Chương 48: Ngày đại hôn khó coi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Lý Hữu Kì vô cùng khó coi, ông ta tức giận xách đao muốn chém hai người ra. Nâng đao chém mạnh xuống, sức lực không hề kiêng kị.

Nhưng không để ông ta kịp hạ đao, Nam Thanh Mặc đã cầm kiếm che trước mặt Diệp Cẩm Vân. Một kiếm đẩy lùi vị tướng quân oai hùng của Nam Lân quốc. Hắn cầm kiếm đứng che trước mặt nàng.

Các sứ giả Tây Thương ngơ ngác nhìn Nam Thanh Mặc, không ngờ nhị công tử của Trấn Nam hầu phủ lại có khí thế của một tướng quân như vậy. Trên mặt hắn lúc này cũng hung ác chẳng kém Lạc Quân Viên là bao.

" Lý tướng quân, ngài không nên động thủ ở đây. Dù sao thì đây cũng là đại hôn hỏng của nữ nhi ngài." Nam Thanh Mặc mỉm cười ôn hoà, nhưng lời nói lại rất có sức sát thương đối với cha con Lý Hữu Kì.

Lý Hữu Kì, lão già này, thế nhưng lại có ý nghĩ muốn giết nàng, khó mà bỏ qua cho ông ta được.

Hắn lại thầm quan sát Diệp Cẩm Vân, thấy nàng vẫn còn yên ổn ôm chặt thắt lưng Lạc Quân Viên thì yên tâm, trong lòng lại chua xót không thôi.

Diệp Cẩm Vân thật muốn vỗ tay cho Nam Thanh Mặc. Huynh đệ, ngươi nói quá hay rồi. Không hổ là hảo bằng hữu của Lạc Quân Viên, ngay cả cái thói nói chuyện cay nghiệt cũng giống nhau y đúc.

" Tây Thương các ngươi thật sự là khinh người quá đáng. Thật coi ta là người chết sao?" Lý Hữu Kì đã tức giận đến mức mặt mũi cũng vặn vẹo, hét lớn.

" Ấy chết, sao Lý tướng quân lại tự rủa mình như vậy?" Diệp Cẩm Chi bày ra sắc mặt hoảng hốt, thật sự giống như là rất ngạc nhiên." Sao Lý tướng quân lại có thể là người chết được, nếu ngài chết rồi thì ai đang tổ chức đại hôn cho ái nữ của ngài."

Diệp Cẩm Vân bật cười, cả người rúc vào lòng Lạc Quân Viên, bày ra một bộ dạng đợi xem kịch vui.

Muội muội này của nàng, cái khác không nói, chỉ riêng cái tính tình lại đặc biệt chua ngoa. Đến cả Đông Lộ công chúa kiêu ngạo cũng bị muội ấy mắng chửi đến mức long trời lở đất cơ mà.

" Liên Cẩm quận chúa, phá hỏng đại hôn của ta là có ý gì?" Lý Vi Nhiên hất văng khăn voan, từ tốn nói.

Bây giờ nàng mới phát hiện, Diệp Cẩm Vân thật sự rất xinh đẹp, nhất là khi nàng ta mặc lên người bộ giá y đỏ rực. Cứ như là màu đỏ chỉ để giành riêng cho nàng ta vậy, vô cùng chói mắt, cũng vô cùng đáng ghét.

Cắn môi ủy khuất nhìn qua ghế chủ vị, người kia thì lại đang ngây người nhìn Diệp Cẩm Chi. Tại sao chứ? Tại sao đôi tỉ muội Diệp gia này luôn phá hỏng việc của ta? Đại hôn thì tỉ tỉ đến cướp tân lang, muội muội thì quyến rũ người ta yêu. Đôi tỉ muội này, thật đáng hận.

" Lý tiểu thư, Lạc Quân Viên có nói ra là hắn muốn lấy ngươi vào của sao? Không có! Hắn chỉ nói, hắn chỉ cưới một mình ta, cả đời chỉ có ta. Vậy thì ngươi, lấy tư cách gì mà chất vấn ta."

Lời nói đầy chế nhạo như vậy, nhưng chẳng khác nào đâm vào lòng Lý Vi Nhiên. Đúng vậy, Lạc Quân Viên yêu Diệp Cẩm Vân, hắn chỉ một lòng với nàng ta. Còn ta, người ta yêu là đế vương, hậu cung ba nghìn nữ nhân tranh giành sủng ái, hắn làm sao mà để ý ta được. Nhưng tại sao, tại sao hắn lại đối với Diệp Cẩm Chi là cầu lại không được? Tại sao chứ?

Cho dù người không yêu ta, thì cũng đừng lấy ta ra lợi dụng như vậy, Nhạc ca ca. Biết rõ ta chỉ yêu ngươi, nhưng ngươi lại để ta gả cho người khác. Ngươi sao lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ.

" Lạc Quân Viên, chúng ta về nhà đi." Diệp Cẩm Vân không nhìn sắc mặt của ai, nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của Lạc Quân Viên.

Lạc Quân Viên không chút nào đè nén ý cười, ánh mắt hắn trước sau như một chỉ nhìn nữ nhân trong lòng: " Được."

Diệp Cẩm Vân cười tươi, tay siết chặt tay của Lạc Quân Viên. Nam nhân này, đừng có cười như vậy chứ, hắn có biết khi hắn cười rất có sức sát thương hay không.

" Định Quân vương gia, ước hẹn năm ấy, ngài nên thực hiện rồi. Dương Nhược Mai của Tây Thương quốc, đã đến lúc nên quay về nhà, Dương thừa tướng của bổn quốc đã nhờ ta đưa nàng trở về." Diệp Cẩm Vân ổn định ôm lấy Lạc Quân Viên, sắc mặt ôn nhu đến mức không thể ôn nhu hơn.

Lạc Quân Vô vốn đang lẳng lặng đứng một bên quan sát nghe vậy thì ác độc nhìn Diệp Cẩm Vân, bàn tay giấu trong tay áo âm thầm siết lại.

Lạc Quân Viên cùng Nam Thanh Mặc nhìn thấy ánh mắt âm ngoan của ông ta thì đồng thời nhíu mày, trong lòng hai người cùng nổi lên hàn ý. Lạc Quân Vô rõ ràng đã động sát tâm với Diệp Cẩm Vân, trong thời gian này không thể để nàng đơn độc rời khỏi tầm mắt của mọi người được.

Diệp Cẩm Vân dùng tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng vào Lạc Quân Vô, nói với ông ta: " Dương Nhược Mai là người của Tây Thương, gả đến Nam Lân là do bất đắc dĩ. Tây Thương xin cảm tạ ngài vì đã chăm sóc cho nàng."

" Ngươi nghĩ ngươi còn có thể rời đi sao?" Lạc Quân Vô cười lạnh, xé bỏ lớp ngụy trang ôn nhuận, ánh mắt tựa như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm kẻ địch." Không ai được phép đưa Nhược Mai đi! Ta không cho phép!"

" Haha, tại sao lại không thể rời đi?" Diệp Cẩm Vân bật cười, nàng tựa như vừa nghe được một chuyện rất buồn cười.

Mẫu tử Lạc Quân Viên, hôm nay nàng nhất định phải đưa cả hai quay về Tây Thương. Đã hứa thì phải làm.

Từ bên ngoài tràn vào một đám người, giống như bọn họ đã đợi ở đây thật lâu. Đám người này, mặc duy chỉ có một màu đen, ánh mắt lại cực kì hung ác. Người dẫn đầu nắm chặt bội kiếm, đối diện với Định Quân vương gia tiếng tăm lừng lẫy của Nam Lân quốc không chút sợ hãi. Trên người bọn họ tựa như tản ra một cỗ tử khí nồng nặc, dọa sợ một đám quan viên Nam Lân quốc. Vừa nhìn đã biết đám người này chính là đi ra từ những trận máu tanh, tắm máu người mới có thể có khí thế đáng sợ như vậy.

" Liên Cẩm quận chúa, haha, nữ nhi của Phượng Liên Dao cùng Lăng Dật Hiên, quả nhiên có chút bản lĩnh. Nhưng ngươi nghĩ ta sẽ im lặng để mặc ngươi dắt mũi như vậy sao?"

Lạc Quân Vô vừa dứt lời, lại có một đám người mặc y phục thêu chỉ đỏ đi vào, đám người này còn trang bị đầy đủ hơn đám người trước. Đám người này chính là ám vệ của Định Quân vương phủ, được huấn luyện như tử sĩ, cả đời chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nghe theo lời của Định Quân vương gia. Bọn họ chỉ nhận diện bài vị của kẻ đứng đầu Định Quân vương phủ, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì để làm được chức vị vương gia, chỉ cần ngươi có thẻ bài thì tùy ý chỉ huy đội ngũ ám vệ.

" Đa tạ Định Quân vương gia đã khen ngợi. Cẩm Vân không dám nhận." Diệp Cẩm Vân dịu dàng cười một tiếng, hướng Lạc Quân Vô hành lễ nửa vời.

Đám người mặc đồ đen vây đoàn người Tây Thương lẫn mấy người Diệp Cẩm Vân vào bên trong, ngăn cách với bên ngoài. Vòng bảo vệ an toàn này làm cho đoàn sứ giả bình tĩnh hơn, yên lặng nhìn bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Diệp Cẩm Vân và Lạc Quân Vô.

" Tiểu thư, ma giáo toàn bộ đã ngày đêm đến đây. Quân chi viện chốc nữa sẽ đến." Người cầm đầu đám người áo đen lúc này mới quỳ xuống trước mặt Diệp Cẩm Vân, thần sắc trên mặt cực kì cung kính.

Hắn cung kính với Diệp Cẩm Vân như vậy bởi vì nàng chính là nữ nhi của Lăng Dật Hiên, nàng là thiếu chủ của bọn họ. Bọn họ từng trung thành với Lăng Dật Hiên, bây giờ sẽ trung thành với nữ nhi của hắn. Không ngờ khi nhận được lệnh từ thiếu chủ lại là lúc nàng đang bị kẻ khác ức hiếp như vậy, thiếu chủ ma giáo lí nào lại để cho kẻ khác tùy ý bắt nạt.

Diệp Cẩm Vân nâng môi, nói những câu rất ra dáng một thiếu chủ oai phong của ma giáo: " Đứng dậy đi. Các ngươi giúp chúng ta ngăn cản đám ruồi nhặng này, ta muốn đoàn người Tây Thương lông tóc đầy đủ quay về. Mà các ngươi, ai cũng không được chết."

" Xin nghe lệnh của tiểu thư." Đám người ma giáo trăm miệng một lời.

Bây giờ mọi người mới thoát khỏi kinh ngạc, Diệp Cẩm Vân chính là nữ nhi của tiên giáo chủ ma giáo sao. Vậy thì không phải nàng ta sẽ là giáo chủ đời tiếp theo sao? Rốt cuộc thì kiếp trước nàng ta đã tu luyện như thế nào mà may mắn như vậy. Không chỉ là quận chúa Tây Thương, bây giờ còn là thiếu chủ ma giáo. Thật sự là không thể có người thứ hai có thân phận cao quý như vậy.

" Biểu đệ, vừa có mấy tháng không gặp sao lại bị ép hôn thế kia?"

Dương Tự Phong phe phẩy quạt đi vào đi bên cạnh hắn là một nam nhân trung niên có tướng mạo khá giống hắn. À không, phải nói là hắn giống nam nhân trung niên mới đúng.

Người đi bên cạnh Dương Tự Phong là cha hắn, Dương Nhạc Ly, đại cữu của Lạc Quân Viên.

Dương Tự Phong đi vào, nhìn ngó khắp nơi. Thấy được tiểu nữ tử đang được bảo vệ bởi đám người mặc hắn y thì yên tâm. Tiểu nữ nhân này thật đúng là biết cách làm người khác lo lắng, đang yên đang lành thì tự nhiên chạy theo tỉ tỉ đi cướp tân lang làm gì. Ở Tây Thương quốc buôn bán gảy bàn tính không phải tốt hơn sao.

Diệp Cẩm Chi tất nhiên cũng thấy được Dương Tự Phong nhìn mình, nàng cũng nhìn hắn. Người này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ? Rảnh rỗi sinh việc hả, khi không lại chạy đến Nam Lân làm gì. Ở Tây Thương hết việc rồi hay sao mà chạy đến Nam Lân ngay lúc này, hắn không sợ chết hả.

" Dương Tự Phong, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Diệp Cẩm Vân không giống muội muội mình, nàng kinh ngạc hỏi Dương Tự Phong.

" Đệ muội, nhà ta biết muội muốn đưa cả tiểu cô nhà ta về nên để ta cùng phụ thân đến giúp đỡ."

Diệp Cẩm Vân gật đầu với Dương Nhạc Ly, Dương Nhạc Ly cũng gật đầu đáp lại nàng.

Dương Nhạc Ly lập tức thay đổi sắc mặt khi nhìn thẳng Lạc Quân Vô, giọng nói lạnh đến cùng cực: " Định Quân vương gia, lời hứa hẹn năm ấy đã có thể thực hiện chưa? Tiểu muội của ta lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, ngươi đã có thể thả người hay chưa?"

Lạc Quân Vô lẳng lặng nhìn Dương Nhạc Ly, ánh mắt phủ đầy băng sương. 

Chỉ có thế là mọi người ở đây lập tức đoán ra quyết định của ông ta, Dương Nhạc Ly cũng ném luôn sắc mặt tốt vừa nãy. Dương Nhạc Ly nhìn qua có vẻ ôn hòa dễ gần nhưng khi tức giận thì chính là giống Lạc Quân Viên, đáng sợ cực kì.

Quân Minh Nhạc ngồi trên ghế chủ vị, ngồi nhìn người khác tranh đấu với nhau trước mặt mình. Tầm mắt giống như là đang lơ đãng nhìn xung quanh nhưng thật ra lại nhiều lần đặt trên người Diệp Cẩm Chi, phát hiện nàng vẫn luôn nhìn về phía nam nhân tên Dương Tự Phong thì cuộn chặt nắm tay. Hắn đã rất lâu không được nhìn thấy Diệp nhị tiểu thư sức sống bừng bửng rồi, không ngờ sau khi gặp lại thì nàng lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Y phục đang mặc trên người chính là tơ lụa thượng hạng may thành, nếu hắn nhớ không nhầm thì loại vải này là cống phẩm của Nam Lân dâng tặng Tây Thương mấy năm trước, ngàn vàng khó mua. Không ngờ Tây Thương hoàng lại hào phóng như vậy, ban thưởng y phục cũng có thể tùy ý ban tơ lụa cống phẩm. Nhưng bộ y phục này giống như chỉ hợp với một mình nàng, tinh tế đến từng đường kim sợi chỉ, có thể nhìn ra người may rất dụng tâm.

Diệp Cẩm Vân không rảnh chú ý người khác, nàng híp mắt nhìn Quân Minh Nhạc. Hắn ta đã nhìn Cẩm Chi nhà nàng một lúc rồi, ở nơi này mà hắn ta dám ngang nhiên đến vậy sao.

" Lạc Quân Viên, ánh mắt Quân Minh Nhạc chưa từng rời khỏi người Cẩm Chi. Chàng nói xem, hắn ta có phải là đang si tâm vọng tưởng hay không? "

Lạc Quân Viên nghe nàng thì thầm bên tai thì cũng bớt chút thời gian liếc qua Quân Minh Nhạc một chút, đúng lúc thấy được si mê khó dấu trong mắt hắn ta, hắn không khỏi cười lạnh một cái. Loại người như Quân Minh Nhạc còn dám có mộng tưởng đối với một nữ nhân ư? Hắn ta không sợ sẽ bị đám quan viên kia dâng sớ đè chết mình hả?

Hừ, đến cả muội muội hắn mà hắn ta cũng dám mơ tưởng, quả là quá mức si tâm vọng tưởng. Cẩm Chi là muội muội của Cẩm Cẩm thì chính là muội muội của hắn, tất nhiên sẽ không để loại người như Quân Minh Nhạc nhúng chàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net