Nguyên tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lạc Tịch Huỳnh bỏ ra một đêm đọc hết quyển sách kia.

Nhìn chung kịch bản đi cùng hướng với nguyên tác, bao gồm bối cảnh, thiết lập về "Song sinh".

Chỉ là rất nhiều chi tiết không được thể hiện, còn có một số thiết lập liên quan đến "tình yêu" đã bị cải biến.


Trong nguyên tác, Sở Diên và Văn Tịch thực sự là "tình yêu".

Từ lúc mới bắt đầu, điểm này cũng đã được nói trước rõ ràng.


Văn Tịch cũng không phải vừa sinh ra đã bị Sở Diên ôm đi, mà sống trong thôn làng dưới chân núi đến mười mấy tuổi.

Trong một lần yêu ma gây loạn trong thôn, dẫn tới "Tiên nhân" trên núi xuống trừ họa, Văn Tịch mới được nhìn thấy Sở Diên lần đầu tiên.


Nhất kiến chung tình, từ đó tương tư mộ luyến mọc rễ.


Sau đó có tin môn phái tuyển đệ tử mới truyền đến dưới núi, Văn Tịch sống một mình liền buộc tóc lại, chuẩn bị hành trang, cáo biệt thôn dân, dùng sức chính mình leo lên đỉnh núi cao ngút.

Lúc cả người Văn Tịch máu thịt be bét đổ vào cửa môn phái, thì cũng là vừa lúc kết thúc kết thúc tuyển sinh.

Khi đệ tử trong phái chuẩn bị đưa nàng trở ra, vừa trúng lần hiếm hoi xuất môn của Sở Diên, ánh mắt ngẫu nhiên lướt qua cô nương hôn mê ấy, ngừng lại bước chân.

Sở Diên mang Văn Tịch trở về.

Đợi đến lúc Văn Tịch tỉnh lại, Sở Diên đã trở thành sư phụ của nàng.

Nghe được lời này, Văn Tịch suýt không cầm nổi chén nước trong tay, ngu ngơ nhìn Sở Diên nói không nên lời.

Sở Diên hỏi nàng: "Ngươi không muốn sao?"

Đương nhiên là Văn Tịch liều mạng lắc đầu, lập tức phản ứng lại, dùng sức gật đầu: "Nguyện, nguyện ý, nguyện ý!"

Lập tức nàng vô ý thức thả nhẹ thanh âm, kêu một tiếng: "Sư, Sư tôn."

Sở Diên đứng bên giường, cười khẽ vuốt tóc Văn Tịch.

Văn Tịch đỏ mặt.

Câu chuyện bắt đầu từ nơi này ——


Từ lúc bái sư về sau, phần lớn quyển sách viết từ góc độ của Sở Diên.

Văn Tịch cảm thấy Sở Diên không lạnh lùng lãnh đạm giống như lời đồn đại bên ngoài, ngược lại là ôn nhu ngoài ý muốn.

Chí ít lúc ở trước mặt nàng, sư tôn sẽ không bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, trái lại còn đùa giờn cùng nàng.

Vốn Văn Tịch đang tuổi nhỏ, so sánh với tu chân giả tùy ý chọn một người đều có tuổi thọ mấy trăm năm, năm tháng nàng sống qua căn bản không đáng giá nhắc tới.

Lại thêm có sư phụ che chở, bảo vệ, nàng thoát khỏi bộ dạng buồn khổ trong thôn, lấy lại vẻ hoạt bát nên có.

Nàng dần dần buông lỏng tinh thần, rất nhanh đã toàn tâm toàn ý tín nhiệm sư phụ, cũng là người mình hâm mộ.

Nhưng mà Sở Diên lại không ôn nhu như suy nghĩ ngây thơ của nàng, cũng không chí công vô tư, tràn ngập tinh thần hi sinh kính dâng như kịch bản.


Ngay từ đầu Sở Diên đã tính toán Văn Tịch.

Trên người Văn Tịch có một loại huyết mạch hiếm có, là thứ duy nhất có thể triệt để hủy diệt tồn tại của ma tộc.

Lần đầu Sở Diên gặp nàng cũng đã có cảm giác.

Lúc đó thiên hạ đại loạn bởi ma vật chi họa, nơi nơi đều là cảnh hoang toàn, sinh linh đồ thán. Các tu chân giả khổ cực tìm kiếm nhiều năm cũng vô pháp triệt để quét sạch loạt quái vật không ngừng tái sinh này.


Sở Diên chân chính là người có thể đảm đương thiên hạ đại nghĩa, càng không phải là loại người ngây thơ thuần thiện.

Vì đạt thành mục đích của mình, nàng không tiếc sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Đồng nghĩa, vì nhân thế thái bình đại nghĩa, nàng cũng có thể vứt bỏ tình cảm, đơn thuần lấy lợi ích vì mưu tính.

Nàng không e ngại cái chết, ngay cả sinh tử cũng nằm trong tính toán của nàng, càng muốn tính toán liên đới đến nhiều người.

Huống chi đối với người trải qua thời gian loạn lạc kia, thân phận Văn Tịch cũng không khó đoán.

Phụ mẫu Sở Diên chết dưới tay phụ mẫu nàng, đây là mối thù riêng.

Bên ngoài là đại nghĩa, bên trong ẩn giấu thù riêng, Sở Diên dệt cho Văn Tịch một tấm lưới ôn nhu, để nàng chủ động từng bước, từng bước đi đến điểm cuối cùng.


Nhưng là bất kể Sở Diên có thông minh lý trí như thế nào, nàng vẫn là người có máu có thịt.

Lý trí không thể thao túng tình cảm, đối mặt với tiểu đồ đệ toàn thân toàn ý tín nhiệm, có khi nàng vẫn sinh ra ảo giác hoảng hốt lúc nửa đêm tỉnh mộng.


Sở Diên luôn luôn đứng chắn trước mặt tiểu đồ đệ, nói: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Không thể nói cái này toàn bộ là giả vờ ——

Bảo hộ là thật, để ý cũng là thật, nhưng tính toán cũng là thật.

Thế là tất cả chân tình đều biến thành hoang ngôn.

Khi Sở Diên lặp lại qua vô số lần hoang ngôn, cũng đã không phân rõ đó có phải vẻn vẹn chỉ là lời nói dối hay không.


Còn Văn Tịch không nghi ngờ Sở Diên chút nào, vẫn luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ kính yêu chăm chú nhìn nàng.

Nàng hoàn toàn không cảm thấy được sao?

Có đôi khi Sở Diên cũng cảm thấy có chút hoài nghi, Văn Tịch là thật không biết sao? Hay là nói, nàng cũng chỉ là không thèm để ý?

Về sau đợi đến khi hết thảy chân tướng bị tàn nhẫn bóc trần, Văn Tịch gặp phải tử cục, ánh mắt nàng vẫn là dịu dàng ngoan ngoãn như trước.


Việc khác người duy nhất nàng làm cũng chỉ có hôn lên môi Sở Diên dưới ánh trăng trước khi rời đi.

Văn Tịch nói nàng thích, nàng yêu tha thiết Sở Diên; nếu đó là nguyện vọng của Sở Diên thì cho dù phải chết nàng cũng cam nguyện.


Sở Diên sững sờ ngay tại chỗ.


Trong phút chốc, nàng chợt nhận ra mỗi động tác nhỏ trước đây của đối phương đều có ý nghĩa.

Những ánh mắt hâm mộ kia, những hành động nhỏ nhịn không được tới gần rồi chạm vào, không phải là bởi vì đối phương vẫn còn con nít.


Mà là bởi vì nàng yêu nàng.


Văn Tịch muốn một câu trả lời, lại không cưỡng cầu Sở Diên lập tức cho nàng đáp án.

Sở Diên cũng cho không nàng đáp án.

Lòng của nàng rất lớn, lớn đến mức có thể chứa toàn bộ thiên hạ, lại không thể thấy một người tên Văn Tịch.


Nhưng mà Văn Tịch thật không có trong lòng nàng sao?

Có lẽ chỉ là thiên hạ che đậy tầm mắt, nên nàng không nhìn thấy được có một người vẫn luôn một mực nhìn nàng chăm chú không thôi.


Điểm khác biệt với kịch bản là Văn Tịch là tự nguyện đi chịu chết.

Mà con đường tự hi sinh của nàng cũng không có nhẹ nhàng như vậy.

Ma tộc dĩ nhiên không tín nhiệm người bất ngờ xuất hiện bên ngoài lãnh địa của chúng, cho đến khi từng cục diện mà Sở Diên đã chôn xuống đã thể hiện ra, đủ loại biến cố xung đột tầng tầng lớp lớp. Ma tộc bị buộc thối lui từng bước, cuối cùng không thể không tiếp thu "thuốc dẫn" Văn Tịch, lấy trị liệu có thể giúp chữa thương thủ lĩnh bọn chúng.


Văn Tịch dụ được thủ lĩnh Ma tộc xuất đầu lộ diện, quyết tâm đồng quy vu tận với hắn.

Trên chiến trường, Sở Diên đứng sau lưng Văn Tịch khoảng trăm mét.

Thời điểm này kết cục đã định, thất bại của Ma tộc khó mà thay đổi.

Ngay lúc Văn Tịch nhắm mắt chờ cái chết đón đi, Sở Diên lại đứng trước mặt nàng một lần nữa.

Tựa như vô số lần giống như trước kia.

Mà ngay cả lời nói của nàng vẫn giống hệt như trước: "Ta sẽ bảo vệ ngươi, đừng sợ."


Thuốc "Song sinh" sớm đã kích phát đã phát huy tác dụng, người chết không phải Văn Tịch mà là Sở Diên.

Đây không phải là quyết định nhất thời hưng khởi, mà là chủ ý Sở Diên đã định từ trước.

Cũng là lời đáp lại của nàng với Văn Tịch.


Sở Diên nhìn Văn Tịch nhiều năm như vậy, bảo vệ nàng nhiều lần như vậy, những phần "tình" kia sinh ra tại góc khuất đã nằm ngoài kế hoạch của nàng.

Cái hôn lúc trước của Văn Tịch đã chọc phá những tâm tư chưa từng thấy qua ánh mặt trời, từng bước một mở ra trước mặt nàng.


Hoang ngôn nói nhiều lần như vậy, sớm đã khắc ghi ở trong lòng, ngay cả giả vờ cũng biến thành chân tình.

Sở Diên mang theo tiếc nuối và áy náy nhắm mắt lại, ngay cả chữ "yêu" cuối cùng cũng không kịp nói ra miệng.

Nàng để lại mỗi mình Văn Tịch kế thừa di chí nàng, lẻ loi trơ trọi hành tẩu ở chốn nhân thế này.


Đây là kết thúc của cuốn sách.

Đương nhiên đây không phải là kết thúc có hậu, nhưng điểm hấp dẫn của bi kịch nằm ở đây.

Chính bởi vì phân tâm nguyện không được hồi đáp đầy ám ảnh, đâm vào các nhân vật, cắt vào đáy lòng độc giả từng kiếm từng đao, mới dễ dàng khiến cho người ta khắc sâu trong tâm khảm.

Chí ít đêm nay Lạc Tịch Huỳnh sẽ không ngủ yên giấc.


Trong đông đảo bình luận của độc giả, trừ đi đồng lòng nhất trí về cảm giác ngược tâm, còn có chút hưng phấn bí ẩn.

Tiểu thuyết đã trả lời những thắc mắc của cô về kịch bản, nhân vật Sở Diên trong lòng cô cũng trở nên rực rỡ hẳn lên.


Không chỉ là hai chữ "Tình yêu"—

Ngay cả phút cuối Sở Diên thay Văn Tịch chết đi, cũng tuyệt đối không chỉ thuần túy vì "yêu thương".

Sâu thẳm trong lòng Sở Diên, vị trí thứ nhất vĩnh viễn là thiên hạ, cho dù nàng chết đi cũng phải nhất định để đồ đệ thay nàng thủ hộ nhân thế này.

Nhưng nàng thật sự không yêu Văn Tịch sao? Có chứ, nàng yêu nàng, cho nên cũng là thông qua phương pháp đó bức bách nàng sống sót.


Điểm thu hút của Sở Diên không chỉ gói gọn trong trí thông minh nhạy bén, hay thực lực cường đại, mà còn ở chỗ xung đột giữa tuyệt đối lý trí và vô số mâu thuẫn chằng chịt trên người nàng.

Đã thâm tình mà còn lạnh lùng.

Thoạt nhìn đã biết là một nhân vật phức tạp, có chiều sâu, mà Lạc Tịch Huỳnh thích nhất là dạng "khiêu chiến" này.


---------------------------


Ed: Đúng vậy, thoạt nhìn là câu chuyện đơn giản, nhưng khắc sâu, đúng là kiểu mình thích :">

Lạc: Không phải là do chuyện này ngắn sao? Edit xong là cô phủi mông chạy nha?

Ed: ... Bạn Lạc này... không phải có câu con gái không làm khó con gái sao? ;A;



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net