Lạc & Mục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Tịch Huỳnh ngơ ngẩn, đầu óc tựa như ngừng hoạt động.

"... Em nói là bên trong phim."

"Chị biết." Mục Khuynh Hàn trả lời, "Chị là đang nói với em."

Lời này Lạc Tịch Huỳnh nghe được rõ ràng.

Tay cô run lên, ấn nút tắt âm trên điện thoại.

Cô cũng không biết bên phía đầu dây kia có còn nói thêm điều gì nữa không.

Âm thanh bên ngoài cũng dần tĩnh lặng đi.

Trong lòng Lạc Tịch Huỳnh sinh ra cảm giác khẩn trương không thể nói rõ.

Những người khác đang nhìn các cô sao?

Cô vốn muốn buông ra câu bông đùa cho trôi qua chuyện, nhưng khi chạm vào ánh mắt Mục Khuynh Hàn, đã không có cách nào rời đi.

"Em..."

Lời nói nhằm lừa gạt qua loa bị nuốt trở lại, miệng Lạc Tịch Huỳnh mở ra đóng lại mấy lần mới phát ra được một tiếng này.

Nhưng chưa nói được hết câu, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Lạc Tịch Huỳnh sững sờ, nhìn Mục Khuynh Hàn gần như dán vào gương mặt mình, suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

... (lược một đoạn, đại loại là Lạc Tịch Huỳnh cần đi bệnh viện giải quyết việc gia đình)

Mục Khuynh Hàn đứng dậy, nhìn Lạc Tịch Huỳnh tìm áo khoác.

"Em cần phải đi ngay bây giờ sao?" Mục Khuynh Hàn hỏi.

"Ừm." Lạc Tịch Huỳnh nhẹ gật đầu, cuối cùng cũng tìm thấy áo khoác mình đang vắt ở góc khuất trên ghế, vội vàng bước qua.

"Để chị lái xe đưa em đi." Mục Khuynh Hàn theo đuôi cô.

"Không cần đâu chị," Lạc Tịch Huỳnh lắc đầu, giải thích tiếp: "Lần này không được, không thích hợp."

Mục Khuynh Hàn muốn nói cái gì, nhưng lại im lặng.

Cô có thể đoán được nội dung cuộc gọi vừa rồi.

Đó là việc nhà của gia đình họ Lạc, người bình thường hỏi thăm một chút thì không có gì, nhưng cô thân là con gái nhà họ Ân mà dính vào thì chắc chắn sẽ kéo theo không ít chuyện phiền phức.

Cô đã nói sẽ tin tưởng em ấy, lúc này Mục Khuynh Hàn cũng chỉ có thể dằn tâm tình lo lắng xuống.

"Em đi một mình có sao không?", cô vẫn không nhịn được mà hỏi ra.

"Không sao đâu, bệnh viện có nhiều người vậy mà," Lạc Tịch Huỳnh nói giỡn, "Nếu thật sự có chuyện gì, có thể cấp cứu tại chỗ luôn cho nhanh."

"Tịch Huỳnh!" Mục Khuynh Hàn mày nhăn lại, không hề để ý giọng nói của mình hơi quá mức nghiêm khắc.

"Khụ khụ, em chỉ đùa một chút thôi." Lạc Tịch Huỳnh vội vàng thu tay, "Chị yên tâm đi, sẽ không sao đâu, có mấy người bên công ty cũng đến mà."

Lạc Tịch Huỳnh ở công ty mấy tháng đã dần có đồng đội riêng của mình, vào thời điểm như thế này có người giúp sức bên cạnh sẽ khiến người ta yên tâm hơn.

Mục Khuynh Hàn cuối cùng cũng gật đầu miễn cưỡng: "Em nhớ về sớm một chút đó."

Lạc Tịch Huỳnh đang mặc áo khoác, còn chưa nói tiếp, lại có người đi đến bên cạnh.

"Mấy chị muốn đi đâu vậy?" Quản Khâm Du không biết đã bước đến từ lúc nào, ánh mắt sâu kín dò xét hai cô, "Chẳng lẽ là trốn tụi em à?"

Lạc Tịch Huỳnh nghe vậy ngẩng đầu, cô và Mục Khuynh Hàn nhìn nhau không nói gì.

"Lúc Khâm Du uống say quá sẽ không biết trời trăng gì, tỉnh lại cũng không nhớ gì cả, chị đừng để ý em ấy." Lạc Tịch Huỳnh ho nhẹ một tiếng, "Em đi chào mẹ chị một tiếng, sẽ không về ăn cơm trưa đâu."

Nói xong Lạc Tịch Huỳnh vội vàng đi về phòng bếp, bỏ lại Mục Khuynh Hàn và Quản Khâm Du trừng mắt nhìn nhau.

Mục Khuynh Hàn không có tâm trạng để ý, lời thổ lộ lúc vô tình lúc nãy không được đáp lại, tuy nói là có yếu tố bên ngoài ngăn cản, nhưng vẫn làm cô hơi buồn bã.

Còn Quản Khâm Du rõ ràng là đã say mèm, mùi rượu trên người nồng nặc, đi đứng liêu xiêu.

Cô đến trước mặt Mục Khuynh Hàn, nheo mắt ngẩng đầu nhìn cô.

"Mục Khuynh Hàn?" Quản Khâm Du không xác định kêu một tiếng.

"Ừm," Mục Khuynh Hàn yên lặng lùi về mấy bước, "Có chuyện gì vậy?"

Quản Khâm Du quay lại nhìn bóng lưng Lạc Tịch Huỳnh một lúc, bực bội híp mắt.

"Chị vừa ăn hiếp Lạc Tịch Huỳnh phải không? Quản Khâm Du hung hăng tra hỏi.

"Cái gì? Tôi ăn hiếp em ấy lúc nào?" Mục Khuynh Hàn mờ mịt hỏi lại.

"Chị đừng có cãi chày cãi cối! Tôi vừa mới thấy rõ ràng!" Quản Khâm Du lòng đầy căm phẫn.

Mục Khuynh Hàn bị dáng dấp hung hăng của Quản Khâm Du hù đến, đáy lòng hơi hồi hộp. Mất một lúc cô mới lấy lại bình tĩnh, đúng rồi, vừa nãy là chính mình chủ động kia mà.

Cô chỉ hành động theo tâm ý mình mà thôi.

Bất kể như thế nào cũng không được tính là "ăn hiếp" em ấy chứ nhỉ?

"Lỗ tai Tịch Huỳnh đã đỏ chót luôn rồi đó!" Quản Khâm Du quơ quơ tay minh họa, "Chị kéo tai chị ấy phải không vậy?"

"..." Mục Khuynh Hàn trầm mặc.

Quả nhiên là không thể nói chuyện tử tế với mấy đệ tử lưu linh rồi.

Mục Khuynh Hàn trầm tư một lúc, từ bỏ tranh cãi, thấy Quản Khâm Du vừa quay lại nhìn TV, cô thở dài một tiếng, vòng qua cô ấy đi ra cửa.

Lạc Tịch Huỳnh vừa mới chào tạm biệt với mẹ Mục Khuynh Hàn, vừa vặn cũng đi đến cửa.

"Chị đưa em ra ngoài nha." Mục Khuynh Hàn đi trước một bước mở cửa cho Lạc Tịch Huỳnh.

Lạc Tịch Huỳnh cũng không từ chối.

Đón xe ngày mùng một đầu năm cực kỳ khó, Mục Khuynh Hàn dứt khoát đưa Lạc Tịch Huỳnh đến trạm xe, chỉ còn chờ xem taxi hay xe buýt sẽ đến trước.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng dịu nhẹ, không khí trong lành. Có điều lúc này vẫn là đầu đông, từng cơn gió lạnh ập vào người, mang cảm giác lạnh thấu xương.

Gió lạnh lùa qua, làm đầu óc người ta tỉnh táo hẳn lên.

Lúc Mục Khuynh Hàn đi kế bên Lạc Tịch Huỳnh, cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Lạc Tịch Huỳnh, không hiểu sao trong đầu toát ra câu nói vớ vẩn của con ma men nào đó.

Thế là ánh mắt cô vô thức đọng lại trên lỗ tai Lạc Tịch Huỳnh. Lạc Tịch Huỳnh hôm nay không cột tóc, lỗ tai giấu sau mái tóc dài, chỉ khi có cơn gió ngẫu nhiên lướt qua nhấc lên mấy lọn tóc, cô mới bắt được chút xíu đường viền ửng đỏ ẩn hiện.

Mục Khuynh Hàn chậm rãi đến gần Lạc Tịch Huỳnh, duỗi tay ra, đụng phải một bàn tay khác.

Cô thử thăm dò đưa tay qua, không thấy bị từ chối, vui vẻ nắm bàn tay kia bỏ vào trong túi áo mình.

"Em không lạnh à?" Mục Khuynh Hàn như vô ý hỏi, đôi mắt chăm chú không rời gương mặt Lạc Tịch Huỳnh.

"Cái gì?" Lạc Tịch Huỳnh hơi sửng sốt, như mới vừa ý thức được câu hỏi của cô, quét mắt qua Mục Khuynh Hàn, lại trấn định quay lại, "Em không sao."

Mục Khuynh Hàn nhìn thấy lỗ tai Lạc Tịch Huỳnh lại đỏ hơn nữa, lập tức tâm tình cô tốt hơn rất nhiều.

Trăm câu hỏi ngàn lời nói trong lòng cũng tan biến, hóa thành ánh nắng ấm áp trong ngày xuân.

Lạc Tịch Huỳnh không biết vì sao đột nhiên Mục Khuynh Hàn trở nên vui vẻ ra mặt, sau giây phút hoang mang qua đi, chỉ còn nỗi xoắn xuýt trong lòng.

Trạm xe cách đó không xa, tốc độ hai người không nhanh không chậm, cũng khá may mắn, vừa phóng tầm mắt về phía trước, đã thấy xe buýt dừng tại ngã tư trước mặt.

Lạc Tịch Huỳnh dừng bước ờ nhà chờ, rút lại bàn tay: "Xe sắp tới rồi, chị về trước đi."

Mục Khuynh Hàn cũng đứng lại: "Chị chờ em lên xe rồi về."

Lạc Tịch Huỳnh do dự một chút, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Bàn tay vừa được ấp ủ trong áo khoác kia bây giờ đã trống không, có hơi lạnh lẽo, cô muốn đút vào túi áo của chính mình, nhưng nửa đường lại đổi hướng.

Đèn đỏ tại ngã tư đã lùi về số một, xe buýt ung dung chạy đến, lái chậm vào trạm để đón khách.

Lạc Tịch Huỳnh dợm bước lên xe, Mục Khuynh Hàn lui lại, muốn vẫy tay tạm biệt cô.

Nhưng Mục Khuynh Hàn còn chưa vươn tay ra, Lạc Tịch Huỳnh đã duỗi tay đến.

Cô nắm tay Mục Khuynh Hàn, kéo Mục Khuynh Hàn đến trước mặt.

"Tịch –" câu hỏi đầy hoang mang của Mục Khuynh Hàn bị chặn lại, cô chỉ có thể mở to mắt nhìn khuôn mặt đối diện dần phóng đại.

Một nụ hôn rơi vào đôi môi cô.

Nhiệt độ trên môi hơi thấp, nhưng rất nhanh chuyển sang nóng rừng rực, thiêu đốt lý trí Mục Khuynh Hàn đến trống rỗng. Khi lấy lại tinh thần nhìn về chiếc xe buýt đã rời đi, trong đầu Mục Khuynh Hàn chỉ còn lại mấy con chữ lớn bay qua bay lại ——

Em ấy hôn mình!!!!!!!!

Còn là mấy con chữ kết thúc bằng một loạt dấu than nữa chứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net