Chương 03 : Cha Nuôi Là Lão Tăng Nhập Tịnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng Là Đồ Lão Tăng Niết Bàn!

Nói gì thì nói, người đàn ông sẽ phá thân xử nam -- không đúng, phải là mục tiêu công lược của cậu đã trở về, với một người đầy trách nhiệm và có tính cách cầu toàn như cậu đây thì đương nhiên là phải thật chuyên nghiệp lên rồi.

Hàn Gia Ý bỏ qua hệ thống đang không ngừng đo khoảng cách của Hàn Dĩ Thâm đến nhà chính trong đầu mình.

"Một trăm năm mươi mét, một trăm hai mươi mét .... ký chủ nhanh lên, mục tiêu sắp tới cửa lớn rồi!".

Cậu nhanh chóng chạy vào gian phòng bên cạnh chứa đầy quần áo của nguyên chủ, chổng mông lên bới hết gian tủ này đến gian tủ kia, sau cùng vẫn không tìm được bộ đồ nào nhìn có vẻ gợi cảm một chút. Chỉ đành chọn một bộ quần áo mặc ở nhà nhìn có vẻ rộng rãi và ngắn một chút -- trong đống đồ mà khi mặc vào sẽ làm bản thân mang dáng vẻ đầy cao lãnh và cấm dục của nguyên chủ.

Anh đây không cần cao lãnh!

Cũng không cần cấm dục!

Anh chính là muốn bung lụa, muốn buông thả dục vọng của bản thân ra ngoài, chỉ hận không thể viết lên người hàng chữ "Ta đang khát tình, xin mời tùy ý hưởng dụng".

Hàn Gia Ý vừa thay quần áo vừa tự nhủ.

Phải dành thời gian ra ngoài đi mua vài bộ đồ "sẹc xy" về phục vụ quá trình câu dẫn mới được.

Chờ đến khi Hàn Gia Ý thay đồ xong, giống như bị chó rượt ở phía sau mà chạy thục mạng xuống tới phòng khách lầu một, thì cũng là lúc Hàn Dĩ Thâm đang được hai hàng người gồm tất cả quản gia và người làm trong nhà cung kính chào đón trở về.

Vẫn là trang phục áo vest giày da giống ngày đầu tiên mà Hàn Gia Ý nhìn thấy đối phương, dáng dấp cao ráo thon dài, mái tóc được vuốt ngược về phía sau đầy gợi cảm, đôi mắt màu lam khói vẫn sâu hun hút, khóe miệng vẫn mang theo ý cười dịu dàng, cả người toát lên mùi vị cấm dục, quan trọng là vẫn -- ngon như thế!

"Papa, papa về rồi --?!?". Hàn Gia Ý nhanh chóng tiến vào trạng thái, bỏ qua dáng vẻ thở phì phì như chó, nhịp tim đang quay lô tô bên trong lồng ngực vì chạy quá gấp thì dáng vẻ của cậu lúc này cũng được xem là khá bình tĩnh.

Đối với danh từ "papa" đầy xa lạ này, đây không phải là lần đầu tiên Hàn Dĩ Thâm nghe thấy thiếu niên gọi mình, nhưng vẫn như cũ thành công làm da gà da vịt hắn lại nổi lên khắp người. Nhưng bề ngoài thì lại mảy may nhìn không ra một chút bất thường, khóe miệng Hàn Dĩ Thâm câu lên một nụ cười, giọng nói trầm thấp. "Vong Vong đỡ hơn chưa?".

Hàn Gia Ý hít sâu một hơi, giống như tự cổ vũ chính mình rồi đột nhiên lấy đà vọt về phía trước.

Hàn Dĩ Thâm bỗng dưng bị một vật nhỏ có cái đầu xù xù mềm mại lao tới, dính chặt trên người hắn : "....".

Hàn Gia Ý ôm được người, bàn tay nhỏ ở phía sau không quên sờ soạng ăn đậu hũ người ta vài cái.

Mẹ nó ơi!

Đúng là rắn chắc y như tưởng tượng nha!

Cậu ngẩng đầu lên, nở nụ cười rực rỡ khoe hàm răng nhỏ trắng sáng đều tăm tắp, ánh mắt đen nhánh sáng lấp lánh. "Chào mừng papa về nhà!".

Hàn Dĩ Thâm lập tức bị "thứ" mềm mại đang dụi tới dụi lui trong lồng ngực mình làm chấn động, hắn khẽ nhíu mày, đáy mắt có chút kinh ngạc.

Hắn ngày thường không có thói quen cùng bất kỳ ai thân mật như vậy qua, cũng không cho phép ai đến gần hắn như thế này, chưa kể lúc trước thiếu niên trước mặt đã từng cả gan tỏ tình cùng hắn, trăm phương ngàn kế theo đuổi hắn, cho nên Hàn Dĩ Thâm càng không muốn cùng cậu có tiếp xúc. Hắn không dấu vết lùi lại một bước, tạo một khoảng cách với thiếu niên trước mặt, bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu cậu, ánh mắt rời khỏi xương quai xanh vừa gầy vừa tinh xảo thoáng lộ khỏi chiếc áo phông rộng cổ mặc ở nhà của cậu. "Tôi trở về, không nhìn ra con vui mừng như vậy đấy?".

Tuy rất ư là bất mãn vì quá trình đang ăn đậu hũ ngon lành của mình bị gián đoạn, nhưng nếu giờ cậu lại mặt dày mà xông lên sờ cho đã tay thì sợ sẽ dọa người ta chạy mất, mà người này cho dù không chạy thì sau đó cũng sẽ "xử" cậu thật đẹp mặt, đến lúc đó đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ mà cơ hội tiếp xúc cũng chẳng còn.

Đến đây năm ngày rồi mới có được cơ hội quý báu này, cậu đây nhịn!

Vì vậy, Hàn Gia Ý dứt khoát bỏ qua cảm giác chưa đã thèm trong lòng, lại tiếp tục nhìn lên người đàn ông trước mặt, cười đến là tỏa nắng. "Papa gần đây rất vất vả đi, lần này trở về thì nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt!".

Nghỉ ngơi tốt vào mới phục hồi sức lực của đàn ông!

Đôi mắt to tròn của cậu nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ như tạc của mục tiêu.

Thoạt nhìn, sẽ làm người ta cảm thấy Hàn Gia Ý đang nhìn Hàn Dĩ Thâm một cách đắm đuối đầy si mê, giống ánh mắt cậu trai khi đối diện với người đàn ông mình yêu hơn là ánh mắt của người con trai dành cho cha nuôi của mình.

Nhưng Hàn Dĩ Thâm cũng không hiểu lầm thành như vậy, cũng không cho rằng thiếu niên trước mặt đang say mê đắm đuối ngắm nhìn gì mình, mà hắn đang tự hỏi cậu muốn nhìn ra thứ gì ở hắn?

Sau cùng, Hàn Gia Ý cũng không có cách nào đành phải tạm "thả" cho người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Hàn Dĩ Thâm đi vào thang máy, Hàn Gia Ý không dấu vết kéo cao cổ áo mình lên, nghiêng đầu giống như đang suy tư.

Hàn Gia Ý sinh ra đã là thiên tài, nhưng những thứ cậu có được không phải là khả năng thiên tài bẩm sinh tự mang đến cho cậu, mà cậu phải dùng cả tâm lực và sức lực đi đạt được, cậu giỏi nhiều mặt nhưng trong đó tâm lý con người qua hành động, biểu cảm, đặc biệt là ánh mắt là thứ cậu tâm đắc nhất.

Cậu nhìn ra Hàn Dĩ Thâm này trước đó và lần này gặp mặt -- rất không thích mình!

Hàn Gia Ý (╥﹏╥).

Mẹ sư nó, nguyên chủ trước đây đã làm gì mà đến nỗi người đàn ông này vừa nhìn thấy cậu đã muốn né xa ra vậy?

Hệ thống tri kỷ an ủi. "Theo dữ liệu gốc cho thấy thì trong mắt nhân vật mục tiêu này ai cũng như ai, ký chủ đừng buồn, phải cố gắng lên! Cứ nghĩ đến hình ảnh khi cậu làm cho hắn đảo điên si mê rồi, khi đó hắn còn không phải tùy cậu nắm trong tay xoa nắn vo tròn đập dẹt, muốn chịch thế nào thì chịch như thế sao?".

"Ăn rau nhiều không xót ruột à? Có lẽ anh đây phải tập cho con hàng mục tiêu này làm quen với mùi vị thịt cá mới được!".

Hệ thống : "....".

Bé cảm thấy sự cổ vũ của bé không có tác dụng nhiều cho vị ký chủ 6969 này!

Bởi vì ký chủ lần này của bé rất SUNG!

-

"Papa tôi chưa xuống sao?". Hàn Gia Ý ngồi trên ghế trong phòng ăn xa hoa rực rỡ ánh đèn chơi điện thoại, nhìn thấy người làm đang dọn chén nĩa lên bàn thì nghiêng đầu hỏi.

"Thiếu gia còn đang tắm rửa, tiểu thiếu gia đói rồi sao?". Người làm nhanh chóng mỉm cười trả lời cậu, mặc dù cô đang cảm thấy rất kinh ngạc bởi xưng hô mới của tiểu thiếu gia dành cho thiếu gia nhà bọn họ.

Đang tắm rửa?

Hàn Gia Ý chỉ nghe thấy mỗi nửa câu đầu tiên.

Trong đầu không khỏi hiện lên hàng loạt cảnh 21+ trong nhà tắm, mà cậu từng nhìn thấy từ những hình ảnh giới hạn trẻ em được cậu tải về, hiện giờ vẫn còn đang lưu trữ trong máy tính trên phòng.

Ví dụ như, dưới ánh đèn màu ấm và hơi nước nóng phủ kín phòng tắm, Hàn Dĩ Thâm đặt cậu lên thành bồn hung hăng xoa nắn hai cánh mông cậu, làm nó biến dạng dưới bàn tay hữu lực lại to lớn của hắn, hắn hé miệng ngậm vào hai viên thịt nho nhỏ trên ngực cậu, khẽ day cắn rồi liếm mút, sau đó lại di chuyển xuống nhẹ nhàng xoa hai lỗ nhỏ mềm mại hồng nhạt phía bên dưới của cậu, vừa xoa vừa nói. "Bé cưng, em ướt rồi sao, có muốn tôi không?".

Lại như, cậu nằm úp lên bồn rửa mặt nâng mông cao lên, Hàn Dĩ Thâm sẽ dùng côn thịt to lớn của hắn đánh lên lỗ nhỏ đang khép lại mở ra đầy dâm thủy của cậu, nở nụ cười tà mị. "Để tôi làm người đầu tiên của em được không? Đảm bảo sẽ chịch em đến sung sướng!".

"Bé cưng, của tôi có lớn không? Làm em sướng chứ? Nó rất thích em đấy, chỉ muốn xuyên thẳng vào tử cung của em, làm em đến mang thai!". Đây là hình ảnh lúc Hàn Dĩ Thâm đang dùng đại côn thịt của hắn dùng sức xỏ xuyên vào trong lo^n nhỏ đầy nước của cậu, vừa chịch vừa dirty bên tai cậu.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người ta nứng muốn chết rồi.

Không cần biết hình ảnh tưởng tượng có bao nhiêu dâm mỹ, có bao ướt át nhưng chờ đến khi Hàn Gia Ý hồi thần thì chân của cậu cư nhiên đã tiến vào phòng của Hàn Dĩ Thâm, mà lúc này cậu đang đứng ở trước cửa phòng tắm đang đóng kín.

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, Hàn Dĩ Thâm dùng tay vuốt ngược mái tóc ẩm ướt về phía sau, bước ra ngoài nhưng rất nhanh sau đó hắn lập tức khựng người lại, nhìn người đang đứng bên ngoài mà hơi sửng sốt.

Ánh mắt Hàn Gia Ý như sói đói hừng hực nhìn người vừa xuất hiện.

Hàn Dĩ Thâm vừa tắm xong, cả người còn phủ đầy hơi nước, tóc trên đầu ẩm ướt, phần cổ áo choàng dài bằng lụa đen trên người mở rộng lộ ra cơ ngực rắn chắc, làn da rất trắng nhưng không làm mất đi sự nam tính của hắn, vài giọt nước chưa lau sạch men theo chiếc cằm đẹp đẽ chảy dài xuống cổ áo bên dưới, rất nhanh biến mất ngay trên đám cơ bụng săn chắc.

"Chùi ui, ngon thế nhở. Ký chủ xinh đẹp ơi, thiên thời địa lợi nhân hòa tới rồi! Lên thôi -- !". Hệ thống suýt xoa đến chút rớt nước miếng.

Đúng như lời 888 nói.

Hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu cậu nhào lên dụ dỗ hắn đè cậu ra thì sẽ thành công khoảng bao nhiêu phần trăm?

Có khi nào -- mục tiêu sẽ mạnh mẽ đẩy cậu lên chiếc giường phía sau, dùng cơ thể đầy cơ bắp mạnh mẽ kia đè cậu xuống, áp chế cơ thể cậu dưới thân hắn, hung hăng xé quần áo cậu ra, rồi mạnh bạo vuốt ve xoa nắn thân thể cậu, cuối cùng là cưỡng ép cậu cùng hắn gian da^m không?

Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng muốn động thủ.

Hàn Dĩ Thâm : "....".

Hàn Dĩ Thâm khó hiểu nhìn sắc mặt thiếu niên thay đổi liên tục, ngón trỏ thon dài với khớp xương rõ ràng đẩy nhẹ lên trán Hàn Gia Ý một cái. "Lau nước miếng của con đi".

Hàn Gia Ý che lại chỗ vừa bị chọt trên trán : "....".

"Sao con lại ở đây?". Hàn Dĩ Thâm siết chặt lại dây áo choàng ở ngang hông, liếc nhìn thiếu niên một cái.

Không chỉ thiếu niên, trước giờ chưa từng có ai chưa được sự cho phép của hắn mà dám tự tiện bước vào căn phòng này.

Hàn Gia Ý 囧.

Tôi á?

Vì câu dẫn, dụ dỗ lão già chỉ biết ăn rau xanh như anh đấy!

Nhưng lời này tất nhiên không thể nói, cậu bình tĩnh nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam khói của người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh mắt cậu ngây thơ. "Con sợ papa đói bụng, cho nên muốn lên gọi người xuống ăn cơm! Con đã làm gì sai rồi sao?".

"Không sao". Hàn Dĩ Thâm đáp lại cậu bằng nụ cười nhàn nhạt.

"Ký chủ, đừng bỏ qua cơ hội năm ngày mới có này!". Hệ thống có chút sốt ruột giùm nói.

Hàn Gia Ý chớp chớp hai hàng mi dày rậm, sau đó lại mỉm cười nói với Hàn Dĩ Thâm. "Vậy papa mau sấy khô tóc rồi xuống nha! Con ở bên dưới đợi người".

Dứt lời, cậu xoay người hướng về phía cửa ra vào. Nhưng không biết có phải vì dép lê có phần rộng ở dưới chân hay vì đang vội vàng chạy trốn, mà hai chân cậu vấp vào nhau, oanh oanh liệt liệt ngã sấp mặt về phía trước.

"Á --!".

Theo phản xạ, Hàn Dĩ Thâm đưa tay kéo cậu lại về phía sau, lưng Hàn Gia Ý đập mạnh vào một lồng ngực rắn chắc, nhưng còn chưa kịp để cậu kêu đau thành tiếng thì đã cảm nhận được thứ gì đó gồ lên đang chạm vào mông mình.

Có nghĩ bằng ngón tay thì cũng biết mông mình đang chạm phải thứ gì.

Đúng là mèo mù vớ được cá rán!

Phần mông cong vểnh mềm mại lại dày thịt của cậu đang dán lên bộ phận hơi gồ lên giữa hai chân người đàn ông, qua hai lớp vải vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng của vật nam tính kia, và phân lượng dường như cũng không nhỏ?

Liệu có phải là mười tám centimet trong tiểu thuyết hay đề cập tới không?

Rất muốn đưa tay nhỏ về đằng sau sờ thử một cái!

Mông thịt lập tức không nhịn nổi mà lùi về phía sau, hơi nhếch lên, cánh mông mềm mại không ngừng lắc qua lắc lại, cọ lên liên tiếp ma sát qua một lớp vải, cọ tới mức vật nam tính đang ngủ đông của Hàn Dĩ Thâm cũng đã trở nên bán cương.

"Hmm". Hàn Dĩ Thâm giữ hai vai thiếu niên lại, sắc mặt hơi khó coi. "Con đang làm gì?".

Mục tiêu bỗng nhiên rời khỏi.

Hệ thống : "....".

Hàn Gia Ý bẹp miệng.

Giờ này còn hỏi làm gì?

Không lẽ muốn tôi nói trắng trợn ra rằng xin anh chịch tôi đi!

"Papa". Giọng cậu mềm mại nhìn lên người đàn ông.

Hàn Dĩ Thâm nhíu mày. "Tôi phải nói bao lần nữa con mới hiểu, con là con trai --!".

"Nuôi". Hàn Gia Ý giúp mục tiêu của mình bổ sung.

Đừng nói là cha nuôi!

Cho dù chúng ta hiện tại đang cùng ở chung một cái gia phả, lại còn chung họ nhưng huyết thống này đã cách năm đời rồi đó!

Câu dẫn người không được, trái lại còn bị mục tiêu giáo huấn gần nửa canh giờ về giá trị và cách hành xử người thân vs người thân trong gia đình, Hàn Gia Ý hậm hực không thôi.

Nhưng dù sao thì cậu cũng nhận ra được một chuyện -- mục tiêu này của cậu RẤT ĐƯỢC chứ không phải KHÔNG ĐƯỢC như cậu từng nghĩ!

Minh chứng là chỉ có chạm nhẹ mông vào dương vật giữa hai chân hắn chưa đầy hai phút, mà hắn đã cứng lên rồi!

Vậy mà còn tính làm lão tăng niết bàn.

"Giá trị hảo cảm của đối phương tăng từ 12% lên tới 14%".

"Là sao bé thống?". Hàn Gia Ý ngơ ngác.

Hệ thống giải thích. "Không phải bé đã từng nói qua với ký chủ rồi sao? Bé có thể đo lường được giá trị hảo cảm của tất cả nhân vật trong thế giới này dành cho ký chủ, để giúp ký chủ có thể dễ dàng dụ dỗ mục tiêu lên giường nhanh hơn, cho nên bé vừa tiến hành đo đạt giá trị hảo cảm của mục tiêu --!".

"Ừ, vậy là hảo cảm của hắn dành cho anh đây chỉ có 14%?". Hàn Gia Ý cạn lời.

Hệ thống : ".... Dù sao cũng có tăng lên rồi đó thôi, chứng minh ký chủ rất có thiên phú câu dẫn đàn ông!".

Hàn Gia Ý. ".... Cảm ơn bé yêu!".

14%?

Giá trị hảo cảm chỉ có 14% thì không cần nghĩ cũng biết, trước mắt để dụ dỗ được Hàn Dĩ Thâm lên giường là điều không thể, cái tỉ lệ thấp đến đáng thương này chẳng khác với việc hắn chán ghét nguyên chủ là bao.

Mọe cha nhà nó, đúng là tên đàn ông ngu ngốc!

Mỡ dâng đến miệng còn không biết ăn thì thôi đi, còn chán ghét là sao?

Đừng để anh đây nắm được cưng trong tay, anh sẽ vả mặt cưng thật vang dội!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hahau