Kịch bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ phim mới tên là "Song sinh", ý nghĩa giống như tên, là phim huyền huyễn được cải biên từ tiểu thuyết gồm hai nữ chính.

Nhưng hai nữ chính này không phải là tỷ muội, hay đối thủ, mà là một đôi thầy trò.

Còn là một đôi sư sinh có huyết hải thâm cừu nữa.

Nữ chính số một là sư phụ Sở Diên, nữ chính số hai là đồ đệ Văn Tịch.


Sư phụ là kiếm tu đã thành danh từ lâu, chỉ thiếu chút nữa là thành công phi thăng thành tiên, thực lực sâu không thể lường, nên được thế nhân tôn thành kiếm tiên.

Về phần đồ đệ, nàng được sư phụ nhặt về lúc còn bé.

Cả đời Sở Diên cũng chỉ thu một đồ đệ là Văn Tịch, dốc lòng dạy nàng lớn lên.

Là người lạnh lùng đạm mạc với mọi thứ, nhưng tất cả ôn nhu đều để lại cho đồ đệ của nàng.

Mà đồ đệ đối với sư phụ cũng tự nhiên là lòng tràn đầy cảm kích, ái mộ tha thiết.

Nhưng Văn Tịch lại không biết, cuộc đời của nàng —— bắt đầu từ lúc gặp phải Sở Diên, đã nằm trong kế hoạch của người kia.


Trong một trận chính ma đại chiến, phụ mẫu Sở Diên đã chết trong tay Ma tộc và phản đồ Nhân tộc.

Ma tộc dùng con người làm thức ăn, có bị nguyền rủa là thiên địch không thể cùng tồn tại với nhân tộc còn không đủ, Sở Diên lưng đeo thù hận và trọng trách nặng nề dẫn dắt chính đạo đối kháng Ma tộc.

Nhưng lúc cốt truyện còn mới bắt đầu, Sở Diên vì cứu đồ đệ mà bị tập kích trọng thương, thân nhuộm ma độc, mệnh đã gần tàn.

Sư huynh Sở Diên nói chỉ có một loại thuốc tên là "Song sinh" mới có thể cứu mạng nàng, thế nhưng loạt thuốc này chỉ có ở mảnh đất giao tuyến giữa Ma giới và Nhân giới, hoàn cảnh thập phần hung hiểm.

Văn Tịch day dứt không thôi, chủ động xin đi giết giặc tìm thuốc cứu sư phụ.

Đợi đến lúc Sở Diên tỉnh lại từ cơn mê man, đã không thấy bóng dáng Văn Tịch nữa.


Mạch truyện chính bắt đầu từ đó, trên đường tìm thuốc Văn Tịch gặp đồng bạn mới, cũng vô tình phát hiện ra thân thế của mình.

Mà cùng lúc đó, Sở Diên đã tỉnh lại, nhưng không thể không lùi về phía sau, vừa làm quân sư chỉ huy chiến đấu với Ma tộc, vừa đấu tranh cân não với hoàng thất, lại còn muốn đi tìm đồ đệ.

Đợi đến lúc thầy trò gặp nhau, nội dung cốt truyện đã qua quá nửa.

Văn Tịch không tìm được thuốc trị thương, lại vừa mới biết mình là con lai giữa Ma tộc và Nhân tộc, lòng tràn đầy lo sợ khi gặp sư phụ, sợ bị sư phụ chán ghét mà vứt bỏ.

Thế mà sư phụ lại không tức giận, ngược lại còn ôn nhu an ủi nàng, đưa kiếm cho nàng, để nàng tự lựa chọn phương hướng.

Công lao nuôi dưỡng của sư phụ tựa như trời biển, huống chi Văn Tịch lớn lên ở nhân giới, vẫn tự nhận thân phận mình là "con người", vì vậy nàng không chút do dự lựa chọn đối đầu với Ma tộc.

Lúc này Sở Diên đưa ra kế hoạch vây công ám sát, Văn Tịch lãnh nhiệm vụ ám sát thủ lĩnh đối phương.

Sở Diên nổi tiếng không chỉ bằng tu vi thượng thừa, mà còn vang danh với tài mưu lược tính toán ngàn dặm không bỏ sót chi tiết nào.

Từ lúc bắt đầu, một mình nàng cứng rắn thay đổi chiến cuộc vốn đang bất lợi cho Nhân tộc.

Nhờ vào chỉ đạo của Sở Diên, Văn Tịch dễ dàng đâm mũi kiếm vào ngực ma tộc thủ lĩnh.

Nàng những tưởng có thể gióng lên tiếng chuông thắng trận, nào ngờ đây chỉ mới là lúc địa ngục chân chính bắt đầu.


Thủ lĩnh ma tộc là phụ thân của nàng.

Chân tướng từ từ hé lộ, phụ mẫu Văn Tịch hại chết phụ mẫu Sở Diên, nàng căm hặn bọn họ, cũng căm hận con gái Văn Tịch của cừu nhân.

Phụ thân Văn Tịch cũng không mong đợi nàng sinh ra, chẳng qua là gần gũi nữ nhi để chuẩn bị hạ thuốc dẫn lên nàng.

Nhưng cuối cùng mẫu thân nàng vẫn là thương yêu đứa con này, chạy trốn tới nhân giới sinh ra nàng.

Sở Diên vừa vặn gặp các nàng, vốn là muốn giết đi, nhưng khi nghe được lý do đứa bé kia tồn tại, liền có chủ ý khác.

Cuối cùng Sở Diên giết người mẫu thân đang hấp hối, mang đứa trẻ còn bọc tã đi, phong ấn ma khí giúp nàng, nuôi dưỡng nàng lớn lên, từ từ dạy nàng thiên hạ đại nghĩa cùng tội ác của Ma tộc.

Phụ thân Văn Tịch cũng đồng dạng bị ma độc trong người vây khốn, chỉ có hấp thụ huyết mạch của hậu đại tương liên mới có thể được chữa lành.

Mà mũi đao Văn Tịch đâm vào kia, cũng không thể giết chết hắn hoàn toàn.

Hắn vốn muốn mượn tình thân níu giữ Văn Tịch, dùng tư cách người bị hại đáng thương kể hết cho nàng những chi tiết kia.

Lòng Văn Tịch tràn đầy khiếp sợ, nhưng vẫn giả ý thỏa hiệp, lập tức thừa cơ trốn ra ngoài.

Thủ lĩnh Ma tộc phái người truy đuổi, Văn Tịch tưởng mình sẽ chết tại đây, nhưng Sở Diên lại xuất hiện ngay trước mặt nàng.


Sở Diên cứu Văn Tịch.

Các nàng giằng co dưới đêm trăng.


Văn Tịch gặng hỏi những điều nàng vừa nghe kia, mà Sở Diên không phản bác gì, thừa nhận từng điểm, từng điểm một.

Thì ra tất cả ôn nhu ân cần trước đây đều là giả dối, mà ngay cả việc tìm thuốc trị thương lúc đầu cũng là bố cục tỉ mỉ của nàng, chỉ vì dẫn xuất tên thủ lĩnh Ma tộc xuất quỷ nhập thần giỏi ẩn nấp kia.

Thì ra vị thuốc "Song sinh" mà Văn Tịch vô vọng tìm kiếm lại ở trong cơ thể nàng từ lâu, nhưng không phải là thuốc chữa ma độc, ngược lại là độc dược có thể giết chết Ma tộc.

Sở Diên muốn Văn Tịch hi sinh thân mình, giết chết tên thủ lĩnh Ma tộc mà người thường khó có thể tiếp cận ấy.

Nếu không, thân phận thật sự của nàng sẽ bị bại lộ, người trong thiên hạ sẽ hợp nhau tấn công nàng, không còn chỗ dung thân.


Văn Tịch trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Nhưng đợi đến lúc Văn Tịch mang lòng đầy phức tạp chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận cùng với thủ lĩnh Ma tộc, người điều khiển tất cả âm mưu – sư phụ nàng lại xuất hiện.


Sở Diên cứu Văn Tịch, thay nàng chết đi.

Thì ra những lời đồn đại kia... cũng là giả dối.

"Song sinh" đúng là độc dược có thể giết chết Ma tộc, nhưng cũng có một công dụng cấm kỵ khác ——


Thay máu.


Toàn thân Sở Diên nhuộm ma độc, đã sớm không có cách chữa lành, trừ phi hóa thân thành ma, nếu không chỉ có một con đường chết.

Lấy tính tình của Sở Diên, nàng tuyệt đối không thể chấp nhận trở nên giống như kẻ thù không đội trời chung, nên "Song sinh" vốn là phương thức tự sát của nàng.

Nhưng ở thời khắc quyết định, nàng lại nghĩ tới đồ đệ của mình, sau khi nàng ra đi, sẽ không một ai có thể giúp đỡ Văn Tịch áp chế thân ma khí kia.

Nàng lợi dụng thuốc thay máu, tẩy đi ma huyết trên người Văn Tịch, biến nàng thành một người phàm thực sự.

Văn Tịch gần như tan vỡ, nhưng cuối cùng vẫn còn bị ép tỉnh lại thêm một lần nữa, tự tay giết phụ thân của mình.

Kết phim, Văn Tịch đứng ở nơi sư phụ nàng từng đứng kia, nhìn đoàn ma binh cách đó không xa, mang theo kiếm của sư phụ đi về hướng chiến trường.


...


Đọc lướt qua kịch bản vài lần, Lạc Tịch Huỳnh nhận ra lý do tại sao số phận bộ phim này kết thúc khá qua loa trong kiếp trước.

Bối cảnh huyền huyễn, kinh phí có lẽ chưa đủ, kịch bản phối trí cũng có chút vấn đề.

Không đề cập đến những điểm tốt, khá nhiều nội dung cốt truyện không ăn khớp với nhau, còn tuyến tình cảm của hai nhân vật lại chính còn bước chuyển biến đột ngột.

Mặt khác, rõ ràng nhân vật Sở Diên này là nữ chính số một, kết quả góc độ kể chuyện chuyển thành đồ đệ còn không nói, mà phần diễn không nhiều bằng đồ đệ, động cơ của nhân vật phảng phất cứ như một công cụ thúc đẩy tình tiết, kết cục còn thảm liệt như vậy...

Nếu diễn viên thể hiện vai này kém một chút, nhân vật này có thể biến thành trò đùa luôn rồi.


Lạc Tịch Huỳnh ngồi trầm tư trên ghế hồi lâu.

Ngay từ đầu, Sở Diên trong kịch bản khó mà ôm tâm thái báo thù mà nuôi lớn Văn Tịch đi.

Nhưng về sau có lẽ Sở Diên có cảm tình thật sự với Văn Tịch, mới tình nguyện chết thay nàng.

Dựa theo kịch bản mà nói, đây là vì sớm chiều ở chung mới sinh ra tình thân.

Cũng là có thể hiểu được, bất quá nếu chỉ là như vậy, nhân vật này vốn đã không mấy nổi bật, lại càng thêm không đáng chú ý.

Thiết lập vai này trong kịch bản bị phiến diện hóa quá mức, Lạc Tịch Huỳnh xem lại mấy lần vẫn cảm thấy khó hiểu.


Khép lại kịch bản, ánh mắt cô chạm vào chữ "cải biên" ở góc khuất trên trang bìa, bỗng giật mình chợt tỉnh.

Đây là kịch bản cải biên.

Vậy nói cách khác, nhân vật này có nguyên tác.

Lạc Tịch Huỳnh bỏ kịch bản xuống, tìm tiểu thuyết nguyên tác trên máy tính.

Đó là một quyển tiểu thuyết trên mạng, có vẻ rất có tiếng tăm.

Lạc Tịch Huỳnh lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy rất nhiều bình luận của độc giả thể hiện yêu thích, tán dương với tác giả.

Dù nàng là diễn viên, làm việc hàng ngày đều xem kịch bản, nhưng đương nhiên là kịch bản sẽ không giống với tiểu thuyết.

Trước đây vai diễn của Lạc Tịch Huỳnh luôn là từ bản gốc kịch bản, đây là lần đầu cô nhận đóng nhân vật từ cải biên tiểu thuyết.

Hơn nữa kịch tổ cũng không nói rõ bộ phim này có nguyên tác, nên Lạc Tịch Huỳnh không biết được chi tiết này.

Lạc Tịch Huỳnh đăng ký tài khoản, bắt đầu nghiên cứu quyển sách này.

Tên sách giống với phim, đều là "Song sinh", tên nguyên tác tác giả cũng giống nhau.

Đúng là quyển sách này rồi.


Lạc Tịch Huỳnh tiện tay mua toàn bộ truyện, tùy ý lướt qua khu bình luận.


[ Thôi thôi, Song sinh mãi đỉnh trong lòng mị, không nói nữa, mị đi lấy thêm mấy cái khăn lau nước mắt đây! ]


Xem ra bộ truyện rất là ngược tâm.

Lạc Tịch Huỳnh yên lặng phán đoán, thuận thế nhìn thêm mấy cái bình luận nữa.


[ Aaaaaaa giết tui đi cho rồi! Tại sao phải hành hạ sư tôn như vậy chớ? Tại! Sao! Vậy! Lòng tui đau đớn, tui gục ngã!!!!!! ]


Hiển nhiên nhân vật Sở Diên trong nguyên tác này đã trải qua không ít đau khổ.

Thay nàng mặc niệm hai giây nha.


[ Văn Tịch cuối cùng vẫn phải biến thành dáng vẻ như sư tôn kỳ vọng, mặc vào áo giáp chỉ có cười mà không có thêm biểu tình gì. Haizz, nhớ Tiểu Tịch trước kia khờ khạo ngây ngô, còn làm nũng giận dỗi nha, thật là buồn quá đi :((( ]

[ ↑ Bởi vì người có thể để cho Tịch Tịch làm nũng đã không còn nữa. ]

[ Chế ở trên muốn xát muối vào mắt tui hửm?? ]


Sở Diên trong nguyên tác đã chết, Văn Tịch cũng đồng dạng kế thừa di chí của nàng.

Nhưng mà, chi tiết "cười" này, trong kịch bản lại không có.

Văn Tịch trong đây cũng không có thiên phú làm nũng kia.

Lạc Tịch Huỳnh ghi nhớ mấy chi tiết này, cũng đã tò mò ít nhiều với nội dung truyện, chuẩn bị nhìn thêm mấy cái bình luận nữa sẽ xem chính văn.


[ Thêm một ngày sầu bi cho tình yêu của sư tôn và Tịch Tịch ;A;]

[ Cái kết vẫn là kết đắng đầy tiếc nuối, rõ ràng Tịch Tịch đã tỏ tình, trong độc thoại nội tâm của sư tôn cũng có đáp lại, tạo sao cuối cùng vẫn không thể ở chung với nhau vậy??? QAQ U là chời tui muốn là xông vô quật chết tên Ma tộc đó quá đi! Sư tôn rõ ràng là chuẩn bị nói ra rồi, chỉ còn một chút thôi, vậy mà cũng khiến cho Tịch Tịch cô độc ở lại thế giới này QAQ ]


Tỏ tình? Đây là trong nội dung trong cốt truyện ư?

Còn có tình yêu... sao?

...

Tình yêu?

Tỏ tình?

Ở bên nhau?

Giữa các nàng không phải là tình mẫu tử thầy trò sao? Độc giả hiện tại đều ưa thích kích thích như vậy à?


Tay Lạc Tịch Huỳnh run lên, rút lui khỏi khu bình luận, xem lại phần giới thiệu truyện lần nữa.

Tên truyện không sai.

Tác giả cũng không sai.

Nhãn hiệu...

Tiên hiệp tu chân, lưu luyến tình thâm...

Hiển nhiên không phải là "tình mẫu tử" đơn giản như vậy.

Nhìn xuống thêm chút nữa, dưới lời giới thiệu còn đặc biệt đánh dấu ——

[ Cặp đôi: Sở Diên/ Văn Tịch]


Đây là một quyển văn bách hợp.


Lạc Tịch Huỳnh trầm mặc một lát.

Cô không kỳ thị tính hướng này, dù sao chính mình cũng đã thể hiện hảo cảm với Mục Khuynh Hàn.

Chẳng qua nàng luôn nhớ rõ mình xuyên không, mà nhân vật chính của thế giới này là một đôi tình nhân nam nữ nha.

Vì vậy có một số việc cô không mấy để ý.

Ví dụ như... cho đến lúc này cô mới chính thức nhận ra, ở thế giới này, nữ nữ có thể quang minh chính đại hẹn hò, thậm chí là kết hôn.

Mục Khuynh Hàn thổ lộ tình cảm với cô, cũng không có chỗ nào không hợp lý.

Ít nhất là dựa theo tính hướng này mà nói.


----------------------------


Tác giả:

Lạc: đột nhiên mở ra cánh cửa đến thế giới mới.

Ed: xong chương đầu nha, dài nhỉ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net