5. sang Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm nay Bá Viễn đặc biệt nấu cháo gà cho các thành viên. Doãn Hạo Vũ vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi thơm phức bay ra. Khó có thể kìm lòng trước mĩ vị, cậu nhanh chân đi theo mùi hương, bước vào trong căn bếp.

Vừa đến cửa đã thấy bóng lưng Châu Kha Vũ, cậu có chút giật mình mà khựng lại.

Chẳng trách sao vừa mở mắt đã không thấy người đâu, thì ra anh sớm đã thức dậy, ở đây phụ giúp Bá Viễn hoàn thành bữa sáng.

Châu Kha Vũ xoay người, trên tay là một chút hành lá đã được rửa sạch sẽ. Nhìn người đang đứng bất động nơi cửa bếp, anh không lên tiếng, cũng chẳng để ánh mắt của mình rơi vào cậu quá lâu. Châu Kha Vũ lờ đi Doãn Hạo Vũ, cất giọng gọi Bá Viễn đang xé thịt gà ở cạnh bên.

"Viễn ca, hành lá này cứ thế thả hết vào nồi cháo sao?"

Bá Viễn ngẩng đầu nhìn đống hành lá vừa được rửa sạch kia, lơ đễnh gật nhẹ đầu.

"Cứ cắt nhỏ rồi cho chúng vào hết đi."

Cậu vẫn đứng ở cửa, nghe Bá Viễn nói thế liền có chút phản ứng. Doãn Hạo Vũ định cất tiếng, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, giọng nói trầm ấm của Châu Kha Vũ đã chen lên trước.

"Em nghĩ là đừng bỏ vào, có người không thích ăn hành lá."

Mi mắt cậu khẽ run lên, Doãn Hạo Vũ nhìn anh, trùng hợp lúc này ánh mắt Châu Kha Vũ cũng lướt qua cậu.

Còn nhớ khi hoạt động cùng INTO1 nhiều năm về trước, cậu lúc nào cũng than thở về món ăn ở các nhà hàng, các quán ăn vì bỏ quá nhiều hành lá. Không phải là không thể nuốt được, nhưng cái mùi vị hăng nồng của nó, cậu căn bản không hề thích chút nào.

Than thở là thế, nhưng bất kể khi nào cùng các thành viên khác đi ăn, Doãn Hạo Vũ đều sẽ nhắm mắt cố gắng ăn hết chúng.

Hầu hết thành viên trong nhóm đều có thể ăn hành, cậu không muốn chỉ vì bản thân mình ghét nó mà làm ảnh hưởng tới khẩu vị của người đi cùng.

Duy chỉ khi ở cùng với anh, Doãn Hạo Vũ mới có thể sống thật với những gì bản thân muốn làm, những gì mà cậu yêu thích.

Mỗi khi đi ăn cùng với Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ đều sẽ bỏ hành khỏi bát cho cậu. Lâu dần, công việc này trở thành "chuyện hiển nhiên" nên làm trước mỗi bữa ăn của Châu Kha Vũ.

Anh sẽ thay cậu dặn dò nhân viên đừng cho hành lá vào thức ăn. Hay những khi vạn bất đắc dĩ, Châu Kha Vũ sẽ là người kiên nhẫn nhặt từng miếng hành đã cắt nhỏ ra khỏi bát cho cậu.

Những lúc như thế, Doãn Hạo Vũ đều sẽ bày ra vẻ mặt hưởng thụ, sẽ cười thật tươi, chống cằm xuống bàn ăn mà ngắm nhìn người bạn trai này của mình.

Sau khi hoàn tất công việc "nhặt hành lá" đó, Châu Kha Vũ sẽ đưa mặt mình về phía cậu, để Doãn Hạo Vũ hôn lên má mình, như một phần thưởng cho sự chăm chỉ của anh.

Trở về thực tại, Châu Kha Vũ đã không còn nhìn đến cậu nữa. Anh xoay người, đi về phía tủ lạnh mà lục tìm thứ gì đó.

Doãn Hạo Vũ trong tim như bị mũi dao sắc lẹm cứa một đường. Mới ban nãy, khi nghe Châu Kha Vũ nói những lời kia, khi biết anh còn nhớ đến việc cậu không thích ăn hành. Doãn Hạo Vũ đã le lói một chút hi vọng viển vông nơi con tim.

Rằng người kia còn quan tâm đến cậu, còn để ý tới những sở thích nhỏ nhặt của cậu.

Liệu rằng có phải trong tim anh, cậu vẫn còn một chút gì đó đọng lại không? Liệu đây có phải là cơ hội để cậu có thể nắm bắt, cơ hội để hai người bọn họ có thể trở về như trước kia, ở bên nhau mặc kệ tất thảy hay không?

Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt chẳng có chút cảm xúc nào của anh, nhìn thấy biểu cảm chán ghét của anh hướng về phía mình. Doãn Hạo Vũ như người trong mộng, một cơn ác mộng, mà trong cơn mơ đó, cậu bị sảy chân ngã từ vách núi cao xuống.

Cảm giác hụt chân, vừa chới với lại vừa thất vọng tột cùng. Đau đớn nhất, chính là cậu lại chẳng thể nào thoát khỏi cơn mộng mị giày vò ấy.

Có lẽ, cả đời này, hoặc đến cả ngàn đời sau. Châu Kha Vũ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.

Anh sẽ không bao giờ quên đi cái ngày cậu nói lời chia tay anh, tổn thương anh. Anh chắc hẳn sẽ nhớ mãi cảm giác đau đớn khi bị chính người mình tin tưởng, người mà anh đã lập ra trong đầu hàng trăm nghìn kế hoạch để được ở cạnh bên bỏ rơi.

Có lẽ, cả đời này, Doãn Hạo Vũ và anh sẽ chỉ là hai đường thẳng song song, mãi mãi không tìm thấy giao điểm.

Họ vẫn sẽ gặp gỡ nhau thông qua những lần tụ họp chung với nhóm, nhưng, căn bản giữa anh và cậu đã không còn bất kì mối liên hệ nào khác ngoài cái mác "đồng đội cũ" nữa.

Bá Viễn tay vẫn thành thục xé từng thớ thịt gà bỏ vào đĩa nhỏ, thuận miệng thắc mắc.

"Có sao? Anh nhớ nhóm chúng ta đâu có người nào không thể ăn hành lá?"

Thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, cậu cố lấy lại bình tĩnh, cố gắng trấn tĩnh trái tim quặn đau trong lồng ngực.

Hướng về phía người anh cả của nhóm, Doãn Hạo Vũ vừa đi vừa nói.

"Là em, em không thích ăn hành lá lắm. Nhưng mà bỏ cả vào cũng không sao đâu ạ."

"Là em á, anh chẳng nhớ đấy, hình như ngày trước em vẫn ăn được mà nhỉ? Lúc các thành viên chúng ta cùng đi ăn ở ngoài, em cũng không có ý kiến gì."

"Chỉ là dạo gần đây em thấy không thích nữa thôi, không có gì đâu Viễn Ca."

Cậu mỉm cười, đi đến giúp Bá Viễn hoàn thành nốt việc đang dang dở. Mà người anh cả cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ gật gù cho qua vấn đề này. Và dĩ nhiên, đống hành lá kia đã không được bỏ vào nồi cháo đang sôi nữa.

Ba mươi phút sau thì món cháo gà cũng đã hoàn tất, Bá Viễn bảo cậu và anh lên tầng gọi những người khác thức dậy. Cả hai nghe lời phân phó, người đi trước kẻ đi sau cùng nhau lên tầng hai của căn nhà.

"Anh gọi Mika và Santa đi, em đến gọi AK và Nguyên Nhi ca."

Châu Kha Vũ thoáng cau mày khi nghe lời này thốt ra từ người trước mặt.

Lúc Doãn Hạo Vũ định xoay người bước sang hướng phòng của Lưu Chương, một lực đạo nhanh và dứt khoát đã níu giữ cánh tay cậu lại. Quay đầu về phía sau, Doãn Hạo Vũ va ngay vào ánh mắt mờ mịt của Châu Kha Vũ.

"Cậu gọi Mika và Santa, thêm cả Riki nữa. Tôi đến phòng của AK."

Chưa kịp để cậu phản ứng lại với lời nói của mình. Châu Kha Vũ nhanh chân bước ngang qua cậu, trực tiếp đi đến phía cuối hành lang, gõ cửa phòng Lưu Chương và Trương Gia Nguyên.

Tất thảy sự việc diễn ra quá nhanh chóng, lúc Doãn Hạo Vũ kịp phản ứng, người kia đã đi vào căn phòng kia từ khi nào.

Châu Kha Vũ rốt cuộc bị làm sao vậy? Tối hôm qua thì ngang ngược kéo tay cậu về phòng khi cậu còn đang nói chuyện cùng Lưu Chương. Đến hôm nay thì lại giành với cậu việc gọi hai người phòng cuối thức dậy.

Anh từ lúc nào lại trở nên khó hiểu như thế, ánh mắt nhìn vào cũng không còn có thể dễ dàng đoán ra tâm tư như ngày trước nữa.

Khẽ thở dài, Doãn Hạo Vũ lại bắt đầu rơi vào những suy nghĩ hỗn loạn.

Nhiều năm như thế, ai mà chẳng khác, ai mà chẳng phải thay đổi. Đâu riêng gì Châu Kha Vũ, bất kì ai trải qua nhiều năm sống trong giới giải trí đều sẽ mang trong mình một lớp vỏ bọc mà thôi. Chính bản thân cậu cũng như vậy.

Chỉ có điều, cậu vẫn là không quen với điều đó. Không quen với việc người từng nói hết những suy nghĩ của mình cho cậu giờ đây lại che giấu cảm xúc trước mặt cậu.

Châu Kha Vũ của ngày trước, thích hay không thích, vui hay buồn, hào hứng hay chán ghét. Tất thảy đều phản chiếu qua ánh mắt.

Trải qua những sóng gió, con người ta cũng học cách che giấu đi tâm tư của mình. Có lẽ là từ ngày cậu rời bỏ anh mà trở về đất Thái, Châu Kha Vũ một mình ở lại đây, sớm đã tự học cách tồn tại trong giới giải trí, tự tạo một cái "vòng an toàn" cho bản thân mình.

Doãn Hạo Vũ xoay người, chậm rãi bước về hướng ngược lại mà đi tới phòng ngủ của Santa và Mika.

Thôi vậy, dù sao cũng đã qua nhiều năm như thế. Có lẽ cậu nên học cách buông bỏ quá khứ, học cách chấp nhận thực tại này.

Thực tại rằng, Châu Kha Vũ và cậu đã chẳng còn là gì của nhau nữa...

.

Sau khi ăn sáng xong, Châu Kha Vũ nói rằng bản thân có chuyện quan trọng cần thông báo cho các đồng đội.

Các thành viên có mặt tại nhà Bá Viễn đã lần lượt ngồi xuống chiếc bàn tròn trong gian bếp. Chiếc bàn mà chỉ mới ban nãy thôi, bọn họ đã cùng nhau thưởng thức món cháo gà nóng hổi và thơm phức.

Santa rót một cốc nước đặt trước mặt mình nhưng chưa vội uống nó. Y nhìn về phía người cao nhất trong đám, cất tiếng hỏi.

"Chú có chuyện gì muốn thông báo?"

Châu Kha Vũ khẽ đẩy gọng kính bạc, ánh mắt có phần ảm đạm.

Không hiểu sao, nhìn phản ứng này của anh, Doãn Hạo Vũ trong lòng lại có chút bất an. Giống như có gì đó chuẩn bị chấp cánh bay đi mất, nhưng lại không rõ cảm giác này thực hư bắt nguồn từ đâu.

Có lẽ là ảo giác của cậu, chỉ là cậu suy nghĩ nhiều nên ý loạn mà thôi.

Mika ngồi cạnh bên Châu Kha Vũ khẽ thở dài, bầu không khí lúc này lại trầm thêm một bậc nữa.

Cuối cùng vẫn là người anh cả Bá Viễn lên tiếng xoá đi sự im lặng đáng sợ này.

"Kha Vũ, có chuyện gì thì cứ nói đi."

Châu Kha Vũ đứng dậy khỏi ghế, giọng nói trầm nam tính vang lên.

"Ngày kia em sẽ bay sang Mỹ."

Tất cả mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, Doãn Hạo Vũ cũng thở ra một hơi.

Cậu trong lòng nãy giờ như lửa đốt, lo sợ mà chờ đợi thông báo từ anh. Thú thật, trong một phút chốc, Doãn Hạo Vũ đã nghĩ rằng có lẽ anh định thông báo với mọi người chuyện liên quan tới hẹn hò.

Cũng bởi trên weibo vẫn lan truyền tin đồn anh cùng bạn diễn nữ bộ phim gần đây có "phim giả tình thật". Đối với chuyện này, trong lòng cậu nửa tin nửa ngờ, nhưng phần nhiều vẫn là mong rằng tin tức này là "dưa bở".

Ban nãy, cậu đã lo lắng biết bao nhiêu khi chờ đợi điều anh sắp nói. Chính là đã tự dặn phải buông bỏ, cho dù có như thế nào cũng sẽ chúc phúc cho anh. Nhưng trong tim vẫn là cứ đau đớn, giày vò tới từng tế bào một.

Khi nghe rằng anh chỉ là bay sang Mỹ, cậu đã vui biết nhường nào. Thật may, không phải anh có bạn gái. Nhưng dù vậy thì sao chứ? Cậu vốn dĩ cũng đâu còn cơ hội để cùng anh quay lại, hàn gắn lại tình cảm ngày trước...

Vui vẻ cái gì chứ? Cho dù hiện tại anh độc thân, hiện tại trong tim anh chưa có ai ngự trị thì sao? Cậu vĩnh viễn cũng sẽ chẳng thể nào còn cơ hội để được anh tha thứ một lần nữa.

Nghĩ tới đây, cậu lại tự chế giễu bản thân mình.

Trương Gia Nguyên phản ứng đầu tiên, y đi về phía anh mà vỗ mạnh vào vai, nói.

"Còn tưởng chuyện gì, cứ làm mọi người lo lắng cả lên. Ra là chỉ tới Mỹ một chuyến, anh có cần phải làm ra vẻ nghiêm trọng thế không hả Châu Kha Vũ?"

Mika từ nãy tới bây giờ là người yên tĩnh nhất, nghe Trương Gia Nguyên nói thế liền lên tiếng.

"Không phải, ý của Daniel là cậu ấy sẽ sang Mỹ định cư luôn, sau này không trở về Trung Quốc nữa."

------

Vốn ban đầu định chỉ viết 5 chap rồi end fic này. Nhưng do bản tính thích tạo drama của mình nên là chap 6 mới end fic nha. Uhuhu sorry thật nhiều 😢


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net