Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương Cố sau khi diễn thống khổ một màn thì bị đánh thức bởi không gian yên lặng đang bao trùm lên cả căn khách điếm. Chớp mắt thấy Hoa Thành hắn có vẻ còn giữ được lại chút tâm ý ả lập tức đứng dậy, đi tới phía sau hắn mà vòng tay ôm lấy, cất giọng chanh chua yểu điệu đồng thời đưa thêm cổ độc vào người hắn " A Thành, mặt ta rất đau a, liệu... nó có bị hủy không...?". Hắn sực tỉnh bởi câu hỏi kia, nhanh chóng quay lưng lại dùng đôi tay mà vuốt ve nơi vết thương do y gây ra trên mặt ả, ôn nhu mà nói "Sẽ không đâu, ta tìm đại phu cho nàng..." Nói xong hắn vòng tay ôm lấy nàng ta chôn vùi trong lồng ngực, khung cảnh là một màn tình ý sâu đậm biết bao. Nhưng cả hai người đâu biết, sau cánh cửa đóng kín kia là đôi mắt trừng trừng tức giận của Sư Thanh Huyền! Thấy không thể nhìn thêm Sư Thanh Huyền phủi tay áo bước về phòng không quên để lại thanh âm sắc lạnh hừ một tiếng. Không phải vì vừa nãy nghe tiếng náo động mới chạy qua đây thì có lẽ mắt này của Thanh Huyền mới không hỏng a!
Còn Hạ Huyền? Y đi nơi đâu mất rồi kia? Sau khi cố đưa tấm thân đang đau đớn ra khỏi phòng, y liền rời khỏi khách điếm, một mạch lao tới núi Đồng Lô trong đêm. Nơi đó bao nhiêu là nguy hiểm y đương nhiên biết! Nhưng, y là muốn tới, muốn dùng cái đau đớn thể xác này che đi cái đau đớn từ sâu đáy lòng của y... Không chỉ là khổ sở đớn đau y thậm trí còn mang trong mình sự oán hận, mất mát. Hạ Huyền là giận bản thân không thể bảo vệ Hoa Thành chu toàn, khiến hắn giờ đây nào khác khôi lỗi mặc Sương Cố chơi đùa trong tay? Mất mát đương nhiên là mất mát, thử hỏi xem y và hắn đang hạnh phúc biết nhường nào, bao nhiêu giới hạn của hắn cũng vì y mà bỏ mất, biết bao nhiêu cái ân sủng của hắn... y đã sớm quen rồi kia mà? Vừa nghĩ Hạ Huyền vừa liều mình tiến tới núi Đồng Lô, càng lúc cành nhanh! Chẳng mấy chốc với cái thân thể đớn đau y đã tiến vào núi, tiến vào cái bóng đen sâu hun hút. Xung quanh biết bao cái mắt rình mồi, biết bao cái miệng đang đói ăn... xông vào một mình như thế y thực muốn quên thân mình!
Vừa đi được một đoạn, Hạ Huyền đã cảm nhận được cái sát khí mạnh mẽ đang lao tới! Thủ thế đợi chờ, y nhìn xung quanh mình bằng con mắt đen láy. Bỗng, sau tiếng sột soạt từ phía rậm cậy, một con thú hung lao tới, nhảy bổng lên trời rồi giương nanh hướng y hạ xuống. Nhưngcái thân thể hẵng đau đớn vì cú quyền vừa nãy của hắn, y làm sao tránh né hoàn toàn, vẫn là bị sượt qua ngực một đường dài. Máu đã bắt đầu thấm qua lớp vải y phục đen tuyền. Trong tay gọi đến xẻng, bắt đầu giao chiến với con thú hung kia. Sau một hồi, khi cả hai đã thấm mệt, máu rơi cũng đủ nhuốm đỏ cả mặt đất thì y khụy mình xuống, không còn đủ sức mà đứng lên...Trong đầu y bấy giờ chính là gọi tên hắn, gọi tên người mà y yêu nhất. Nhưng... hắn có xuất hiện như mọi lần hay không? Con thú kia nắm bắt lấy lúc này, bật tới nhe nanh muốn nuốt trọn con mồi. Miệng của nó lúc này bị xẻng chặn ngang, tạo cho y thế lật ngược. Cuối cùng vẫn là Hạ Huyền thoát chết trong phút chốc... Sau khi hạ gục được con thú hung y lại tiếp tục tiến vào sâu hơn... rất sâu, y càng tiến vào bao nhiêu thì máu trên người y lại tiếp tục rơi xuống gấp mười lần... Rốt cục y liền mạng tiến tới nơi chết chóc đó làm gì đây?

Trải qua một đêm dài, y đứng lại trước tro tàn của phủ Sương Cốt, lúc bấy giờ mặt trời cũng đã bắt đầu hửng sáng rồi, rã rời một đêm như vậy, là để tiến tới đây thôi hay sao! Bước vào phía trong, đi qua những đống đổ nát, Hạ Huyền cúi mình xuống, cố gằng đào lên một gốc hoa Xuyên Vị, đó là loài hoa rất hiếm cũng là loài hoa làm ra thuốc giải cho Hoa Thành! Ôm lấy nó trong lòng, y nở nụ cười hạnh phúc, y liền có thể bên hắn như xưa rồi phải không?
________
Chổi: Chương này hơi ngắn do con Nấm bận học 🥲.
Có một chi tiết hơi phi lí là quỷ nó có máu ý thì mấy cô thông cảm dùm nha, con Nấm nó bảo nếu không có thì không lột tả được cái khổ.
Sắp tới là ngược và ngược thôi nha 😞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net