Chương 04 : Cha Nuôi Sống Dai Như Tiểu Cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sức Sống Sánh Ngang Với Tiểu Cường!

Không cần nói cũng biết, đêm nay Hàn Gia Ý không còn cơ hội nào tiếp xúc với mục tiêu của mình nữa, bởi Hàn Dĩ Thâm vì phòng ngừa việc bản thân trong lúc ngủ lại bị tập kích một lần nữa, nên đã sớm về phòng khóa trái cửa lại từ bên trong rồi, có chìa khóa dự phòng cũng không mở được, trừ phi phá cửa phòng vào!

Hàn Gia Ý đành phải thất thểu ôm gối trở về phòng.

Lý do sợ đêm gặp ác mộng nên cần cha nuôi ngủ cùng an ủi gì đó đều chưa kịp thực hiện đã tan thành mây khói!

Cậu nằm lên giường, cầm bút chì trong tay không ngừng vẽ vẽ viết viết lên một quyển sổ nhỏ, chẳng mấy chốc cuốn sổ đã sắp kín mít toàn là chữ.

Hệ thống rảnh rỗi liền ngó đầu ra, chẳng mấy chốc bị doạ cho dữ liệu trong đầu cũng đơ hết cả ra, mặc dù chưa đầy nửa tiếng đồng hồ mà ký chủ của nó đã phân tích từ tính cách đến tâm lý của nhân vật mục tiêu đầu tiên Hàn Dĩ Thâm này đến là chi tiết tỉ mỉ.

Hệ thống không phải chưa từng gặp ký chủ nào mang bầu nhiệt huyết khi làm nhiệm vụ như vậy, mà nó đang ngạc nhiên vì ký chủ lần này của mình chỉ cần dựa vào vài cử chỉ được xem là hết sức bình thường của một con người mà lại có thể dễ dàng hiểu được người đó đang nghĩ gì muốn làm gì, ví như khi Hàn Dĩ Thâm đối diện với những người khác, tuy là hắn đang nở nụ cười nhưng lại chỉ thấy phần cơ xương gò má hoạt động mà thôi, phần da quanh miệng và mắt gần như không cùng di chuyển, điều này chứng minh nụ cười của hắn hết sức giả tạo.

"Ký chủ xinh đẹp ơi, cậu thật lợi hại!". Hệ thống khen ngợi từ đáy lòng.

Hàn Gia Ý cười hắc hắc. "Ngạc nhiên lắm đúng không? Anh đây còn biết rất nhiều thứ đấy!".

Dữ liệu trên người hệ thống bỗng nhiên đều nhảy lên một cách điên cuồng, còn mang theo âm thanh "xẹt xẹt" không ngừng, đây là biểu hiện của hệ thống mỗi khi kích động.

Hàn Gia Ý : ".... Tắt âm thanh trên người bé đi".

Đau đến đầu anh đây rồi này!

Lại qua nửa giờ sau.

Hàn Gia Ý phân tích mọi thứ về Hàn Dĩ Thâm xong thì cảm thấy rất vi diệu.

Kẻ này luôn đeo hai cái mặt nạ trên mặt như vậy không thấy mệt sao?

Đời người sống được bao lâu đâu chứ, vì cái gì lại luôn tạo áp lực cho chính mình như vậy?

Chậc chậc, thật là một người không biết yêu thương bản thân mà!

Lúc này đây, Hàn Gia Ý lại tỏ vẻ Hàn Dĩ Thâm kia thật là đáng thương.

Đêm qua vì đi ngủ hơi muộn, cho nên chờ đến khi Hàn Gia Ý tỉnh lại thì mục tiêu giả tạo kiêm đáng thương của cậu đã thức dậy từ lâu, phải biết, sáng sớm là khoảng thời gian mà bất cứ người đàn ông nào cũng đều rất dễ động tình hơn so với thời gian còn lại trong ngày, đã bỏ mất cơ hội câu dẫn người ta trên bàn ăn thì thôi đi, cư nhiên Hàn Dĩ Thâm vừa nhìn thấy cậu đi xuống lầu thì lập tức lên xe ra ngoài!

Hàn Gia Ý : ???

Hệ thống cũng không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể dối trá an ủi. "Chắc là mục tiêu có chuyện gì đó đang gấp .... cần xử lý!".

Hàn Gia Ý : "....".

Hàn Gia Ý sẽ bỏ cuộc sao?

Tất nhiên là không rồi!

Không có cơ hội thì cậu đành phải tự tạo cơ hội cho mình rồi, đây là mục tiêu ép cậu ....!!!

Cơ hội của Hàn Gia Ý đến rất nhanh.

Chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau, quản gia trong dinh thự của Hàn gia nhận được điện thoại từ thư ký tiểu Lý, thông báo xe của Hàn Dĩ Thâm gặp tai nạn trên đường, mà Hàn tổng hiện đã được đưa đến bệnh viện -- cấp cứu!

Hàn Gia Ý biết tin : 囧.

Hệ thống : >_< Ôi, ôi.

Còn chưa kịp câu dẫn đến lần thứ hai mà mục tiêu đã "hoăng"?

Mới nghe thôi đã thấy chịu không nổi!

Đả kích này còn lớn hơn lúc cậu chuẩn bị đón nhận giây phút sống cuối cùng của mình ở đời trước!

Ít ra lúc ấy còn có thể thản nhiên mà đối diện, còn bây giờ chưa được mấy ngày mà mục tiêu đã "đi tìm chết" rồi, nghĩ kiểu gì thì cũng thấy uất ức không nhịn được.

-

Sau khi Hàn Gia Ý đến bệnh viện, nhìn thấy thư ký tiểu Lý bình tĩnh đứng ở hành lang bệnh viện, đang đối phó với một đám người lớn nhỏ của Hàn gia cũng vừa nhận được tin tức mà kéo đến bệnh viện, quan sát tiểu Lý và đám người họ hàng kia vài giây, sau đó cậu lập tức thở phào ra một hơi.

Xem ra, mục tiêu của cậu mạng còn dài lắm!

Nhìn vẻ bình tĩnh hiện tại của tiểu Lý và vẻ mặt đang cố che giấu sự thất vọng của đám người đối diện kia, cậu đã hiểu, lão papa tiện nghi ở thế giới này của cậu đã bình an vô sự.

Ngẫm lại cũng thấy đúng thôi, Hàn Dĩ Thâm sống còn dai hơn cả nhân vật chính thì chắc chắn sức sống có thể sánh ngang tiểu Cường*!

(*Tiểu Cường : aha, Gián)

Hàn Dĩ Thâm đang ngồi trên giường bệnh rũ mắt nhìn cánh tay phải bị bó thạch cao trắng toát của mình, thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện, lập tức nhìn lên.

Chạm phải khuôn mặt có chút ửng hồng, đáy mắt đầy lo lắng nhìn về phía mình, hé miệng nhỏ ra thở hồng hộc như vừa bị -- chó rượt, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng nhưng chỉ một giây sau đó lại chìm vào tĩnh mịch như thường.

Tia sáng trong đáy mắt Hàn Dĩ Thâm vụt nhanh tới nỗi, Hàn Gia Ý chỉ kịp nhìn nhưng không kịp nắm bắt lấy.

"Tích, giá trị hảo cảm của mục tiêu tăng bảy mươi phần trăm, hiện tại đã là 84%".

Hàn Gia Ý : "....".

Còn chưa kịp làm gì mà?

Lẽ nào người đang bị thương thì cảm xúc cũng biến thành thủy tinh dễ vỡ theo?

Hệ thống cũng ngạc nhiên không kém, nhưng dữ liệu của nó không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Đã tới?". Hàn Dĩ Thâm cong khóe miệng, nhìn thiếu niên với vẻ mặt như cha già từ ái đang thấy con nhà mình.

"Thật tốt, papa .... không xảy ra chuyện gì ....!". Hai vai Hàn Gia Ý run rẩy, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

Chưa đợi Hàn Dĩ Thâm lên tiếng, cậu đã vọt tới đưa hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ra ôm lấy người đàn ông đang ngồi trên giường, khi đặt mình ngồi xuống hai chân của đối phương còn không quên dùng mông mềm thịt của bản thân cọ cọ vài cái, đôi mắt long lanh đong đầy nước mắt. "Dọa chết con rồi!".

Nhiệm vụ suýt thì thất bại!

Qua một lớp vải quần tây, cảm nhận được sự mềm mại từ bộ phận kia mang lại, đáy mắt Hàn Dĩ Thâm tối sầm lại, phải mất một lúc hắn mới đưa tay trái không bị thương của mình lên vỗ nhẹ trên lưng thiếu niên, giọng nói hơi khàn. "Tôi không sao, con không cần lo lắng".

Hàn Gia Ý cúi đầu xuống, chóp mũi xinh xắn chạm vào vầng trán bóng loáng của người đàn ông, hơi thở như có như không phả lên khuôn mặt đẹp đẽ kia. "Bây giờ vẫn còn rất sợ hãi đó, người xem --!".

Vừa nói tay nhỏ vừa nắm lấy bàn tay lớn thon dài của Hàn Dĩ Thâm, đặt lên ngực mình, nơi vị trí trái tim đang đập có chút dồn dập vì vừa chạy nguyên một quãng đường từ cửa lớn bệnh viện lên tới đây. "Papa xem có đúng không, người dọa đến Vong Vong rồi!".

Lòng bàn tay hơi có gợn chai đột nhiên chạm phải thứ nho nhỏ mềm mại sau lớp áo cotton, chỉ cần rũ mắt là thấy được xương quai xanh vừa gầy vừa tinh xảo, thấp thoáng còn thấy được hai điểm hồng nhạt, không nghi ngờ gì khi bàn tay trái của mình đang đặt lên một trong hai đầu vú nhỏ kia, đáy mắt Hàn Dĩ Thâm càng thêm tối sầm, máu nóng trong người luôn được kìm nén nay lại trở nên cuồn cuộn, vật nam tính đang ngủ đông giữa hai chân cũng nhanh chóng rục rịch.

Môi nhỏ của Hàn Gia Ý cong lên, giọng nói như thì thầm bên tai người đàn ông trước mặt. "Papa cảm nhận -- được không?".

"Cảm nhận được gì vậy?". Giọng người đàn ông đã khàn đi, bàn tay đặt trên ngực thiếu niên vì kiềm chế ý muốn hung hăng di chuyển mạnh bạo ma sát mà nổi lên mạch máu nhàn nhạt.

Hàn Gia Ý bị vật nam tính to lớn dưới mông mình chọt lên, câu dẫn đối tượng cùng nhau lăn giường thành công ngay trước mắt khiến cậu hơi kích động, hai tay đang đặt trên bờ vai rộng lớn săn chắc của người đàn ông run lên, vội vàng cử động, nhẹ nhàng vuốt ve lên phần gáy lộ ra kia, xúc cảm trong tay nóng bỏng khiến cậu không khỏi nheo hai mắt lại, giọng nói càng thêm mềm mại ngọt ngào. "Cảm nhận được --!".

"Hàn tổng, tôi đến thay bình truyền dịch cho ngài". Tiếng gõ cửa bên ngoài đột ngột vang lên.

Hàn Gia Ý : "....".

Hệ thống : "....".

Hàn Dĩ Thâm nhìn tay mình còn đặt trên lồng ngực gầy yếu của thiếu niên, ánh mắt hiện một tia không vui, lần nữa vỗ nhẹ lên lưng của thiếu niên, dịu dàng nói. "Y tá đến thay bình truyền dịch rồi, con xuống khỏi người tôi trước đã!".

"Mồi ngon" bay khỏi miệng ngay trước mắt mà không làm gì được, Hàn Gia Ý hậm hực nghĩ, có khi nào tất cả mọi người trong thế giới này đều muốn đến ngăn cản cậu lăn giường với Hàn Dĩ Thâm hay không?

Lần trước là nhân vật công chính ngang nhiên phá đám, lần này là chị gái y tá của bệnh viện?

Để cậu câu dẫn Hàn Dĩ Thâm một chút thì thế giới này sẽ sụp đổ à?

Hàn Gia Ý chốt lại -- cậu và phong thủy của bệnh viện không hợp nhau!

Mặc kệ Hàn Dĩ Thâm khéo léo từ chối hay quản gia khuyên nhủ hết lời, Hàn Gia Ý vẫn quyết ôm gối vào bệnh viện rồi ngủ lại trong phòng bệnh, với mỹ danh "chăm sóc papa đang bị thương bất tiện trong sinh hoạt".

Nửa đêm, trong phòng bệnh VIP yên tĩnh.

Hai mắt Hàn Gia Ý tràn ngập lửa nóng nhìn chằm chằm Hàn Dĩ Thâm ngồi dựa lưng trên giường, nơi vị trí hai chân dài đã được thay thế bởi laptop chứ không còn là cậu nữa, nhìn nửa khuôn mặt nghiêng đẹp như tạc của hắn, nhìn đôi môi đang mím lại đầy nghiêm túc của hắn, nhìn những ngón tay thon dài liên tiếp di chuyển chuột của hắn.

Mọe nó!

Hàn Gia Ý càng ngắm càng (╥﹏╥).

Lão nam nhân không hiểu phong tình!

Laptop cứng như thế sao có thể mềm mại bằng cơ thể cậu đây cơ chứ?

Có thứ mềm mại ở cạnh mà không sờ, cứ sờ con chuột vô tri kia!

Đối với việc từ đầu đến cuối thiếu niên quang minh chính đại thị gian mình, Hàn Dĩ Thâm chỉ nhàn nhạt cười, chấp nhận trong im lặng.

"Papa có muốn uống chút nước không?". Sau một hồi Hàn Gia Ý lên tiếng thăm dò mục tiêu.

Ánh mắt Hàn Dĩ Thâm rời khỏi màn hình laptop dừng trên người cậu, khóe môi câu lên nụ cười, giọng nói dịu dàng. "Vậy đành làm phiền con rồi!".

Một chút cũng không thấy phiền!

Không chút nào luôn!

Hàn Gia Ý lồm cồm bò dậy từ ghế nằm bên cạnh giường bệnh, vội vàng chạy đi rót ly nước ấm cho Hàn Dĩ Thâm.

Đôi mắt màu lam khói của Hàn Dĩ Thâm dán chặt lên dáng người mảnh mai của cậu.

Trên người Hàn Gia Ý nơi nào cũng gầy cũng nhỏ nhưng riêng vòng ba lại không hề, lúc này tuy cậu đang mặc quần ngủ rộng rãi nhưng lại không che được bờ mông cong vểnh cực tròn trịa kia, cảm giác co giãn mềm mại khi nó chạm vào đùi mình, còn điểm nhạt màu trên lồng ngực mảnh khảnh e ấp trong lòng bàn tay nữa ....

Ý cười trên khóe môi mỏng của Hàn Dĩ Thâm càng sâu hơn vài phần.

"Tích". Hệ thống đang ở trong đầu Hàn Gia Ý bỗng nhiên online. "Ký chủ, bên trên bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ cho chúng ta rồi, nhiệm vụ đầu tiên "làm ướt quần áo của chính mình, sau đó thuận tiện mượn áo của nhân vật phản diện", thời gian yêu cầu hoàn thành trong vòng mười phút, sau khi hoàn thành nhận được năm trăm điểm tích phân".

Hàn Gia Ý : "....".

Nhiệm vụ?

Đến đây đã một tuần rồi cư nhiên mới nhận được nhiệm vụ?

"Ký chủ cố lên, năm trăm điểm tích phân lận đó! Tích lũy được một vạn điểm thì chúng ta có thể đạt được công năng cao cấp, dành cho những trường hợp bất khả kháng sau này!".

Hàn Gia Ý : "....".

Trường hợp bất khả kháng là sao?

Không lẽ thật sự còn bị nhân vật phản diện "xử" đẹp nữa ư?

Nếu vậy phải cầy điểm tích phân rồi để dành ngay mới được, không thì đến lúc nhiệm vụ thất bại cậu cũng không biết tìm ai mà khóc.

Hệ thống còn chưa kịp nói : một khi Hàn Gia Ý không hoàn thành nhiệm vụ này sẽ bị trừng phạt!

"Papa cẩn thận nóng!". Giọng thiếu niên lúc nào cũng ngọt ngào trong sáng như thế.

"Cảm ơn con!". Hàn Dĩ Thâm đưa tay trái muốn cầm lấy ly nước.

Ly nước trước mặt thoáng cái rời đi, ánh mắt Hàn Dĩ Thâm lóe lên tia sáng, khẽ cười. "Vậy mà còn dám trêu chọc papa con sao?".

Thiếu niên cười cong mặt mày. "Con nghĩ tay phải của papa đang bị thương, tay trái lại bất tiện, cho nên muốn đút người ....!".

Khi nói chuyện thấp thoáng có thể thấy được đầu lưỡi nho nhỏ hồng nhạt, đôi môi thiếu niên vểnh lên đỏ rực ướt át, hai mắt xinh đẹp cười đến cong cong, thật không thể hiểu được, người có vẻ ngoài thanh thuần như vậy mà hết lần này đến lần khác làm ra mấy hành động câu dẫn quyến rũ người, có chút không hợp tuổi tác của cậu.

"Vậy lại làm phiền con rồi!". Đáy mắt người đàn ông như đầm sâu không thấy đáy nhìn thiếu niên, thu lại tay trái của mình đang ở giữa không trung, buông xuống mép giường.

"Không phiền --!".

Hàn Gia Ý đến gần Hàn Dĩ Thâm hơn, hơi cúi đầu xuống, hai tay trắng nõn bưng ly nước lên muốn đút cho hắn.

Dường như tư thế này có chút khó khăn, cho nên cậu liền đặt mông ngồi xuống mép giường, một tay bưng ly nước, tay còn lại đỡ lấy đáy ly.

Khi mông thịt tròn như trái bóng ngồi xuống thì vừa vặn đè lên bàn tay thon dài của người đàn ông đang đặt bên dưới, thiếu niên làm như không để ý bàn tay với khớp xương rõ ràng kia không chỉ chạm vào mông thịt của cậu mà đã chạm vào phần tư mật nhất giữa hai chân cậu, nơi có hai tiểu huyệt phấn nộn mềm mại còn hơn vòng ba căng tròn kia.

Nâng người lên, đưa miệng ly nước tới gần đôi môi mỏng của người đàn ông trước mặt. "Papa uống từ từ ....!".

Với khoảng cách gần như vậy, tất nhiên là sẽ dễ dàng cảm nhận được nơi bí ẩn kia đang tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, xuyên thẳng qua lớp vải lụa của quần ngủ phả lên tay của Hàn Dĩ Thâm, mơ hồ còn chạm được vào một mảnh mềm nhũn, ngón tay người đàn ông khẽ giật giật, ánh mắt càng thêm sâu không lường được.

"Ưm ....!".

Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, nhìn đôi môi đỏ rực trước mặt khẽ hé mở, hai mắt của thiếu niên nhìn Hàn Dĩ Thâm đầy vẻ ngây thơ. "Tay papa -- cứng quá à!".

Hàn Dĩ Thâm nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, kìm nén lửa nóng trong cổ họng, giọng khàn khàn. "Tất nhiên là không thể mềm mại như con rồi!".

Hai vai thiếu niên run lên rõ ràng, ly nước trong tay không báo trước mà thẳng tắp đổ xuống, bọt nước bắn lên mặt hai người, nhanh chóng thấm ướt quần áo ngủ màu trắng mỏng manh của thiếu niên, hai điểm nhạt màu kia lại lần nữa đập thẳng vào mắt người đàn ông, lần này rõ ràng hơn, hằn lên lớp vải ướt nhẹp.

"Xin lỗi papa --!". Thiếu niên dùng bàn tay trắng nõn xoa nhẹ lên ngực mình, lời nói ra hoàn toàn tương phản với hành động lớn mật hiện tại của cậu, hai viên nho nhỏ bên trong nhanh chóng dựng lên.

"Ướt hết người rồi --!!". Ánh mắt thiếu niên phát ra ánh sáng màu xanh nhìn mục tiêu trước mắt mình, dường như muốn nhảy bổ lên ăn tươi nuốt sống. "Con có thể mượn tạm áo của papa không?".

"Được". Giọng người đàn ông khô khốc nói ra một chữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hahau