END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edison giật mình ngẩng lên khi anh nghe tiếng động. Đập vào mắt anh là đôi mắt sâu long lanh vì những giọt nước, đôi mắt nhăn nheo vì những nỗi nhớ...


-" Con đứng dậy đi... Chỉ là mẹ đã đợi con về lâu lắm rồi... Nên chẳng biết phải đối diện với con ra sao!"


Edison lắc đầu lao đến... Anh đưa hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể mong manh như khói như sương của mẹ...


-" Mẹ ơi... mẹ ơi..."


Anh chỉ biết gào lên bằng những nỗi đau cho tất cả những gì mà mẹ đã trải qua mà giờ anh mới cảm nhận được...


-" Tha thứ cho con... tha thứ cho con..."


Anh nhận lấy bàn tay vuốt lên mái tóc...


-" Con trai của mẹ trưởng thành rồi. Mẹ yên lòng lắm, giờ lại muốn gì nữa đây con trai, lại cứ hay khóc nhè, con gái nó cười cho..."


Edison lắc đầu...


-" Con có khóc bao nhiêu cũng không bằng nước mắt của mẹ rơi vì con đâu ạ. Con muốn chăm sóc cho mẹ. Mẹ cho con bắt đầu bằng bữa ăn sáng, con không biết mẹ thích gì? Nhưng con sẽ học lại từ giây phút này đây!"


-" Mẹ không đói con ạ!"


-" Không đói cũng phải ăn!"


Edison ngồi lên giường, ôm mẹ vào lòng...


-" Mẹ gầy quá, hết xinh đẹp mất rồi, không ăn sao được!"


-" Ăn khỏe để đánh cậu phải không?"


Edison bật cười...


-" Dạ, còn một điều nữa, con phải đi tìm ba cho mẹ!"


Nhận lấy đôi mày thưa của mẹ nhíu lại. Nụ cười nở trên đôi môi giờ chỉ còn là màu tím... Những chiếc răng cái còn cái mất đã ố vàng, khiến anh buộc miệng...


-" Mẹ xinh hơn con Crystal đấy!"


Để nhận tiếng âm thanh rộn ràng của mẹ, nó trong veo lại đầy sức sống...


-" Đừng có mà nịnh đầm nhé cậu!"


-" Con nói thật mà, mẹ phải xinh đẹp nhất. Sau đó con đưa mẹ đi cua trai, chúng ta cùng tạo sóng gió nào!"


-" Cậu thích chơi nổi thì mình cậu chơi đi. À mà có xỏ khuyên hay đeo bi nơi đấy không đấy?"


Edison bật cười...


-" Con biết lỗi nghệ thuật rồi mà. À hôm nay là ngày Lễ Đức Mẹ, mẹ không đến Nhà Thờ à?"


-" Mẹ không đến Nhà Thờ từ lâu rồi!"


-" Vậy ăn sáng xong rồi con đưa mẹ đi. Lâu lắm rồi con không đến Thánh Đường cầu nguyện, con là con chiên hư hỏng mất rồi!"


-" Cậu hư từ lâu rồi, là tôi không khẳng định thôi! Nhà cửa này cũng đã cũ lắm rồi. Cậu không cần phải đến đây nữa, cứ ở nơi mà cậu muốn, không cần bận tâm một việc gì!"


-" Sao mẹ nói vậy chứ? Lại muốn đuổi con đi à?"


-" Tôi chẳng bao giờ đuổi cậu cả, là cậu tự ý ra đi bỏ tôi lại đó thôi!"


-" Dạ, là lỗi của con!"


-" Cậu biết thế thì tốt rồi. Tôi cũng chỉ muốn cậu sống một cuộc sống sung túc thôi, là tôi vô dụng không thể chăm sóc cho cậu tới nơi tới chốn!"


-" Thôi mà... Mẹ đừng nói thế. Mẹ cứ thế làm thế là mẹ giống con đó à nhe. Tự làm tổn thương mình không thèm biết đó là làm cho người yêu mình tổn thương!"


Edison ngã đầu vào khuôn ngực mẹ, anh hạ giọng:


-" Cho con chăm sóc cho mẹ!"


-" Ừ... Mẹ cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều đâu, chỉ cần thấy con bình an khỏe mạnh sống tốt là đủ rồi!"


Edison đứng bật dậy...


-" Trời sáng quá rồi, muộn đấy, mẹ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, con đi chợ, khi nào nấu xong con sẽ gọi mẹ dậy nhé!"


-" Ừ... Tạm biệt con trai..."


-" Mẹ phải nói chào con trai, chứ không được nói tạm biệt!"


-" Lại yêu sách với tôi rồi à?"


-" Haha... Con biết mẹ cho con mà!"


-" Có những thứ tôi muốn cho cậu nhưng không thể cho đâu, vậy nhé!"


Edison bật cười...


-" Duyệt! Con đi đây!"


Edison đi nhanh ra ngoài. Anh lái xe đến chợ. Anh muốn tìm cảm giác ngày xưa.


Ngôi chợ 4 năm có khang trang hơn trước. Nhưng vẫn đầy mùi vị và âm thanh hỗn loạn... Anh lựa thứ tốt nhất cho mẹ, cả những các loại trái cây mà anh không biết mẹ thích ăn thứ nào nên mua hết... Hai tay hai túi lớn, anh bước lên con dốc, về nhà với lòng lâng lâng...


-" Tử Thao!"


Edison giật mình quay qua, thấy... thằng Andy ngày nào. Nó nhào đến bên anh...


-" Woa... Mày bỏ đi đâu lâu thế? Giờ khác à nha, giàu có rồi phải không? Trên người mày toàn hàng hiệu. Chiếc xe đua dưới con dốc có phải là của mày không? Chở tao đi một vòng với... Hay là mày quên mất đứa bạn nghèo khó này rồi?"


Edison bật cười...


-" Sao tao quên mày được, bởi mày gọi tao là đại ca nhưng lúc nào cũng xem tao là culi của mày!"


-" Hahaha... Tại tao đánh không lại mày thôi, chứ mày không có gan bằng tao đâu, có còn sợ ma không đấy!?"


-" Không biết, bốn năm qua tao gặp ma sống không à, nên tao chẳng biết nữa!"


-" Đẹp trai ra nhe, cỡ mày như thế này thiếu gì con theo. Đừng nói với tao là mày vẫn lẽo đẽo theo sau con Crystal đấy nhé!"


-" Tụi tao sống chung cả năm qua rồi, nhưng không hiểu sao tao lại không muốn làm đám cưới, tao vẫn hư như trước vậy đó!"


-" Hahaha... Mày có được bảo bối rồi nên mới chán chứ gì?"


-" Đừng nói bậy à nhe. Bảo bối của tao chính là mom tao đấy, không ai có thể so sánh được!"


-" Mom... Mày còn dám nhắc đến à? Mày cầm gì thế kia?"


-" Trái cây, tao không biết Mom thích ăn loại nào nên mua đại hết thảy!"


-" Mày khùng hả... Đúng là, nhà mày có Đạo, đâu có được cúng trái cây?"


-" Cúng cái đầu mày. Tao mua cho mom tao chứ cúng cái gì?"


-" Tử Thao..."


Thằng Andy thét lên khiến Edison giật mình...


-" Gì, mày làm như gặp ma vậy?"


-" Mày... Mày... không biết là mẹ mày đã mất rồi sao!?"


Edison khựng lại, trong tích tắc, anh buông hai tay lao đến túm lấy áo thằng bạn Andy...


-" Ê, mày đừng nghĩ tao như trước để mày cứ phát ngôn bừa bãi à nhe!"


Edison bị xô mạnh ra, lảo đảo lùi bước, trong tiếng khóc lớn của thằng Andy...


-" Mẹ mày mất từ 3 năm trước rồi đấy thằng ngu!"


Edison run rẩy, anh lao lên con dốc trước mặt... Đẩy cánh cổng rào gọi lớn...


-" Mom... Mom..."


Nhưng tất cả đều vắng lặng như tờ... Edison lao đến bên giường, anh lục tung cái giường nhỏ bé mà không có gì có thể dấu diếm... Dưới ánh sáng bên ngoài rọi vào, anh thấy bụi tung mù mịt...


Edison thét lớn, anh bật ngã ra đất... Trước mắt anh một màu tối dần lớn bao trùm... Tiếng ai đó văng vẳng bên tai...


-" Tử Thao... Tử Thao..."


Hai từ thân thương mà chỉ mẹ anh có quyền gọi... Nhưng anh biết chắc đó không phải là giọng điệu của mẹ anh...


-----


Ngày 9 Tháng 12 năm 1988


Edison Huang quỳ trước ngôi mộ đá mới xây, anh cầm viết lên khắc dòng chữ trên bia...


M.O.M


Mà anh biết mẹ hiểu nó có ý nghĩa gì... Anh gục đầu xuống... Từ giờ trở đi, anh không còn điều gì để mà gia hạn nữa...


Lỗi lầm của con nhiều bao nhiêu... Thì đó chính là tình yêu thương của mẹ dành cho con bấy nhiêu...


Sự vô tình của con có nhiều bao nhiêu... Thì chính là tình yêu thương mà con dành cho mẹ bấy nhiêu...


*Xin lỗi mẹ khi con quá yêu mẹ theo cách mà mẹ không cần*


Tiếng thằng Andy vang lên sau lưng Edison...


-" Trước khi mẹ cậu mất, mẹ cậu nói khi nào gặp lại cậu, nói với cậu rằng... Yêu thương một người là phải biết nghĩ đến cho người ấy!"


Edison khép mắt lại... "Con hiểu rồi Mom ạ!"




Viết trong Ngày Lễ Đức Mẹ

8 - 12 - 2014

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net