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.

Những đứa nhỏ này, đều đã trưởng thành cả rồi. Nếu A Dao cùng Lăng Dật Hiên mà nhìn thấy cảnh nữ nhi đi cướp tân lang chắc muốn đánh tên tiểu tử nhà bà lắm đây.

" A Vân, con nhớ cẩn thận Quân Minh Nhạc cùng Lạc Quân Vô. Lạc Quân Vô giỏi dùng độc, độc của A Viên cũng là hắn ta hạ. Hắn ta mắc bệnh hen xuyễn." Dương Nhược Mai lo lắng dặn dò Diệp Cẩm Vân, lại lấy từ tay áo ra một cái túi huân hương.

Diệp Cẩm Vân tất nhiên nghe hiểu ý của bà, nàng cũng biết huân hương ấy có gì. Mắc bệnh hen xuyễn sao? Haha, cũng đừng trách nàng nếu ông ta dám cản trở nàng mang Lạc Quân Viên ra.

Lại nghĩ, nếu bà bà ( mẹ chồng) biết được ông ta bị hen xuyễn, vậy chắc chắn trong hơn hai mươi năm nay ông ta không chạm được vào người bà. Thật hả lòng hả dạ. Ai nói ông ta từng đánh đập Lạc Quân Viên của nàng, đáng đời.

Trời vẫn còn đang mưa, bên trong vương phủ lại vô cùng khô ráo. Lý Vi Nhiên đầu đội khăn voan đang được bà mai đỡ tay dắt vào.

" Giờ lành đã đến, xin mời thế tử...." Quản gia vương phủ hét to.

Tiếng hét vừa dứt, Lạc Quân Viên bị trói chặt được gia nhân mang vào. Hắn kiêu ngạo nhìn Lạc Quân Vô cùng Quân Minh Nhạc đang ngồi ở ghế chủ vị, ánh mắt đầy chế nhạo.

" Nhất bái thiên địa!"

" Câm mồm!" Lạc Quân Viên quát to, đạp một cái lên người quản gia." Bái thiên địa? Ta chỉ bái trời đất của Tây Thương!"

" Thế tử đã không muốn bái thiên địa thì bỏ đi." Quân Minh Nhạc cười yếu ớt vẫy vẫy tay với quản gia." Bái cao đường."

" Nhị bái cao đường!"

Lạc Quân Viên bật cười, vung tay làm đứt hết dây thừng. Hắn cứ cười như vậy mà nhìn hai nam nhân trên cái ghế chủ vị. Hai người này, một là phụ thân thân sinh, một là huynh đệ lớn lên từ nhỏ. Mà bọn họ giờ đây đang bắt tay nhau mà tính kế hắn, thật nực cười.

" Nam Lân đế, cả đời này Lạc Quân Viên ta chỉ quỳ trước hoàng thất Tây Thương và mẫu thân Dương Nhược Mai của ta. Ngươi không nên bắt một người của Tây Thương phải cưới nữ tử Nam Lân vào cửa."

Sắc mặt Quân Minh Nhạc trong thoáng chốc tối lại, âm trầm nhìn Lạc Quân Viên.

" Cả đời này Lạc Quân Viên chỉ có một thê tử là Diệp thị Diệp Cẩm Vân." Lạc Quân Viên cười nhạt, đưa tay xé rách bộ hỷ phục đỏ rực.

" Lạc Quân Viên, ngươi đừng quá mức ngông nghênh như vậy! Ngươi sẽ hại Diệp Cẩm Vân đấy."

" Haha, Quân Minh Nhạc, ngươi tất nhiên có thể đụng vào Cẩm Cẩm. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, sau khi ngươi tổn thương tới nàng, hậu quả mà Nam Lân nhận sẽ là gì?" Lạc Quân Viên càn rỡ nói, trong tay xuất hiện một thanh kiếm sắc bén.

" Lạc Quân Viên, ngươi định tạo phản?" Lạc Quân Vô vẫn luôn im lặng lạnh lùng nói một câu.

" Tạo phản? Định Quân vương gia, sao ngài lại nói ta như vậy. Ta đâu phải người của Nam Lân, sao ta lại phải gánh cái tội danh này chứ."

Lời nói chói tai đến khó nghe của Lạc Quân Viên mạnh mẽ truyền vào tai của tất cả mọi người ở đây. Các quan viên đều sững sờ, hết nhìn Định Quân vương gia lại nhìn Định Quân thế tử. Đây là thế nào đây? Định Quân thế tử tự mình nói không phải người Nam Lân, đây là muốn từ bỏ Nam Lân sao?

Bốp! Bốp! Bốp!

Một trận vỗ tay từ đại môn vang lên, một đoàn sứ giả của Tây Thương lần lượt đi vào.

" Lạc đại tướng quân, hạ quan đã đến!" Phong Dụng dẫn đầu một đoàn người từ đại môn đi vào.

" Phong đại nhân, đã lâu không gặp. Các vị đại nhân, đã lâu không gặp." Lạc Quân Viên mỉm cười, gật đầu đáp lễ với đoàn sứ giả.

Phong Dụng cũng hướng hắn gật đầu, ánh mắt nhìn về tửu lâu đối diện vương phủ.

Lạc Quân Viên hiểu ý, tầm mắt không ngừng tìm kiếm hình bóng ngày đêm nhớ mong. Cuối cùng thấy được khuôn mặt của nàng, nàng không ngừng hướng hắn vẫy vẫy quạt.

Hôm nay nàng mặc một bộ giá y, tay cầm quạt, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo. Lúc này nàng đang tinh nghịch nháy mắt với hắn.

Đương nhiên hắn cũng biết mẫu thân đã được cứu ra, nếu không nàng cũng chẳng an tâm ngồi đấy. Nàng đúng là không bao giờ làm người ta thất vọng.

" Tây Thương sứ giả, mời ngồi." Quân Minh Nhạc tự mình đi ra tiếp đón đoàn sứ giả của Tây Thương.

" Nam Lân đế, thần không thể ngồi." Phong Dụng chắp tay hướng Quân Minh Nhạc tạ tội.

Quân Minh Nhạc tất nhiên không rảnh đi soi mói đám quan viên của Tây Thương. Đôi mắt không ngừng tìm kiếm trong đoàn sứ giả.

" Tây Thương sứ giả, Diệp Cẩm Chi tiểu thư không cùng các ngài đến sao?"

Mấy người Phong Dụng trong lòng nhảy dựng nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

" Diệp nhị tiểu thư tất nhiên không phải ai cũng có thể gặp mặt, mong Nam Lân đế thứ lỗi." Phong Dụng lễ độ nói, trong lòng lại không ngừng mắng Quân Minh Nhạc đến máu chó đầy đầu. Đã ép tỉ phủ của người ta cưới nữ nhân khác, vẫn có mặt mũi tìm đến sao.

" Cẩm Chi tất nhiên là sẽ không đến gặp ngươi. Muội ấy đã có người trong lòng, ngươi bớt mộng tưởng lại đi." Lạc Quân Viên không tiếc dội cho Quân Minh Nhạc một chậu nước lạnh.

Quân Minh Nhạc giận dữ đập bàn, cầm lên một li trà ném vào người Lạc Quân Viên.

" Lạc Quân Viên, ngươi câm miệng." Quân Minh Nhạc u ám nhìn Lạc Quân Viên, gằn giọng.

Bây giờ còn ai không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ. Nhưng tin tức này đúng là vượt qua tầm suy nghĩ của mọi người. Ai sẽ biết được Tân hoàng lại ái mộ thiên kim Diệp gia chứ. Nếu như Diệp gia vẫn là người Nam Lân thì không nói gì, nhưng mà bây giờ Diệp đại tiểu thư cùng Diệp nhị tiểu thư đã chuyển mình thành hoàng thất Tây Thương. Diệp nhị tiểu thư sẽ đồng ý gả cho hoàng đế của bọn họ sao? Câu trả lời tất nhiên là không.

" Phu thê giao bái! Cho dù có đánh chết Định Quân thế tử cũng bắt hắn thành thân cho bằng được. Người đâu, nắm chặt hắn cho ta."

Phong Dụng giật mình, cùng mấy người khác nhìn nhau. Họ không ngờ chuyện này sẽ chọc giận Quân Minh Nhạc, khiến hắn ta nổi điên mà buộc Lạc Quân Viên bái đường.

" Kẻ nào muốn chết thì qua đây." Lạc Quân Viên cười lạnh, tay giờ kiếm lên.

" Một nữ tử đã nhiễm bẩn sao có thể xứng với đại tướng quân của Tây Thương ta. Đúng không, Lạc Quân Viên."

Giọng nói cao ngạo vang lên, trên mái nhà của vương phủ xuất hiện mấy người. Là mấy người Diệp Cẩm Vân.

Nữ tử mặc một bộ giá y, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn nhiều ánh nhìn, lại thêm sự kiêu ngạo tận xương tủy càng khiến người khác say mê. Nàng đứng dưới ô, mưa nặng hạt như có như không che đi ánh sáng trên người nàng. Đứng bên nàng là một nam tử tuấn mỹ và một nữ tử tuyệt sắc là Diệp nhị tiểu thư.

" Quận chúa!" Phong Dụng dẫn đầu quỳ xuống, vô cùng cung kính.

" Đứng lên đi." Diệp Cẩm Vân nâng tay áo, nàng cong môi cười nhẹ.

" Nam Lân đế, để phu quân làm phiền lâu như vậy, xin đa tạ ngài chiếu cố. Nhưng sao ta lại có thể không biết xấu hổ để ngài thay ta nạp thiếp cho phu quân chứ."

Lời của Diệp Cẩm Vân làm không ít người nghẹn khuất. Cái gì mà thay ngươi nạp thiếp chứ? Đây là Định Quân vương gia dùng nghi lễ chính thất rước người ta vào cửa. Ngươi có thể không biết xấu hổ mà đổi trắng thay đen nữa không?

" Cẩm Cẩm, ta không cần thiếp, ta chỉ cần mình nàng." Lạc Quân Viên nhìn nàng bật cười.

Một Lạc Quân Viên như vậy thật làm người ta mở mang tầm mắt. Đã có ai thấy cái tên tướng quân nổi danh tàn bạo thu hết khí thế mà mềm giọng như vậy chưa. Có lẽ, người duy nhất hắn ta đối xử dịu dàng chỉ có mình Diệp Cẩm Vân.

" Ta biết, cho nên ta đã đến không phải sao. Lạc Quân Viên, chàng đừng hòng cưới thêm nữ nhân nào."

" Quận chúa, chúng ta xuống dưới trước đã." Nam Thanh Mặc đứng bên cạnh Diệp Cẩm Vân, nhẹ nhàng nói.

Diệp Cẩm Vân gật đầu, để Cơm Trắng ôm mình xuống dưới, còn Cẩm Chi thì được Phi Dương ôm eo đưa xuống.

Lạc Quân Viên không để nàng có thời gian thở, trực tiếp chạy qua ôm chặt lấy nàng. Hắn hít sâu, ngửi cái mùi hương trên người nàng.

" Cẩm Cẩm, ta thật sự rất nhớ nàng. May quá, cuối cùng ta cũng thấy nàng rồi." Hắn khàn khàn thủ thỉ, cọ cọ trên đầu nàng.

Hai con người không coi ai ra gì mà ôm ấp giữa đại sảnh đông người. Sắc mặt mấy người Nam Lân vô cùng đặc sắc, nhất là Quân Minh Nhạc cùng Lạc Quân Vô, có thể nói là rất khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net