Lạc & Mục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Lạc Tịch Huỳnh tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống trơn.

Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, ánh sáng nhợt nhạt len lỏi vào khe hở trên màn cửa, nhưng cũng đủ thắp sáng bên trong phòng rất nhiều.

Vừa mới mở mắt ra, đại não còn chưa triệt để tỉnh táo hẳn, Lạc Tịch Huỳnh ngồi dậy, ôm trán ngẩn ra thật lâu mới chậm rãi khôi phục được chút ý thức.

Bên cạnh vẫn còn vương chút hơi ấm, cô nhìn ra phía ngoài, cửa phòng không bị đóng chặt, lưu lại cái khe hở nhỏ xíu, bên ngoài mơ hồ có giọng nói của một người truyền đến.

Lạc Tịch Huỳnh nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới sáu giờ, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Còn một lúc lâu nữa mới tới giờ đi làm, dư dả thời gian để cô chậm rãi rời giường.

Cô mặc quần áo tử tế rồi đẩy cửa ra, âm thanh bên ngoài trở nên rõ ràng thêm một chút.

Mục Khuynh Hàn đứng trong phòng bếp, vừa gọi điện thoại vừa đưa sữa vào lò vi ba hâm nóng.

Tiếng máy móc hoạt động đã che giấu bớt một phần âm thanh, nhưng sự kinh ngạc trong lời nói vẫn bộc lộ ra.

Có vẻ như Mục Khuynh Hàn đang nói chuyện làm ăn với người nào đó.

Lạc Tịch Huỳnh nhìn cô một cái, tự giác né tránh, bước qua phòng vệ sinh rửa mặt.

Mãi cho đến khi nghe được tên của mình, Lạc Tịch Huỳnh đang ngậm bàn chải đánh răng lui lại mấy bước, nhô đầu ra nhìn Mục Khuynh Hàn.

"Gọi em phải không?", Lạc Tịch Huỳnh chỉ chỉ chính mình, mơ hồ không rõ mà hỏi thăm.

Mục Khuynh Hàn nhìn cô, nhẹ gật đầu, lại nói với người ở đầu dây.

"Cô Lạc đang ở cạnh tôi, cô có muốn nói chuyện trực tiếp với em ấy không?"

Dứt lời, Mục Khuynh Hàn đã đưa điện thoại tới.

Lạc Tịch Huỳnh hơi mờ mịt, nhưng vẫn vô thức nhận điện thoại.

Bên kia đầu dây là một giọng nữ xa lạ, nghe giống như là một người nữ trẻ tuổi. Lạc Tịch Huỳnh đang che loa điện thoại, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng nói hoang mang từ phía đối diện.

"... Vào giờ này mà ở cạnh cô? Hai người các cô đang ở chung sao?"

"Khụ khụ khụ.", Lạc Tịch Huỳnh bị sặc ngay tại chỗ.

Mục Khuynh Hàn đứng tại cửa phòng, khoanh tay nhìn cô, trên mặt lộ ra ý cười.

Lạc Tịch Huỳnh khẽ nhíu mày, vô thức quay đầu, tránh đi tầm mắt Mục Khuynh Hàn.

"Alô?" Lạc Tịch Huỳnh lên tiếng, "Tôi là Lạc Tịch Huỳnh, xin hỏi cô là ai?"

"Là cô Lạc thật à!", người ở đầu dây hơi kinh hãi, "Tôi còn tưởng cô Mục đang nói đùa nữa chứ!"

Xưng hô kiểu này hình như là người trong giới, không có liên quan đến công ty nhà họ Lạc.

Lạc Tịch Huỳnh thoáng thả lỏng, cất bàn chải đánh răng, mới chuyển qua ban công, chuyên tâm nghe điện thoại.

"Xin hỏi cô là ai?" Lạc Tịch Huỳnh hỏi lại lần nữa.

"A, a, thật xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu mình." Người đối diện cuối cùng đã kịp phản ứng lại, tự báo tên họ, "Cô và cô Mục là nữ chính của "Song sinh", chắc hẳn là cô vẫn còn nhớ phải không, tôi là Khinh Ngôn, tác giả của tiểu thuyết nguyên tác."

Lạc Tịch Huỳnh hơi sửng sốt.

Thân phận này quả thật vượt qua dự đoán của cô.

Trước khi đóng phim cô đã tìm hiểu toàn bộ thông tin về tiểu thuyết, bao gồm của tác giả này.

Tác giả "Song sinh" là người khá khiêm tốn, nghề chính có lẽ không phải là viết văn, không hề để ý gì đến những gì xảy ra bên ngoài tiểu thuyết.

Biên kịch có nói đã từng mời vị tác giả này tham gia cải biên bộ phim, nhưng kết quả bị từ chối.

Phim truyền hình chuyển thể có nhiều chỗ khác biệt với tiểu thuyết, nếu cả hai triệt để tách ra cũng không thể trách móc được gì nhiều.

Đã hiểu rõ tình huống, Lạc Tịch Huỳnh cũng không mong chờ có liên hệ gì với vị tác giả này.

Vì vậy cuộc gọi này thật sự làm cô bất ngờ.

Có hơi rắc rối rồi đây.

Vừa rồi cô còn tưởng rằng có lời mời đóng phim mới gì đó, đã liệu trước lời thoái thác với người nọ.

Nhưng bây giờ bộ phim chuyển thể vừa quay xong, chưa kịp quảng bá ra mà nguyên tác giả đã tìm đến, bất kể vì lý do gì thì cũng không thể tùy tiện tiếp đón được rồi.

Tiếng "Đinh——" trong phòng bếp vang lên, lò vi sóng kết thúc công việc ngắn ngủi của nó.

Lạc Tịch Huỳnh cũng lấy lại tinh thần, đáp lời: "Đúng vậy, chào cô Khinh Ngôn, xin hỏi cô tìm tôi để ——"

Người đối diện cũng rất thoải mái, thẳng thắn bộc lộ: "Là thế này, tôi vừa xem xong bộ phim "Song sinh", muốn mời hai người diễn thêm một đoạn, không biết các cô có đồng ý không."



... (lược một đoạn)



Lúc đến gần ghế sa lông, Lạc Tịch Huỳnh mới phát hiện có người nằm trên đó, cái đầu nhô ra, mấy cọng tóc con cứng đầu vểnh lên.

Mục Khuynh Hàn đang nằm trên ghế chơi điện thoại.

Lạc Tịch Huỳnh hơi khựng lại, đổi phương hướng, ngồi cạnh bên Mục Khuynh Hàn.

"Em tỉnh rồi sao? Đầu còn đau không? Chị vừa mới dậy, muốn để em ngủ thêm một lát nên không gọi em."

Mục Khuynh Hàn buông điện thoại ra, dời qua phía bên cạnh, nhường thêm chỗ trống cho Lạc Tịch Huỳnh.

Trong chớp mắt này, tiếng chuông thông báo từ điện thoại leng keng vang lên.

Mục Khuynh Hàn cũng không nhìn đến, đặt nó xuống, bước qua phòng bếp rót hai ly nước ấm trở về.

Âm thanh thông báo từ di động không ngừng truyền đến, Lạc Tịch Huỳnh có muốn làm lơ cũng khó.

Chờ Mục Khuynh Hàn trở về, Lạc Tịch Huỳnh hỏi cô: "Chị đang chat với ai vậy?"

Mục Khuynh Hàn thấy Lạc Tịch Huỳnh đã cầm lấy cái ly, mới ngồi xuống bấm tin trả lời điện thoại.

"Là Khinh Ngôn đại nhân nha.", Mục Khuynh Hàn trả lời, "Em xem trong group là thấy."

Từ khi tác giả "Song sinh" gọi đến, ba người các cô tạo group chat, có chuyện gì sẽ thảo luận trong group này.

Chẳng qua Lạc Tịch Huỳnh ít khi bấm điện thoại, cũng quen im hơi lặng tiếng, không chú ý nhiều đến trò chuyện trong group.

Trận chiến giữa hai con ma men gần các cô cuối cùng cũng có kết quả, Quản Khâm Du hay chạy nhảy đóng phim khắp nơi nên dai sức hơn một chút, dương dương đắc ý đè lại Cố Trường Nhạc, giành lấy remote chuyển qua kênh phim truyền hình.

Ánh mắt Lạc Tịch Huỳnh lướt qua bọn họ một lát.

Khuôn mặt Cố Trường Nhạc lộ vẻ ủ dột, đáng thương hiếm thấy.

Nếu không phải đang bận nói chuyện với Mục Khuynh Hàn, Lạc Tịch Huỳnh còn muốn chụp lại cảnh này để về sau trêu ghẹo cậu ta một trận.

Cuối cùng ý muốn nghịch ngợm vẫn bị chút lương tâm có cũng được mà không có cũng không sao của cô ngăn lại.

"Nghe nói hai người bọn họ nhậu đến tận nửa đêm qua." Mục Khuynh Hàn chú ý tới ánh mắt của cô, tiện thể giải thích, "Hình như buổi sáng còn uống thêm mấy chai, mẹ chị đã đi nấu canh giải rượu rồi, tạm thời không cần để ý đến bọn họ."

Tình cách mạng hữu nghị giữa hai người kia phát triển nhanh ghê hồn, làm cho người khác cảm thấy bất ngờ, nhưng đúng là không cần quá lo lắng.

Lạc Tịch Huỳnh nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt, mặc cho hai con ma men phát tiết sức lực.

Đợi đến khi Quản Khâm Du đã chọn xong kênh TV, bên đó cũng đã yên tĩnh lại, âm thanh từ TV đã rõ ràng hơn một chút.

Nghe được lời thoại quen thuộc, Lạc Tịch Huỳnh mới phát hiện đó là nội dung từ "Song sinh".

"Hình như đã đến đoạn gần cuối rồi, Khinh Ngôn cũng đang nói về phần này đó.", Mục Khuynh Hàn cũng liếc mắt nhìn về TV.

"Song sinh" được phát sóng từ cuối năm trước, trải qua dịp tết, bộ phim này đã gần kết thúc.

Ngày chiếu tập cuối đã gần đến, không chỉ có người xem khó chịu vì cao trào áp lực trong phim, mà thái độ của nguyên tác giả Khinh Ngôn cũng rất tích cực.

"Khinh Ngôn" dĩ nhiên không phải tên thật của cô ấy, nhưng đây là bút danh khá nổi tiếng, chỉ dựa vào một quyển "Song sinh" đã khuấy đảo làng văn.

Thật ra cô ấy không kiếm sống từ con chữ, qua trao đổi có thể thấy tiền lương công việc chính của Khinh Ngôn khá cao, ích lợi từ việc sáng tác không thể so sánh với thu nhập chính.

Có lẽ là vì lý do này, nên cô ấy không hề để bụng chuyện tác phẩm của mình bị chuyển thể như thế nào.

Cô ấy thậm chí không đồng ý tham gia hỗ trợ quảng bá bộ phim, nói thẳng phim chuyển thể không có quan hệ gì với cô, cũng không cần liên hệ cô làm gì.

Lời nói là như vậy, nhưng đương nhiên đoàn phim vẫn theo phép mà thông báo tiến độ cho Khinh Ngôn.

Khinh Ngôn không muốn bị trói buộc trong khuôn sáo của phim truyền hình, lúc ban đầu đã thẳng thắn cảnh báo việc này, về sau lại càng thể hiện ra bản chất "phật" của mình.

Cô đọc kịch bản chuyển thể đoàn phim gửi, cũng không từ chối lời mời xem phim khi họ quay xong, còn thuận tiện tiếp nhận phỏng vấn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân đầu tiên làm cô tìm đến hai vai nữ chính Lạc Tịch Huỳnh và Mục Khuynh Hàn.

Bộ phim cải biên vốn đã xóa bỏ yếu tố "tình yêu", biến thành đề tài chính kịch về gia quốc thiên hạ.

Ai cũng biết thật ra hai nữ chính là một đôi, có rất nhiều chi tiết không thể dùng đến thứ tình cảm nào khác ngoài "tình yêu" mà giải thích.

Nhưng nội dung bộ phim đã được quyết định từ trước, không có thời gian thay đổi, nên cuối cùng họ dứt khoát gửi gắm tình cảm trong im lặng.

Hai nhân vật chính chưa hề nói qua một chữ "yêu", tuy là nhiều khi không nói ra tiếng nào còn hơn trăm ngàn từ thổ lộ, nhưng khi thiếu đi một tiếng thẳng thắn trực tiếp, giữa họ tựa như vắng mất một cái gì đó.

Lúc đầu Khinh Ngôn không có hứng thú gì với nội dung được sửa đổi, cô chỉ muốn kể ra câu chuyện của mình, còn nhắn nhủ sẽ không viết thêm kết cục kiếp sau cho độc giả, vậy nên câu chuyện của hai nữ chính kết thúc tại đây.

Nhưng trong lúc tâm huyết dâng trào theo dõi quá trình hoàn thành biên tập bộ phim, cô đã vô tình bị thu hút tự lúc nào.

Trong giờ phút cuối cùng, hai nàng ấy nhìn nhau không nói câu nào, sau lần gặp mặt này chỉ còn có âm dương cách biệt, nàng đợi nàng một lúc lâu cũng không thể có được câu "Ta yêu ngươi" đầy đủ để cả hai người được giải thoát.

Cho dù cô đã đọc qua kịch bản, vẫn không nén được tâm tình khó chịu trào dâng, cũng trở thành nỗi bất bình, hối hận trong lòng.

Khinh Ngôn hành động rất lưu loát, vừa thông báo xong với đoàn phim đã ngay lập tức tìm cách liên hệ với diễn viên chính.

Trong khoảng thời gian kia Lạc Tịch Huỳnh và Mục Khuynh Hàn không quan tâm sự việc trong giới, nên Khinh Ngôn đã phải rất kiên nhẫn, không chịu từ bỏ, cuối cùng thành công tìm được các cô.

Tác giả đại nhân có tài sản dư dả, tỏ ý cô có thể chi trả toàn bộ thù lao cho phần đạo cụ, hậu kỳ, và các thứ nhỏ nhặt khác.

Đây là một điểm, nhưng chủ yếu vẫn là do kết cuộc tiếc nuối này đã khắc sâu trong tâm khảm khán giả, nếu có cơ hội có thể hồi đáp tâm nguyện không thành này, Lạc Tịch Huỳnh và Mục Khuynh Hàn rất sẵn lòng góp công góp sức.

Chẳng qua trước đó Lạc Tịch Huỳnh khá bận rộn, thật sự không dành ra được thời gian cho việc này, chỉ có thể ngẫu nhiên online tâm sự.

Mà đối phương cũng lâm vào tình trạng tương tự, nên group chat thường xuyên vắng ngắt.

Đợi đến năm mới qua đi, cả hai bên đều có thời gian ngắn ngủi nhàn hạ, group này mới trở nên sôi nổi lên.

Thừa dịp ngày nghỉ xuân, Khinh Ngôn xem lại bộ phim thêm lần nữa, còn sinh ra thêm không ít oán niệm.

Tốc độ trả lời tin nhắn của Lạc Tịch Huỳnh không đuổi kịp hai người kia, cuối cùng dứt khoát gọi điện trao đổi trực tiếp.

Âm thanh TV hơi lớn, giọng nói từ dầu dây truyền đến cũng mơ mơ hồ hồ.

Mà bên cạnh còn có hai con ma men vất vả lắm mới chịu yên tĩnh xem TV, nếu tước đi niềm vui thú của bọn họ thì có vẻ hơi tàn nhẫn.

Lạc Tịch Huỳnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lòng thầm cân nhắc có nên lên lầu lấy tai nghe hay không.

Trong lúc chần chờ, người bên cạnh đã đưa nửa cái tai nghe cho cô.

Mục Khuynh Hàn nâng lên nửa người trên, dịch về phía Lạc Tịch Huỳnh, màn hình điện thoại cũng đặt giữa các cô.

Lạc Tịch Huỳnh vừa đeo tai nghe lên đã nghe tiếng người đối diện gọi cô.

"Cô Lạc ơi? Cô Lạc còn online không vậy? Tôi muốn hỏi cái này một chút."

Mục Khuynh Hàn nín cười soạn câu trả lời: "Em ấy đang ở cạnh tôi, vẫn còn nghe được, cô cứ hỏi tiếp đi."

Tết nhất mà Lạc Tịch Huỳnh đang ở bên cạnh Mục Khuynh Hàn sao?

Hai cô nàng này có quan hệ như thế nào vậy? Có thể tốt đến mức nào để có thể chạy qua nhà đối phương ăn Tết đây?

Chỉ cần suy nghĩ một chút đã thấy thật là đáng sợ.

Khinh Ngôn đại đại đã trải qua mấy lần kinh hãi, đoán đi đoán lại không được, bắt đầu dần quen đến mấy việc kì lạ này.

Tiếp xúc nhiều thì hiểu biết nhiều, cô đã quen đến việc bên cạnh Mục Khuynh Hàn sẽ có hàng tặng kèm Lạc Tịch Huỳnh, nên cũng không ngạc nhiên nữa.

Khinh Ngôn không truy hỏi đến tận cùng mối quan hệ rắc rối giữa hai người này, rất nhanh đã bỏ lơ chủ đề nguy hiểm đó, vừa lên tiếng là đã mang theo tâm trạng day dứt.

"Cô Lạc này, tại sao phút cuối cô vẫn không nói ra câu "Ta yêu ngươi" chứ? Sở Diên đại đại, cô không thấy tiểu đồ nhi đáng thương đang rất đau lòng sao? Ôm nàng một cái, an ủi nàng một chút có được không?"

Lạc Tịch Huỳnh nghiêm mặt lâm vào trầm tư trong chốc lát.

Lời này rất vô lý, có vẻ như Khinh Ngôn đang nói về phân đoạn cuối lúc Sở Diên chết thì phải.

Lúc đó các nàng đang ở chiến trường, Sở Diên cũng chỉ thừa một hơi thở, nói chuyện còn rất tốn sức, không thể nào ôm lấy đồ đệ được.

Nếu vậy thì không phải là phần diễn sư đồ gì, mà là cảnh xác chết vùng dậy từ hiện trường mất rồi.

Nhưng Lạc Tịch Huỳnh đã rành rẽ tính cách quá nhập tâm kia của Khinh Ngôn, trong lòng cho rằng đây chắc là điểm dở hơi của dân sáng tác đi.

Đối mặt với lời "chỉ trích" của đối phương, cô lựa chọn ăn ngay nói thật.

"Sở Diên không phải đã sắp chết sao, nói chuyện cũng sắp nói không nổi, mà muốn ôm cũng không có sức nữa. Mà nàng ấy cũng không mở lời trước, làm sao tôi có thể dễ dàng nói ra câu đó chứ?"

Điều kiện tiên quyết để Sở Diên đáp lại là cần Văn Tịch nói ra tâm ý của nàng.

Nhưng nội dung liên quan đến tình yêu trong bộ phim đã bị cắt bỏ, nếu không có tình tiết hợp tình hợp lý, bắt sư tôn bất ngờ thốt ra câu "Ta yêu ngươi" mới là thay đổi không báo trước, sẽ gây phản cảm đến người xem.

Phần tai nghe bên phía Lạc Tịch Huỳnh có micrô, nên khá tiện cho cô nói chuyện.

Cô chỉ lo trả lời người bên kia đầu dây, lại quên mất cạnh bên cô còn có một người khác.

Nói đúng ra thì cô không để ý, cũng không hề có phòng bị.

Mục Khuynh Hàn quét qua các vật dụng đang ngăn trở giữa các cô, cực nhanh hôn trộm trên mặt Lạc Tịch Huỳnh một cái.

Đôi môi vừa chạm đã tách ra, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua. Lạc Tịch Huỳnh chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn nghe rõ ràng câu nói vừa rồi dán bên tai.

Mục Khuynh Hàn nói: "Chị yêu em."



————————————


Sau cánh gà:

Mục: Hahaha hàng tặng kèm, tui thích :">

Ed: Cám ơn cám ơn XD

Lạc: ... Tôi nói chị ấy mới là hàng tặng kèm theo tôi thì mấy người có tin không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net